“Hiến tủy? Sao lại hiến tủy, hiến cho ai chứ? Bà lừa tôi sao, bà Sáu Lương?” Gia Bảo thầm nghĩ trong lòng, nó kiềm nén cơn tức giận lại hòng muốn biết lý do.
- Anh à, dù sao Gia Bảo cũng là con của anh, hay vợ chồng mình nói chuyện trực tiếp với con đi, có thể Gia Bảo đồng ý giúp. - Bà Như Thùy khẩn cầu chồng.
- Như Thùy, anh hiểu tính cách Gia Bảo, thằng bé không nguyện ý giúp vợ chồng mình đâu em, hay cứ làm theo cách của má đi.
- Cũng tại em, sinh con mà không cho con đầy đủ sức khỏe, bác sĩ bảo suy giảm hồng cầu là căn bệnh theo con suốt cả đời này, em lo cho con lắm. - Bà Như Thùy dụi mặt vào ngực chồng mà òa khóc.
- Cũng vì như vậy nên mình mới cần tủy của Gia Bảo, giá như anh có thể cho con tủy của mình thì hay biết mấy nhưng anh lại không phù hợp, chỉ còn có Gia Bảo thôi. Em đừng lo mà, lấy tủy sẽ không sao đến sức khỏe Gia Bảo đâu. - Ông Hai Long vỗ về lưng vợ, gương mặt ông ngậm ngùi đầy nước mắt.
- Không có chuyện gì sao? Mấy người có nghĩ đến tôi không? Muốn tôi cho tủy của mình để cứu thằng nhóc kia sao? Mấy người có hỏi ý tôi chưa? Cái thân thể này là do má ban cho tôi, tôi không cho ai động vào thân xác này cả, mấy người đừng hòng lấy đi bất cứ thứ gì mà má để lại cho tôi - Gia Bảo hùng hổ, gương mặt mang đầy sự tức giận đẩy mạnh cửa bước vào.
- Con ơi, cha không cố ý dấu con đâu, cha chỉ sợ con không chịu giúp em con nên cha mới làm như vậy. - Hai Long hốt hoảng nắm lấy cánh tay nó giải thích.
- Giúp đỡ sao, trong lúc má tôi đau lòng sinh bệnh, uất ức tới mức nằm liệt trên giường bệnh thì ông ở đâu chứ, má tôi hấp hối, đau khổ uất hận mà chết thì tôi còn không được gặp bà lần cuối. Tôi hận các người thấu tận trời xanh hà cớ gì mà sẵn tay cứu giúp con của hai người chứ. - Gia Bảo hất tay cha nó ra, gầm gừ như hổ dữ.
- Gia Lộc là em trai con mà. - Ông Hai Long quỳ xuống đất van xin. - Con nỡ lòng nào nhìn em con đau đớn sao con?
- Em sao? Ông vừa ruồng bỏ má con tôi thì ngay lập tức có con cùng với người phụ nữ khác. Tôi còn nghĩ ông xảy ra chuyện chẳng lành nên ngày đêm nguyện cầu, thay má trông ngóng cho ông trở về, ai ngờ đâu ông lại dắt vợ con ông về đoàn tựu. Má tôi là gì chứ? Tôi và Thanh Vân là gì của ông? Em gái tôi biệt tăm không tung tích vậy mà ông ăn ngon, ngủ kĩ bên gia đình mới. Bao năm qua tôi phải sống như thế nào trong căn nhà này chứ ông có biết không? Nhiều lần tôi sống dở chết dở bởi những trận đòn roi vô cớ từ người mà ông gọi là má. Bà ta dồn bao hận thù với má tôi mà thẳng thừng ra tay trừng phạt đứa cháu trai của mình, chẳng qua bà ta sợ không có người nối dõi nên mới bắt tôi về đây chứ yêu thương gì tôi, một đứa con hoang. - Gia Bảo đau lòng nói ra bao cảm xúc đau khổ mà nó dồn nén bao lâu nay.
- Dì xin con, con hãy cứu Gia Lộc đi, cứu lấy con trai của dì, với tư cách là một người mẹ, dì van xin con. - Bà Như Thùy níu lấy cánh tay nó, nước mắt giàn dụa trên gương mặt xinh đẹp.
- Dì nghĩ tôi sẽ giúp kẻ đã cướp mất chồng cảu má tôi sao? Má tôi cũng từng đau khổ như thế khi tôi bị gia đình các người bắt về đây, trên đời này có người mẹ nào mà không thương con chứ nhưng xin lỗi dì, tôi không giúp được. - Nhìn ánh mắt của bà Như Thùy dường như nó nhìn thấy bóng dáng của má, tâm trạng nó bỗng chốc rối tung.
Gia Bảo tháo gỡ đôi tay kia ra khỏi người nó rồi vội vã trở về phòng ôm đống hành lý dự định rời đi. Vừa ra tới cửa thì âm thanh hét toáng cảu bà Sáu Lương vang lên bên tai nó như những lần chịu trận đòn bao năm qua.
- Mày đứng lại, mày mà đi thì biến khỏi đây luôn, đừng hòng về đây nữa, tao không có đứa cháu như mày, thằng khốn nạn, mày trắc nết hệt nhưu má mày vậy. - Bà Sáu Lương từ trên phòng bước xuống, chỉ tay vào mặt nó mà mắng chửi.
- Má ơi, đừng nói nữa mà. - Ông Hai Long kéo lấy bà ta lôi về phòng.
- Thằng mất dạy, uổng công tao dạy dỗ mày bao năm qua, đồ ăn cây táo rào cây sung, mày chẳng khắc con mẹ mày là bao nhiêu. - Nhìn thấy nó lầm lì bước đi khiến bà ta thêm tức giận.
- Bà im đi, bà không có tư cách chửi rủa má tôi. - Gia Bảo dừng bước, quay lại dùng hết sức hét to vào mặt bà ta.
- Mày hét vô mặt tao. - Bà Sáu Lương nghiến răng thở dốc.
Trong lúc tức giận bà Sáu Lương vơ tay cầm lấy cái bình gốm sứ trưng bày kế bên, thẳng tay ném về hướng Gia Bảo đang đứng. Do không kịp đinh hình lại sự việc nên nó ăn trọn cái bình hoa vào đầu. Tuy bà ta tuổi già sức yếu nhưng những mảnh gốm vỡ ra rất sắc bén, chúng xẹt ngang trán làm cho máu tuôn ào ạt. Mặc kệ cơn đau, vết thương đang chảy máu, Gia Bảo thẫn thờ bước đi, nó đã thoát khỏi căn nhà đáng sợ này, nó đã được tự do.
- Mày bước chân ra khỏi đây thì không còn là con cháu nhà này nữa, tao dù có chết cũng không cho mày để tang, đừng hòng lấy một đồng nào từ nhà tao.
Sau lưng nó vẫn là tiếng mắng chửi không kiêng nể trời đất gì của bà Sáu Lương, nó vẫn mỉm cười bỏ ngoài tai những lời lẽ cay độc đó mà nhanh chóng bước đi. Dường như nó đã được giải thoát khỏi căn nhà đáng nguyền rủa đó.