Trưởng công chúa, ngài quá bá đạo!

Chương 64: Phấn chấn



Có lẽ do khóc mệt, thanh âm Sơ Hạ nhỏ lại, chỉ còn tiếng khóc nức nở yếu ớt.

"Khóc xong rồi?"

Úc Phong thăm dò hỏi, hắn chưa bao giờ thấy qua nữ hài tử khóc đến tê tâm liệt phế như thế này, Sơ Hạ rốt cuộc có bao nhiêu thương tâm đây.

Sơ Hạ không đáp lại, xoay người nhìn Úc Phong, đôi mắt sưng đỏ và cái mũi đỏ làm Úc Phong không nhịn được bật cười.

"Không cho phép cười!"

Kỳ thực Sơ Hạ chỉ muốn phát tiết, hung hăng khóc một lần đem tất cả ủy khuất cùng thương tâm tống hết ra ngoài, cô cũng không phải người hèn nhát, lại càng không phải Lâm Đại Ngọc, cô không muốn bởi vì bản thân vô năng mà lấy nước mắt rửa mặt.

Kỳ thực cảnh tượng kia đích thực như muốn đâm thủng hai mắt và tâm của mình vậy, nhưng mà khóc nãy giờ rồi, suy nghĩ lâu như vậy, thủy chung cô vẫn tin tưởng Sở Sương Thiển, mắt thấy chưa chắc là sự thật, có thể là do cô có nhiều lòng tin vào Sở Sương Thiển, cũng như có nhiều sự tự tin vào bản thân mình vậy.

"Uy... ngươi muốn báo đáp ân cứu mạng với ta?"

Sơ Hạ mất tự nhiên nhìn Úc Phong, chỉ thấy Úc Phong thích thú nhìn cô, suy nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì.

"Dạy ta võ công."

Hiện tại Sơ Hạ cảm thấy, ở cổ đại này, dù chỉ biết nửa chiêu thôi cũng hơn không biết gì rồi. Tuy rằng Mặc Tâm cũng không biết võ công, nhưng mà cô không giống Mặc Tâm vừa nhìn qua là không quên được, hơn nữa với tính cách đặc biệt phúc hắc nàng như cá gặp nước ở trong hoàng cung hỗn loạn này, bởi vì đạo lí đối nhân xử thế nàng đặc biệt giỏi.

Úc Phong nhướn mày, nhìn bộ dáng có chút xấu hổ của Sơ Hạ, Sơ Hạ cũng không thói quen có việc liền nhờ vả, tuy rằng cô có ân cứu mạng với Úc Phong, nhưng dù sao cô với Úc Phong mới gặp nhau có hai lần, yêu cầu như vậy thủy chung khiến bản thân có chút xấu hổ.

"Vì sao ngươi không nhờ Thiên Sắc dạy cho."

Úc Phong cảm thấy kỳ quái, nếu như Sơ Hạ muốn học võ công, trực tiếp tìm Thiên Sắc học là được không phải sao, vì sao phải mạo hiểm bị người hiểu lầm tìm ảnh vệ bên địch nhân của chủ tử mình.

"Thiên Sắc bận nhiều việc, bình thường không ở Lãnh Nguyệt Cung..."

Sơ Hạ lau khô vệt nước mắt trên mặt, hít hít mũi, bộ dáng kia thực sự rất đáng thương.

Úc Phong bắt lấy tay Sơ Hạ, Sơ Hạ theo bản năng rụt lại, phát hiện phát hiện Úc Phong đang bắt mạch cho mình, cũng liền an phận đứng yên.

Úc Phong nhíu nhíu mày, sau đó lắc lắc đầu.

"Trên người ngươi có một chút nội thương chưa lành, hơn nữa hàn khí xâm nhập khắp người, lấy tình trạng hiện tại của ngươi khó có thể tập võ."

Úc Phong nói ra sự thật, thể chất hiện tại của cô rất yếu, nếu cưỡng ép tập võ, sợ rằng mất nhiều hơn được.

"Bất quá..."

Thời điểm trong mắt Sơ Hạ chợt lóe lên một chút thất vọng, Úc Phong thốt ra hai chữ, làm cho Sơ Hạ lại dấy lên hi vọng.

"Bất quá cái gì, nói mau!"

