Trưởng Công Chúa

Chương 31: Hạ màn



Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung rất lâu không lên tiếng. Lý Dung không nhịn được cười hỏi, “Ngươi thường ngày lắm lời lắm mà, sao không bình luận vài câu đi?”


Hai tay Bùi Văn Tuyên cầm thẻ chầu đặt trước người, cúi đầu khẽ cười một tiếng, Lý Dung nhướn mày, “Ngươi cười cái gì?”


“Điện hạ”, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng mỉm cười, “Đã nhiều năm rồi mà Người vẫn đáng yêu như vậy”


Lý Dung có chút mờ mịt, chính vào lúc này từ Đại điện truyền đến tiếng thái giám, “Tuyên Bình Lạc Điện hạ và Bùi Văn Tuyên vào điện…”


Nghe đến tiếng tuyên triệu, hai người lập tức nghiêm túc lại. Họ đối mắt nhìn nhau rồi một trước một sau tiến vào Đại điện.


Trong điện, Ninh phi và phụ thân của Dương Tuyền, cũng là người nắm quyền Dương gia, Dương Liệt đang quỳ trên đất. Lý Minh ngồi ở ngôi cao, đưa mắt nhìn xuống hai người từng bước tiến vào. Lý Dung và Bùi Văn Tuyên mắt không nhúc nhích, một đường đi thẳng đến bên cạnh Ninh phi quỳ xuống hành lễ với Lý Minh.


“Bình Lạc”, Lý Minh cho hai người bình thân rồi nhàn nhạt hỏi, “Lúc trước để con làm chủ thẩm vụ án Dương gia, con điều tra đến đâu rồi?”


Vấn đề của Lý Minh, Lý Dung không dám trả lời quá chi tiết bởi điều đó đồng nghĩa với việc nàng quá thông minh, sẽ khiến ông hoài nghi. Chính vì thế, Lý Dung khẽ cười, hắng giọng nói, “Chuyện này là do Bùi đại nhân giúp đỡ nhi thần điều tra, nhi thần không thể nói cụ thể được như ngài ấy, vẫn là để Bùi đại nhân nói đi ạ”


“Bùi Văn Tuyên”


“Có vi thần”


Bùi Văn Tuyên bước ra, Lý Minh nhìn thần tử trẻ tuổi kiệt xuất bên dưới chầm chậm hỏi, “Mấy ngày trước, có người kiện khanh tội mưu sát thương nhân Thác Bạt Yến. Gần đây lại báo gã vẫn còn sống, còn đến Thuận Thiên phủ kiện cáo Dương gia phái người truy sát gã, khanh có biết chuyện này không?”


“Khởi bẩm Bệ hạ”, Bùi Văn Tuyên cung kính nói, “Chuyện này xin cho thần được trình tấu cụ thể”


“Nói đi”


“Hai tháng trước, Bình Lạc Điện hạ ở biệt viện ngoại thành tổ chức Xuân yến, Dương Tuyền muốn kết thân cùng Công chúa Điện hạ, nên nhân lúc Công chúa hồi cung đã cho người mai phục. Vi thần đang trên đường trở về phát giác ra âm mưu của Dương Tuyền, vì cứu Công chúa đã nảy sinh mâu thuẫn với Dương Tuyền. Sau đó chúng thần được Thái tử Điện hạ giải cứu, mang trở về cung. Vi thần diện kiến Thánh thượng, Người thấy thần còn hoảng sợ nên đã đặc biệt cho người tiễn về phủ. Song không ngờ đến, vì mang hận vi thần đã phá hoại kế hoạch của mình, Dương Tuyền gan to tày trời dám giữa thanh thiên bạch nhật ám sát vi thần. Dưới tình thế cấp bách, vi thần đã lỡ tay giết chết Dương nhị công tử”


“Bệ hạ biết được việc làm lớn mật này của Dương Tuyền, đặc biệt ra lệnh cho Bình Lạc Công chúa làm chủ thẩm, dưới sự giám sát của Tô thị lang và sự hỗ trợ của vi thần, cùng nhau điều tra vụ án Dương gia. Sau khi lập án, có một người đã âm thầm viết thư cho chúng thần, kể lại hết thảy những việc làm của Dương gia ở Tây Bắc, vạch trần cả việc mấy năm gần đây Dương gia đều thông đồng với địch”


“Ngươi nói bậy!”


