Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 114: "Người Điều Tiết" Bầu Không Khí 2



Trải qua cuộc "thảo luận" như vậy, Bạch Thần bỗng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu trở nên gần gũi hơn rất nhiều, lúc này cô mới thật sự có cảm nhận là chiến hữu gắn bó sinh tử với nhau.

Khi cô còn là dân du cư hoang dã, đã cùng không ít người trải qua đủ loại thử thách sinh tử, nhưng phần lớn đều là bị hoàn cảnh, tình thế ép buộc, hai bên hoàn toàn chưa có giao tình gì cả, chờ khi thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, thậm chí còn ngầm hại nhau. Cho nên, tuy rằng phía trước cô đã cùng đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu cùng nhiều lần đối mặt với nguy hiểm khó khăn, nhưng cô chỉ kính nể tố chất của Tưởng Bạch Miên, sợ hãi năng lực của Thương Kiến Diệu, và thương hại Long Duyệt Hồng khi bị bắt ép phải trưởng thành, về tâm lý thì cô vẫn duy trì một khoảng cách không nhỏ với bọn họ.

Ngay khi Bạch Thần đang đầy cảm xúc, Tưởng Bạch Miên đột nhiên đưa mắt sang nhìn cô, lại cười nói:

"Thế nào? Có phải là thật sự có cảm giác là một thành viên của đội rồi không?"

Bạch Thần nhìn nụ cười rực rỡ của Tưởng Bạch Miên, không nhịn được nhắm mắt lại:

"Tổ trưởng..."

Cô không ngờ Tưởng Bạch Miên lại có thể nắm bắt được trạng thái tâm lý của cô chính xác như thế.

Tưởng Bạch Miên cười ha ha nói:

"Là một tổ trưởng, ngoài việc giúp tăng thực lực của mọi người lên, tôi còn phải luôn luôn chú ý tới vấn đề tâm lý của mọi người nữa.

Đừng thấy bình thường tôi chủ yếu hướng dẫn hai lính mới, à không, một tên khốn kiếp với một lính mới, kỳ thật tôi luôn chú ý tới cảm giác và sự thể hiện của cô. Trong một khoảng thời gian rất dài sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với vô số nguy hiểm, sau lưng chúng ta cần đồng đội bảo vệ, tình cảm của chúng ta chắc chắn còn sâu sắc hơn chị em ruột thịt.

Lúc tôi nói rồi, mỗi một quyết định mà tôi đưa ra đều cố gắng đảm bảo sự sống sót của tổ viên. Những lời này không chỉ là nói với Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu, mà cũng là nói với cô nữa."

Bạch Thần im lặng đứng đó, miệng ngậm chặt nhìn Tưởng Bạch Miên, hồi lâu không nói gì.

"Tiếc rằng tổ trưởng là nữ, không thì tối hôm nay tôi muốn ngủ cô rồi."

Người nói những lời này không phải Bạch Thần, mà là Thương Kiến Diệu ở bên cạnh cố ý giả giọng nói ra.

Bạch Thần kinh ngạc quay đầu nhìn vào kẻ vốn thường hay hành động khác người này.

"Tôi phối âm giúp cô." Thương Kiến Diệu thành khẩn gật đầu.

"Tôi nào có nghĩ như thế!" Bạch Thần thốt lên phản bác, khuôn mặt rõ ràng hơi đỏ lên.

"Chính là có nghĩ như vậy chứ sao." Thương Kiến Diệu cố gắng khuyên nhủ.

"Câm miệng!" Tưởng Bạch Miên rốt cuộc không nhịn được, vừa bực mình vừa buồn cười quát to: "Anh không thể đứng đắn một chút được sao?"

Thương Kiến Diệu động lông mày:

"Phần lớn thời gian tôi đều rất đứng đắn, có phần nhỏ là để khuấy động bầu không khí thôi. À, còn một số thời điểm ngẫu nhiên là thật sự không khống chế nổi bản thân, tôi có giấy chứng nhận của bác sĩ!"

Hắn nói rất đúng tình hợp lý.

"Tôi cảm ơn anh nhé!" Tưởng Bạch Miên đáp lại, hơi có chút như nghiến răng nghiến lợi.

Trải qua chuyện thầy tu máy móc Tịnh Pháp, hiện giờ Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng đoán được thi thoảng tư duy của Thương Kiến Diệu lệch đường ray là vì sao, nên không tiếp những lời này, mà cứ để mặc nó lướt qua.

Sau khi "cảm ơn" xong, Tưởng Bạch Miên lại thầm trách Thương Kiến Diệu một câu:

"Thật là, anh khiến Bạch Thần hết cảm động luôn rồi kìa!"

"..." Bạch Thần không biết nên khóc hay nên cười, liếc nhìn tổ trưởng một cái, không muốn tiếp tục đề tài này.

Đừng có suốt ngày treo cái chuyện cảm động này bên miệng mãi vậy!

Xấu hổ lắm!

Tưởng Bạch Miên thấy bầu không khí đã được điều tiết trở lại bình thường, thầm cười một tiếng, rồi vung tay:

"Đi, xuất phát!"

Bởi vì đã tới dải đồi núi chỗ trấn Hắc Thử, bọn họ không quay trở lại phế tích nhà máy thép nữa, mà trực tiếp xuất phát tới một chỗ hơi chệch hướng đông nam, đó chính là phương hướng của trấn Kỳ Phong.

Mùa thu mưa nhiều, xe Jeep chạy tới tầm trưa thì mây càng lúc càng dày, sắc trời âm u hẳn, mưa tí tách rơi trên hoang dã.

Mưa không lớn lắm, nhưng lại dệt nên cảm giác mù mù mịt mịt, làm cho tầm nhìn của Bạch Thần đang phụ trách lái xe thu hẹp lại.

Không lâu sau, xe Jeep đi tới bên bờ một con sông trông có vẻ khá lớn và sâu.

Sông này tên là Lục Hà, được đặt tên vì dưới đáy sông luôn mọc một loại sinh vật có màu xanh lục của tảo, là "sông mẹ" của rất nhiều sinh vật trong hoang dã Hắc Chiểu.

Lúc này, cây cầu vốn đã lâu không được tu sửa bắc qua sông Lục Hà đã gãy đoạn từ giữa, một phần lớn rơi xuống sông.

"Trông giống bị người ta nổ cho gãy..." Tưởng Bạch Miên cẩn thận nhìn, đưa ra phán đoán bước đầu: "Chúng ta đi tới hạ du, đến chỗ cây cầu khác."

Cô vừa dứt lời, chợt thấy một người đi ra từ phía sau một cây trụ cầu trên bờ.

Trong màn mưa mù mịt, người này mặc áo gió màu đen, đeo đôi găng tay cùng màu, cao chừng một mét tám, mái tóc chải chuốt chỉnh tề ra sau.

Y đeo một khẩu súng trường màu bạc dài dài, có vẻ ngoài trông khá kỳ quặc, một tay cầm chiếc ô màu đen, một tay buông thõng, từng bước thong thả đi tới chỗ xe.

Tuy không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu đột nhiên có cảm giác không thể dời mắt đi được. Bạch Thần vốn định đánh tay lái cũng theo bản năng dừng động tác lại, đạp chân phanh.

Không lâu sau, người kia tới gần, để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, tóc đen mắt vàng.

Y gõ lên cửa sổ ghế lái, mỉm cười nói:

"Cuối cùng cũng thoát được con quái vật nhiệt tình kia. Các vị, có thể chở tôi một đoạn đường được không?"