"Đừng nóng, trong cơ thể ngươi hàn khí không có cách gì diệt trừ tận gốc, nhưng lại có thể lợi dụng chúng trở thành vũ khí của ngươi."

Sơ Hạ nghe vậy không thể tưởng tượng nổi mày khẽ động, người luyện võ có suy nghĩ sâu xa như vậy sao?

Có điều là khi cô khẽ động, chân đứng không vững, thân thể trong nháy mắt mất thăng bằng, như sắp ngã xuống, may mà Úc Phong động tác cũng rất nhanh, ngay lập tức ôm Sơ Hạ lại, sau đó vận khinh công, hai người mới an toàn chạm đất, Sơ Hạ vốn dĩ muốn hét lên nhưng lời vừa đến cửa miệng liền cứng rắn thu về.

Hù chết bảo bảo rồi...

"Ngươi... Điều ngươi vừa nói?..."

"Là một loại nội công tâm pháp, ta ngẫu nhiên lấy được trong tay một tên võ giả ở phương Bắc... Tập võ hẳn là phải tập từ bé, mà ngươi thì... Nội công tâm pháp này có thể giúp ngươi khống chế hàn khí trong cơ thể, mặc dù không thể hoàn toàn phát huy hết công dụng, nhưng mà vẫn có thể dùng để tự bảo vệ bản thân."

Úc Phong đưa tay vào trong ống tay áo sau đó lôi ra một quyển sách da dê đưa cho Sơ Hạ, Sơ Hạ chụp lấy quyển da dê ố vàng kia, bên trong có một đống chữ và một vài hình vẽ.

Sơ Hạ luôn cảm thấy ống tay áo của người cổ đại y như túi thần kỳ của Doraemon vậy, giống như lúc này đây, tùy tiện liền móc ra một quyển võ công bí tịch, nhưng Sơ Hạ bắt đầu hoài nghi năng lực bản thân, bên trong võ công bí tịch nói gì bản thân đọc có hiểu hay không?...

"Thứ này ta chỉ mới xem qua chứ chưa có luyện qua, ta cũng vô pháp giúp ngươi."

Úc Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, giữa tán cây là bầu trời đầy sao, giống như bản thân đang được cả bầu trời ôm lấy vậy.

"Muộn rồi, trở về đi!"

Úc Phong bế Sơ Hạ lên, ôm cô vào trong lòng, sau đó ở bên trong khu rừng này dùng tốc độ tốc độ cực nhanh chạy băng băng về.

"Vì sao... ngươi lại giúp Sinh Vương làm việc..."

Thời điểm tiếng gió thổi còn xuyên qua tai, Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn nhìn mặt Úc Phong, đường nét rõ ràng...

"... Mạng của ta và đệ đệ là nhờ hắn cứu."

Chỉ đáp lại một câu, Úc Phong liền im lặng, mà Sơ Hạ cũng không có hỏi tiếp nữa, vì sao cô cảm thấy ngữ khí của Úc Phong có vài phần bất đắc dĩ vậy.

Rất nhanh hai người liền ra khỏi khu rừng, Úc Phong thả Sơ Hạ xuống, không nói cái gì liền đi, mà cô thì nhìn quyển da dê trong tay ngơ ngác nhập thần.

Ta phải nhanh chóng mạnh lên, như vậy mới có thể giúp đỡ Sở Sương Thiển nhiều hơn...

Sơ Hạ nghĩ như thế...

- ------------------------------------ đường phân cách hoa lệ ----------------------------------------

"Buông Bổn cung ra."

Ngữ khí Sở Sương Thiển lãnh đạm, Phỉ Kiếm đang ôm nàng cũng không khỏi phát lạnh, lời của nàng như đao phong, đục khoét trái tim hắn.

"Sương Thiển, nhiều năm rồi tâm ý của ta, ngươi vẫn không rõ sao?"

Phỉ Kiếm không có buông nàng ra mà càng ôm chặt hơn, giữa lông mày Sở Sương Thiển càng nhíu chặt lại, giao tình nhiều năm, nàng không muốn làm Phỉ Kiếm xấu hổ.

"Hiểu rõ thì sao, không rõ thì thế nào?..."

Sở Sương Thiển nhẹ nhàng thốt ra một câu, rồi nói tiếp: "Cảm tình Bổn cung đối với ngươi không phải là tình yêu nam nữ, ngươi hẳn cũng đã hiểu rõ."