Dương Liệt nghe đến đây liền nhìn Bùi Văn Tuyên quát lớn. Sắc mặt Bùi Văn Tuyên không chút biến đổi, Lý Dung đứng ở một bên, tay phe phẩy quạt híp mắt cười sáng lạn, nghe Bùi Văn Tuyên tiếp tục nhàn nhạt nói, “Theo những gì người này kể, Nhung quốc than thở rằng, đến nay đa số khí giới đều làm bằng đồng vì chúng chẳng qua là một tiểu quốc man di. Nhưng Dương gia vì củng cố địa vị đã thông đồng với Nhung quốc. Mùa thu hằng năm, chúng mang quân đến xâm lược, Dương gia sẽ hướng triều đình xin binh lính và lương thảo. Khi đã được cấp, họ sẽ cùng Nhung quốc diễn một màn chiến tranh bất phân thắng bại… Những tin thắng lợi lớn nhỏ mấy năm gần đây, chẳng qua là Nhung quốc nhận được tiền nên phối hợp với Dương gia làm trò mà thôi…”


“Thằng oắt con!”


Dương Liệt kích động đứng phắt dậy. Lý Dung thấy hành động này của ông ta liền gấp mạnh quạt trong tay tạo nên một tiếng “phạch”, lớn giọng quát, “Quỳ xuống!”


Âm thanh của nàng mạnh mẽ vang vọng khiến Dương Liệt thanh tỉnh phần nào. Ông ta nghiến chặt răng rồi lại quỳ xuống.


Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt liếc nhìn một cái, tiếp tục nói, “Tuy lời nói chỉ đơn phương từ một phía, nhưng nếu đã có những tin đồn như thế, vi thần đương nhiên phải tra rõ ràng. Vi thần nghe nói, Hoa Kinh có một thương nhân ngoại quốc là Thác Bạt Yến, nhiều lần có giao dịch mua bán với Dương gia vì thế thỉnh cầu Công chúa, cùng nhau đến điều tra gã thương nhân này. Khi đến phủ Thác Bạt Yến, vi thần đã trộm được cuốn sổ ghi lại tất cả những vụ mua bán của gã với Dương gia, từ đó phát hiện những năm gần đây, chỉ riêng tiền tài Dương gia lấy được từ Thác Bạt Yến không hề ít. Những cổ vật Thác Bạt Yến mua của Dương gia đều vượt xa giá cả bình thường. Điều đó cho thấy đây không phải là giao dịch đơn thuần. Vi thần liền lần theo dấu vết, lại đến Binh bộ kiểm tra chứng cứ, đem toàn bộ sổ sách và những người có liên quan thẩm vấn một lượt”


“Có lẽ việc này đã đến tai Ninh phi”, Bùi Văn Tuyên nhìn Ninh phi đang quỳ trên đất bất động thanh sắc, quay đầu đi tiếp tục nói, “Với ý đồ tiêu hủy chứng cứ, bọn họ đã mưu sát Thác Bạt Yến rồi giá họa cho vi thần cùng Bình Lạc Công chúa. Đồng thời, khi Dương Liệt biết gia quyến trong Hoa kinh bị vây khốn trong phủ, đã âm thầm bày kế ám sát chủ tướng ở tiền tuyến bấy giờ rồi nộp đơn từ chức hòng uy hiếp Bệ hạ”


“Bệ hạ”, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu, thần sắc trịnh trọng, “Hiện tại sổ sách ở Tây Bắc, ở Binh bộ và trong tay Thác Bạc Yến trong mười năm nay đã tập hợp đầy đủ. Thời gian cùng dòng tiền mà Thác Bạc Yến đổ vào phủ Dương gia, so với ghi chép trong sổ sách ở Binh bộ và tiền tuyến đều ăn khớp. Kết hợp với khẩu cung của Thác Bạc Yến cùng những người khác, đủ để chứng minh việc Dương gia biển thủ suốt chừng ấy năm. Bọn họ vì sao có thể có được nhiều tiền đến thế? Hiện tại theo tin báo ở tiền tuyến, trong quá trình Nhung quốc tấn công, vì sao lại có một số lượng lớn khí giới nhập từ Đại Hạ? Tất cả những chứng cứ tập hợp lại, chứng minh người ban đầu cung cấp những thông tin này hoàn toàn có thể tin tưởng được”


“Dương gia hành sự tùy ý, khi quân phạm thượng, hại quốc hại dân, trên không kính Thiên tử, dưới không lo trăm dân, thông đồng quân địch phản bội Đại Hạ. Bệ hạ”, Bùi Văn Tuyên quỳ xuống, dập đầu nói, “Tội danh lớn nhường này, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Dương gia!”


Bùi Văn Tuyên nói xong những lời trên, văn võ toàn triều một mảng chấn kinh, ai nấy đều ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Dương Liệt cùng Ninh phi đang quỳ ở đó. Rất lâu sau, Lý Minh mới mở miệng hỏi, “Dương Liệt, khanh còn gì để nói?”


