Giản Trì cũng không muốn biến lần gặp mặt này trở thành cuộc chất vấn. Sau khi ngồi xuống, cậu mở miệng nói với Bạch Hy Vũ vẫn đang đứng, ngữ khí bình thường, ít nhất cậu cho rằng như vậy. Từ lúc cậu đi vào đến bây giờ sắc mặt của Bạch Hy Vũ vẫn luôn tái nhợt, nhìn không ra động thái tâm lý của cậu ta khi nghe được những lời này.
“Giản Trì, tớ thực sự không biết cậu sẽ bị thương, anh trai… Bạch Thư Quân ngay từ đầu đã cam đoan với tớ sẽ không làm tổn thương cậu, tớ cũng bị ép buộc, không còn cách nào, ngoại trừ làm theo lời của anh ấy, tớ không có cách nào khác.”
Bạch Hy Vũ cũng không biết nội tình trong đó, người khác đều cho rằng Giản Trì không cẩn thận bị thương, nhưng cậu ta lại đã sớm nhận định thương tổn là do Bạch Thư Quân gây ra. Mới nói một câu, nước mắt tự trách đã có dấu hiệu trào ra, lẽ ra Giản Trì vốn nên luống cuống tay chân từ lâu, nhưng hiện tại cậu chỉ nhìn Bạch Hy Vũ, cho đến khi Bạch Hy Vũ không khóc tiếp nữa.
“Cậu có còn đang giận tớ không?” Bạch Hy Vũ chỉ có thể tạm thời thu lại bi thương, cẩn thận hỏi.
Giản Trì hỏi: “Nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ dễ dàng tha thứ cho một “người bạn” đã gài bẫy hãm hại sau lưng cậu không?”
“Đây không phải là chủ ý của tớ.” Bạch Hy Vũ rũ đôi mắt hươu linh động xuống, che giấu giọt nước mắt lừa gạt kia: “Giản Trì, cậu biết vị trí của tớ ở nhà họ Bạch rất khó xử. Cha đối xử với tớ cũng khá tốt, nhưng ông ấy rất ít khi ở nhà, càng không quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của tớ. Mẹ kế thì xem như không có tớ, trong mắt anh cả chỉ nhận một mình Bạch Thư Quân làm em trai, mà Bạch Thư Quân… ghét tớ. Tớ muốn tiếp tục ở lại, chỉ có thể lấy lòng Bạch Thư Quân, bị anh ấy bắt nạt cũng không dám nói cho người khác biết. Mặc dù cha có ý định bù đắp, nhưng tớ biết rằng trong trái tim của ông ấy thực sự vẫn hướng về Bạch Thư Quân, chứ không phải đứa con trai nửa chừng chạy ra, một ngày cũng chưa từng ôm qua tớ. Giản Trì, cậu sẽ không hiểu cảm giác đó, như thể không có ai xung quanh có thể tin tưởng, cho dù là những người thân yêu có chung dòng máu với cậu.”
Giản Trì bình tĩnh nhìn Bạch Hy Vũ hai giây, đủ để chắc chắn rằng những lời này có lộ ra một chút chân thành ngoài vẻ đau khổ: “Nếu nhà họ Bạch đối xử với cậu tệ như vậy, vì sao còn muốn ở lại nơi đó?”
Bàn tay lau nước mắt của Bạch Hy Vũ dừng lại một chút, giọng nói đè ép đến mức cực thấp lộ ra vẻ nhẫn nhịn đáng thương, xen lẫn sự tự giễu không rõ ràng: “Không ở nhà họ Bạch thì tớ còn có thể đi đâu đây? Giản Trì, hình như tớ vẫn chưa từng nói với cậu mẹ tớ đã mất như thế nào. Ngày hôm đó, như thường lệ, tớ thức dậy sớm để đi học, khi buổi tối về nhà xe cảnh sát đã vây quanh ở tầng dưới, dì hàng xóm nói với tớ, mẹ tớ đã uống chất khử trùng, khi tìm thấy đã không có nhịp tim. Buổi sáng trước khi ra ngoài tớ đã mua cho bà ấy một bữa ăn sáng, một ly sữa đậu nành và hai gói đường, ngoại trừ rượu, bà ấy thích ăn ngọt nhất. Sau đó, cảnh sát nói với tớ rằng đó là bữa ăn cuối cùng của bà ấy khi bà ấy còn sống, sau đó là rượu. Sau khi bà ấy say rượu, ý thức mơ hồ, nhầm lẫn chất khử trùng thành bình rượu. Nếu tớ biết tất cả những điều này sớm, sáng hôm đó tớ đã tự tay nấu bữa sáng cho bà ấy, nhưng bà ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa. Sau khi mẹ tớ đi, nhà tớ cũng không còn, bây giờ cha tớ là người thân duy nhất của tớ, nhà họ Bạch cũng sẽ là ngôi nhà duy nhất của tớ.”
