Trường An Thái Bình

Chương 56: Trăng sáng



Tô Sầm tiết xong gần như thiếp đi luôn, vui vẻ chìm vào giấc mộng, mấy hôm rồi chưa được giấc ngủ ngon.

Chợp mắt chừng một canh giờ, đến khi mở mắt ra trời đã sáng choang, Tô Sầm híp mắt nhìn quanh, trên giường không có người, nhưng lại có một bóng người đứng trước cửa sổ, đang để người hầu thay áo. Có lẽ vì cậu đang nằm mà hắn thì đứng, Tô Sầm thấy người kia cao lớn lạ thường.

Thấy người tỉnh dậy Lý Thích bèn đứng trước giường, phất tay cho thị nữ lui xuống. Hắn ngồi xuống mép giường, nâng cằm Tô Sầm: “Đêm qua mệt rồi, ngủ thêm đi.”

Tai Tô Sầm đỏ bừng, thầm nghĩ tại sao mình lại mệt người này không rõ sao? Có là ai bị dày vò cả nửa canh giờ trong trạng thái đó cũng mệt thôi.

Tô Sầm kéo chăn che nửa khuôn mặt, híp mắt quan sát người kia, thấy người nọ mặc triều phục mới hỏi: “Ngài lên triều à?”

Lý Thích chỉnh lại tay áo, đáp: “Xử lý xong giặc ngoài rồi thì phải đóng cửa xử nốt thù trong.”

Tô Sầm không khỏi nhíu mày: “Vết thương trên người ngài có ổn không đấy?”

Lý Thích nhướng mày cười: “Ta ổn hay không em không biết sao?”

Tô Sầm dứt khoát trùm kín đầu.

Lý Thích bật cười, kéo một khe hở trên đỉnh đầu giúp cậu, nói: “Đừng để ngộp quá. Người của ta chịu ấm ức, ta cũng phải đòi lại công bằng giúp em chứ.”

Vừa nói vậy Tô Sầm cũng nhớ ra, cậu ló nửa cái đầu ra khỏi chăn: “Thế nào thì tính là người của ngài?”

Hôm đó Lý Thích vừa nói xong cậu đã muốn hỏi rồi, nhưng tình cảnh lúc ấy thật sự không thích hợp để lên tiếng, giờ nhắc tới cậu lại muốn vạch cho rõ ràng, thế nào thì là “người của hắn”?

Lý Thích hỏi lại: “Em nghĩ sao?”

Tô Sầm cười, hỏi: “Em nói sao là vậy à? Nếu tính người từng bước vào cung Hưng Khánh đều là người của Vương gia… vậy thì chắc kể mười ngày nửa tháng cũng chưa hết.”

“Không cần.” Lý Thích nói: “Tính từ em, em là người đầu tiên.”

Tô Sầm chẹp miệng mấy cái, bật cười: “Vậy cũng không chắc sau này còn người thứ hai, thứ ba không nữa.”

Lý Thích cười: “Tử Húc giỏi như vậy, ta đâu còn hơi sức đối phó với người thứ hai, thứ ba nữa?”

Tô Sầm tức giận, biết ngay không nói được gì tốt đẹp mà!

Thấy người nọ định đi, Tô Sầm níu nhẹ tay áo Lý Thích: “Nói nghiêm túc, ngài đừng đôi co với mấy lão già cổ hủ đó làm gì, ngài chửi một trận đánh một trận họ còn lấy làm kiêu ngạo nữa kìa, ngài vẫn chưa khỏi hẳn, tức hỏng cả người thì không đáng.”

Lý Thích híp mắt: “Chỉ sợ ta tức hỏng người thôi?”

Tô Sầm bất đắc dĩ nhìn hắn, cũng biết chút tâm tư nho nhỏ của mình không giấu được người kia, cậu bèn dịu mặt, giọng nói như xen lẫn tiếng cười: “Vậy… về sớm chút, em đợi ngài, được không?”

Lý Thích cười lớn, đứng dậy phất tay áo: “Được, nghe em.”

