Trường An Thái Bình

Chương 88: Khám nghiệm



Tô Sầm nhận ngọc bội từ tay Ninh Tam Thông, lớp bụi bên trên được lau đi, một góc màu trắng sữa lộ ra. Miếng ngọc này lớn chừng nửa bàn tay, trên mặt khắc tranh lưu vân bách phúc, Tô Sầm soi lên trời, chỉ thấy chất ngọc mịn màng mượt mà như mỡ đông, còn có ánh sáng trong suốt lờ mờ.

Tô Sầm nói: “Ngọc Dương Chi?”

Ninh Tam Thông gật đầu: “Tìm thấy dưới thi thể, hẳn là bị đốt đứt khi lửa bắt dây đeo, sau đó thì bị người chết đè lên trong lúc lăn lộn.”

Tô Sầm nhíu mày: “Không ai đi ám sát mà còn mang theo thứ để người khác dễ dàng nhận biết thân phận cả, hơn nữa miếng ngọc bội này là thứ hảo hạng, giá trị đắt đỏ.”

“Đây là việc của Tô đại nhân rồi.” Ninh Tam Thông chỉ huy người đưa thi thể về Đại Lý Tự, sau đó chắp tay với Tô Sầm: “Hạ quan cáo lui trước.”

Tô Sầm gọi một tay lại đến, đưa ngọc bội cho hắn: “Vẽ lại hình trên này, tập trung điều tra thương nhân và quan lại trong kinh, nhanh chóng tìm ra thân phận người chết.”

Tên lại kia nhận miếng ngọc rồi lui xuống. Tô Sầm nhìn quanh trục đường Chu Tước vừa rồi còn nhộn nhịp, nay đã tản đi gần hết, chỉ còn vài người muốn hóng chuyện cũng trốn tít đằng xa cẩn thận quan sát, chỉ sợ bị hiểu lầm thành đồng lõa hoặc bị gọi ra hỏi. Để chuẩn bị cho việc tế trời, mặt đường đá xanh được dọn dẹp sạch sẽ, giờ nhìn lại, nơi cháy đen kia lại càng thêm nổi bật.

Tô Sầm thong thả quay về theo đường cũ, chưa khám nghiệm thi thể cũng chưa tìm được thân phận người chết, bây giờ cậu cũng chẳng làm gì được. Trái lại bây giờ đã có vài suy nghĩ chực xuất hiện, cậu muốn tìm một người chải chuốt lại giúp cậu.

Đến khi dừng bước chân, Tô Sầm ngẩng đầu, ba chữ “Cung Hưng Khánh” rực rỡ dưới nắng vàng.



Lý Thích vào cung vẫn chưa về, Tô Sầm lại không hề khách sáo mà coi cung Hưng Khánh như quán cơm miễn phí, sau khi vào trong, Tô Sầm tự nhiên gọi một bàn thức ăn, vừa ăn vừa đợi người về.

Đợi một lát mà đến tận tối khuya.

Lý Thích về đến nơi đã thấy người kia nằm bò ra bàn ngủ, trong lòng còn ôm một vò rượu đã thấy đáy.

Tuổi còn nhỏ mà đã nghiện rượu, không biết là ai chiều mà ra đây nữa.

Nghe thấy tiếng động, Tô Sầm lập tức ngẩng đầu, sắc mặt mơ màng, mắt lại sáng rỡ, thấy Lý Thích về là đứng dậy ngay: “Về rồi ạ? Ngài ăn cơm chưa?”

Nói cứ như cậu vốn nên ở đây, ngày ngày đợi người về vậy.

“Ăn trong cung rồi.” Lý Thích lại gần cậu, đôi mắt chứa đựng bóng đêm híp mắt: “Nhưng thấy em lại đói rồi.”

“Lại trộm rượu gì của ta đấy?”

Không đợi Tô Sầm mở miệng, Lý Thích đã nắm khuôn cằm mảnh khảnh kia, cúi xuống.

Môi đến lưỡi đưa, người này như con thú mãnh liệt không biết điểm dừng, vào sâu lại muốn sâu hơn. Tô Sầm rướn cổ thử giao đấu mấy lần, nhưng cậu chẳng chiếm ưu thế bao giờ, sau mấy hồi chiếm đoạt đã bị dồn không còn đường lui, chỉ có thể nhíu mày nức nở vài tiếng.