Giọng nói Bạch Hy Vũ nhẹ nhàng xen lẫn tiếng nức nở, khi nói đến câu cuối cùng mơ hồ lộ ra sự kiên định và quả quyết không thể phản bác.
Thật ra cái gì Giản Trì cũng biết, từ trong giấc mơ đó, cậu đã tận mắt nhìn thấy gia đình bất hạnh của Bạch Hy Vũ.
Mẹ của Bạch Hy Vũ, Du Lỵ, có gương mặt xinh đẹp và tham vọng mạnh mẽ, người phụ nữ liều mạng luồn cúi muốn leo lên như vậy nhưng lại không đủ quyết tâm nên dễ đánh mất chính mình. Bà ta trở thành tình nhân của một người đã có vợ, cố tình mang thai, muốn lấy cớ này để uy hiếp bà Bạch, sau đó thay thế vào chỗ đó. Bà ta có một chút khôn vặt nhỏ, nhưng nhiều hơn vẫn là ngu ngốc. Làm sao một người đàn ông có quyền lực cao như Bạch Thịnh Anh có thể ly dị với người vợ môn đăng hộ đối để kết hôn với một gái bán hoa có xuất thân từ nông thôn như bà ta? Mấy lần Du Lỵ tới cửa làm loạn đến chỗ bà Bạch, bà Bạch ngoài mặt thì đồng tình với người phụ nữ mang thai như bà ta, thậm chí mơ hồ lộ ra một tia bất mãn với Bạch Thịnh Anh, trước khi rời đi còn cho Du Lỵ mười vạn để dưỡng thai thật tốt. Du Lỵ thực sự nghĩ rằng bà ta đã giành chiến thắng, hai ngày sau đó, trong một tai nạn xe hơi “bất ngờ” suýt thì một xác hai mạng.
Du Lỵ chỉ là vụng về, chứ không ngu ngốc. Thời điểm cuộc sống bị đe dọa, bà ta sợ hãi, vì vậy bà ta cố gắng chạy trốn đến Giang Thành với cái thai trong bụng. Sau khi sinh ra Bạch Hy Vũ, bà ta vẫn không thể thay đổi phong cách sống của mình ở Tứ Xuyên, làm gái bán hoa một lần nữa. Bà ta vừa lấy được tiền lại mua rượu, mua đồ trang sức xa xỉ, về phần đứa con trai Bạch Hy Vũ này thường bị bà ta bỏ qua, thỉnh thoảng say rượu còn có thể coi như thùng phát tiết, vừa mắng vừa đánh Bạch Hy Vũ. Bà ta chuyển tất cả những hận thù đối với Bạch Thịnh Anh sang Bạch Hy Vũ, nhưng sau mỗi lần tỉnh táo lại khóc lóc xin lỗi. Trạng thái tinh thần của Du Lỵ cũng chậm rãi uể oải như thân thể bị rượu ăn mòn, kết cục cuối cùng ngoại trừ khóc thút thít, cũng chỉ có thể nói là gieo gió gặp bão.
