Giản Trì ngẩn người ra vài giây, cậu không hiểu câu “Tôi không nói cho cậu ấy biết” này rốt cuộc là có ý gì, nhưng khi nhìn vào đáy mắt Thẩm Thư Đình, trong tiềm thức cậu lại hiểu rõ ràng, hơn nữa còn không dám tin.
“Tại sao?”
Thẩm Thư Đình không trả lời, trầm mặc là thái độ của hắn đối với vấn đề này. Hắn quay đầu nói với Bạch Âm Niên đang ngồi bên cạnh ung dung xem kịch: “Cậu ấy muốn trở về với tôi.”
Nói chuyện rõ ràng, hàm chứa sự quả quyết lạnh lùng không cho đối phương cơ hội từ chối.
Nhưng loại quả quyết này gặp Bạch Âm Niên thì không hề có chút tác dụng, Hắn thậm chí còn không đứng dậy, nâng cằm lên nhìn, không hề làm suy yếu khí chất trầm ổn quanh người: “Tôi chưa từng đồng ý việc này.”
Giản Trì nghĩ, Thẩm Thư Đình đại khái rất ít khi bị người ta từ chối, không nể tình như vậy, sắc mặt của hắn lúc này đã có thể so sánh với máy lạnh. Phần lớn thời gian Thẩm Thư Đình đều mang một bộ dáng vân đạm phong khinh, hoặc là nói thái độ lạnh lùng, không hề quan tâm đến xung quanh xung quanh. Đây là lần đầu tiên Giản Trì nhìn thấy Thẩm Thư Đình rõ ràng tức giận như vậy nhưng vì nguyên nhân nào đó mà chỉ có thể đè xuống. Cậu yên lặng tránh sang bên cạnh một chút, không muốn bị khí lạnh bên cạnh hắn ảnh hưởng.
Nhưng mà động tác này không biết tại sao lại bị Thẩm Thư Đình nhạy bén bắt được: “Cậu muốn tiếp tục ở lại nơi này?”
Giản Trì không hề do dự mà lắc đầu.
“Lại đây.”
Cậu cảm nhận được hai chữ này từ trong miệng Thẩm Thư Đình nói ra không giống với Bạch Âm Niên, không giống như thờ ơ đối đãi với một sủng vật, mà là lạnh lùng nhấn mạnh âm cuối, làm cho Giản Trì cảm giác nếu như cậu không đi qua, Thẩm Thư Đình rất có thể sẽ tìm người khiêng cậu qua, hoặc là dùng ánh mắt đâm ra mấy lỗ thủng trên toàn thân cậu.
Không có con tin nào tệ hơn mình. Giản Trì vừa oán thầm, vừa đi về phía Thẩm Thư Đình, còn không quên để lại một khoảng cách an toàn giữa hai bên.
“Tôi không muốn lặp lại những gì đã nói ở trên.”
Bạch Âm Niên đi tới, một bàn tay đặt ở bả vai Giản Trì, nhìn qua giống như tự nhiên mà ôm lấy. Giản Trì lại cảm giác như bị giữ chặt tại chỗ, không di chuyển được hai chân, nhiệt độ thuộc về lòng bàn tay Bạch Âm Niên xuyên thấu qua một lớp vải truyền tới, tính hung hăng rất rõ ràng, tựa như một lớp lá chắn trong suốt, không ai có thể nhìn thấy, nhưng thực sự bao phủ trên người Giản Trì.
“Nhà họ Bạch các anh đối đãi với khách như vậy sao?” Thẩm Thư Đình nói: “Buông cậu ta ra.”
“Tôi tưởng rằng cậu không phản đối thỏa thuận trước đó của chúng ta chứ, có vẻ như tôi đã sai rồi.”
Vẻ mặt của Bạch Âm Niên từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh vững vàng, đối mặt với mệnh lệnh của Thẩm Thư Đình cũng không thể hiện ra chút không vui nào, càng giống như sự áp chế trong im lặng hơn là trả lời. Giản Trì không thể quen được với khoảng cách gần gũi quá mức này, ngay cả lồng ngực cậu cũng hơi chấn động, khi Bạch Âm Niên hít thở cậu cũng có thể cảm nhận rõ ràng, không nhịn được nghiêng người né ra.
Giằng co trong im lặng, Thẩm Thư Đình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bạch Âm Niên. Hắn cất bước đi tới kéo cổ tay Giản Trì lên, sắc mặt giống như bị đông cứng trong chớp mắt, nhưng trên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng cũng hiện lên một chút không rõ ràng: “Giản Trì, đi thôi.”