Dương Liệt quỳ trên sàn, cúi đầu không nói. Ông ta suy nghĩ một chốc rồi trào phúng cười, “Bệ hạ nói thế nào thì chính là thế đấy”


“Ninh phi”, Lý Minh nhìn Ninh phi nhàn nhạt hỏi, “Nàng thì sao?”


Ninh phi nghe Lý Minh nói thế, tay chống gối ưu nhã đứng dậy.


“Chuyện đã đến mức này, Bệ hạ hỏi những việc này là có ý gì?”


Ninh phi ngẩng đầu nhìn Lý Minh, “Dương gia phạm phải tội gì, không phải là ý của Bệ hạ sao? Khi Bệ hạ cần Dương gia, Dương gia đều ở biên quan, chém giết hơn nửa đời người. Nhưng hiện tại khi thấy họ cản đường mình, vì muốn nâng đỡ Túc Vương, Bệ hạ lại vu cho họ tội cấu kết với địch, khi quân phạm thượng. Ha...”, Ninh phi bật cười thành tiếng, “Tức cười, tức cười đến cực điểm!”


“Dương Uyển!”


Lý Minh thét lên, “Ngươi thật hỗn xược!”


“Ta hỗn xược?!”, Ninh phi chỉ thẳng tay về phía Lý Minh quát, “Lý gia các ngươi bức ta đến bước đường này còn trách ta hỗn xược! Ta nói cho các ngươi biết”, Ninh phi quay đầu lại nhìn xuống triều thần, “Kết cục hôm nay của Dương gia, chính là tương lai của các ngươi…”


“Người đâu”, Lý Minh lạnh giọng hạ lệnh, “Mau lôi nữ nhân điên khùng này xuống”


Nói rồi binh sĩ xông lên kéo Ninh phi ra ngoài.


Ninh phi một đường bị lôi ra đến cửa luôn ra sức kháng cự. Bà ta giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của binh sĩ, hướng về phía Lý Dung thét lớn, “Lý Dung, ngươi là một con ngốc! Ông ta sớm đã muốn phế Lý Xuyên! Những nam nhân ông ta chỉ hôn cho ngươi chẳng có tên nào tốt đẹp cả! Ông ta còn hận không thể tống ngươi đi hòa thân, để ngươi chết trơ xác bên ngoài. Ấy vậy mà ngươi còn dám yêu thương ông ta… Lý gia các ngươi sẽ không được chết tử tế! Không được chết tử tế đâu!”


Binh sĩ lại kéo Ninh phi xuống, nhưng Ninh phi dường như liều mạng, xông thẳng về phía Lý Dung.


Bùi Văn Tuyên không dấu vết đứng chắn trước mặt Lý Dung, Lý Dung lẳng lặng nhìn Ninh phi, thần sắc lạnh nhạt như đã chết. Ninh phi kêu gào, thét lên từng tiếng chói tai. Vào khoảnh khắc bà rút trâm trên đầu xuống, Lý Minh liền quát lớn, “Giết ả ngay!”


Kiếm lập tức đâm xuyên qua người Ninh phi, cũng vào lúc này, Bùi Văn Tuyên lại vô thức nâng tay lên che mắt cho Lý Dung.


Máu tươi bắn lên tay áo đang che mắt Lý Dung của Bùi Văn Tuyên. Tay nàng siết chặt cây quạt vàng, nàng hạ mi mắt, trầm mặc bất động.


Nàng có thể nhìn thấy máu của Ninh phi thấm đẫm cả Đại điện và đang chầm chậm chảy về hướng của nàng.


Sau khi nghe thấy có người muốn lôi Ninh phi xuống, Lý Dung đột nhiên mở miệng, “Chậm đã”


Ai nấy đều nhìn về phía Lý Dung. Lý Dung dùng quạt ấn bàn tay đang che hai mắt mình của Bùi Văn Tuyên xuống, ngay lập tức đối diện với hình ảnh Ninh phi chẳng khác gì một thân chó lợn bị người khác lôi đi.


Nàng bình tĩnh nói, “Người của hoàng tộc, xuất thân thế gia, không nên bị vũ nhục thế này. Mang một cái cán màu trắng đến, tử tế nâng ra ngoài”


Nói rồi nàng cởi áo khoác, đi đến bên cạnh rồi đắp lên người Ninh phi.


Chẳng bao lâu sau, người hầu mang theo một cái cán vào, đặt Ninh phi lên, đắp vải trắng xong mới nâng ra ngoài.