Bạch Hy Vũ thật sự vô tội và đáng thương, cho nên mặc dù cậu ta nghe theo mệnh lệnh của Bạch Thư Quân trở thành đồng lõa, trong lòng Giản Trì ngoại trừ nguội lạnh, cũng không có hận ý. Gần hơn một bước, cậu cũng chưa từng có hận thù khắc cốt ghi tâm đối với Bạch Thư Quân. Theo Giản Trì thấy, tình yêu và thù hận là hai loại cảm xúc tương thông, mãnh liệt và cực đoan giống nhau, ngay cả cảm giác yêu một người cậu cũng chưa từng nếm qua chứ đừng nói đến hận. Nghe xong lời của Bạch Hy Vũ, Giản Trì im lặng thật lâu, trong phòng làm việc lớn như vậy chỉ có thể nghe thấy Bạch Hy Vũ nhỏ giọng khóc nức nở.
“Cậu thật sự có thể xem ngôi nhà không coi cậu là người thân là người thân của cậu sao?” Tâm trạng của Giản Trì cũng hơi cảm thấy áp lực khi nghe thấy tiếng khóc của Bạch Hy Vũ, nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của cậu ta: “Tôi biết cậu bị ép buộc, nhưng cho dù cậu đã trải qua đấu tranh như thế nào, cậu cũng đã làm chuyện này. Sau khi kết quả tạo thành rồi, nói nhiều lời để cứu vãn hơn nữa cũng vô ích.”
Bạch Hy Vũ ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng nõn đã hiện lên vệt nước mắt, người khác khi khóc luôn khó khống chế cảm xúc, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, chật vật lại đỏ bừng. Nhưng khi Bạch Hy Vũ khóc còn khiến người ta thương tiếc hơn cả dáng vẻ bình thường của cậu ta, giống như ngay cả tốc độ nước mắt lưu lại, góc độ khóe mắt rủ xuống, cả độ cong đều trải qua diễn tập tỉ mỉ, hoàn mỹ đến mức chỉ xuất hiện trên màn ảnh.
“Xin lỗi, Giản Trì.” Bàn tay của cậu ta đặt trên đầu gối siết chặt, thì thầm: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, tớ biết cậu chắc chắn sẽ ghét tớ, những gì tớ nói trên boong tàu ngày hôm đó đều là lời thật lòng của tớ. Tớ sợ lúc này nói cậu chắc chắn sẽ không tin tớ nữa. Giản Trì, tớ thực sự coi cậu như một người bạn.”
Giản Trì vốn sẽ tin tưởng, nhưng hiện tại cậu lại không phân biệt được Bạch Hy Vũ dưới gương mặt điềm đạm đáng thương này rốt cuộc thật sự là đang khóc hay là đang cười, dời đi tầm mắt: “Trường học hẳn là sẽ không trừng phạt cậu quá nghiêm trọng, dù sao cũng phải nể mặt nhà họ Bạch, hơn nữa Bạch Thư Quân là chủ mưu, nếu chỉ phạt một người là cậu, nhà họ Bạch cũng biết thiên vị quá rõ ràng như vậy không phải chuyện tốt. Cậu không cần phải lo lắng quá nhiều, nhưng những lời như thế này về sau đừng nói với tôi nữa.”
Bạch Hy Vũ vẫn mang vẻ mặt thê lương như cũ, khi nghe được hình phạt không nghiêm trọng cũng không lộ ra vui mừng, nhìn có vẻ lại càng quan tâm đến câu nói cuối cùng của Giản Trì hơn. Giản Trì đứng dậy muốn rời đi, cậu ta cũng tiến lên, nắm lấy góc áo của Giản Trì, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng nước mắt tuôn trào, cũng chỉ lặp đi lặp lại: “Xin lỗi…”
“Cậu thật sự có cảm thấy có lỗi sao?” Giản Trì không né tránh, cúi đầu nhìn Bạch Hy Vũ. Nói thật, Bạch Thư Quân chán ghét và vũ nhục cậu, thương tổn cộng lại cũng kém xa câu “Thật xin lỗi” ngày đó của Bạch Hy Vũ. Có lẽ ở sâu trong nội tâm, cậu thật sự từng coi Bạch Hy Vũ như một người bạn.
“Thật mà, tớ thật sự xin lỗi. Tớ thề, sau này bất cứ điều gì mà Bạch Thư Quân bảo tớ làm tớ đều sẽ không đồng ý. Giản Trì, tớ…”
Giản Trì cắt ngang lời hứa tràn đầy chân tình của cậu ta: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, bí mật mà Bạch Thư Quân biết kia rốt cuộc là cái gì không?”