Giản Trì cũng muốn rời đi, lúc này cậu thậm chí còn không để ý đến Thẩm Thư Đình làm sao có thể vượt qua được căn bệnh sạch sẽ mà đụng vào cậu nhưng xiềng xích trên bả vai đột nhiên trở nên nặng nề và rõ ràng làm cho Giản Trì vốn đã đi về phía trước hai bước lại bị buộc phải dừng lại. Một cánh tay bị Thẩm Thư Đình nắm chặt, bả vai bên kia bị Bạch Âm Niên đè lại, da đầu Giản Trì tê dại, cậu cảm giác như một giây sau bản thân sẽ bị kéo làm đôi.
“Buông ra.” Thẩm Thư Đình nói với Bạch Âm Niên.
“Cậu nên thả ra trước.” Đây là câu trả lời của Bạch Âm Niên.
Giản Trì trì bị kéo đến mức cả cánh tay đau nhức, chân bị thương còn phải lơ lửng giữa không trung, không thể nhịn được nữa: “Không bằng các anh đều buông ra hết đi, tôi sắp đứng không vững rồi.”
Trong lúc giằng co không dứt, Thẩm Thư Đình thấy chân trái của Giản Trì đúng là khẽ run rẩy, khóe môi lạnh lùng cứng rắn buông tay ra, Giản Trì mất thăng bằng một bên không khống chế được lảo đảo về phía sau, lưng cậu đụng vào lồng ngực của Bạch Âm Niên.
Rắn chắc, va chạm đến mức phát đau.
“Tôi xin lỗi… ” Sau khi thốt ra lời xin lỗi, Giản Trì mới phản ứng lại, rõ ràng cậu là nạn nhân, vì sao cậu phải nói lời xin lỗi?
Bạch Âm Niên có hơi khó hiểu mà trì trệ trong chớp mắt, nhưng rất nhanh, nhanh đến khó có thể bắt được, Giản Trì đã không còn nhìn thấy biểu tình của hắn. Cậu lại có thể cảm nhận được ánh mắt Thẩm Thư Đình đang âm thầm tập trung vào cậu cùng Bạch Âm Niên, không cần mở miệng, cũng có thể cảm nhận được áp lực đang cuồn cuộn dâng trào trong đó.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Thẩm Thư Đình nói.
Nhìn cánh cửa thư phòng đóng lại, Giản Trì có một cảm giác quen thuộc. Mười phút ngắn ngủi dài như mười giờ, khi cánh cửa mở ra một lần nữa, biểu hiện của cả hai đều bình tĩnh như khi họ bước vào.
Thẩm Thư Đình thấp hơn Bạch Âm Niên một chút, nhưng đi cùng một chỗ không khiến người ta cảm thấy choáng ngợp. Bọn họ là hai loại người hoàn toàn khác nhau, một người thì trưởng thành và lạnh lùng, một người thì cao quý và trầm lặng, giống như hoàng tử được miêu tả trong truyện cổ tích, khi một khuôn mặt như vậy phóng đại trước mắt, Giản Trì không khỏi sửng sốt một lát.
Thẩm Thư Đình… Trước đây sẽ dựa gần như vậy sao?
“Tôi sẽ giải thích chấn thương của cậu với nhà trường, phê chuẩn cho cậu tạm thời không cần đi học.” Thẩm Thư Đình nói: “Khi cậu khỏi rồi, tôi sẽ đến và đón cậu một lần nữa.”
“Cái gì? Chờ đã…”
Giản Trì không ngờ chỉ trong mười phút ngắn ngủi, quyết định của Thẩm Thư Đình lại xảy ra biến hóa lớn như vậy. Cậu vừa muốn lên tiếng, Thẩm Thư Đình đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu, từ sâu trong con ngươi ngọc lục bảo lóe ra ánh sáng tối tăm, hắn chậm rãi mở miệng: “Tôi sẽ không nuốt lời.”
Bằng cách nào đó, Thẩm Thư Đình lộ ra sự ôn nhu chưa từng có như vậy, nhưng chỉ lộ ra rất nhanh trong nháy mắt rồi lại bị lớp vỏ cứng bao bọc lại. Cổ họng Giản Trì giống như bị ai đó bóp nghẹt, bất kể có như thế nào cũng không thể mở miệng tiếp tục hỏi.
Ánh mắt liếc về phía Bạch Âm Niên đang dùng tay đóng cửa lại, Thẩm Thư Đình kéo khóe môi, thấp giọng xen lẫn chút châm chọc nhàn nhạt: “Cẩn thận Bạch Âm Niên, anh ta không phải loại người tốt gì đâu.”