Lý Thích hôn thỏa thích rồi mới tách ra, mà men say trong người Tô Sầm cũng hết sạch. Cần cổ trắng nõn lúc đầu giờ đã đỏ ửng kiều diễm, mắt cũng long lanh nước, trông thích mắt vô cùng.

Lý Thích thỏa mãn li3m môi: “Thôn Hạnh Hoa, rượu ngon sánh mỹ nhân, em uống hợp lắm.”

Tô Sầm thở hổn hển lườm hắn: “Em hợp uống vò Tây Phong Liệt kia hơn, gió mạnh biết cỏ cứng, cậy mạnh mà hiếp yếu.”

Lý Thích híp mắt: “Hóa ra Tử Húc thích kiểu cậy mạnh hiếp yếu à?”

Tô Sầm: “…”

Được lắm, này là nhấc đá đập chân mình đấy nhỉ.

Lý Thích vừa mới về, vẫn chưa thay cổn miện mặc tế trời. Tô Sầm cho thị nữ ra ngoài, đợi Lý Thích dang tay ra bèn bước lên thay y phục giúp hắn.

Vốn dĩ chỉ có Thiên tử mới có tư cách mặc cổn mười hai hoa văn, đội miện mười hai lưu chỉ, nhưng vì thân phận của Lý Thích đặc biệt, để cho khác với vương công khác nên ngày tế trời hắn có thể mặc miện phục mười hai hoa văn, chỉ có hình thêu nhật nguyệt trên hai vai là tráo ngược lại để phân biệt với Thiên tử.

Tô Sầm vừa c ởi thắt lưng, vừa hỏi: “Thiên tử nhỏ sao rồi?”

“Bị sợ rồi.” Lý Thích day trán: “Người bình thường nhìn thấy từ xa cũng phải sợ mất mấy ngày, càng khỏi phải nói chuyện xảy ra ngay trước mắt như vậy, khóc suốt cả ngày, ta dỗ cho ngủ rồi mới về.”

Tô Sầm đưa quần áo thay ra cho thị nữ, sau đó đưa hắn chén trà đã rót sẵn: “Em thấy vụ án này hơi kỳ lạ.”

Lý Thích ngồi xuống nhấp ngụm trà, hỏi: “Lạ chỗ nào?”

“Giờ chưa có bằng chứng, em cũng không nói rõ được, nhưng cảm giác vụ việc này rất trái lẽ thường.” Tô Sầm kéo ghế ngồi đối diện hắn: “Ngài xem, nếu nói vụ hôm hay là ám sát thì có ai lại tự đốt mình rồi mới chạy ra ám sát chứ? Đã vậy từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn ta, cho dù hắn ta không chết cháy cũng chẳng đến được chỗ Hoàng thượng, huống chi là với bộ dạng đó. Nhưng nếu không phải thì lại trùng hợp quá, sao hắn ta lại bốc cháy đúng lúc Thiên tử nhỏ đi tới đó? Kẻ gây án vô cùng tỉ mỉ, canh chọn thời gian rất chính xác, em không tin hắn ta phí sức như vậy chỉ để hù dọa Thiên tử nhỏ, nhất định phải có ý nghĩa đặc biệt nào đó.”

“Vậy nên em nghĩ có lẽ chuyện này không nhắm vào Thiên tử nhỏ, mấu chốt nằm ở người bị thiêu chết kia, hẳn là có người muốn hắn chết trước mặt bàn dân thiên hạ.”

“Ý em người bị thiêu chết không phải thích khách mà là nạn nhân.” Lý Thích tỏ vẻ thích thú với ý kiến này, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Sầm: “Điều tra được thân phận người chết chưa?”

Tô Sầm lắc đầu: “Vẫn đang tra.”

Lý Thích nói: “Dám giết người trước ngự giá, gan lớn bằng trời, vụ này phải điều tra cho rõ ràng, không sẽ ảnh hưởng đến hoàng uy.”

Tô Sầm bật cười: “Thế nên ngài mới mắng cho đám Hình bộ, phủ doãn phủ Kinh Triệu không ai dám ngẩng đầu để giao vụ án cho em à?”

“Tử Húc của ta giỏi như vậy mà.” Lý Thích quệt qua cằm người kia: “Ban đầu đã nói rồi, em phải chịu ấm ức ta sẽ bù lại hết cho em… Cảm giác làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh thế nào?”

