Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 107



Ngày đầu tiên của khóa học không mệt mỏi như Giản Trì tưởng tượng. Từ trước đến nay giáo viên ít khi điểm danh lại đột nhiên cố ý hỏi về vết thương trên chân của Giản Trì trên lớp, khiến cả lớp quay đầu lại nhìn, tìm được một cơ hội có thể quang minh chính đại quan sát Giản Trì. Giản Trì nhịn xấu hổ cho biết không có gì đáng ngại, rất nhanh liền bỏ qua vấn đề này, nhưng sự không được tự nhiên trong lòng vẫn kéo dài vài phút mới hoàn toàn tan biến.  

Thật không may, buổi chiều tiết đầu tiên của môn Toán cao cấp lại là kiểm tra tại lớp học. cô Vương biết tình hình của Giản Trì cho phép cậu miễn kiểm tra lần này, chờ đợi hai tuần sau, khi học xong kiến thức mới thì mới kiểm tra bù. Giản Trì không muốn tình hình buổi sáng lại tới một lần nữa, tỏ ra cậu đặc biệt đặc thù, vì thế cũng muốn một bài kiểm tra. Sau khi chuông vang lên, trước tiên cậu quét qua một lần, trừ bỏ những kiến thức cơ bản cậu vốn biết, mấy câu hỏi lớn sau đó đều là đề bài Thẩm Thư Đình đã giảng giải khi dạy thêm cho cậu.  

Buổi học của Thẩm Thư Đình quả thực giúp Giản Trì nhớ lâu hơn so với cô Vương được xưng là nghiêm khắc. Một khi không tập trung, hoặc nghe xót hai câu, Thẩm Thư Đình sẽ nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt ngọc lục bảo đó cho đến khi trái tim cậu sợ hãi. Nói đi nói lại, sửa chữa hết lần này đến lần khác, đôi khi chứa một vài câu chèn ép đầy áp bức, Giản Trì không lắng nghe cũng không được. Khi nhìn thấy chủ đề, bộ não có trí nhớ theo quán tính rồi, một tiếng rưỡi đã được hoàn thành đầy đủ sáu mặt, sớm hơn nửa giờ so với thời gian kết thúc.  

“Buổi chiều có rất nhiều người đến chỗ tôi hỏi thăm cậu.” Từ thư viện tự học đi ra, Trương Dương ủ rũ không có sức sống giống như biến thành một người khác mà nói đĩnh đạc: “Thiệt thòi cho cậu, tôi cũng nổi tiếng theo rồi, nhưng tôi sẽ không nói thật với những người xem náo nhiệt, cậu vừa nãy cũng nhìn thấy rồi, tên tiểu tử mặt dày mày dạn Hàn Phương kia đến thăm hỏi cậu.”  

Khi Trương Dương nói đến câu cuối cùng thì có vẻ hơi kỳ quái. Giản Trì không phản bác, bây giờ cậu còn nhớ rõ vẻ mặt vênh váo tự đắc của Hàn Phương, hận không thể lấy lỗ mũi nhìn người kia trong ngày đầu tiên đến Saintston, sau đó vài lần gặp phải vẫn là bộ dáng xem thường học sinh đặc biệt như vậy. Kết quả là vừa rồi ở thư viện, trong một đám người Hàn Phương lại là người đầu tiên quan tâm đến vết thương của cậu, những RC và YC ngày thường thường xuyên bắt nạt học sinh đặc biệt cũng đều mang theo khuôn mặt tươi cười ân cần hỏi han khiến Giản Trì cả người khó chịu.  

“Họ không phải là muốn quan tâm đến tôi, mà là nể mặt Quý Hoài Tư.” Giản Trì hiểu rõ điều này, khi nói ra có chút phức tạp. Bây giờ, cậu không cảm thấy rằng Quý Hoài Tư đã làm điều gì đó sai trái với mối quan hệ công khai, điều này khiến cậu nhìn thấy thành công hai mặt của nhiều người, cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.  

“Đây có là gì?” Trương Dương nói: “Người ban đầu mắng cậu, bây giờ đều phải tới nịnh bợ cậu sao, nhiều hơn một chuyện sảng khoái, đổi lại là tôi đã sớm lung lay rồi.” Trương Dương cười hì hì, ôm bả vai Giản Trì đè thấp giọng: “Nói chuyện với tôi đi, yêu đương với hội phó cảm thấy thế nào? Nghiêm túc đấy, tôi luôn nghĩ anh ấy là trai thẳng.”  

