Trường An Thái Bình

Chương 73: Nhân duyên



Sau bữa tiệc hôm đó, Giả Chân như tìm được tri kỷ hiếm có, ngày nào cũng đến tìm Tô Sầm, chưa được mấy ngày đã dẫn Tô Sầm lượn một vòng khắp các thanh lâu thuyền hoa ở Dương Châu.

Tuy ban đầu Tô Sầm không có ý gì, nhưng từ sau hôm ấy lúc nào cũng có hai cái đuôi bám theo, đi loanh quanh cùng Giả Chân xem như qua mắt kẻ địch cũng được.

Một ngày nọ Tô Sầm lại ra ngoài đến sáng sớm mới về, vào đến nơi đã nghe Khúc Linh Nhi ngồi trên lan can ai oán: “Đêm ngày ăn chơi, Tô ca ca cẩn thận bị tửu sắc tiền tài moi rỗng người đấy.”

Tô Sầm liếc y: “Chuyện bảo cậu hỏi đã hỏi được chưa?”

Khúc Linh Nhi nhảy xuống khỏi lan can: “Tiểu Hồng là người của Ám Môn, giờ tôi phản bội Ám Môn rồi, sao chị ấy nói cho tôi được chứ?”

Tô Sầm cười với y: “Cậu không hỏi được thì để Kỳ ca ca của cậu hỏi nhé?”

Khúc Linh Nhi rùng mình nhìn nụ cười như nắng tháng ba xuân của Tô Sầm, thầm nghĩ “Không chọc được, không chọc được”, sau đó rụt cổ lủi đi.

Tô Sầm vươn vai vào viện, ngáp dài rồi về phòng ngủ bù.

Qua mấy hôm sau, cuối cùng Giả Chân cũng không nhắc đến hoa lâu nữa mà đổi nết đòi đọc sách, còn phái một thư đồng qua đón Tô Sầm đến phủ, lý do là để đọc sách cùng.

Tô Sầm qua đó rồi mới biết thế nào là bản tính khó dời, Giả Chân vừa đóng cửa phòng đã kéo cậu lại trước bàn, lấy hai cuốn sách ướt át đã biến mất khỏi thị trường ra, liến thoắng: “Lý huynh, là huynh tôi mới rứt ruột lấy ra đấy, tôi không thèm cho đám người phàm tục kia xem đâu.”

Tô Sầm thầm nghĩ: “Tôi chẳng thà là người phàm tục.”

Thấy Tô Sầm không có hứng, Giả Chân vỗ vai cậu: “Lý huynh đúng là tinh tường, có phải cũng gai mắt mấy thứ dung tục này không, tôi còn có nữa cơ.”

Nói xong gã bò xuống giường lục lọi, không lâu sau lại mang một chồng sách ra để trước mặt Tô Sầm, Tô Sầm tiện tay giở ra, cả con mắt suýt rơi ra ngoài.

Cuốn sách này mô tả sinh động, còn chèn thêm cả hình ảnh, có thể nói là viết hay vẽ đẹp. Mà quan trọng nhất là hai người ôm nhau trong tranh đều là đàn ông, tư thế đa dạng, cực kỳ trắng trợn.

Giả Chân thấy tai Tô Sầm đỏ bừng, dán lại hỏi: “Hay không?”

Tô Sầm lẳng lặng dịch ra: “Huynh còn hảo món này sao?”

“Tôi chưa thử bao giờ.”

Tô Sầm vừa mới thở phào đã nghe Giả Chân nói tiếp: “Nhưng cũng hơi muốn thử.”

Tô Sầm nhìn lại vóc dáng của mình và Giả Chân, sau đó lặng lẽ đứng dậy: “Tôi… tôi mót…”

Giả Chân nhìn Tô Sầm bằng ánh mắt sâu xa, như thể muốn nói “Tôi hiểu hết mà”, gã cười bảo: “Lý huynh đừng miễn cưỡng, mấy phòng bên cạnh đều trống cả, tôi gọi cho huynh một nha đầu qua, không thì một tay sai vặt cũng được.”

Tô Sầm vội nói “Không cần”, sau đó cuống cuồng đứng dậy ra ngoài. Cậu đứng ngoài cửa thở dài thườn thượt, người xưa nói phải chọn bạn mà chơi, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, đúng là không sai.

Người này có độc, sau này phải tránh xa mới được.

Nếu chưa thể về ngay được, Tô Sầm bèn mượn cơ hội này đi quanh nhà họ Giả. Nhà họ Giả này không khí phách như nhà họ Uông, nhưng cũng có đến mấy viện lớn, đình đài chạm trổ tỉ mỉ vô cùng.

Tô Sầm vừa ra khỏi một sân nhỏ bỗng thấy gần đó có một người lén lút ôm một xấp đồ, vội vàng đi ra hậu viện.

Tô Sầm nghiêng người nép vào sau cửa, không khỏi nhíu mày.

Nói ra thì cậu cũng biết người này, đây là chưởng quỹ của hiệu muối nhà họ Giả, mấy hôm trước cậu vừa gặp lúc đi tra xét.