“Ngài muốn đề bạt em lên nữa sao?” Mắt Tô Sầm sáng rỡ, sau đó lại hơi xấu hổ: “Có phải là hơi nhanh quá không? Trương đại nhân bằng này tuổi rồi mới được nâng từ chức Thiếu Khanh lên, em mới chưa được bao lâu đã thăng chức nhanh vậy e là sẽ có người không phục.”

Lý Thích nói: “Trễ nải tế trời, coi thường hoàng quyền, hù dọa Thiên tử, vụ án thế này vẫn chưa đủ phục sao?”

Tô Sầm híp mắt hỏi: “Ngài không sợ em không phá được trong ba ngày sao?”

Lý Thích hỏi ngược lại: “Vậy em có phá được không?”

Tô Sầm cười: “Nhất định không phụ sự kỳ vọng của Vương gia.”



Màn đêm nặng nề, Tô Sầm mơ màng nghe thấy tiếng động bên cạnh, cậu nhắm mắt sờ sang bên cạnh, độ ấm vẫn còn nhưng người đã đi mất.

Tô Sầm nheo mắt nhìn mới thấy Lý Thích đã dậy rồi, đang được người hầu thay xiêm áo, ngoài tiếng sột soạt nho nhỏ không thể tránh của vải vóc thì những lúc khác người hầu đều nín thở, chỉ sợ gây ra tiếng động gì.

Thấy Tô Sầm dậy, mọi người lập tức tái mặt, thiết nghĩ đã có người nào đó cố ý dặn không được làm phiền người ngủ trên giường.

May sao Tô Sầm không để bụng, cậu hỏi nhỏ: “Chuyện gì thế?”

Nghe giọng cậu còn hơi khàn – Một là vì mới ngủ dậy, hai là vì đêm qua làm đi làm lại nhiều lần, cổ họng thánh thót của Tô đại nhân r3n rỉ đến nửa đêm cũng chưa ổn hơn chút nào.

Có lẽ Lý Thích cũng thấy giọng nói khàn đặc này ẩn chứa ý vị khác, cơn bực bội vì bị đánh thức giữa đêm nguôi hơn nửa, hắn dịu dàng nói: “Trạc Nhi mơ ác mộng, tỉnh dậy khóc đòi gặp ta, ta vào cung một chuyến.”

Tô Sầm nhăn mặt nghĩ mãi mới nhớ ra “Trạc Nhi” mà Lý Thích nói là Thiên tử nhỏ Lý Trạc, cậu giãn mặt, thầm nghĩ quan hệ của hai chú cháu họ cũng không căng thẳng như lời đồn… Thiên tử nhỏ rất ỷ lại vào Hoàng thúc, mơ ác mộng dậy là muốn gọi Hoàng thúc vào dỗ ngay, mà Lý Thích cũng rất nuông chiều cậu bé, nếu không cũng không vào cung vào giờ này.

Chỉ nghe Lý Thích nói tiếp: “Muốn nghe ta mắng mới ngủ được hay sao? Hay là muốn lấy độc trị độc, xem ta với người trong mơ ai đáng sợ hơn?”

Tô Sầm: “…” Chú hiền cháu thảo cái gì, cậu nghĩ nhiều rồi.

Tô Sầm mở mắt nhìn trời, hỏi: “Giờ là giờ nào rồi?”

“Giờ Sửu.” Lý Thích nói: “Em ngủ tiếp đi.”

Tô Sầm nhắm mắt gật đầu, cậu vừa mới ngủ chưa được mấy canh giờ, bây giờ người cậu rã rời, không muốn nhích lấy một ngón tay.

Quấn lại chăn, Tô Sầm ồm ồm nói: “Cung tiễn Vương gia”. Sau đó quay lại trong mơ gặp Chu Công.

Lý Thích dặn người hầu đốt hương an thần, sau đó bảo đến giờ thì gọi cậu dậy, đừng để Tô đại nhân ngủ đến khi mặt trời đứng bóng, cho ba ngày mà ngủ phí nửa ngày.

Giấc ngủ này vô cùng yên ổn, sớm hôm sau, Tô Sầm rạng rỡ bước ra cung Hưng Khánh, đến thẳng Đại Lý Tự.