Giản Trì đã sớm hiểu thấu điểm này mà gật gật đầu, lỗ tai có hơi tê dại.
Thật kỳ lạ, tất cả mọi thứ đều kỳ lạ, tại sao Thẩm Thư Đình không thân với cậu lại là người đầu tiên tìm thấy cậu? Tại sao hắn không muốn nói sự thật với Quý Hoài Tư? Thẩm Thư Đình đạt thành giao dịch gì với Bạch Âm Niên? Trong lúc suy nghĩ, Giản Trì rốt cục cũng nhớ tới cảm giác quen thuộc bắt nguồn từ đâu.
Tối hôm sinh nhật đó của Thanh Thanh, Thiệu Hàng và Văn Xuyên nói chuyện trước cửa ký túc xá khiến Giản Trì không phân biệt được rốt cuộc là mộng hay là hiện thực. Cậu chỉ biết, từ đó về sau hai người lúc bắt đầu là như nước với lửa sau đó lại không còn cãi nhau, thậm chí có thể miễn cưỡng tính là hài hòa.
Trong vô thức, xung quanh có rất nhiều điều cậu không rõ ràng, lần này lại là cái gì?
“Chào buổi sáng.”
Khi kéo ghế ngồi xuống, Giản Trì nghe được câu này thì động tác dừng lại một chút. Hai ngày sau khi Thẩm Thư Đình rời đi đã trôi qua, cậu vẫn không thể buông bỏ khúc mắc đối với Bạch Âm Niên. Bữa sáng trước mặt, mỗi ngày đều là các món khác nhau, nhưng hôm nay có thêm một đĩa bánh bao chiên đã xuất hiện ngày hôm qua, Giản Trì nhớ, ngày hôm qua cậu đã ăn món này rất nhiều.
Không nhận được câu trả lời, Bạch Âm Niên cũng không tức giận: “Vẫn đang tức giận sao?”
Câu hỏi này nghe có vẻ giống như cậu đang làm loạn mà giận dỗi với Bạch Âm Niên. Loại cảm giác này nghĩ như thế nào cũng rất kỳ quái, Giản Trì chỉ có thể nói: “Không có.” Nhưng hoàn toàn không che giấu được sự cứng nhắc qua loa trong lời nói.
“Tôi đã định nói với cậu chút nữa cậu có thể đi ra ngoài cùng tôi, nhưng nếu tâm trạng của cậu không tốt, muốn ở nhà hơn thì tôi không có ý kiến.”
Giản Trì nghe được hai chữ “ra ngoài”, cậu ngẩng mạnh đầu lên, trong miệng còn nhét nửa cái bánh bao chưa kịp nuốt xuống. Khi đối mặt với ánh mắt xen lẫn ý cười thản nhiên của Bạch Âm Niên, cậu mới cúi đầu che đi dáng vẻ chật vật này, lỗ tai hơi nóng lên bởi vì tức giận: “Ngài nói thật sao?”
Bạch Âm Niên cũng không muốn trả lời câu hỏi vô nghĩa này, hắn buông ly cà phê trống rỗng xuống, mặc áo khoác tây trang treo trên ghế vào, đi tới cửa chính thì quay đầu lại, nghe không ra là nói đùa hay là nói thật: “Muốn tôi ôm cậu qua đây sao?”
Giản Trì vội vàng đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất đi theo.
Mặc dù cậu không hỏi là đi đến đâu, tại sao Bạch Âm Niên lại làm như vậy, nhưng không có gì có thể hấp dẫn hơn “đi ra ngoài” ngay bây giờ.
Khi chiếc xe đậu trước một tòa nhà cao chót vót, Giản Trì mới từ biểu tượng phía trên mà phát hiện ra nơi Bạch Âm Niên đưa cậu đến là công ty.
Thành thật mà nói, Giản Trì không biết nhiều về cái giới này, chỉ nghe thấy một hoặc hai từ tin đồn bình thường của Trương Dương. Nhà họ Bạch tham gia vào rất nhiều lĩnh vực. Ban đầu họ kiếm tiền nhờ vào ngành công nghiệp đen, sau đó họ đã đi đúng hướng, bắt đầu kinh doanh. Cha của Bạch Âm Niên, Bạch Thịnh Anh, khi còn trẻ là một playboy phong lưu chính hiệu. Đây không phải là đánh giá của Giản Trì, mà là sự thật được mọi người công nhận khi nói đến nhà họ Bạch. Người này được tính là người già hơn nửa trăm tuổi rồi, tin tức khi còn trẻ của ông ta thậm chí còn phong phú hơn so với những thành tựu nghề nghiệp của riêng chính ông ta.