Bùi Văn Tuyên đi đến phía sau Lý Dung, nhìn Dương Liệt nói, “Dương tướng quân, ngài có nhận tội không?”


Dương Liệt ngẩng đầu, ông dùng đôi mắt trầm đục lẳng lặng nhìn Lý Dung, rất lâu sau mới khấu đầu, khàn khàn lên tiếng, “Vi thần biết tội”


Chỉ một câu trên liền đồng nghĩa vụ án Dương gia đã hoàn toàn hạ màn.


Lý Minh im lặng hồi lâu, sau đó có chút mệt mỏi nói, “Dẫn xuống đi, chuyện tiếp theo giao cho Hình bộ, bắt giam toàn bộ Dương gia, niệm tình tổ tiên có công với triều đình nên được chết toàn thây, ban rượu độc”

“Vi thần…”, giọng nói Dương Liệt run rẩy, “Đội ơn Bệ hạ”


Sau khi Dương Liệt nhận tội liền bị giải ra ngoài. Lý Dung và Bùi Văn Tuyên cũng lui xuống. Khi ra đến cửa, thấy Dương Liệt bước đi loạng choạng, Bùi Văn Tuyên liền tiến đến đỡ ông ta. Dương Liệt ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn người thanh niên đã kéo cả gia tộc của mình vào địa ngục.


“Ngươi biết ngươi đang làm gì không?”


Ông ta khàn giọng nói, “Người thanh niên à, muốn làm một thanh đao là chuyện không dễ dàng đâu”


Thần sắc Bùi Văn Tuyên bình tĩnh, hắn nâng mắt nhìn Dương Liệt, “Vậy Dương tướng quân, ngài có biết mình đang làm gì không?”


Dương Liệt có chút khó hiểu, Bùi Văn Tuyên đỡ ông ta ra ngoài nhàn nhạt nói, “Ta đã từng đọc qua thơ khi trẻ Dương tướng quân làm. Ngài từng viết, ‘Bạch mã lãnh binh đao hướng Bắc, hoành sảo thiên quan báo quân ân’. Ngài còn nhớ chứ?”


Sắc mặt Dương Liệt đầy vẻ hoảng hốt, sau vài phút, ông mới chua xót cười khổ, “Thế nhưng có người vẫn còn nhớ những thứ này”


“Lúc thiếu thời có chí khí nhường này, cớ gì không tiếp tục gìn giữ?”


Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn ông ta, Dương Liệt lắc đầu, “Con người, không thể mãi mãi chẳng nhúng chàm”


“Quan bảo vệ quan, quan hệ phức tạp, Bùi công tử xuất thân thế gia, đương nhiên càng hiểu đạo lý này hơn ta. Vì còn niên thiếu nên chí khí bừng bừng, nhưng cuối cùng ngươi sẽ hiểu được, những lời trưởng bối nói luôn luôn đúng”


Dương Liệt khẽ cười một tiếng, nâng tay vỗ vỗ vai Bùi Văn Tuyên.


“Bùi đại nhân, tiễn đến đây thôi”
Nói rồi, Dương Liệt quay người đi. Hai tay ông ta bị còng lại, bước đi chậm rãi nhưng trầm ổn.


“Nhất định có một ngày, Bùi đại nhân sẽ hiểu lời của lão hủ”


Bùi Văn Tuyên không nói gì, hai tay hắn luồn vào tay áo, đứng trên bậc thang dài, lẳng lặng nhìn theo hướng Dương Liệt.


Lý Dung đứng sau lưng Bùi Văn Tuyên khẽ lên tiếng, “Hại chết người ta còn hỏi mấy vấn đề này làm gì?”


“Vì người sắp chết”, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, “Mới có thể nói cho ta biết lý do chết của họ là gì. Từ đó ta mới biết cách tránh không chết vì lý do này và những người khác cũng tránh khỏi kết cục đó”


“Mấy lời của ông ta không phải ngươi sớm đã hiểu rõ?”, Lý Dung khẽ cười, “Sống năm mươi năm không phải quá lãng phí?”


Nghe thế Bùi Văn Tuyên cũng mỉm cười, “Không giấu gì Công chúa Điện hạ, những lời ông ta nói, dù thần đã sống năm mươi năm nhưng vẫn chưa hiểu hết được”


“Nói dối”, Lý Dung lập tức đáp, “Nếu ngươi không hiểu những thứ này, còn tranh chấp chuyện người kế vị với ta làm gì? Lúc còn trẻ ngươi từng nói muốn dân chúng có cuộc sống an lành nhưng cuối cùng không phải cũng vì quyền lợi mà đấu đá với ta sao?”