Ninh Tam Thông đã nói hôm nay cho cậu kết quả, Tô Sầm đến Đại Lý Tự rồi vào thẳng nhà xác, đúng lúc bắt gặp Ninh Tam Thông đi ra. Dưới mắt hắn là hai quầng tím rõ rệt, xem ra đã thức cả đêm.

Tô Sầm vừa thay đổi cái nhìn về người này đã thấy vài người khác đi từ trong nhà xác ra, trong đó có mấy người Tô Sầm quen mặt, nha dịch, cai ngục, văn thư, còn cả Tiểu Tôn bưng trà ngoài công đường với mấy người cậu không biết tên nữa, nhưng đều là người của Đại Lý Tự. Ninh Tam Thông cười nói tiễn họ ra ngoài, bảo: “Chút nữa vị Trạng Nguyên Tô đại nhân kia của chúng ta còn đến tìm tôi nữa, hẹn hôm khác chiến tiếp nhé.”

Có người kéo tay áo Ninh Tam Thông, Ninh Tam Thông chau mày, nói: “Đã bảo hôm khác chiến tiếp mà, có phải tôi thua rồi quỵt đâu.” Nhưng quay đầu nhìn lại, đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của vị Trạng Nguyên kia, hắn rùng mình im bặt.

Những người khác ủ rũ chạy đi dưới áp lực, để lại mình Ninh Tam Thông đối mặt với Tô Sầm. Tô Sầm rời mắt, tự đi vào nhà xác, Ninh Tam Thông cản mấy lần không được đành để cho Tô Sầm vào trong.

Chỉ thấy thi thể vốn nằm trên giường đã bị khiêng xuống đất, còn trên bàn lại bày đầy xúc xắc, cốc lắc, quân bài, thậm chí dưới đất còn sót lại mấy đồng tiền.

Đám người này cờ bạc tưng bừng suốt đêm ngay trước mặt thi thể.

“Tô đại nhân đừng hiểu lầm.” Ninh Tam Thông vội lấy tấm vải rách ra dẹp hết đồ đi: “Tôi gọi họ đến khám nghiệm thi thể thôi mà.”

“Khám nghiệm thi thể?” Tô Sầm nhìn sang thi thể bị bỏ xó: “Thi thể vô tội biết bao.”

“…”

Ninh Tam Thông cười ngượng: “Tô đại nhân không biết đấy thôi, sau khi người chết cơ bắp sẽ co và cứng, khớp tay quắp lại không gỡ ra được, không thể xoay cổ cũng không thể duỗi tay duỗi chân, tình trạng này là co cứng tử thi. Hơn nữa người này là chết cháy, vốn thi thể đã ở trạng thái co lại, lại thêm nhiệt độ cao đẩy nhanh quá trình co cứng tử thi. Đại nhân cần khám nghiệp gấp, một mình tôi không gỡ thi thể ra được nên mới gọi người qua giúp. Chẳng qua chúng tôi xong việc thì đã quá giờ giới nghiêm rồi, không đi được nữa nên mới chơi mấy ván thôi.”

Tô Sầm nhìn lại thi thể, quả thật thi thể đã được duỗi thẳng ra, lúc này Tô Sầm mới dịu mặt, hỏi: “Phát hiện được gì rồi?”

Ninh Tam Thông nhướng mày cười, hắn kéo Tô Sầm ngồi xổm xuống trước thi thể: “Ngài xem, cơ thể người này bỏng đến chín phần, da thịt cũng cháy sém hết, nếu chỉ là cháy bình thường thì không thể đến nông nỗi này được, thậm chí đập vài lần xuống đất là dập được ngay. Nhưng đến khi người này đã chết rồi lửa vẫn chưa tắt, không phải hắn ta không phản kháng, thậm chí còn vùng vẫy đến trước mặt Hoàng thượng luôn rồi, chứng tỏ khi ấy thế lửa đã rất nghiêm trọng, không dễ dập. Tôi có một suy đoán to gan, sở dĩ hắn ta lao ra trước mặt Thiên tử nhỏ không phải để ám sát mà là cầu cứu.”

Điều này trùng khớp với suy nghĩ của Tô Sầm.

