Trường Mộng

Chương 20: Thưa má, con về rồi



Lũy tre trước nhà khẽ đung đưa theo làn gió êm diu rồi bỗng đùng đùng ngả nghiêng sau trận cuồng phong vũ bão chất chợt kéo đến, sau cơn mưa giông tầm tã, lá cây rơi vươn vãi khắp sân vườn ẩm ướt.

Chị em con Sen, con Sún mỗi đứa cầm một cây chổi chà lom khom hì hục quét dọn sạch sân. Chợt nhỏ Sen nhận ra bóng dáng người nào đó nhìn quen quen đứng ngoài cổng, người đó đeo kính đen tựa lưng vào chiếc xe hơi sang trọng, dường như người ấy lưỡng lự không muốn vào, thấy thế con nhỏ tay cầm chặt cây chổi rón rén đi tới nhìn cho kĩ.

- Sen, là con phải không? - Người đàn ông nọ nhìn thấy nó thấp thoáng sau hàng rào nên réo gọi.

- Dạ tui là Sen, mà ông là ai, sao biết tên tui? - Con Sen ngây ngô hỏi.

- Con này không nhận ra cậu sao? là cậu đây. - Hai Long tháo cặp kính râm xuống để nó nhìn rõ hơn.

- Nhà tui có một cậu chủ à, ông mà ăn nói bậy bạ là tui đóng cửa thả chó đó nha. - Con Sen chưa nhận ra người đứng trước mặt là cậu chủ bỏ nhà đi bao năm của mình nên con nhỏ mạnh miệng quát.

- Cũng phải, lúc cậu đi thì con còn nhỏ xíu lẽo đẽo theo dì Thơm hoài à.

- Hai Long thất vọng thở dài.

- Khoan đã, hình như ông là...- Con Sen chợt nhớ đến điều gì đó, nó đi xung quanh ông ta, đưa đôi mắt nhỏ xíu ra nhìn soi xét từ trên xuống dưới. - Cậu hai, là cậu hai. - Con Sen lúc này đã nhận ra cậu chủ của nó, con nhỏ vui mừng hét lớn.

- Đúng rồi là cậu đây. - Cuối cùng thì Hai Long cũng nở nụ cười rạng rỡ sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng có người nhận ra ông ta.

- Cậu còn sống sao, ông Thịnh bảo cậu đi biển chết rồi mà, hay cậu là ma, con lạy cậu, cậu đừng hù con, rằm con cúng mâm cơm canh thịnh soạn cho cậu. - Con Sen hoảng loạn quá nên nói năng có phần mơ hồ.

- Sen, ăn nói vậy đó hả? Có tin cậu nói bà đánh con không? - Bỗng ông Hai Long nghiêm giọng, lạnh lùng quát.

- Đúng là cậu rồi, híc híc, bà ơi! cậu về rồi, bà ơi. Sún mày ra đây xách hành lí phụ cậu để tao vô báo với bà.



- Con Sen khóc nức nở mặc kệ nước mắt nước mũi tèm lem mà chạy ù vào nhà.

Phòng khách nhà bà Sáu Lương.

Bà Sáu đang tụng kinh sáng trên phòng thờ thì nghe tiếng con Sen la hét um sùm nên tức giận hùng hổ đi xuống rầy la con nhỏ.

- Con Sen, mày khóc cái gì, trong nhà này ai chết mà mày khóc, nín coi. Sáng sớm khóc lóc là thấy hãm tài rồi.

- Bà ơi! Cậu về rồi, cậu về!

- Thằng Bảo đi học về thôi mà, mắc gì mày la hét trù quến ai hả mậy? - Bà ta tức giận nhéo vào tay con Sen một cái rõ đau.

- Không phải cậu Bảo đâu bà, hic hic là cậu Hai đó bà. - Con Sen ôm cánh tay đau nhói, cố nén nước mắt rặn ra từng chữ.

- Mày...mày nói là con tao về, thằng hai về. - Bà Sáu hoang man, bà ta luôn ôm hi vọng con mình còn sống nhưng luôn phải tuyệt vọng chờ đợi trong cô độc nên khi nghe tin này lòng bà ta lo hãi lắm.

- Má. - Hai Long từ ngoài cửa bước vào gọi mẹ, nước mắt trên khuôn mặt người đàn ông đã bắt đầu tuôn rơi.

- Hai Long. - Bà Sáu hét gọi tên con rồi lọ mọ tiến tới gần hơn để nhìn cho kỹ liệu ngươi kia có phải là con mình không.

Có lẽ bà vẫn chưa tin vào đôi mắt đã mờ dần vì khóc thương con suốt bao năm trời chờ đợi, khẽ đưa bàn tay già khọm chai sần vuốt từng nét trên mặt đứa con khiến bà phải chịu khổ đau kia.