Toàn thân Phỉ Kiếm chấn động, mũi có chút chua xót, hắn xuất nhập sa trường, bị địch nhân chém vào da thịt, bản thân hắn dưới tình huống chết trận cũng không muốn khóc, lại bởi vì một câu nói của Sở Sương Thiển nhượng Phỉ Kiếm cảm thấy nước mắt đã đọng trên viền mắt.

"Sở Sương Thiển, ngươi thật sự không thể từng chút một thích ta sao? Một chút xíu thôi là tốt rồi..."

Sở Sương Thiển thở dài, lắc lắc đầu...

"Có lỗi, Phỉ Kiếm... Buông Bổn cung ra."

Đây là lần cảnh cáo cuối cùng của Sở Sương Thiển, trước tiên không nói nếu như hình ảnh này bị người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ như thế nào, nàng nghìn không muốn vạn không muốn để Sơ Hạ chứng kiến cảnh tượng này.

Phỉ Kiếm buông Sở Sương Thiển ra, ánh mắt sắc bén nhìn thằng vào mắt Sở Sương Thiển.

"Lần này ta có thể buông ra, nhưng mà ta sẽ không từ bỏ..."

Phỉ Kiếm đi, Sở Sương Thiển đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng hắn rời đi...

Phỉ Kiếm... Cảm tình không thể miễn cưỡng... cần gì phải tự làm khổ bản thân...

Sở Sương Thiển biết từ nhỏ mọi chuyện Phỉ Kiếm đều hướng về nàng, chuyện gì cũng đều tận lực giúp mình, Sở Sương Thiển có thể cho hắn danh và lợi, nhưng mà vĩnh viễn không thể cho hắn tình yêu.

- -------------------------------- đường phân cách hoa lệ --------------------------------------

Thiên Sắc nhìn cái người đang ngủ say tựa trên người mình, Nhị công chúa Sở Tri Diêu không biết tiến bộ, ở trong cung, nàng có tiếng xấu, ở trong lòng mình lại cảm thấy nàng vừa đáng thương vừa yếu đuối.

Năm Sở Tri Diêu mười hai tuổi, mình cũng mới mười bốn tuổi là ảnh vệ thiếp thân bên cạnh Sở Sương Thiển, nàng biết năm ấy, trong cung có một vì sao sáng rơi xuống. Trích Tinh Cung có thích khách ám sát, Sở Sương Thiển thấy rõ tiên cơ, phái bản thân đi che chở người nọ, nàng đẩy lùi thích khách, nhưng mà Sở Tri Diêu cũng bị dọa sợ không nhỏ. Nàng hộ ở trước người Sở Tri Diêu, quay đầu lại nhìn người nọ, chỉ thấy Sở Tri Diêu nhìn sách vở rải rác dưới đất, có binh thư, có trị quốc luận, có Sử Ký... Sở Tri Diêu nhặt đống sách vở rách nát lên ôm vào lòng, nước mắt từng giọt rơi xuống, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng đồng thời cũng tràn đầy sợ hãi...

Thiên Sắc không nói gì, nhìn sợ hãi trong mắt cái người đáng thương kia rãi tiêu tán, nhưng mà hóa thành tuyệt vọng... Một loại tuyệt vọng buông tay....

Sở Tri Diêu ngẩng đầu nhìn Thiên Sắc, giống như đang tìm kiếm sự che chở, tìm nơi để dựa vào.

"Đừng sợ có ta ở đây..."

Có thể Thiên Sắc đã sớm quên mất bản thân đã từng nói qua câu nói đó, nhưng mà Sở Tri Diêu lại ghi nhờ cả đời, khắc sâu vào cốt tủy...

- ----------------------------------- đường phân cách hồi ức-------------------------------------

Thời gian ở Trích Tinh Cung, Thiên Sắc thích yên tĩnh, Sở Tri Diêu cũng không tìm Thiên Sắc nói chuyện phiếm, chẳng qua là Sở Tri Diêu làm cái gì, Thiên Sắc đều bồi ở bên cạnh nàng, ngày thường nàng trồng hoa, đánh đàn, thêu thùa đều giữ yên lặng, thỉnh thoảng Sở Tri Diêu sẽ mở miệng nói mấy câu với Thiên Sắc, Thiên Sắc đều chỉ ngắn gọn đáp lại.

Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, Thiên Sắc trái lại cảm thấy yên lặng mà thoải mái, Sở Tri Diêu nhân lúc Thiên Sắc không hề đề phòng mà đi quấy rầy lòng của nàng.

"Ai nha —— "

Trong phòng tắm truyền đến tiếng hô đau đớn của Sở Tri Diêu, Thiên Sắc lập tức đi vào, chỉ thấy Sở Tri Diêu toàn thân trần trụi, trên người khoác một miếng vải mỏng nằm bên cạnh bể tắm. Đây là hình ảnh khiến người ta phun máu a, Thiên Sắc mặt đá cục thấy cảnh này cũng không khỏi xoay người, đỏ mặt.

Vóc người Sở Tri Diêu thực tốt, chỗ lồi chỗ lõm, dưới sự che đậy của vải mỏng, hai tiểu bạch thỏ như ẩn như hiện bởi vì vừa tắm rửa xong khuôn mặt vốn dĩ kiều mị lại tăng thêm vài phần gợi cảm.

"Ngươi xoay người sang chỗ khác làm gì, Bổn cung ngã sấp như vậy còn không mau tới nâng Bổn cung dậy!"

Giọng nói Sở Tri Diêu truyền đến, Thiên Sắc hít sâu một hơi, thuyết phục bản thân cả hai đều là nữ tử không cần phải cố kỵ, tuy rằng khuôn mặt tuyệt sắc kia của Sở Tri Diêu thật sự nam nữ thông giết.

Thiên Sắc nhìn không chớp mắt, đỡ Sở Tri Diêu đứng lên, ngay lúc Thiên Sắc nhìn không thấy Sở Tri Diêu lộ ra một nụ cười xấu xa.

Sở Tri Diêu đem trọng lượng toàn thân đều dựa vào trên người Thiên Sắc, bên cạnh bể tắm vốn dĩ trơn trợt, cho dù Thiên Sắc có khinh công tốt đến mấy cũng không khỏi bởi vì trọng lượng trên người cùng bước chân không vững, bị buộc từng bước lui ra phía sau, thẳng đến cơ thể tựa ở trên tường.

Lúc này Sở Tri Diêu và Thiên Sắc dính sát với nhau, gần tới mức có thể chia sẻ hô hấp lẫn nhau.

Lúc này Sở Tri Diêu thật đẹp, đẹp đến nỗi Thiên Sắc không có cách gì dời mắt, mà trong mắt Sở Tri Diêu chứa đầy thâm tình, như một vòng xoáy hút người nhìn vào đó không thể ra được.

"Thiên Sắc... Bổn cung thích ngươi..."

Môi dán lên, giống như là muốn phong ấn lời nói vừa rồi vào trong lòng đối phương, một cái phong ấn vĩnh viễn không có cách gì hóa giải.

Cánh môi mềm mại, xung quanh đều là hơi thở của Sở Tri Diêu, sa mỏng rớt xuống để lộ thân thể mê người của Sở Tri Diêu, Thiên Sắc mất phương hướng, mất phương hướng trong sự quyến rũ triền miên này.

Sở Tri Diêu cố ý, cố ý quyến rũ Thiên Sắc mặt than, nàng muốn thấy cảnh Thiên Sắc rơi vào tay giặc, nàng muốn Thiên Sắc mất đi khống chế...

Nàng muốn Thiên Sắc... cũng thích nàng...

Thiên Sắc bị mê hoặc, nàng không biết bản thân có đáp lại nụ hôn của Sở Tri Diêu hay không, nàng chỉ biết là bản thân cũng không chán ghét sự thân mật lúc này của Sở Tri Diêu

Có lẽ là đã lấy lại sự bình tĩnh, Thiên Sắc đẩy Sở Tri Diêu ra, điều chỉnh hô hấp, bởi vì chuyện mới phát sinh khiến bản thân không biết làm sao.

"Công chúa thỉnh tự trọng..."

Nói xong, liền muốn trốn chạy, đúng vậy, Thiên Sắc trốn mất, lần đầu tiên trong đời, nàng chạy trốn, nàng sợ nhìn thấy ánh mắt của Sở Tri Diêu, nàng sợ Sở Tri Diêu hôn nàng...

Bởi vì này tất cả những điều này đều khiến lòng của nàng rối loạn...