Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 47: "Bổ túc” 1



Một cái xác được quăng lên rất cao rất xa, rơi xuống đầm lầy phía trước, làm bắn lên vô số bùn đất.

Cái xác đó bị bao quanh bởi mặt đầm lầy đen ngòm, chìm xuống từng chút một.

Bên cạnh nó còn hai cảnh tượng đại để cũng giống như thế, chỉ là bị lớp bùn vùi sâu hơn một chút.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng nhìn chằm chằm vài giây, rồi dời mắt đi, quay người đi về chỗ xe Jeep.

Tưởng Bạch Miên không hỏi ai sẽ đi con xe phân khối lớn trước, mà tự mình đội mũ, sải chân ngồi lên.

Cô với khẩu súng tự động mini đeo trên lưng quay đầu nhìn đám người Thương Kiến Diệu, nói với ý cười lộ rõ:

"Từ rất lâu trước đây tôi đã muốn có một con xe thế này, chỉ là mãi chưa có cơ hội."

Còn chưa dứt lời, cô ta đã vặn tay ga, làm cho con xe phân khối lớn phát ra tiếng gầm rú trầm trầm đầy dữ tợn.

Tưởng Bạch Miên khom người xuống, tuy rằng lần đầu đi xe này, nhưng vẫn phải tạo dáng cho thật chuyên nghiệp.

Tiếng gầm rú càng lúc càng lớn, con xe phân khối lớn kia lao đi hệt như một mũi tên, dọc theo bên cạnh đầm lầy chạy thẳng tới phương xa.

"Sự lãng mạn của sắt thép, xăng dầu mà..." Long Duyệt Hồng lẩm bẩm đầy hâm mộ: "Còn cả tự do và gió mát."

Trong tiếng máy nổ rầm rầm, con xe phân khối lớn kia vòng lại, dừng ở cách đó không xa.

Tưởng Bạch Miên dùng chân chống đất, kéo lớp kính trên mũ, cười khan hai tiếng:

"À này, Bạch Thần, nên đi bên nào nhỉ?"

Bạch Thần rũ mắt xuống nhìn chiếc khăn quàng trên cổ, cất cao giọng đáp:

"Cô đi theo sau xe Jeep đi."

"Hả? Cô nói gì cơ?" Tưởng Bạch Miên giơ tay định vuốt lỗ tai, nhưng chỗ đó đã bị chiếc mũ che lại.

Cô vẫn giữ nguyên nụ cười, lại kéo kính bảo vệ xuống, đưa con xe phân khối lớn về bên cạnh xe Jeep hệt như tự mình đưa ra quyết định đó.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng lần lượt lên xe. Bạch Thần ngồi vào vị trí lái, khởi động xe.

Bọn họ cứ thế đi vào trong hoang dã Hắc Chiểu với một tốc độ khá là chậm, thi thoảng bọn họ lại đổi hướng, vòng chỗ này rẽ chỗ kia.

Trong quá trình đó, Tưởng Bạch Miên liên tục dùng lý do trinh sát xung quanh để lái con xe kia rời khỏi đội, lao vụt đi tới những chỗ khác.

Gần hai giờ sau, Bạch Thần làm cho con Jeep, vốn như sắp không chạy nổi nữa, dừng lại.

Cô mở cửa xe, nói với Tưởng Bạch Miên, người vừa mới lao vụt về từ phương xa:

"Tổ trưởng, sắp tới điểm tụ cư kia rồi."

Tưởng Bạch Miên dùng một chân chống đất, kéo lớp kính lên, hỏi:

"Cô có ý tưởng gì không?"

Bạch Thần vuốt làn da có chút sần sùi của mình:

"Tôi sợ chúng ta cứ đi qua bên đó như thế này sẽ khiến đám dân du cư hoang dã ở điểm tụ cư đó sinh ra phản ứng quá khích. Bọn họ luôn cảnh giác mấy chuyện như thế này.

Chi bằng thế này đi, mọi người chờ tôi ở đây, tôi lái xe máy qua đó bàn bạc trước, sau đó quay lại dẫn mọi người qua bên đó? Nếu bọn họ không cho chúng ta tiến vào, tôi sẽ ở giao dịch ngay bên ngoài."

Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu nói:

"Quả thực hỏa lực của chúng ta khiến người khác phải kiêng dè."

Trên nóc xe còn buộc lớp da ngoài của Thiết Xà Hắc Chiểu lại càng khiến người ta sợ hãi.

Cô ta lập tức xuống xe, đỗ xe lại, bỏ mũ bảo hiểm ra rồi đưa cho Bạch Thần.