Nghe thế Bùi Văn Tuyên trầm mặc không nói. Hắn có chút muốn lên tiếng giải thích nhưng lại biết, dù làm thế nàng cũng không thể hiểu hết.


Lý Dung vĩnh viễn không thể hiểu được dã tâm, gánh nặng cũng như suy nghĩ dường như ngây thơ của Bùi Văn Tuyên.


Bởi vì Lý Dung vốn dĩ sinh ở ngôi cao, chưa từng có trải nghiệm giống hắn, đi qua đồng hoang, nhìn qua giang sơn, kết giao nhiều bằng hữu ở Lư Châu, nhìn thấy sự gian khổ của lê dân bá tánh.


Bảo vệ sự ổn định và chính thống chính là tín ngưỡng của Lý Dung. Nhưng hắn sâu sắc hiểu rằng, nếu tiếp tục duy trì tín ngưỡng này, sự kết thúc của vương triều Đại Hạ sẽ không còn xa nữa.


Song những lời nói ấy, hắn chẳng thể nói ra, Lý Dung cũng không tài nào hiểu được.


Lý Dung thấy hắn không nói liền nghĩ đã đâm trúng chỗ yếu đuối của hắn, cảm thấy mình nói hơi nặng lời. Một mặt cùng hắn đi về phía trước một mặt dùng quạt nhỏ gõ vào lòng bàn tay, đổi một chủ đề khác, “Con người mà, cũng chỉ như thế thôi. Lúc ta còn trẻ không phải cũng có mấy suy nghĩ này ư? Hôm nay ngươi còn sợ ta nhìn thấy máu, nhưng ta đã thấy nhiều rồi…”


“Lý Dung”, Bùi Văn Tuyên bất ngờ đánh gãy lời nàng, thần sắc nhìn không ra vui buồn. Lý Dung quay đầu sang liền nghe hắn nói, “Mỗi lần cô thấy máu, tay trái sẽ hơi run lên”


Lý Dung chậm rãi thu lại cảm xúc, Bùi Văn Tuyên tiếp tục nói, “Cô luôn nói với ta, cô và Tô Dung Khanh không hề có chân tình, cũng nói qua cô chỉ vì lợi ích cá nhân. Nhưng không phải ai cũng có thể trên triều, vì trong lòng không nhẫn tâm mà làm ra một chuyện đầy mạo hiểm là đắp áo lên cho một người đã chết”


“Những lời nói ra chưa chắc là sự thật”, hai người đi đến cửa cung, Bùi Văn Tuyên dừng bước, quay đầu nhìn nàng, “Nhưng có một số lời nói lại không nhất định là giả”


“Ví dụ như?”


Lý Dung hỏi thẳng, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, rất lâu sau bất ngờ nói, “Lần này xuất cung, trước khi thành hôn sợ là khó gặp được cô. Trong khoảng thời gian ngắn này ta định xây dựng lại mạng lưới tình báo như trước kia, cần có chút tiền”


Lý Dung, “…”


“Ta thật sự rất muốn biết”, Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên, than thở nói, “Ngài sao có thể mở miệng xin tiền nữ nhân một cách thành thục đến thế nhỉ?”


“Bởi vì tiền mà hôm nay Người cho thần, ngày sau thần có thể trả lại gấp bội”, Bùi Văn Tuyên ung dung cười, “Cuộc mua bán này Người có muốn làm không?”


Kiếp trước mạng lưới của Bùi Văn Tuyên còn mạnh hơn cả Lý Xuyên, rất nhiều tin tức Lý Dung biết được đều đến từ Bùi Văn Tuyên, đi kèm mạng lưới ngầm ấy lại chính là những cửa hàng lớn. Vì thế nửa đời sau này Lý Dung có thể cẩm y ngọc thực, vô lo vô nghĩ, hơn nửa tài sản đều nhờ vào phần tiền ban đầu mà nàng đầu tư cho Bùi Văn Tuyên.


Cuộc làm ăn nắm chắc sinh lợi này, chỉ kẻ ngốc mới không làm.


Mà Lý Dung lại chẳng ngốc. Nàng lấy lệnh bài đặt vào tay Bùi Văn Tuyên, “Có chuyện gì cứ đến phủ Công chúa tìm quản gia, nhưng ta nói trước, hiện tại tiền ta không nhiều, chỉ có chút ít bao nhiêu đây thôi, ngươi đừng làm gì quá đáng”


“Xem ra làm Công chúa cũng chẳng được bao nhiêu lợi ích nhỉ”, Bùi Văn Tuyên cầm lệnh bài, bày ra vẻ chán ghét, “Không biết những Công chúa khác có