Khúc Linh Nhi tức giận nghiến răng: “Tên Kỳ Lâm đó cứng như đá vậy, chẳng chịu hó hé câu nào, tôi không hỏi được.”
Thấy vẻ thương cảm của Tô Sầm, y vội nói: “Nhưng nhìn vẻ bồn chồn lo lắng của cung Hưng Khánh thì chắc là… chưa chết đâu…”
Không nói thì thôi, nói xong y lại thấy người kia tựa vào ghế nhắm mắt lại, không buồn cho y thấy cảm xúc trong mắt nữa.
Khúc Linh Nhi thở dài quay về phòng.
Nơi đáy mắt là một màu đỏ thẫm… cùng tiếng gió rít gào.
Đáng lẽ hắn có thể tránh mũi tên đó, nếu không lo lắng cho cậu đứng sau sao hắn trúng tên được chứ?
Cậu chỉ nhớ sau khi Kỳ Lâm đưa người đi, cậu quỳ gối tại chỗ, hai bàn tay đỏ sẫm và ướt dính vì máu từ từ lạnh đi, chạm không tới, giữ không được.
Hắn đã nói khi về sẽ thưởng cho cậu, cuối cùng cậu lại chỉ có một ngôi nhà vắng, vài phần đau thương.
Khúc Linh Nhi đi rồi bỗng trở lại, tay bưng một bộ chén trà. Được Tô Sầm hun đúc lâu ngày, giờ y đun trà tráng trà cũng ra dáng lắm rồi.
Pha trà xong y đưa Tô Sầm một chén, khẽ nói: “Tô ca ca, thử tay nghề của tôi đi.”
Tô Sầm vừa nhận đã đưa lên miệng, lại bị Khúc Linh Nhi vội vàng cản lại: “Tô ca ca, nóng.”
Tô Sầm thu tay, bắt đầu ôm chén trà ngẩn ngơ.
Khúc Linh Nhi cau mày, thầm nghĩ cứ vậy cũng không giải quyết được gì, phải nghĩ cách k1ch thích cậu mới được. Khúc Linh Nhi suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Tô ca ca, tôi nói huynh nghe chuyện này, nói xong huynh đừng cuống đấy nhé… Người áo đen kia hẳn là người của Ám Môn, hôm đó hỗn loạn quá tôi không chú ý, sau quay lại đó mới tìm thấy mũi tên tấn công chúng ta lúc đó, là ám khí của Thương Môn chúng tôi. Nếu gã ẩn mình trong quân đội thì chắc là người của Tử Môn rồi.”
Nói xong y mới dè dặt nhìn Tô Sầm, chỉ thấy người kia khẽ gật đầu: “Gã nhận ra cậu rồi à? Có cần đi trốn không?”
Khúc Linh Nhi thầm thở dài, y cứ sợ nói ra chuyện này người kia sẽ không tiếp thu được, vậy mà cả Ám Môn cũng không khiến cậu thấy hứng thú.
Khúc Linh Nhi lập tức cười, bảo: “Loại mà có bán tôi cũng chẳng mua được ấy, còn một xíu lót đáy tôi mang đi pha luôn, hương vị thế nào? Có kế thừa được chân truyền của huynh không?”
“Ừ.” Tô Sầm cười với y, sau đó đứng đậy đưa chén trà cho Khúc Linh Nhi: “Tôi có uống cũng chẳng thấy ngon dở thế nào, cậu uống đi.”
Nói xong thì chậm rãi lê chân vào phòng.
Khúc Linh Nhi khóc không ra nước mắt, sao dạo này muốn làm người cũng khó thế chứ?
Hai hôm sau Trịnh Dương qua thăm, lần này Tô Sầm không ngắm mây nữa mà chuyển sang luyện chữ, viết đi viết lại hai câu thơ trên tán ô kia. Cậu dùng lối viết cuồng thảo, nét chính đậm, nét phụ nhẹ hơn, đi bút uyển chuyển, viết không biết ngày đêm.
“Tô huynh à.” Trịnh Dương phải nhặt bớt giấy lên mới tìm được chỗ đặt chân, y ngắm nghía một lâu rồi thở dài: “Chữ thì đẹp, nhưng chúng ta có thể đổi câu khác may mắn hơn không?”
Tô Sầm gật đầu, viết một câu: Đời khi đắc chí nên vui hưởng.
Trịnh Dương vừa định gật đầu khen ngợi đã thấy cậu viết tiếp câu sau: Sống cạn một hôm bớt một hôm.
Trịnh Dương: “…”
Tô Sầm gác bút, ngẩng đầu hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
Trịnh Dương nói: “Từ lần đó ra khỏi cung không thấy huynh đâu nữa, không phải tôi sợ huynh có chuyện đấy à?”
“Tôi không sao.” Tô Sầm cười với y, sau đó thu lại nụ cười, hỏi: “Cung Hưng Khánh… huynh có vào được không?”
