Thân thể đột nhiên nặng nề như có một thứ gì đó đè lên ngực, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Ý thức có chút mê ly, giãy dụa muốn tỉnh lại nhưng lại có một áp lực nào đó khiến nàng không thể tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng hình như có cái gì đó lạnh lẽo tiếp xúc với trán nàng, thân mình liền thư thái rất nhiều.
" Ngô..." Người nằm ở trên giường khẽ hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt. Lọt vào ánh mắt nàng là một đôi mắt trong suốt, đồng tử sâu lắng phản chiếu hình dáng của nàng.
Cảnh Lăng hơi hơi trố mắt một chút, tuy rằng nhìn thấy ảnh ngược của chính mình qua đôi mắt kia nhưng nàng luôn có cảm giác khó tin. Tựa hồ trẻ hơn so với hình dạng của mình.
Trước mắt trầm tĩnh con ngươi, cũng không che kín sự kinh ngạc cùng bất an. Vốn là tuyệt đẹp đôi mắt làm cho người ta ghen tỵ lại bởi vì cảm xúc kia phá hư. Cảnh Lăng thầm than đáng tiếc.
Chủ nhân của đôi mắt hình như không có phát hiện ra, chính là kích động lui về phía sau vài bước, quỳ rạp trên mặt đất, cả người run nhẹ: " Trưởng công chúa thứ tội...." Trong trẻo nhu hòa giọng nói mang theo một tia quen thuộc.
Theo cái kia bóng dáng, Cảnh Lăng mới nhìn rõ nơi mình đang ở. Tráng lệ cung điện, bên giường trang trí đầy dây tua màu sắc sáng chói. Cách đó không xa trên bàn đặt một cái chai với hình dáng kỳ lạ. Hết thảy tất cả đều là khung cảnh quen thuộc. Nơi này chẳng phải là cung điện của mình lúc còn sống trong cung sao?
Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve rơi xuống dây tua. Mềm mại, ở trên được đính bạch ngọc mang theo hơi lạnh. Cảm xúc chân thật, tựa hồ không phải cảnh trong mơ.
Hỗn loạn suy nghĩ, nàng hẳn là đã chết mới đúng. Nhớ tới các sự việc xảy ra trước đó, khóe miệng Cảnh Lăng gợi lên một nụ cười trào phúng. Nàng đúng là người ngu ngốc nhất, yêu một kẻ nam nhân không hề thương mình, còn thương tổn Oanh Nhi. Nếu lúc trước nàng không khăng khăng gả cho kẻ nam nhân vô tình kia thì nàng cùng Oanh Nhi sẽ không có kết cục bi thảm như vậy.
" Oanh Nhi..." Cảnh Lăng mở miệng gian nan kêu lên tên kia, không thể che đi sự bi thương.
" Oanh Nhi... Oanh Nhi ở" Cung nữ quỳ ở mặt đất đáp lại, giọng nói mang theo tia bất an. Công chúa từng nói, của nàng tẩm điện, bất kỳ kẻ nào cũng không được bước vào. Chính là nàng không yên lòng công chúa nên mới trộm chạy vào xem. Lại không ngờ vừa mới giúp công chúa lau mặt, công chúa liền tỉnh. Công chúa ghét nhất những người làm trái lời nàng, hiện tại công chúa nhất định rất tức giận. Bị công chúa trừng phạt nàng không hề sợ nhưng nàng thật sợ công chúa giận đem nàng đuổi đi làm nàng không thể hầu hạ công chúa. Nghĩ vậy trong lòng Oanh Nhi càng thêm bất an, không dám nhìn Cảnh Lăng.
" A" Cảnh Lăng cười tự giễu, là nàng rất nhớ Oanh Nhi sao? Cư nhiên nghe được giọng của Oanh Nhi. Vô tình nhìn thấy nữ tử đang quỳ trên mặt đất, Cảnh Lăng vô cùng kinh ngạc.
Này hình dáng nàng rất quen thuộc, không phải Oanh Nhi là ai! Oanh Nhi rõ ràng ở ngay trước mặt mình. Là còn sống chứ không phải nhuốm đầy máu tươi lạnh như băng thi thể.
" Oanh Nhi.... Ngươi.... Ngươi" Thân thể nàng không chịu khống chế đi đến người này, run run vươn tay, muốn đụng vào. Cuối cùng lại bởi vì e ngại mà không đụng vào. Nàng sợ trước mắt người này chỉ là ảo ảnh, đụng vào sẽ tan biến.