Ninh Tam Thông dừng một lát, nói tiếp: “Tôi từng thấy thi thể cháy đến mức này rồi, nhưng đó đều là trong hỏa hoạn, thế lửa lớn, nhiệt độ không khí cao nên cháy thế này cũng không kỳ lạ. Nhưng ban ngày ban mặt không có nguồn lửa khác lại cháy đến thế này thì mới thấy lần đầu.”

Tô Sầm nhíu mày nhìn Ninh Tam Thông: “Nói trọng điểm.”

Ninh Tam Thông nhoẻn cười: “Đại nhân vẫn hiểu tôi, tôi nghi ngờ trên người người chết có mang theo thứ gì đó dễ cháy như giấy hoặc sách, hoặc là bản thân vải mặc có vấn đề.”

“Ta nghe người qua đường nói tay áo của người này là cháy đầu tiên, chẳng qua…” Tô Sầm nhíu mày nhìn thi thể đã cháy sém, dù là giấy hay quần áo thì giờ cũng cháy cả rồi.

“Cháy hết rồi đúng không?” Ninh Tam Thông cười, hắn đứng dậy vươn vai, sau đó cười thân thiện nhìn Tô Sầm, đắc chí lấy ba miếng vải trên chiếc bàn sau lưng ra: “Đây là lý do tôi gọi họ qua giúp, dù thi thể đã bị thiêu hủy nghiêm trọng nhưng vùng da kề sát dưới nách lại không dễ bị cháy, vậy nên tôi vẫn tìm được mấy miếng vải này ở đó.”

Tô Sầm nhận miếng vải trong tay Ninh Tam Thông rồi quan sát cẩn thận, chất vải này là gấm lụa hoa thượng hạng, tuy giá không rẻ nhưng chỉ cần có tiền là có thể dễ dàng mua được trong các hiệu vải lớn. Xem ra miếng ngọc kia đúng là của người chết.

“Vải này có vấn đề gì không?” Tô Sầm hỏi.

Ninh Tam Thông lắc đầu: “Tạm thời chưa nhìn ra vấn đề gì, cho tôi thêm chút thời gian nữa.”

Tô Sầm lật qua lật lại quan sát ba miếng vải thêm mấy lần, vò thử ngửi thử, cuối cùng mới nhận ra chút vấn đề: “Anh bảo mấy miếng vải này được rút ra từ nách, mỗi bên một miếng, vậy miếng thứ ba ở đâu ra?”

Ninh Tam Thông ngại ngùng cười với Tô Sầm, sau đó lùi lại hai bước, dè dặt nói: “…Dưới háng.”

Tô đại nhân đang đưa vải lên mũi ngửi thử: “…”

Tô Sầm muốn đánh người, nhưng Ninh Tam Thông đã nhanh chân lùi khỏi phạm vi tấn công của cậu. Tô Sầm tức giận nghiến răng, lúc nào ra ngoài cậu phải đi tìm Trương Quân ngay lập tức, Đại Lý Tự này có cậu không có hắn, có hắn không có cậu!

Ninh Tam Thông không sợ chết mà nói tiếp: “Tô đại nhân có ngửi được gì không?”

Tô Sầm lườm hắn một cái sắc lẹm, Ninh Tam Thông ủ rũ rụt vai, bất đắc dĩ nói: “Có phải tôi bảo ngài ngửi đâu… Rồi, rồi, rồi coi như tôi chưa nói, tôi muốn hỏi ngài đứng đây có ngửi thấy mùi gì không?”

Tô Sầm sầm mặt lắc đầu.

“Lạ thật, họ cũng bảo không ngửi thấy gì hết.” Ninh Tam Thông nhíu mày: “Tôi nghi ngờ có thể người chết từng ăn tỏi trước khi chết, tôi ngửi thấy mùi tỏi thoang thoảng, mọi người không ngửi được sao?”

Tô Sầm nhíu mày cố gắng khịt mũi, mùi thi thể thối rữa trộn lẫn mùi khét, ngoài khiến người ta buồn nôn ra thì… vẫn chỉ có buồn nôn.

Trong bầu không khí này còn phải cẩn thận phân biệt thêm mùi hương nào khác… cậu không có năng lực như Ninh Tam Thông.

Ninh Tam Thông thở dài, nói: “Vậy chắc tôi nghĩ nhiều rồi.” Một tên lại vội vàng chạy vào, hô lớn: “Đại nhân, tìm ra thân phận người chết rồi.”