Trịnh Dương thở dài: “Ngoài thái y ra không ai vào được hết, cả tôi cũng bị chặn bên ngoài, chẳng lẽ tôi vào rồi còn ám sát cậu tôi được hay sao? Nhưng huynh cũng đừng lo, nếu cậu tôi có hề gì cả Thái Y Viện đều phải rơi đầu cả, họ không dám lơ là đâu.”
Tô Sầm chau mày, thái y ra vào nhiều như vậy tức là hắn vẫn chưa hết nguy hiểm sao?
“Có lòng dạ lo cho cậu tôi thì huynh nên lo cho mình đi.” Trịnh Dương ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà lạnh, vừa uống vừa nói: “Không có cậu tôi, huynh lại đắc tội Sở Thái hậu, giờ đám kia cứ khăng khăng cậu tôi bị thương là do huynh, đang nghĩ cách đối phó huynh kia kìa. Huynh cũng đừng có ru rú trong phòng cả ngày, rảnh rỗi thì nghĩ đối sách đi, tới lúc đó mà thẩm vấn thật cũng không thể mặc chúng nói sao thì nói chứ?”
Tô Sầm cúi mặt, thầm nghĩ chuyện đến nước này không phải do cậu cả sao, nếu Lý Thích thật sự có mệnh hệ gì, có băm vằm cậu ra cũng không hết tội.
Trịnh Dương nói tiếp: “Còn có mấy kẻ vừa thấy cậu tôi có chuyện là thừa nước đục thả câu, thế mà đã có người đề xuất bệ hạ tự mình chấp chính rồi. Bệ hạ mới chín tuổi, tự chấp chính cái gì, chữ còn chưa học hết kìa, có hiểu được tấu chương không đây? Chúng muốn nhân lúc hỗn loạn chia cắt thế lực của cậu tôi, cực kỳ nham hiểm.”
Tô Sầm khẽ thở dài: “Bỏ đá xuống giếng, ăn cháo đá bát, chuyện này ở chốn dân dã cũng chẳng lạ gì, huống chi là trên triều đình người lừa ta gạt, các huynh vất vả rồi.”
Trịnh Dương nhấm ngụm trà, nói tiếp: “Tôi thì không sao, một Hàn Lâm Thị chiếu như tôi có nói cũng đâu ai để ý, nhưng huynh biết ai phản ứng mạnh nhất với chuyện của huynh không?”
“Hử?” Tô Sầm ngẩng đầu.
“Người ngay trên huynh, Đại Lý Thiếu khanh Trương Quân đấy.” Trịnh Dương tặc lưỡi: “Bình thường lão già đó giỏi nhất là giữ mình, câu cửa miệng luôn là ‘chuyện người sống đừng đến tìm ta’, thế mà giờ lại đấu khẩu trên triều với Liễu Trình vì huynh, quen trông hắn đánh Thái Cực rồi, giờ rắn lên cả Liễu Trình cũng phải giật mình.”
“Ồ?” Tô Sầm sửng sốt, chuyện này đúng là cậu không ngờ được. Cậu tự thấy tính cách của mình không được lòng Trương Quân, hẳn là Trương Quân chỉ muốn đuổi cậu ra khỏi Đại Lý Tự mới phải, vậy mà hắn còn nói đỡ cho cậu?
“Còn nữa, không phải lúc đầu Thôi Hạo cũng có ý cứu cậu tôi sao, Liễu Trình biết chuyện này mấy hôm nay cứ xỉa xói gã suốt. Không phải mấy hôm trước có trận mưa sao, Thôi Hạo đội nón lên triều thì bị Liễu Trình mắng thô bỉ tằn tiện. Hôm sau Thôi Hạo biết điều che ô lại bị Liễu Trình mắng làm bộ làm tịch. Ngày thứ ba Thôi Hạo mới đội mưa luôn, huynh đoán xem chuyện gì xảy ra? Liễu Trình hỏi gã đầu có bị nước vào không, có ô không che để cho mốc à? Huynh không thấy đấy thôi, Thôi Hạo đó ấm ức đến tôi còn thấy thương, ha ha.”
Tô Sầm bất lực nhìn trời, thầm nghĩ huynh đâu có phải thương, rõ ràng là hả hê mà.
Lúc Trịnh Dương ra về Tô Sầm cũng lễ phép tiễn ra cửa, thấy hai thị vệ đang đứng dưới cửa trú mưa, cậu chắp tay nói: “Thứ cho tôi không tiễn xa được.”
“Tô huynh…” Trịnh Dương ngập ngừng muốn nói, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ vỗ vai cậu: “Mấy hôm nữa thôi, chịu khó chút.”
Không đợi Tô Sầm phản ứng lại, người đã lên xe đi mất. Tô Sầm tựa cửa suy nghĩ, “mấy hôm nữa thôi” là sao?