Một chưởng quỹ như hắn đến nhà họ Giả là chuyện bình thường, tại sao phải lén lút như vậy?

Đợi người đi chưa xa Tô Sầm bèn cẩn thận bám theo, chỉ thấy người nọ đi đến một căn phòng cạnh chính phòng, rón rén quan sát bên ngoài rồi lách vào bên trong.

Tô Sầm lặng lẽ đi lên, vừa lại gần cửa sổ đã nghe thấy tiếng nói: “Muối bên Hoài Bắc đến rồi.”

Tô Sầm không khỏi nhíu mày.

Muối quan bên Dương Châu đều đến từ Thục Trung, lấy nước hồ muối đun thành muối, làm vậy thì độ tinh khiết của muối sẽ cao, ít tạp chất, được gọi là muối giếng. Những hồ muối này đều do triều đình tiếp quản, cũng là nguồn gốc của muối quan. Nhưng vì khu vực Lưỡng Hoài gần biển, các xưởng muối nhỏ lấy nước biển làm thành muối, thậm chí cả hộ dân bình thường cũng tự bắc nồi tạo muối được, chất muối làm ra không đồng đều, nhiều tạp chất, triều đình cấm cản nhiều vậy, phần lớn muối của dân buôn lậu đều đến từ Lưỡng Hoài.

Muối của nhà họ Giả là muối quan, lý ra đều đến từ Thục Trung, vậy muối của Hoài Bắc là thế nào?

Một giọng nói già dặn hơn vang lên: “Còn bao nhiêu muối quan?”

Chưởng quỹ đáp: “Không nhiều không ít, ba trăm thạch.”

Người còn lại trầm ngâm: “Trộn vào.”

“Trộn thế nào ạ?”

“Bốn sáu.” Người kia dừng một lát: “Ba bảy đi, muối lậu bảy.”

Tô Sầm đứng hình, đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt mồ hôi, hằn vài dấu móng tay sâu hoắm.

Giá muối quan, muối tư cách biệt xa vời, chúng lấy muối tư giá rẻ giả mạo muối quan, lấy danh muối quan bán theo giá muối quan, dân chúng lấy tiền mồ hôi nước mắt ra mua muối quan lại chỉ có ba phần là thật!

Trước đây chúng cấu kết quan lại dẹp muối tư cậu còn nhịn được, nhưng lừa gạt triều đình, lừa gạt dân chúng như vậy thì không thể chấp nhận!

Chưởng quỹ hiệu muối gật đầu bảo “Vâng”, sau đó đứng dậy ra ngoài. Tô Sầm hoàn hồn vội lùi lại, song vừa nhấc chân cậu đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt, không biết sao lại có một cành cây nhỏ rơi đúng chỗ này làm Tô Sầm đạp phải.

Người trong phòng tức thì cảnh giác, bốn mắt nhìn nhau rồi đẩy cửa bước ra.

Ngay khi Tô Sầm cảm thấy mình không tránh kịp, cậu bỗng bị một người kéo ra sau, thoắt cái đã bị đè phía sau vách tường.

Giả lão gia và chưởng quỹ ra khỏi phòng, hiển nhiên cũng đã nghe thấy tiếng động bên này, bèn hét về phía vách tường: “Kẻ nào, ra đây!”

Giả Chân ra hiệu cho Tô Sầm im lặng, sau đó thò đầu ra từ sau bức tường: “Cha, là con đây…”

Giả lão gia nhíu mày: “Mi ở đây làm gì?”

“Trốn tìm đó.” Giả Chân nhơn nhơn cười: “Chút nữa mấy nha hoàn đó qua đây, đã nói là ai tìm thấy con thì con hôn người đó rồi, nhưng người này xấu quá thành ra con phải trốn kĩ.”

“Vô dụng!” Giả lão gia tức tối mắng, lão chỉ vào mặt Giả Chân: “Sao ta lại sinh ra đứa nghịch tử như mi chứ, ta đánh chết mi!”

“Đánh chết con rồi là cha không còn đứa con nào nữa đâu đấy.”

Tô Sầm không biết mình có nghe nhầm không, rõ ràng giọng điệu vui đùa mà cậu nghe vào lại thấy lạnh lẽo.

Giả lão gia run rẩy chỉ vào Giả Chân, cuối cùng phất áo bỏ đi.

Giả Chân quay lại cười với Tô Sầm: “Huynh tìm nhà xí sao lại tìm được đến đây vậy?”

Tô Sầm mở miệng, song chưa kịp nghĩ ra lý do đã thấy Giả Chân khoát tay: “Thôi, bỏ đi, tôi biết nhà tôi lớn mà, lạc đường cũng không có gì mất mặt hết.”

Nhìn Giả Chân đi phía trước, Tô Sầm không khỏi sinh ảo giác, người này thật sự chỉ là kẻ ăn chơi trác táng thôi sao?



Ngày nào rời khỏi nha môn Phong Nhất Minh cũng có thói quen đến quán trà uống một bình trước.