Ngủ nữa cũng không được, lăn lộn cả đêm qua, giờ bụng cậu đã sôi sùng sục. Tô Sầm quả quyết không nằm trên giường nữa, tự mặc đồ ra ngoài kiếm miếng ăn.

Khoảng thời gian ở cung Hung Khánh lúc trước cậu đã lần mò mọi ngóc ngách trong đây rồi, Tô Sầm quen nẻo ra sau bếp, đầu bếp bị cậu dày vò đến kêu trời khóc đất hôm ấy vẫn còn ở đây, không chỉ vẫn nhớ cậu mà còn được thăng lên chức Ti thiện rồi. Sau này, có một cách nói lan truyền trong bếp cung Hưng Khánh – biết nấu đồ Tô Châu sẽ được thăng chức, thế là một phong trào đồ Tô Châu dấy lên, ai ai cũng có mấy món Tô Châu làm sở trường.

Tô Sầm dở khóc dở cười nhìn đám đầu bếp đang xoa tay, ban đầu cậu thật sự rất tùy hứng, xem cậu biến đám đầu bếp phương Bắc này thành thế nào rồi này.

Tô Sầm gọi đại hai món, dặn họ mang đến Hồ Tâm đình rồi co chân lên chạy khỏi hiện trường gây án trước khi mấy đầu bếp kia cầm dao đánh nhau.

Phải chờ một lúc mới có đồ ăn, Tô Sầm bèn đi dạo từ bếp ra Hồ Tâm đình. Cậu vừa đi vừa cảm thán, cung Hưng Khánh này oách thật đấy, mới đêm qua còn thế kia mà giờ đã như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vết máu đã được dội đi hết, hoa cỏ trong vườn cũng đều được thay mới, vết đao trên trụ hành lang sửa được thì sửa, không thì thay bằng trụ mới giống hệt, nếu không có chất liệu giống thế thì chỉ còn cách dỡ đi xây lại.

Tô Sầm bắt gặp một tay lại đang sơn cột bèn bước lên hỏi thăm, tay lại kia cũng là người mau miệng, chẳng mấy chốc đã kể hết chuyện nhà cửa của mình cho Tô Sầm.

Tô Sầm hỏi: “Đêm qua lúc đánh nhau huynh có thấy không?”

Tay lại kia cười khà khà: “Toàn là đao thật thương thật đánh nhau cả, một tay thợ sửa nhà như tôi người ta dẫn theo làm gì.”

Thấy Tô Sầm có vẻ thất vọng, tay lại kia vội nói: “Tuy tôi không nhìn thấy nhưng có nghe thấy mà, gió tanh mưa máu, tiếng đao kiếm bổ leng keng, y như trong tiệm rèn vậy, còn mấy thích khách kia nữa, ôi chao ơi, huynh không biết đâu, kêu trời gọi đất luôn, y như xuống âm phủ rồi vậy. Thật ra nghĩ cũng biết mà, nhiều máu thế kia, nhuộm đỏ cả Long trì, huynh nói xem phải chết bao nhiêu người chứ?”

Tô Sầm bỗng thấy buồn nôn, biết vậy không bảo người đưa cơm đến Hồ Tâm đình.

Tô Sầm hỏi tiếp: “Huynh có biết có bao người đến đây không?”

Tay lại lắc đầu: “Thế thì tôi không biết… Nhưng tôi nghe một thị vệ tham gia chiến đấu nói mấy kẻ đến đây không ai thoát được.”

“Không ai thoát được?” Tô Sầm hỏi: “Ghê gớm vậy sao?”

“Chứ sao nữa, tiếng nổ đêm qua huynh có nghe rồi đúng không? Thế chưa là gì đâu, người canh kho quân trượng nói chỉ riêng tên thôi đêm qua đã dùng hết hơn ngàn mũi rồi, có là chim sẻ cũng bị bắn thành nhím chứ nói chi là người. Còn người trấn thủ ngoài cổng nữa, huynh biết là ai không?”