Bạch Hy Vũ giống như bị ấn tạm dừng, tất cả cảm xúc lẫn lộn trên khuôn mặt cậu ta phút chốc đông cứng lại, hiện ra một tia buồn cười. Trong sự trầm mặc, Giản Trì thở dài một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa, đồng thời xoay người rút vạt áo từ trong tay Bạch Hy Vũ ra, đè tay xuống, một giây trước khi sắp đẩy ra, Giản Trì nghe thấy giọng nói đè nén đến run rẩy của Bạch Hy Vũ vang lên từ sau lưng.
“Tớ không có cách nào để nói điều đó, nhưng trong tương lai, tớ chắc chắn sẽ chính miệng nói cho cậu biết.”
Nếu Giản Trì quay đầu lại vào lúc này, cậu nhất định có thể nhìn thấy đôi mắt đen lấp lánh trên khuôn mặt nhu nhược và tự trách của Bạch Hy Vũ trầm đến mức hút lấy linh hồn của con người. Nhưng Giản Trì không còn bị ảnh hưởng.
“Giản Trì, tớ thề với cậu, tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại cậu.”
Giản Trì mơ hồ cảm thấy phía sau câu này còn có nửa câu sau vẫn chưa nói hết, nhưng Bạch Hy Vũ không mở miệng nữa, cậu cũng không truy hỏi. Tới đây là được rồi, có khi biết quá nhiều cũng không mang lại cảm giác nhẹ nhõm, nhưng nó cũng có thể là bất an vô tận.
Hình phạt cuối cùng cũng giống như Giản Trì dự đoán, Bạch Hy Vũ vì “cố ý làm tổn thương bạn học” bị phạt dọn dẹp toàn bộ tòa nhà Saintston, toàn bộ năm tầng giảng dạy, bao gồm nhà vệ sinh trong thời gian ba tháng, gần như làm việc cho tới khi gần tốt nghiệp, mỗi tuần phải viết một bản tự kiểm điểm để nộp cho hội học sinh, kéo dài một tháng. Giản Trì biết, đây có thể là hình phạt dưới sự cố ý phạt nặng của Quý Hoài Tư. Bạch Hy Vũ không oán giận về chuyện này, trên diễn đàn của HS còn xuất hiện vài bài viết bày tỏ nghi hoặc, không biết Bạch Hy Vũ rốt cuộc làm ai bị thương, cuối cùng cũng đều là đá chìm xuống biển, không ai biết đáp án.
Giản Trì đã suy nghĩ rõ ràng sẽ không tránh Quý Hoài Tư nữa nhưng cậu mơ hồ có một loại ý niệm trong đầu, cuối cùng cậu và Quý Hoài Tư sẽ không đi quá xa. Ý tưởng này đã khó phai mờ kể từ khi nó xuất hiện. Văn Xuyên từ ngày đó về sau không chủ động tìm cậu nữa, nhưng mỗi lần tình cờ gặp, Giản Trì đều có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt rực rỡ rơi vào trên người, cậu biết, Văn Xuyên đang thực hiện lời hứa “Tôi sẽ chờ cậu hiểu rõ”.
Trương Dương đã từng phản đối điều này, một vài lần muốn hòa giải cho bọn họ, nhưng sau đó dường như phát hiện ra gì đó, không đề cập đến một câu về vấn đề này nữa. Văn Xuyên càng ngày càng bận rộn, người bên cạnh không biết vì sao cậu ta vắng mặt càng ngày càng nhiều, chỉ có Giản Trì biết rõ, Văn Xuyên mỗi lần đều lo lắng mà rời đi, trầm mặc trở về, đều đại biểu cho tình trạng sức khỏe ngày càng tồi tệ của bà ngoại.
Giản Trì rất muốn hỏi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Văn Xuyên, cậu cũng không biết mở miệng như thế nào thì mới có vẻ không cố ý.