Nếu muốn truy tìm sâu hơn một chút, nhờ vào gia sản phong phú mà ông nội Bạch Âm Niên để lại mới không làm cho Bạch Thịnh Anh trẻ tuổi đã không đánh mất cơ nghiệp của gia đình. Sau đó chính là tiết mục quen thuộc lãng tử quay đầu, có gia đình, bắt đầu nghiêm túc học tập quản lý công ty. Nhà họ Bạch ở trong tay Bạch Thịnh Anh không ngừng mở rộng, liên tục phát triển, thời kỳ đỉnh cao nhất hầu như mọi người dùng, ăn, ở, đều có một phần đầu tư của nhà họ Bạch. Mấy chục năm qua, nhà họ Bạch đã sớm kiếm được một con số thiên văn mà một người bình thường không dám tưởng tượng.
Tin tức về Bạch Âm Niên không phong phú bằng cha mình. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Giản Trì không thể nào nhìn thấu Bạch Âm Niên này. Khi suy nghĩ đang bay xa, giọng nói của Bạch Âm Niên từ phía trước truyền đến, để lại ba chữ ngắn gọn: “Đi theo tôi.”
Giản Trì phục hồi tinh thần chậm rãi đi theo, bên cạnh đi qua rất nhiều nam nữ mặc trang phục công sở, trong không khí tràn ngập mùi nước hoa tươi mát, Giản Trì luôn cảm thấy bản thân thật lạc lõng khi mặc quần áo bình thường mà còn bị thương.
Khi nhìn thấy Bạch Âm Niên, tất cả mọi người dừng bước nói một tiếng “Chào chủ tịch Bạch”, như có như không mà tầm mắt lại rơi vào Giản Trì phía sau, nhưng so với quan sát không chút che giấu của Saintston, những ánh mắt này đã được coi là thân thiện khắc chế, càng tò mò là nhiều hơn. Giản Trì phát hiện còn có người mỉm cười với cậu. Đại khái là nể mặt Bạch Âm Niên, nhưng điều này đúng là làm tiêu hao đi sự lo lắng của Giản Trì.
Sau khi ra khỏi thang máy chuyên dụng, chào đón hai người họ là một người đàn ông cũng mặc một bộ đồ tây trang, tóc được chải cẩn thận, trên sống mũi đeo kính gọng đen, tay cầm máy tính bảng, nói với Bạch Âm Niên về lịch trình hôm nay. Giản Trì vốn muốn giảm tốc độ để né tránh, nghe xong sẽ thấy cho dù không né tránh cũng không sao, bởi vì cậu căn bản không theo kịp tốc độ nói chuyện của người đàn ông kia cùng danh từ chuyên nghiệp bên trong.
Đối với Bạch Âm Niên mà nói hẳn là nội dung công việc không thể bình thường hơn, sau khi trả lời vài câu, hắn dừng bước ở cửa văn phòng, giống như rốt cục cũng nhớ tới Giản Trì đang ở phía sau, nhìn về phía cậu: “Hàn Chính, sắp xếp một chút.”
Sắp xếp cái gì cũng không nói, nhưng Hàn Chính đã đáp lại một tiếng “vâng”, thay đổi nụ cười lịch sự với Giản Trì: “Cậu Giản, mời theo tôi.”
Giản Trì không có lựa chọn nào khác mà đi theo, trên đường đi, nhớ lại cái gì đó: “Anh là… Trợ lý Hàn sao?” Giản Trì có ấn tượng với giọng nói này
“Vâng, lúc đó là tôi nhận cuộc gọi của cậu.” Hàn Chính trả lời một cách tử tế.
Lúc đó Bạch Thư Quân xảy ra chuyện, Bạch Âm Niên đưa cho cậu một tấm danh thiếp in số điện thoại. Giản Trì gọi tới, ông nói gà bà nói vịt với vị trợ lý Hàn này vài phút, cuối cùng bởi vì miệng đối phương quá kín, không hỏi ra được gì cả.
Mặc dù sự khởi đầu không mấy tốt đẹp, nhưng đã có sự giao tiếp qua lại tốt hơn so với một người lạ. Giản Trì hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
Hàn Chính cho cậu một nụ cười lịch sự như vừa nãy.
Miệng vẫn kín kẽ như lần trước.