Thời điểm này đúng là lúc cơm tối, khắp thành Dương Châu khói bếp lượn lờ, nhìn từ trên quán trà có thể thấy ánh lửa muôn nhà, mông lung mờ ảo.

Nhưng không có ngọn đèn nào là dành cho y.

Hai mươi mấy tuổi bước vào quan trường, vận may không tệ, y được phân tới Ngự Sử Đài làm Thị ngự, tuy chức quan không lớn nhưng lại nắm được chức trách của trăm quan, có thể tấu thẳng với Hoàng thượng. Khi ấy một chức tòng lục phẩm nho nhỏ như y lại vạch tội Thượng thư Lại bộ Triệu Trạch Đoan làm trái pháp luật, buôn bán tại quê nhà. Lúc đó ai cũng nghĩ y là phận kiến cỏ lay cây, không biết lượng sức, chỉ có người kia tán thưởng y, bảo vệ y trên triều, còn điều tra đến cùng nhổ gốc đại thụ kia đi.

Tuy rằng sau này y mới biết khi ấy Ninh Vương mới can thiệp triều chính, cần phải lập uy, Triệu Trạch Đoan nhiều lần chống đối nên hắn mới muốn tìm cớ loại bỏ người này.

Mà y chính là cái cớ ấy.

Y cũng cam tâm mà làm, nụ cười của người kia như vò rượu tinh khiết, y chỉ nhìn một lần đã say đắm bên trong, không thể thoát khỏi.

Vậy nên khi người kia nói cần một người lo liệu chuyện muối Dương Châu, y không thèm suy nghĩ đã đồng ý.

Chẳng qua y không biết đi một chuyến là suốt ba năm, tứ cố vô thân, hành động khó khăn, y chỉ có thể nhớ lại chút ôn tồn kia để tự an ủi mình hằng đêm.

Y càng không biết y vừa mới đi đã có người khác đi lên, xóa sạch những dấu vết y để lại.

Phong Nhất Minh tự rót một chén trà, mắt liếc ra sau, không khỏi mỉm cười.

Mà hắn cũng đâu có một mình, không phải hai cái đuôi đằng sau cũng tận chức tận trách theo hắn đó sao?

Rời mắt lại thấy cạnh bàn có người đang đứng, người nọ khoác bộ đạo bào cũ nát, tay trái cầm phất trần, tay phải giơ phướn, trên phướn viết “Thần cơ diệu toán”. Khuôn mặt người nọ trắng trẻo, duy có bộ râu che khuất nửa khuôn mặt, người nọ nói: “Đại nhân xem bói không?”

Phong Nhất Minh: “Không xem.”

Đạo sĩ: “…”

Đạo sĩ kia cầm phất trần chỉ vào giữa trán Phong Nhất Minh: “Ta thấy ấn đường đại nhân đen sì, những ngày tới ắt có tai ương đổ máu, ta là đệ tử chính tông đời thứ ba mươi tám của Long Hổ Sơn, ta có một lá bùa ở đây có thể xua đuổi tà ma, đại nhân có muốn không?”

“Tai ương đổ máu?” Phong Nhất Minh nhướng mày, sau đó rót trà vào một chiếc chén khác, giơ tay mời đạo sĩ: “Phúc dọa là ý trời, ta không cưỡng cầu, không biết đạo sĩ tính thứ khác có chuẩn không?”

Đạo sĩ kia cũng không khách sáo, ngồi xuống nhấp ngụm trà, hỏi: “Đại nhân muốn xem gì?”

“Nhân duyên.” Phong Nhất Minh nói: “Xem được không?”

Đạo sĩ híp mắt nhìn Phong Nhất Minh, sau đó cúi đầu bấm ngón tay, lẩm bẩm vài câu khẩu quyết rồi cười với y: “Dạo này đại nhân có sao Hồng Loan chiếu, đường tình duyên dồi dào, núi cao chồng non sâu, kiệu ấm đến từ Nam. Chỉ cần đại nhân buông bỏ chuyện cũ, để lòng thảnh thơi thì duyên phận tự khắc sẽ đến.”

“Nếu ta quyết không tỉnh ngộ thì sao?”

Đạo sĩ cụp mắt, đáp: “Gọi đừng qua sông người cứ qua sông. Qua sông mà chết biết làm sao trông.”

Phong Nhất Minh không nói nữa, y im lặng một hồi rồi ném vài đồng tiền lên bàn.

Đạo sĩ nọ nhận tiền rồi rút một tờ giấy vàng ra: “Thấy đại nhân lương thiện, ta tặng bùa này cho đại nhân.”

Phong Nhất Minh mở ra xem, tất nhiên đây không phải bùa chú gì mà trên tờ giấy có mấy chữ viết như bùa vẽ quỷ: Điều tra hiệu muối Giả gia.

“Đạo trưởng.” Phong Nhất Minh bỗng quay lại.

Đạo sĩ dừng bước. “Nửa tháng rồi đúng không?” Phong Nhất Minh hỏi: “Đạo sĩ nói xem nếu họ phát hiện trong triều thiếu một người sẽ nghĩ gì?”