Giản Trì im lặng: “Tôi cũng nghĩ giống như cậu.”

Tám chuyện lung tung một đường, cho tới bây giờ Giản Trì chưa bao giờ cảm thấy đi trên đường trong Saintston lại là một chuyện thư thái tự nhiên như vậy, không chú ý tới tuyến đường càng ngày càng lệch, do Trương Dương nửa kéo nửa lôi mà đi theo hướng ngược lại với ký túc xá. Chờ bước lên cầu thang, Giản Trì mới chợt phản ứng lại: “Không phải chúng ta trở về ký túc xá sao?”  

Trương Dương sờ sờ mũi: “Không gấp, dù sao lát nữa cũng không có tiết học.”  

“Ở đây…” Giản Trì ngẩng đầu lên nhìn qua, phía từ cầu thang đi đến sân thượng, tim đập lỡ một nhịp: “Trên đó có ai không?”  

Trương Dương không nói gì, Giản Trì lại một lần nữa mở miệng: “Văn Xuyên?”  

“… Ai, tôi đã hứa với cậu ta không cho cậu biết.” Trương Dương thấy không thể che giấu nữa, đẩy Giản Trì lên, trong miệng giống như đến nơi đến chốn: “Buổi sáng cậu ta không ở trường, cậu vừa trở về tôi lập tức gửi tin nhắn cho cậu ta, sau giờ nghỉ trưa cậu ta ngựa không ngừng vó mà vội vã trở lại. Các cậu có xích mích gì sao? Còn muốn tôi làm người chuyển lời. Tôi hỏi Văn Xuyên cậu ta lại không chịu nói cho tôi biết, nhưng không sao, có câu nói như thế nào nhỉ? Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, nói ra là tốt rồi. Tôi còn trông cậy vào hai học bá các cậu giúp tôi học thêm, nếu hai người thấy đối phương liền chạy, đến lúc đó tôi tìm ai đây?”  

Tâm tình nặng nề của Giản Trì bị những lời nói không hòa hợp này làm cho dở khóc dở cười, sửa lại: “Câu tục ngữ này không phải dùng như vậy.” 

“Quan tâm cậu ta đi, dù sao cũng là một ý nghĩa.”  

Thật ra buổi sáng Giản Trì đã phát hiện Văn Xuyên không đến lớp, nhưng lúc ấy cậu chỉ hỏi Thiệu Hàng, cố ý bỏ qua Văn Xuyên. Có lẽ Thiệu Hàng cho tới bây giờ đều là thẳng thắn kiêu ngạo, không che giấu quanh quanh co co, Giản Trì cũng hỏi thẳng thắn, khi chuyện tương tự đến Văn Xuyên, tình huống hoàn toàn ngược lại. Cuộc gặp gỡ cuối cùng không có cãi vã, nhưng theo như Giản Trì thấy là một cuộc chiến không vui vẻ mà tan rã. Cậu nghĩ, Văn Xuyên đại khái không muốn nhìn thấy cậu, cho dù nhìn thấy cũng không có lời muốn nói, cái này là trong lòng cậu nghĩ như vậy.  

Câu nói lơ đãng “ngựa không ngừng vó” của Trương Dương khiến Giản Trì thoáng dao động một chút. Cũng chính là dao động trong nháy mắt này cậu bị Trương Dương đẩy lên sân thượng. Giản Trì chưa từng tới nơi này, đây là lần đầu tiên. Trương Dương hoàn thành nhiệm vụ lập tức không quay đầu lại nhanh chóng rời đi, nhưng mà trước khi rời đi cũng không quên bảo Giản Trì nói chuyện xong thì báo cáo kết quả hòa giải một chút, đừng để cậu ta làm người chuyển lời này nữa.  

Có vẻ như, bây giờ quay lại cũng không còn kịp nữa.  

Giản Trì không biết trong lòng cậu mơ hồ hy vọng sau khi sống sót sau tai nạn muốn gặp Văn Xuyên một lần, hay là bị Trương Dương làm cho cảm thấy bất đắc dĩ sau đó thỏa hiệp. Mặc kệ xuất phát từ cái nào, cậu đã nhìn thấy Văn Xuyên bên cạnh lan can trên tầng thượng, hơn nữa trong phút chốc mà vứt bỏ rối rắm, đáy mắt chỉ còn lại một bầu trời mênh mông cùng bóng lưng Văn Xuyên. Bộ âu phục màu xanh đậm bao bọc đôi chân thon dài, mái tóc dài buông xõa trên vai, như nhận thấy cái gì,Văn Xuyên quay đầu lại, trên khuôn mặt ít có biểu cảm của cậu ta xẹt qua một chút rung động dỡ bỏ phòng bị. Mặt mày sâu như tích mực ngưng tụ ở chỗ Giản Trì ở phía xa, giống như muốn khắc sâu cậu vào trong đáy mắt.  