Bởi vì vừa mới tỉnh lại thân thể Cảnh Lăng còn suy yếu lắc lư vài cái liền choáng váng, trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể ngã xuống, liền được một cái ấm áp ôm đem chính mình ôm chặt lấy, quen thuộc mùi hương. Mãnh liệt ôm lấy bóng dáng quen thuộc. Ấm áp, mềm mại, trong lòng người nhớ mong, rốt cuộc không khống chế nước mắt rơi xuống.
" Oanh nhi" Nghẹn ngào kêu to một tiếng, Cảnh Lăng khóc không thành tiếng.
" Trưởng công chúa?" Công chúa thình lình xảy ra hành động làm cho Oanh Nhi trở tay không kịp, chỉ biết ôm chặt lấy Cảnh Lăng, đứng im giống một cái cọc gỗ. Mọi việc quá mức ngạc nhiên nàng không biết làm cái gì bây giờ.
" Oanh Nhi, thật tốt quá ngươi còn sống, còn sống..." Cảnh Lăng ôm Oanh Nhi không buông tay, trong lòng trống rỗng toàn bộ bị lắp đầy, thoải mái thân thể mệt mỏi làm cho mí mắt Cảnh Lăng càng nặng trĩu. Miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ nhưng không được cuối cùng mắt vẫn khép lại.
" Công, công chúa?" Trên người người bỗng nhiên im lặng, Oanh nhi thử gọi nhưng không có người đáp lại, cẩn thận nhìn xem Oanh Nhi mới phát hiện, Cảnh Lăng đã ngủ. Chắc là bị lớn như vậy kích thích, công chúa điện hạ khẳng định rất mệt, Oanh Nhi nghĩ.
Nhẹ nhàng ôm công chúa về giường, Oanh nhi trong mắt tràn đầy ấm áp, công chúa, tựa hồ gầy không ít.
Lúc chưa đi theo công chúa, Oanh Nhi làm ở phòng giặt đồ, cực khổ, mệt mỏi cỡ nào nàng cũng từng làm qua, cho nên sức mạnh của Oanh Nhi so với nữ tử bình thường luôn tốt hơn, ôm lấy một công chúa được nuông chiều từ bé căn bản không hề tốn sức. Ôm người quan trọng nhất với mình, Oanh Nhi không khỏi sủng nịch và ôn nhu. Nhẹ nhàng đặt công chúa xuống giường, lẳng lặng ngồi ở bên giường, nhìn dung nhan của Cảnh Lăng khi ngủ, trong lòng một mảnh mềm mại. Trưởng công chúa thật sự vẫn là cái đứa nhỏ. Khóc, nháo, mệt mỏi liền ngủ.
Bởi vì vừa mới khóc, khóe mắt Cảnh Lăng vẫn còn nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu. Một vài sợi tóc đen phân tán trên khuôn mặt, Oanh Nhi mỉm cười đưa tay đẩy ra sau lộ ra hai má trắng noãn non nớt. Nhanh tay, cầm lấy bên cạnh khăn ướt, cẩn thận chà lau khuôn mặt Cảnh Lăng.
Trong lúc ngủ Cảnh Lăng không biết mơ cái gì mộng, nhíu nhíu mày thoạt nhìn thật không an ổn.
" Công chúa, ngươi muốn nói cái gì? Oanh Nhi cúi đầu sát vào Cảnh Lăng, muốn nghe rõ nàng đang nói cái gì.
" Oanh Nhi, thực xin lỗi..." Một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống trên tay Oanh Nhi.
" Công chúa đừng khóc" Oanh Nhi cầm khăn nhẹ nhàng lau đi khóe mắt nước mắt, " Công chúa, không có gì phải xin lỗi Oanh Nhi, nếu có, ta vĩnh viễn cũng không trách người. Cho nên công chúa.... Đừng khóc.... Oanh Nhi sẽ đau lòng, nâng tay nhẹ nhàng xoa mi mắt của Cảnh Lăng.
Đột nhiên bàn tay bị gắt gao cầm chặt.
" Công chúa?" Oanh Nhi nghi hoặc nhìn về phía công chúa, lại phát hiện công chúa vẫn đang ngủ, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Thử rút tay, lại bị Cảnh Lăng ra sức cầm chặt, thử vài lần nhưng không được Oanh Nhi đành từ bỏ, trong mắt mang theo một chút bất đắc dĩ.
Tựa hồ cảm giác được quen thuộc hơi thở, chân mày Cảnh Lăng chậm rãi giãn ra, nặng nề ngủ tiếp.
Một phút tâm sự của editor: Bình thường quen đánh VNI, hôm nay rảnh rỗi chuyển sang đánh Telex lâu kinh khủng.