Điểm đến thực sự không xa văn phòng của Bạch Âm Niên, phòng khách rộng rãi bày một vài chậu hoa lan trang trí, trống rỗng không người. Hàn Chính để lại một câu “Xin vui lòng chờ một chút” và rời đi, hoàn toàn không cho Giản Trì cơ hội để nói chuyện.
Cầm ly giấy hơi nóng lên, Giản Trì quan sát căn phòng, cúi đầu uống một ngụm nước nóng, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cửa bị đẩy ra, không đợi cậu quay đầu lại, giọng nói trong vắt lạnh lùng nhanh hơn động tác của cậu một bước.
“Tôi không có nhiều thời gian, qua đây ngồi.”
Giản Trì thiếu chút nữa phun nước nóng ngậm trong miệng ra ngoài. Vẻ mặt cậu ngơ ngác nhìn Thẩm Thư Đình đi vào trước mặt, một bộ áo khoác che đi đồng phục bên trong, hiển nhiên là vừa mới đi ra từ trong trường, túi xách máy tính đặt trên bàn dài trong phòng tiếp khách.
“Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Thư Đình nâng hai mắt lên, không hề gợn sóng, bình thản đến mức dường như xuất hiện ở đây chỉ là một chuyện không thể bình thường hơn: “Không đi học, không có nghĩa là cậu có thể bỏ học. Tôi đã nộp đơn xin trường học, giúp cậu học bù hai tiếng mỗi ngày.”
Nói xong cũng không đợi Giản Trì phản ứng, sau khi ngồi xuống, hắn đeo cặp kính không gọng kia lên, lúc ngước mắt lên, có thêm vài phần phong độ của người tri thức, hắn nói với Giản Trì còn đang sững sờ: “Lại đây.”
Thẩm Thư Đình rất không đúng, trong đầu Giản Trì hiện ra một câu như vậy.
Với một trái tim đầy nghi ngờ và lo lắng, Giản Trì ngồi xuống, nhìn Thẩm Thư Đình lấy máy tính, sách ra. Mọi thứ đều bình thường, có vẻ như thực sự đã sẵn sàng để giảng dạy cho cậu. Nhưng mà chính sự bình thường này khiến Giản Trì sợ hãi trong lòng: “Thẩm… Hội trưởng, tại sao anh lại làm thế? Tôi tưởng anh ghét tôi.”
Thẩm Thư Đình dừng lại một chút, nói: “Tôi ghét cậu.”
Mặc dù đã có sự chuẩn bị từ lâu, nhưng trái tim của Giản Trì vẫn cảm thấy như thể bị đâm kim một chút.
Thẩm Thư Đình nói ra nửa câu sau: “Chuyện này không mâu thuẫn với việc tôi đang làm bây giờ.”
“Vậy tại sao anh lại tới tìm tôi?” Giản Trì không nhịn được hỏi: “Ngày đó anh và Bạch Âm Niên rốt cuộc đã nói chuyện gì?”
Cậu không muốn tự mình đa tình, nhưng rõ ràng, nội dung của cuộc trò chuyện có liên quan đến cậu.
Ánh mắt Thẩm Thư Đình đặt ở màn hình máy tính, nhưng trên đó ngoại trừ nhập mật khẩu vào ô nhập để mở máy thì không làm gì khác nữa. Lông mày Thẩm Thư Đình hơi nhíu lại, tỏa ra một bầu không khí yên lặng giống như chính hắn cũng không trả lời được. Ngón tay mảnh khảnh của hắn nhấn OK, bàn phím phát ra âm thanh giòn giã, giọng nói truyền vào tai Giản Trì.
“Tôi thật sự là ghét cậu, vì vậy tôi không biết tại sao tôi lại làm như vậy. Giản Trì, tôi đang tìm kiếm câu trả lời.”
Dưới gọng kính, đôi mắt trong veo như ngọc lục bảo kia Giản Trì chưa từng thấy qua, giống như phá vỡ sự lạnh lẽo trước nay, từ trên cao từng bước chậm rãi đi tới trước mặt, theo từng cái giật giật hàng mi, khiến cậu kinh hồn bạt vía.
“Sau khi phát hiện ra không tìm thấy cậu, tôi nghĩ rằng tôi có thể đứng sang một bên để xem họ nhốn nháo hoảng loạn, nhưng thực ra, tôi không khác gì những người đó.”
Thẩm Thư Đình rũ mi mắt xuống, gợi lên một nụ cười tự giễu.
“Tôi đã cười nhạo cậu rất nhiều lần, bây giờ, đến lượt cậu trả thù lại rồi.”