Vào ngày hội học sinh chính thức bàn giao, toàn bộ giáo viên và học sinh của trường đã tập trung tại hội trường. Mấy người Thẩm Thư Đình ngồi trên sân, bên kia là các thành viên mới được bổ nhiệm của hội học sinh. Người mới đứng lên với hoa trên tay trong khi nhạc phát và giáo viên xướng tên họ, đưa cho đối diện, sau đó các thành viên ban đầu của hội học sinh đã gỡ bỏ huy chương của họ, cài trước ngực của người mới. Hai người ôm nhau thay chỗ ngồi trong tiếng vỗ tay, cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, lòng bàn tay của Giản Trì vỗ tay tới mức ửng đỏ cả rồi, nghe thấy một giọng nói bình luận nhỏ: “Chủ nghĩa hình thức.”
Giản Trì vốn còn cảm thấy rất thú vị, lặp đi lặp lại vài lần cũng cảm thấy có chút dài dằng dặc, thấp giọng nói chuyện phiếm với Trương Dương. Sau khi bàn giao xong vẫn do Thẩm Thư Đình là hội trưởng tiền nhiệm phát biểu. Hắn là người duy nhất không đeo huy chương cho người mới, cũng không chấp nhận ôm, nhưng không có ai sẽ nào bình luận về sự tùy hứng của hắn. Giản Trì im lặng không lên tiếng quay đầu di, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy những lời phàn nàn của Trương Dương: “Tại sao anh ta lại trừng mắt nhìn tôi? Giản Trì, cậu nói xem rốt cuộc là tôi đã trêu chọc gì Thẩm Thư Đình? Lần trước trừng mắt nhìn tôi, lần này từ chức rồi vẫn trừng mắt nhìn tôi.”
“Có thể anh ta…” Có lẽ anh ta đang trừng tôi. Nửa câu sau Giản Trì còn chưa nói xong, đổi thành vỗ vỗ cánh tay Trương Dương, ngữ trọng tâm trường: “Sau này thấy Thẩm Thư Đình thì đi xa một chút, tôi nghe Quý Hoài Tư nói tính cách thật của anh ta rất tệ, còn rất hay để bụng.”
Trương Dương tin tưởng không nghi ngờ gì với lời khuyên đến từ Quý Hoài Tư, cũng giống như Giản Trì cúi đầu xì xào bàn tán. Chỉ chốc lát sau, xung quanh vang lên tiếng ồn ào, so với sự xuất hiện vừa rồi của Thẩm Thư Đình còn náo nhiệt hơn. Giản Trì còn chưa nhìn qua, chợt nghe thấy người phía trước phát ra một tiếng kinh ngạc: “Đó là Thiệu Tiên Hoa sao? Không phải ông ta chỉ phát biểu trong lễ khai giảng thôi à?”
Những người bên cạnh thì thầm ngắt lời: “Cậu đừng kêu to như vậy, cũng đừng gọi tên trực tiếp, chú ý một chút.”
Người mở miệng vừa rồi ngay lập tức im lặng.
Không đợi Giản Trì suy nghĩ sâu xa về cái tên “Thiệu Tiên Hoa” nghe có vẻ rất quen thuộc này, Trương Dương đã nói ra đáp án, tràn đầy nghi hoặc: “Tại sao cha của Thiệu Hàng lại ở đây?”
Nhiều người dường như cũng cảm thấy kỳ lạ giống Trương Dương, suy cho cùng việc bàn giao của hội học sinh chỉ là một nghi lễ không lớn không nhỏ trong khuôn viên trường, không giống như một buổi lễ đón học sinh mới, mời một vài vị có quyền to và cổ đông đến để diễn thuyết, trước đây không có tiền lệ như vậy.
