Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 182: Trưng Cầu Ý Kiến 2



Cô ta sợ điều này sẽ kích thích Thương Kiến Diệu, làm cho bệnh tình của hắn nặng thêm.

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Không có."

Bác sĩ Lâm thở phào một hơi, quyết định đổi chủ đề:

"Trong những kinh nghiệm lên mặt đất này, cậu có cảm thấy bản thân mình đã trưởng thành lên rất nhiều không?"

"Có." Thương Kiến Diệu đáp với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi phát hiện cứu vớt toàn bộ nhân loại là chuyện cực kỳ gian nan, chúng tôi đi khắp nơi, mà ngay cả một đứa bé của một điểm tụ cư trấn nhỏ cũng không cứu nổi."

Bác sĩ Lâm vui mừng gật đầu:

"Hiểu được là tốt rồi. Tôi nói vậy không phải là bảo lý tưởng này của cậu có vấn đề, mà là cho rằng trước lý tưởng này, cậu nên tạo ra mấy mục tiêu có thể dễ dàng đạt được ấy. Điều này có thể giúp tăng lòng tin của cậu, cải thiện trạng thái của cậu hiện giờ."

Thương Kiến Diệu lập tức đáp:

"Vâng. Cho nên, tôi càng phải rèn luyện bản thân, làm bản thân mạnh mẽ hơn. Chỉ như vậy mới có thể cứu vớt toàn bộ nhân loại."

"..." Bác sĩ Lâm đưa mắt nhìn lên trên, khe khẽ thở dài.

Cô ta còn chưa kịp nói gì, Thương Kiến Diệu đã chủ động hỏi:

"Bác sĩ Lâm, hôm nay tôi tới tìm cô chủ yếu muốn hỏi một câu, làm sao để chiến thắng được nỗi sợ tiềm ẩn trong lòng?"

Bác sĩ Lâm giật mình, khẽ cười nói:

"Đây là một câu hỏi rất hay."

Cô ta không nói những thuật ngữ nghe có vẻ chuyên nghiệp, mà dùng phương thức cực kỳ bình dị gần gũi như đang tán gẫu trả lời:

"Theo cá nhân tôi mà nói, điều kiện tiên quyết của việc chiến thắng nỗi sợ hãi tiềm ẩn trong lòng là biết đến nó, hơn nữa đối đầu trực diện với nó. Cứ trốn tránh vĩnh viên không thể giải quyết được vấn đề. Đôi khi, đừng ngại nhìn thẳng vào vết thương vẫn đang đầm đìa máu chảy của mình."

Nhìn vẻ mặt Thương Kiến Diệu như nghĩ tới gì đó, bác sĩ Lâm lại nói thêm:

"Nhưng ở trong thực tế, tôi không cổ vũ lập tức đi đối diện nỗi sợ hãi, bởi vì làm vậy rất có khả năng tạo thành thương tổn lần thứ hai, làm cho tinh thần hoàn toàn suy sụp.

Quá trình chính xác hẳn là, áp dụng phương pháp phù hợp, từng bước từng bước tiếp cận nỗi sợ hãi kia, từ ngoài rìa tới khu trng tâm. Cũng trong quá trình dó, không ngừng xây dựng sức mạnh nội tâm, từng chút ăn mòn bóng mờ tâm lý.

Chờ khi cậu hoàn toàn đối diện được với những ác mộng đó, cậu sẽ phát hiện chúng nó không hề mạnh chút nào, có thể đánh bại chúng rất dễ dàng."

Bác sĩ Lâm nói tới đây thì cười:

"Cậu có thể nói cảm nhận đại khái của cậu cho tôi biết, tôi sẽ thiết kế vài phương án cho cậu."

Thương Kiến Diệu im lặng không trả lời.

Bác sĩ Lâm không thấy bất ngờ, ừ một tiếng:

"Không phải vội, cậu có thể từ từ lo lắng, tầm một tuần đi. Giờ này tuần sau nhớ tới kiểm tra lại.

Nếu, cậu cảm thấy đối mặt với tôi không nói được, vậy hãy đổi sang một cách thức khác, hoặc đổi qua một người khác mà cậu đủ tin tưởng, có thể thổ lộ được."

Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu:

"Cảm ơn cô, bác sĩ Lâm."

Hắn lập tức đứng dậy, lịch sự chào tạm biệt.

Sau khi trở lại tầng 495, Thương Kiến Diệu trực tiếp rẽ tới khu thang máy thứ tư ở phía khác.

Từ chỗ này có thể đi lên Bộ phận An toàn.

Thương Kiến Diệu chờ một lúc rồi đi vào bên trong, quẹt thẻ bấm tầng 647.

Hắn nhanh chóng đi tới phòng thay đồ bên cạnh tổ điều tra thế giới cũ, đổi một bộ đồ nhẹ nhàng tiện lợi.

Thương Kiến Diệu vừa đẩy cửa phòng huấn luyện thì đã thấy Tưởng Bạch Miên với mái tóc đuôi ngựa đang ngồi trên băng ghế dài, dùng khăn mặt lau mồ hôi trên trán.

"Sao anh lại tới đây?" Tưởng Bạch Miên cảm ứng được sự xuất hiện của hắn từ trước.

Cô nhớ là mình đã cho ba tổ viên nghỉ phép hai ngày rồi.

"Rèn luyện." Thương Kiến Diệu thành thật trả lời.

Tưởng Bạch Miên ngẫm nghĩ, rồi chợt hiểu:

"Cũng phải, giờ này những người cùng lứa tuổi với anh đều đang làm việc, anh ở nhà, ngoài ngủ ra thì cũng chẳng còn gì để làm."

"Còn có thể đọc sách." Thương Kiến Diệu trả lời.

"..." Tưởng Bạch Miên vừa định trừng mắt người này một cái, đột nhiên có cảm ứng, lại đưa mắt nhìn về phía cửa.

Bạch Thần với chiếc khăn quàng cổ xuất hiện ở chỗ đó.

Không chờ Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu mở miệng, cô chủ động nói:

"Rảnh rỗi không có việc gì."

Tưởng Bạch Miên nở nụ cười, khen một câu:

"Không tệ."

Bạch Thần vừa mới đi vào trong vài bước, Long Duyệt Hồng cũng cầm khăn mặt đi tới.

"Cô, sao mọi người đều ở đây?" Long Duyệt Hồng nhìn thấy tổ trưởng, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần đồng loạt nhìn về phía mình, vừa kinh ngạc lại cảm thấy có chút hoảng hốt.

"Sao anh lại tới đây?" Tưởng Bạch Miên không đáp, mà hỏi ngược lại.

Long Duyệt Hồng ấp úng:

"Cô gái mà mẹ tôi giới thiệu hiện đang đi làm, phải sau bữa tối thì mới, thì mới gặp được. Tôi nghĩ dù sao cũng không có việc gì, không bằng tới đây, tới đây khôi phục cơ thể."

Tưởng Bạch Miên cười lại càng rực rỡ hơn:

"Rất tốt."

Cô nhìn quanh một lượt, nói với vẻ nghiêm túc:

"Nếu đã đến đủ, vậy tập võ thôi."

"A..." Long Duyệt Hồng tỏ ra khó xử.

...

Tám giờ tối, Thương Kiến Diệu như mọi người nằm dựa trên giường, khép hờ mắt chờ chương trình phát thanh bắt đầu.

Mười mấy giây sau, giọng nói ngọt ngào quen thuộc kia vang lên:

"Chào mọi người, tôi là phát thanh viên Hậu Di của bản tin giờ tròn, bây giờ là tám giờ tối...

Hôm nay Hội đồng Quản trị triệu tập cuộc họp lần thứ hai mươi hai của năm nay, bàn về các công tác trọng tâm của mùa đông...

Cây bông trong khu Nội sinh thái được một vụ mùa bội thu...

9 giờ 35 phút sáng nay, quản lý Vương của Chợ Cung ứng Vật tư ở tầng 478 vì tim ngừng đập, chết trên vị trí công tác..."

Thương Kiến Diệu lập tức mở choàng mắt, trực tiếp ngồi dậy.