Thương Kiến Diệu bước lên hai bước, đứng ở phía trước bọn họ.
Giản Tân và Trác Chính Nguyên đồng thời dừng bước, cơ thể khẽ run rẩy.
Thương Kiến Diệu hạ nhỏ giọng nói:
"Vương Á Phi chết rồi."
Giản Tân với mái tóc ngắn qua tai nói như phản xạ có điều kiện:
"Trùng hợp, nhất định là trùng hợp..."
Giọng cô ta dần nhỏ xuống, chỉ còn âm thanh nho nhỏ vang vọng, mang theo sợ hãi và mờ mịt.
Trác Chính Nguyên nuốt nước bọt, trầm giọng nói:
"Kết quả kiểm tra sơ bộ thi thể đã được đưa ra, quả thực là tim ngừng đập dẫn tới cái chết, không hề có bất cứ tác động của yếu tố bên ngoài nào."
Thương Kiến Diệu gật đầu:
"Đúng là trùng hợp nhỉ."
Hắn lập tức nhường đường, để cho Giản Tân và Trác Chính Nguyên đi qua.
Chờ khi đôi vợ chồng này đi được một đoạn, Thương Kiến Diệu mới quay đầu nhìn theo.
Dưới ánh sáng đèn huỳnh quang trên trần nhà, bóng dáng Giản Tân và Trác Chính Nguyên có chút lay động, hiện ra chút nhu nhược.
Thương Kiến Diệu nhớ rõ nguyên nhân khiến bọn họ gia nhập Sinh Mệnh Tế Lễ là vì Giản Tân sảy thai hai lần, vất vả lắm mới mang thai lần thứ ba.
Nay con của bọn họ đã được sinh ra, không những không có bệnh tật gì, mà lại còn được di truyền phần lớn ưu điểm chỉnh sửa gen của đời bố mẹ.
Điều này làm cho thằng bé có thể được thiên phú càng tốt hơn khi sử dụng thuốc để điều chỉnh gen sau này.
Mà bỏ qua việc thích tranh cãi với người khác về vấn đề sinh sản, Giản Tân và Trác Chính Nguyên đều là những người rất tốt. Bọn họ giàu lòng nhân ái, thích trẻ con, mỗi khi tụ hội thì đều chủ động an ủi các thành viên khác, gặp người cần giúp đỡ thì đều sẽ không giả vờ như không nhìn thấy.
Có một lần vì lời nói "phân lượng quá ít" của Thương Kiến Diệu khiến Nhậm Khiết ngơ ra đó, có chút không biết nói gì, Trác Chính Nguyên còn chủ động chia tiệc thánh mà anh ta chưa kịp ăn cho hắn.
Thương Kiến Diệu chậm rãi thu hồi mắt, đi vào trong Trung tâm Hoạt động.
Hắn liếc mắt nhìn quanh, không phát hiện các thành viên giáo đoàn như Lý Trinh, chỉ có "Người Dẫn Đường" Nhậm Khiết vẫn đang ở vị trí cũ, nói chuyện phiếm với đám bà cô chừng bốn mươi tuổi.
Nhậm Khiết với mái tóc búi cao dường như nhận ra ánh nhìn chăm chú của hắn, bèn quay đầu nhìn sang.
Sau khi thấy là người quen, bà ta nở nụ cười rồi thân thiết gật đầu.
Thương Kiến Diệu cũng dùng động tác tương tự đáp lại.
Hắn không đi tới bên đó, mà tìm tạm một chỗ ngồi xuống, nhìn chằm chằm những người đang đánh bài, nghe tiếng đài phát thanh hỗn tạp trong đủ mọi âm thanh ở nơi đây.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, từ giờ tới lúc đèn đường tắt, đêm tối kéo tới đã không còn xa.
Nhậm Khiết giở đồng hồ điện tử cũ lên nhìn giờ, rồi đứng dậy cười nói với những người phụ nữ xung quanh:
"Về thôi, về thôi, có người chờ các bà kìa!"
Cả đám cười đùa vài câu, Nhậm Khiết rời khỏi Trung tâm Hoạt động, quay về khu nhà mình.
Thương Kiến Diệu đứng dậy theo, như bình thường đi theo sau bà ta.
Sau khi rẽ sang một con đường khác, Nhậm Khiết thấy trên đường không có người, bèn đi chậm lại, để mặc Thương Kiến Diệu kéo gần khoảng cách, đi sóng vai với mình.
"Tiểu Thương, có chuyện gì vậy?" Nhậm Khiết dùng giọng nói khá thấp và ngữ khí như tán gẫu hỏi.
Đôi mắt Thương Kiến Diệu dần sâu thẳm:
"Dì Nhậm, dì xem: Chúng ta ở cùng một tầng;
Cũng đều là thành viên của giáo đoàn;
Cho nên..."
Nhậm Khiết nghe xong mà có chút mờ mịt không rõ, nhưng dần hiểu ra:
"Cho nên giữa chúng ta càng phải tạo lập mối quan hệ khăng khít gắn bó hơn, ví dụ như..."
Bà ta vừa nói, ánh mắt dần trở nên kỳ quái, gương mặt có hơi chút đỏ lên, không rõ đang liên tưởng theo phương hướng nào.
Thương Kiến Diệu thoáng động lông mày, quyết định gọi thật nhanh:
"Mẹ!"
Nhậm Khiết sửng sốt một chút, vẻ mặt bình thường trở lại.
Bà ta cười ha ha nói:
"Vậy dì sẽ nhận cháu làm con nuôi vậy. Nếu ba mẹ con còn sống, chắc cũng tầm tuổi dì rồi."
Sau khi nhận làm kết nghĩa, thái độ của bà ta trở nên nhiệt tình hơn không ít.
Thương Kiến Diệu thu lại biểu cảm, lặp lại những lời mà hắn đã nói trước đó:
"Vương Á Phi chết rồi."
Nhậm Khiết hơi ngửa đầu nhìn hắn một cái, sau vài giây im lặng bà ta mới hỏi ngược lại:
"Con cảm thấy hoảng sợ và bất an?"
"Còn cả kinh ngạc nữa." Thương Kiến Diệu nói thêm.
Nhậm Khiết khẽ cười nói:
"Con nghi ngờ đây là sự trừng phạt của thần linh giáng xuống kẻ có tội?"
"Hoặc là phần thưởng?" Dòng suy nghĩ của Thương Kiến Diệu nhảy vọt một cách không kiểm soát.
Nhậm Khiết suýt nữa thì không trở lại nhịp độ của cuộc đối thoại vừa rồi, bà ta phải dừng lại một chút rồi mới cười nói:
"Mẹ không thể thay thần trả lời câu hỏi này của con. Chỉ có thể nói, Tư Mệnh vẫn luôn theo dõi chúng ta, thưởng phạt thiện ác. Về việc lần này có phải hay không, mẹ cũng không biết, nhưng không không phải sự trừng phạt của thần, mẹ nghĩ sẽ không trùng hợp như thế."