Nhìn bóng lưng Bạch Thần biến mất sau rừng cây thưa thớt phía trước, Tưởng Bạch Miên mở cửa xe Jeep, ngồi xuống ghế lái.

"Có muốn thử một điếu không?" Cô cười, cầm lấy một điếu thuốc thô sơ trong hộp kê tay.

Đây là chiến lợi phẩm bọn họ lấy được lúc trước.

Điếu thuốc lá sấy tới vàng ngả màu đen tỏa ra thứ mùi khó nói thành lời.

"Không đâu." Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu đồng loạt lắc đầu.

"Hai người đúng là, đây là hàng xa xỉ đấy!" Tưởng Bạch Miên đặt điếu thuốc lá kia xuống: "Không biết bao nhiêu người từng lên chiến trường đều điên cuồng say mê nó. Thứ này có thể khiến tinh thần bọn họ được thả lỏng, không đến mức tự đè ép bản thân tới suy sụp, nó giống đồ uống có cồn, có thể khiến người ta quên đi nhiều chuyện không thoải mái, không muốn hồi tưởng. Ài, rất nhiều người phải uống rượu rồi mới có thể vui vẻ trở lại."

"Đó không phải sự vui vẻ chân chính." Thương Kiến Diệu đột nhiên hát lên một câu.

"Ây dô, còn hát nữa." Tưởng Bạch Miên khẽ há miệng cười mắng.

Thương Kiến Diệu thì gật đầu nghiêm túc nói: "Tôi thích âm nhạc."

"Nhưng lời bài hát nghe có vẻ không đúng cho lắm..." Tưởng Bạch Miên vuốt thiết bị kim loại trong tai.

Thương Kiến Diệu nói như thể đang thảo luận một vấn đề mang tính học thuật:

"Lời bài hát có thể được sửa lại cho phù hợp với tình hình hiện tại, như vậy giúp cho việc thể hiện tốt hơn."

"..." Tưởng Bạch Miên phất tay: "Đây không phải trọng điểm. Bị anh nói chen vào như vậy làm tôi suýt nữa thì quên mình định nói gì!"

Cô thở hắt ra một hơi như không hài lòng:

"Tôi nói tới thuốc lá, là muốn dẫn tới chủ đề chiến tranh bị thương này.

Tuy trận chiến mà các anh trải qua ban nãy vẫn chưa đạt tới cấp độ đó, nhưng ắt phải chú ý, cho dù là thuốc lá hay rượu, thậm chí là dược phẩm bị quản lý chặt chẽ, kỳ thực không phải biện pháp ứng phó tốt nhất, chúng có thể dễ dàng khiến các anh ỷ lại khá nghiêm trọng vào chúng, mà còn không tốt cho sức khỏe.

Nếu các anh xuất hiện những tình huống như tinh thần quá căng thẳng, áp lực quá lớn, lo âu, nóng nảy, khó có thể tập trung chú ý, thì có thể tìm tôi tán gẫu bất cứ lúc nào. Tôi có tham gia mấy khóa học liên quan tới tâm lý rồi."

"Vâng, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng cũng lớn tiếng đáp lại: "Ban nãy lúc trên đường đi, kỳ thật Bạch Thần cũng có tìm chúng tôi nói về chuyện này, hiện giờ tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!"

"Không tệ." Tưởng Bạch Miên khen một câu: "Từ khi cấp trên phê chuẩn thành lập tổ điều tra thế giới cũ này, chuyện chính xác nhất mà tôi làm chính là xét duyệt đơn xin của Bạch Thần. Chậc, ánh mắt của tôi không tệ đâu nhỉ?"

Không chờ Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đáp lại, cô ta dựa vào ghế lái, đôi mắt khẽ đảo tròn:

"Không biết khi nào Bạch Thần mới quay lại, mà cũng đang rảnh rỗi, vậy tôi kể cho các anh một số chuyện đi, lúc trước chưa giảng cho các anh nghe."

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng lập tức ngồi thẳng người hệt như lúc còn ở trong trường học.

Tưởng Bạch Miên khẽ cười:

"Không cần phải tập trung như thế! Nhớ phân tâm lưu ý bên ngoài! Các anh không sợ một phát tiên lửa rocket từ đâu bay tới tận diệt chúng ta luôn sao?

Được rồi, quay lại chủ đề chính. Không phải lúc trước tôi đã nói rồi sao? Trên Đất Xám này, ngoại trừ một số ít sinh vật ra, kẻ địch nguy hiểm nhất của con người vĩnh viễn là con người. Như vậy, những con người nào có thể được gọi là nguy hiểm?

Long Duyệt Hồng, anh cảm thấy là những loại nào?"