Động tĩnh xung quanh nhanh chóng lắng xuống, bộ khuếch đại trong thính phòng truyền âm thanh trầm ổn của Thiệu Tiên Hoa đến mọi ngóc ngách, không ai dám ra khỏi bầu không khí vào thời điểm này. Lúc này cuối cùng Giản Trì cũng có thể quang minh chính đại nhìn về phía người cha có quan hệ cực kỳ tệ với Thiệu Hàng trong lời đồn này. Công bằng mà nói, Thiệu Tiên Hoa tuổi gần năm mươi vẫn là dáng vẻ đường đường, khí chất bên trong ổn trọng, vừa nhìn đã biết là một người thâm tàng bất lộ, thường ở vị trí cao. Bỗng nhiên, đôi mắt đầy nếp nhăn nhưng không giảm sắc bén của Thiệu Tiên Hoa lướt qua từng hàng học sinh phía trước, đối diện đâm thẳng vào Giản Trì, một cái nhìn vô cùng ngắn ngủi, Giản Trì lại trống rỗng vài giây, trong lòng nổi lên một cỗ do dự và bất an như bị kiến gặm cắn tê dại.
Cha của Thiệu Hàng đang nhìn cậu sao?
Vấn đề này cho đến khi buổi lễ kết thúc rồi vẫn dừng lại ở nội tâm Giản Trì. Sau khi mọi người lần lượt rời khỏi sân khấu, một người đàn ông mặc âu phục không biết từ đâu đi tới chắn trước mặt, nhìn Giản Trì nói: “Bạn học Giản Trì, có tiện dời bước không? Thường ủy của chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Giản Trì và Trương Dương liếc nhìn nhau một cái, đều đọc ra sự bất ngờ trong mắt đối phương, nhưng Giản Trì càng thêm tỉnh táo. Bây giờ cậu có thể xác nhận cái liếc mắt vừa rồi cũng không phải ảo giác, cậu cố gắng ổn định nhịp tim, nói với người đàn ông này: “Xin lỗi, bây giờ không tiện, lát nữa tôi còn có tiết học.”
Người đàn ông hơi mỉm cười, như thể đã dự đoán tình huống này: “Bạn học yên tâm, chúng tôi đã trao đổi với các giáo viên các môn của cậu, không phải lo lắng về vấn đề mức độ chuyên cần.” Nói xong không đợi Giản Trì từ chối, đã đưa ra cử chỉ “mời”, thái độ kiên quyết dường như bất luận Giản Trì từ chối như thế nào đều nhất định phải mang người về.
Đáy lòng Giản Trì trống rỗng, rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn xẹt qua. Đầu tiên cậu có thể nhìn ra được thái độ không thân thiện của Thiệu Tiên Hoa đối với cậu, cái gọi là nói chuyện cũng chắc chắn không phải là chuyện tốt gì. Nhưng đây là trường học, cậu là một học sinh của Saintston, Thiệu Tiên Hoa không nên ra tay với một học sinh, càng sẽ không chọn ở đây. Trốn là trốn không thoát, Giản Trì quay đầu nói với Trương Dương: “Tôi đi một chút rồi trở về.”
Trương Dương hiểu được ý câu nói này, cậu ta gật gật đầu, tự nhiên mà tiếp lời: “Được rồi, vậy tôi đi trước đây.”
Người đàn ông chờ đợi họ nói xong, từ đầu đến cuối vẫn giữ được nụ cười mỉm đúng mực: “Có thể đi với tôi chưa?”
Giản Trì nghĩ thầm, đây là không thể cũng nhất định phải có thể.
Tuyến đường của người đàn ông là một con đường nhỏ mà rất ít người đi ở Saintston, ít nhất thì Giản Trì không bao giờ biết rằng có một con đường như vậy ở đây. Càng đi càng yên tĩnh, cảnh tượng xung quanh càng ngày càng hiếm thấy, trong lúc trong đầu Giản Trì hiện lên vô số trường hợp u ám đáng sợ, một chiếc xe màu đen xuất hiện trong tầm nhìn cách đó không xa. Người đàn ông dường như không nhận thấy sự bất an của Giản Trì, mở cửa sau và quay đầu lại nói: “Thường ủy bảo cậu lên xe rồi nói chuyện.”
Giản Trì đã mơ hồ có cảm giác bất an, không thể dễ dàng ngồi lên xe của người xa lạ, nhưng vừa mới phun ra hai chữ biểu đạt kháng cự: “Nhưng mà…” Sau lưng bị một lực mạnh mẽ, người đàn ông mà cả đoạn đường luôn cười tủm tỉm không chút lưu tình đẩy cậu vào xe, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.