“Giản Trì.”

Tiếng gió trên sân thượng trống trải bao bọc một tiếng áp lực cuốn vào tai, ban đầu mơ hồ, sau đó giống như kỳ diệu mà càng ngày càng rõ ràng. Giản Trì nhìn Văn Xuyên đi tới trước mặt, ngẩng đầu, cổ họng có chút căng thẳng: “Trương Dương nói cậu tìm tôi.”  

Giản Trì cũng không muốn lấy câu này làm lời mở đầu, nhưng đầu trống rỗng, chỉ có câu nói khô khan này. Văn Xuyên không trả lời, im lặng, nặng nề nhìn cậu. Giống như một quả sấm sét ném vào nước sâu, cậu ta bất ngờ ôm Giản Trì Trì vào lòng, giống như không cảm nhận được thân thể cứng ngắc của Giản Trì, hai tay Văn Xuyên chậm rãi thu lại, chặt chẽ không thể tách rời.  

Giản Trì căng thẳng, né tránh theo bản năng: “Văn…”  

“Đừng nhúc nhích.” Văn Xuyên nói: “Tôi muốn ôm cậu một chút.”  

Một câu ngắn ngủi đã làm Giản Trì im lặng, trái tim trong lồng ngực thoáng cái giống như muốn nhảy ra, vừa nghĩ đến động tĩnh này sẽ bị lỗ tai Văn Xuyên bắt được rõ ràng, Giản Trì cảm thấy xấu hổ và lùi lại, tay đặt trên vai Văn Xuyên: “Được rồi.”  

“Chưa được.”  

Văn Xuyên trước đây rất ít khi phản bác Giản Trì, lần này lại trả lời rõ ràng từ đáy lòng: Chưa được. Cái ôm này khác với sự dịu dàng và tình cảm của Quý Hoài Tư, mang một đặc điểm nào đó khắc chế và nhạy cảm trên người Văn Xuyên, rõ ràng thân thể tiếp xúc chặt chẽ, nhưng trái tim lại giống như lặng lẽ giấu sau lưng, không dám tới gần nửa phần.  

Bàn tay Giản Trì nhẹ nhàng đặt trên vai cậu ta. Chính cậu cũng không rõ, Văn Xuyên trong phòng thay đồ khăng khăng hôn xuống rõ ràng là trái với ý nguyện của cậu, bản chất làm chuyện này giống như Thiệu Hàng, nhưng một lần nữa nhìn thấy Văn Xuyên, Giản Trì lại rất khó nhắc tới nửa phần đáng ghét, thậm chí bởi vì cái ôm này mà tay chân luống cuống, lòng dạ rối bời.

Không ai mở miệng, như thể đã xác nhận những gì “nhìn thấy rồi cũng không có gì để nói” mà Giản Trì đã suy nghĩ trước khi đến. Văn Xuyên cúi đầu vùi trên vai Giản Trì, tham luyến phần thân cận trước kia khó có thể chạm vào, bây giờ đã có thể: “Cậu cũng muốn gặp tôi, đúng không?”  

Giản Trì chật vật quay đầu: “Không phải cậu nói cần một chút thời gian sao?”  

“Đã đủ rồi,” Văn Xuyên thì thầm: “Từ lúc không thấy cậu đâu, câu nói này đã bị hủy bỏ.” 

“Cậu như vậy…” Giản Trì há miệng, nghẹn không ra lời: “Thật không phân rõ phải trái.”  

“Còn cậu thì sao?”

Văn Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Giản Trì thật sâu: “Cậu có từng nhớ tôi không?”  

Giản Trì còn chưa trả lời, Văn Xuyên đã câu lên một độ cong hơi tự giễu, thay cậu trả lời: “Cậu hẳn là chỉ nhớ đến Quý Hoài Tư.”  

“Tôi…” Tim của Giản Trì đột nhiên nhảy lên, luôn luôn cảm thấy chủ đề nói chuyện lan rộng theo hướng nguy hiểm một lần nữa, nỗ lực biểu hiện ra vẻ không quan tâm nhiều: “Tôi chắc chắn sẽ nhớ anh ấy, anh ấy là bạn trai của tôi. Cậu là… Bạn bè.”  