Tô Sầm ra vẻ tò mò phối hợp với tay lại kia vòng vo, dỗ người ta hài lòng mới chịu nói: “Là Kỳ đại nhân của chúng ta đó, nghe đâu ngài ấy phối hợp với một cô gái thân thủ khó lường, có thể nói là không một kẽ hở, đám thích khách kia thà phá vây từ vách tường đầy cung thủ cũng không dám đi từ cửa chính, kẻ nào vội xuống gặp Diêm Vương mới chọn lối đó.”

Tô Sầm đổ mồ hôi, thân hình đó của Khúc Linh Nhi bị người ta nhận nhầm thành nữ tử cũng không lạ, có điều y phối hợp ăn ý với Kỳ Lâm như vậy từ lúc nào?

Xem ra chỉ là Lý Thích mai phục đơn phương vây giết, đám thích khách kia cũng đáng thương, chọc ai không chọc lại cứ chọc Lý Thích, với tính cách có thù tất báo của hắn thì họ bắn hắn một tên, hắn phải trả lại cả mười tên, trăm tên.

Tạm biệt người nọ, Tô Sầm thong thả dạo bước đến Hồ Tâm đình, thấy mặt hồ trong xanh, Tô Sầm mới thở phào.

Gì mà nhuộm đỏ Long trì chứ, rõ là nói quá.

Nhưng nghĩ lại, với tính cách của Lý Thích thì đổi hết nước hồ trong đêm cũng không phải không thể…

Nói sao thì lúc này nước hồ vẫn trong như ngọc bích, ánh lên từng gợn sóng long lanh, thu tàn đã đến, khóm sen ngẩng đầu, đậm đà ý nhị “Bóng thu bảng lảng chiều sương đổ, còn lá sen tàn hứng tiếng mưa”.

Tô Sầm đi dọc mép hồ, sen mới có phong thái của sen mới, sen tàn có phong vận của sen tàn, rực rỡ suốt hạ rồi kết thúc khi búp sen nặng trĩu, âu cũng là viên mãn.

Vừa ngẩng đầu nhìn Hồ Tâm đình đã thấy một bóng lưng thẳng tắp ngồi đó, vạt áo tung bay trong gió.

Tô Sầm bước nhanh hơn, không khỏi cười nói: “Bảo ngài về sớm ngài cũng về sớm thật, giờ này đã tan buổi triều chưa?”

Lý Thích gắp một đũa, hờ hững đáp: “Ta xin nghỉ rồi về, không biết giờ này đám kia đã cãi nhau xong chưa?”

“…” Tô Sầm bỗng thấy bất ổn: “Ngài xin nghỉ vì lý do gì?”

Lý Thích chỉ vào ngực mình: “Bị thương.”

Cậu nghe nói trong những ngày Ninh Vương bị thương, khắp các Trung thư Môn hạ tỉnh đã chồng chất tấu chương, sắp chọc thủng trần nhà rồi, chỉ đợi hắn khỏi bệnh về giải quyết. Kết quả thì hay rồi, người này mới lên triều ngày đầu đã xin nghỉ, bao nhiêu quan văn quan võ chờ xin ý kiến chắc cũng muốn chôn người này bằng tấu chương lắm rồi.

Tô Sầm vẫn thấy khó tin: “Thiên tử phê chuẩn sao?”

Lý Thích: “Ta có quyền nhiếp chính, ta tự phê chuẩn.”

Tô Sầm: “…”

Lý Thích cầm khăn lên lau miệng: “Không phải Vương Nghiễm muốn Thiên tử nhỏ tự chấp chính sao? Vậy thì cho nó tự chấp chính, Lương Châu chưa bình, thương buôn muối Dương Châu bạo động, Tây Nam đồn điền ra sao rồi chưa rõ, đúng lúc ta cũng đau đầu, cho nó tự xử lý đi.”

Tô Sầm bất lực nhìn trời, cậu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Thiên tử nhỏ khóc sụt sịt với đống tấu chương rồi.

Lý Thích cười, vẫy tay với cậu: “Không phải đói rồi sao? Lại đây, ăn cơm.”

Chuyện triều chính cũng không phải chuyện cậu nhúng tay vào được, Ninh Vương vất vả vì Đại Chu nhiều năm như vậy, mượn cơ hội này nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Tô Sầm cười lại với hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống cầm đũa, nghiêm túc ăn cơm.