Nét mặt người đàn ông không còn trẻ trung, trắng trẻo tựa khối ngọc thạch không tì vết như trước mà giờ đây lại đen xì khét nắng, làn da khô rám chai sần, dù bề ngoài có thay đổi đi chăng nữa thì bà vẫn nhận ra đây là đứa con trai yêu dấu của bà.

Nước mắt người mẹ đã tuôn tự bao giờ, chắc có lẽ từ khoảng khắc đứa con cất tiếng gọi mẹ. Cảm giác hạnh phúc dạt dào như lần đầu tiên con tập nói, con luôn bi bô gọi mẹ liên hồi. Bà vuốt ve đôi mắt lanh lợi của con, bà cố gắng ôm con vào trọn vòng tay, bà nhướng người xem qua thân thể con có còn lành lạnh như ngày mẹ sanh con ra không.

Nước mắt cứ trào ra, hai mẹ con cứ nhìn nhau mà khóc, chẳng ai nói với ai câu nào cả, chắc hẳn thời gian đã ngưng đọng lại để cho người mẹ tội lỗi kia nhìn rõ đứa con của mình. Nhìn bà ta lúc này mang dáng vẻ cảu một người mẹ thật nhân từ, hiền hậu lắm thay.



Hai Long đưa tay lau dòng nước mắt của mẹ rồi dìu bà ngồi xuống ghế, trong suốt quá trình đó bà Sáu Lương không dám buông tay con ra một lần nào, bà sợ đây chỉ là một giấc mơ, nếu lỡ buông tay ra thì phải tỉnh dậy đối mặt với sự thật tàn khốc.

- Má, con bất hiếu, con thật có lỗi. - Đôi tay ông Hai Long đang run rẩy đoi mắt ông không dám giương lên nhìn mẹ.

- Không, không sao hết, con về với má rồi thì đừng đi nữa nha con. - Bà Sáu Lương ôm lấy vai con an ủi.

- Con xin má tha thú cho tội lỗi bất hiếu của con.

- Con nào có lỗi gì chớ, tại con quỷ ở chòi vịt kia rù quến con. - Mỗi lần nhắc bà Nhã là bà ta không kìm được tức giận.

- Má ơi, hồi đó con lấy Nhã cãi lời má là tội thứ nhất của con, mà nay con lại tự ý lấy vợ mà không thưa trình má là tội thứ hai. Má ơi, nếu má không tha thứ thì con nào dám bước chân về nhà hả má? - Ông Hai Long thẳng thắng nói.

- Cái gi? con có vợ hai, con nhỏ quê quán làm sao, nhà cửa thế nào? Sao con gặp được nó? - Bà Sáu lau khô nước mắt rồi dồn dập hỏi.

- Dạ thưa má, để con kể với má sau chứ giờ vợ con con đang ở ngoài xe đợi con.

- Ở ngoài xe, “ vợ con con", tụi con có con luôn rồi hả? - Bà Sáu hết ngạc nhiên lại chuyển sang hốt hoảng.

- Dạ ba đứa, hai gái một trai thưa má.

- Biểu mẹ con nó vô đây cho má dạy việc.- Bà Sáu chỉnh sửa tư thế ngồi lại cho ngay ngắn, trưng ra cái dáng vẻ khó chịu thường ngày.

Bà Như Thùy ắm đứa bé trai nối bước theo chồng, ông Hai Long dắt hai đứa bé gái bước vào phòng khách. Nhìn dáng vẻ đoan trang, nết na lại có cốt cách cao sang của bậc vương giả toát ra từ người bà Như Thùy khiến bà Sáu Lương hài lòng lắm. Bà ta sai người dọn dẹp phòng cho con trai, con dâu nghỉ ngơi rồi vui vẻ ẵm hết đứa này, bồng đứa kia, nựng đứa nọ rồi cười thỏa mãn. Nghe thấm thoáng con trai nói là vợ của ông ta là con gái của một ông trung tướng nên bà càng coi trọng cô con dâu mới này.

Sau khi sắp xếp cho con cháu nghỉ ngơi xong là bà ta gọi điện thoại ( thời đại phát triển nên thay từ điện tín, đánh dây thép thành dùng điện thoại) báo tin cho chồng với mấy cô con gái về nhà gấp. Suốt mấy ngày hôm đó bà Sáu cứ cười miết thôi, có lẽ bà đang hạnh phúc lắm nhưng bà quên mất khói sương con dâu cả đáng thương đang lạnh lẽo, cô đơn nơi chòi vịt cũ trông ngóng đợi chồng con trở về.