Hai từ cuối cùng, Giản Trì tự mình nói cũng không quá chắc chắn như vậy. Không phải là không chắc chắn về trái tim của mình, mà là không chắc chắn về trái tim của Văn Xuyên.  

Phản ứng mà hai từ “Bạn bè” mang đến có phản ứng lớn hơn Giản Trì nghĩ, vẻ mặt Văn Xuyên chợt tối sầm, bàn tay chống lên tường sau lưng Giản Trì, từng câu từng chữ trầm giọng nói: “Câu trước bị mất hiệu lực, câu sau không có. Tôi không thể tiếp tục làm bạn bè nữa, Giản Trì, thật ra cậu đều hiểu tất cả.”  

Giản Trì thừa nhận, cậu hiểu Văn Xuyên không thể dễ dàng buông tha, mọi chuyện không thể đều tốt đẹp như tưởng tượng. Sự từ bỏ yêu thích sau đó tiếp tục làm bạn như trước kia, suy nghĩ như vậy quá ích kỷ, quá không công bằng đối với Văn Xuyên. Nhưng Giản Trì cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Cậu không thể hoàn toàn nhẫn tâm với Văn Xuyên, cho dù nhẫn tâm, mỗi ngày đều không thể tránh khỏi gặp mặt ở trường học, đừng nói Văn Xuyên, ngay cả bản thân Giản Trì cũng khó có thể đảm bảo dưới tình huống như vậy, cậu có thể nhịn xuống không chú ý Văn Xuyên.  

“Cậu gọi tôi tới đây, chỉ muốn nói điều này sao?” Giản Trì nhìn cậu ta, cố gắng làm cho giọng điệu quyết tuyệt lạnh nhạt: “Cậu cũng hiểu, giữa chúng ta là không thể.”  

“Tôi có thể đợi.” Văn Xuyên không hề do dự nói.  

Giản Trì ngẩn người, đối mặt với đôi mắt đè nén mà nghiêm túc của Văn Xuyên, rốt cục xác nhận ý niệm điên cuồng trong đầu của cậu ta, hít sâu một hơi, giọng nói khẽ run lên: “Văn Xuyên, tôi cảm thấy… Cậu có thể đã nhầm lẫn tình bạn và tình yêu. Tôi đã không thực sự làm bất cứ điều gì cho cậu, chỉ là một vài lời an ủi, chỉ là mối quan tâm bình thường giữa bạn bè. Trước đây cậu chưa từng kết bạn, rất có thể sẽ nhầm lẫn ham muốn chiếm hữu tình bạn thành yêu thích, có lẽ cậu nên bình tĩnh lại một chút, đừng nói những lời như vậy nữa.” 

“Cậu có biết không?” Văn Xuyên nhìn chằm chằm vào cậu, môi hơi nhúc nhích, “Cậu sẽ coi tình bạn với Trương Dương thành tình yêu sao?”    

Giản Trì vô thức phủ nhận: “Không, nhưng trong tình huống này không giống nhau.”  

“Giống nhau.” Văn Xuyên đến gần: “Giản Trì, tôi đã hoàn toàn bộc lộ bản thân mình trước mặt cậu, không muốn thừa nhận rốt cuộc cậu hay là tôi?”

Trái tim giống như bị một bàn tay to vô hình dùng sức vặn một cái, một trận co rút đau đớn. Giản Trì bị đặt ở trên tường, đầu tiên là một nụ hôn hạ xuống trán, tê tê, nghe thấy giọng nói lạnh lùng nhưng khàn khàn của Văn Xuyên: “Bạn bè sẽ không làm như vậy.”  

“Bạn bè sẽ không làm như vậy.” 

…  

“Càng không làm như vậy.”  

Nụ hôn dày đặc và không thể chống cự rơi vào mắt Giản Trì, mũi và má. Đôi mắt xinh đẹp và thâm thúy của Văn Xuyên mang theo cảm xúc ngày càng mạnh mẽ, ấn lên môi cậu. Lạnh đến mức như chứa một khối băng, nhưng lại nóng như ngọn lửa lan tràn từ lồng ngực, Giản Trì trốn sang một bên, bị cả người Văn Xuyên bao phủ trong một thế giới với bức tường, cho đến khi làm rối loạn hô hấp.  

“Đừng trốn tránh nữa.” Văn Xuyên khẽ cọ vào chóp mũi Giản Trì, mắt rũ xuống đầy gợn sóng: “Giản Trì, cậu phải thừa nhận, cậu cũng có một chút thích tôi.”