Không thể không nói tay nghề của đầu bếp trong cung Hưng Khánh tiến bộ hơn nhiều, mấy món Tô Châu này đều đúng mùi đúng vị, tốt hơn mấy món ăn không ra ngô ra khoai lúc trước không biết bao nhiêu lần.

“Ăn chậm thôi.” Lý Thích quở.

“Em đói rồi.” Tô Sầm ngước lên lườm hắn rồi vùi đầu ăn tiếp, vừa ăn vừa nói: “Ngài phải thưởng cho mấy đầu bếp này đấy, tay nghề tiến bộ nhanh quá.”

Lý Thích cười sâu xa: “Nghe em, thưởng hết.”

Vậy thì thưởng họ không cần ăn một bát giấm, nửa bát đường mỗi ngày nữa.

Ăn được nửa chừng Tô Sầm chợt nhớ ra, ngẩng đầu hỏi: “Đã phán xử Tiêu Viêm chưa? Xử lý thế nào?”

Lý Thích nhìn ra ngay tâm tư nho nhỏ của Tô Sầm, hắn trầm giọng đáp: “Em không phải lo chuyện này.”

Lòng Tô Sầm từ từ lạnh đi, thật ra cậu cũng biết Tiêu Viêm phạm tội mưu nghịch là tội lớn, không chỉ vậy còn cấu kết với địch phản quốc, tự ý cho địch vào biên cảnh, dù có lý do gì cũng khó thoát tội chết.

“Em biết rồi.” Tô Sầm lại hỏi: “Vậy Tiêu Viễn Thần thì sao?”

“Đưa thi thể về Bắc Lương, mai táng theo nghi thức Thế tử Bắc Lương.”

Tô Sầm gật đầu, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Chẳng trách tối qua Lý Thích lại ra tay tàn nhẫn như vậy, e là hắn muốn dùng máu những kẻ kia trải đường cho cha con họ Tiêu. Tiêu Viêm tung hoành sa trường một người, giết vô vàn kẻ địch, cũng là một đấng anh hùng hào kiệt, vậy mà cuối cùng lại có kết cục như thế, nghĩ đến thôi cũng khiến lòng người thổn thức.

Nhắc đến Tiêu Viễn Thần, Lý Thích hỏi: “Trong Đại Lý Tự có dấu giày dính máu gì đó thật sao?”

Tô Sầm ngẩng đầu cười: “Em lừa gã thôi, hôm đó em sốt ruột cứu ngài, thời gian đâu về Đại Lý Tự?”

“Lúc quân sư áo đen kia bắt em cố ý chọn cổng chợ Đông, ngay gần cung Hưng Khánh lại có nhiều người trông thấy, đó là để dụ ngài cắn câu. Sau khi bắt em gã lại cố ý bịt miệng em lại để phòng em nói gì lung lạc Tiêu Viêm. Qua đó có thể thấy người này vô cùng cẩn thận, giỏi khống chế cục diện. Vậy nên việc giết Tiêu Viễn Thần là chốt mở cho tất cả, ảnh hưởng đến sự thành bại của cả kế hoạch, em đoán chắc chắn gã sẽ tự động thủ, hơn nữa còn phải tận mắt nhìn Tiêu Viễn Thần tắt thở. Còn về dấu giày dính máu thì chỉ để dụ gã nói thôi, có hay không thì chuyện chúng giết người cũng không thể nghi ngờ rồi.”

Lý Thích cười, gắp một con tôm nõn vào bát cậu: “Vẫn là Tử Húc cao tay hơn.”

“Thật ra ngài cũng nhận ra rồi đúng không.” Tô Sầm bỏ luôn con tôm vào miệng: “Ngài bảo Tạ Thung kiểm tra không phải là để nếu giày gã không dính máu thì bôi máu trên giáp Tạ Thung vào sao?”

“Không phải.” Lý Thích nghiêm túc nói: “Ta chỉ nghĩ Kỳ Lâm không muốn tháo giày cho người khác thôi.”

Tô Sầm: “…”