Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 118



Saintston có lẽ nhận được tin tức từ nhà họ Phó truyền tới, phá lệ cho phép học sinh nộp giấy xác nhận trước, rời trường một đêm mà không làm trì hoãn việc học. Đối với những học sinh theo học các trường quý tộc mà nói, kết nối và giao tiếp cũng là một bài học không thể thiếu trong quá trình phát triển của họ.   

Những bộ quần áo mà Thiệu Hàng mua bừa bãi lúc trước có tác dụng rồi. Xưa nay Giản Trì vốn không hề nghĩ tới, lúc trở lại ký túc xá nhìn thấy hộp quà màu đen quen thuộc trên bàn, ngay cả bất ngờ cũng bỏ qua, vừa định thông báo cho Thiệu Hàng tới lấy đi, Thiệu Hàng giống như lắp camera ở trong phòng gửi tin nhắn tới: [Đây là bộ âu phục mua lần trước, tối mai nhớ mặc vào.]   

Ngày hôm đó đã thử quá nhiều quần áo, Giản Trì cũng không chắc chắn liệu có một bộ tây trang màu trắng kiểu này bên trong hay không. Mác của quần áo bị cắt ra, vừa đúng là kích thước của cậu, Giản Trì tìm kiếm trên mạng một chút, ngày đó cậu và Thiệu Hàng đi trung tâm thương mại quả thật có chi nhánh của thương hiệu này. Giản Trì vốn cũng đang phát sầu vì vấn đề mặc cái gì, vì một bữa tiệc tối mà mua một bộ âu phục thì quá mức xa xỉ. Trước khi nhận được bộ quần áo này, vốn dĩ Giản Trì muốn hỏi Quý Hoài Tư có còn giữ bộ âu phục mà lần trước cậu mặc trong vũ hội cuối năm hay không.   

Đúng lúc trừ bỏ được phiền phức.   

Giản Trì hỏi: [Gửi số tài khoản ngân hàng của anh cho tôi đi.]  

Thiệu Hàng: [Làm gì?]   

Lần đầu tiên Giản Trì phát huy sự vô lại: [Không phải anh nói rằng đồ của anh cũng là đồ của tôi sao? Tại sao ngay cả một tài khoản cũng không chịu gửi?]   

Vốn dĩ cậu chỉ cố ý lấy những gì Thiệu Hàng đã nói để gây phiền hà cho hắn, không ngờ một giây sau Thiệu Hàng thật sự gửi tới. Giản Trì trực tiếp gửi tới số tài khoản kia một khoản tiền, thấy Thiệu Hàng gửi dấu chấm hỏi, trả lời: [Đây là thù lao thuê âu phục của anh.]   

Đối xử với Thiệu Hàng, cách làm đơn giản và thô bạo hiệu quả hơn so với giải thích.   

Thiệu: [.]

Giản Trì trở tay trả lời lại hai dấu chấm, kết quả một giây sau Thiệu Hàng gửi tới ba cái. Khi Giản Trì giật mình phát hiện cậu lại cùng Thiệu Hàng chơi trò domino nhàm chán này cả một trang, cậu đóng HS lại.   

Không quá nửa phút, tin nhắn của Thiệu Hàng thắp sáng màn hình một lần nữa: [Cậu có biết mục đích lần này của nhà họ Phó không?]

Vốn dĩ Giản Trì không muốn trả lời, một lát sau vẫn cầm điện thoại di động lên: [Không biết.]   

Thiệu Hàng: [Cậu biết.]   

Nhìn hai chữ chắc chắn mà đầy thâm ý, Giản Trì thoát ra để cài đặt tin nhắn không làm phiền cho HS.   

Vậy còn hỏi cậu làm gì?   

Thêm phiền phức.   

Khi màn đêm buông xuống, Giản Trì ngồi trên xe của Quý Hoài Tư cùng đến khách sạn tổ chức tiệc tối. Trên xe, Quý Hoài Tư chú ý tới bộ âu phục màu trắng trên người Giản Trì, vẻ mặt hơi tối: “Tại sao không mặc bộ lễ phục anh đưa cho em?”   

Giản Trì ngẩn người: “Lễ phục gì?”   

Nghi hoặc của cậu làm cho Quý Hoài Tư hơi cứng lại, sau đó lắc đầu thấp giọng nói “Không có gì”, nhàn nhạt mà chậm rãi nhếch môi: “Bộ quần áo này là ai tặng?”   

Sự bình tĩnh trong lời nói làm cho Giản Trì dâng lên một tia khác thường, giống như Quý Hoài Tư theo bản năng đã quy bộ quần áo này có chủ nhân khác: “Lần trước Thiệu Hàng mua ở trung tâm thương mại, đúng lúc có sẵn, em thuê từ chỗ của cậu ta.”   

Cho dù ai cũng biết Thiệu Hàng còn chưa nghèo đến mức dựa vào việc cho người ta thuê quần áo nhưng Quý Hoài Tư không có bất kỳ nghi ngờ nào đối với lời giải thích của Giản Trì. Anh giơ tay lên làm bộ muốn sửa sang lại cà vạt cho Giản Trì, nghiêng người dựa vào rất gần, động tác trên tay lại chậm rãi ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào làn da trên xương quai xanh của Giản Trì, tầm mắt rõ ràng khiến Giản Trì nhịn không được dựa về phía sau một chút.

“Làm sao vậy?”   

Ngón tay Quý Hoài Tư buông cà vạt ra, đụng phải làn da trắng nõn không hề phòng bị dưới cổ Giản Trì: “Miếng ngọc mà anh tặng em đâu, sao hôm nay không đeo?”   

Trái tim của Giản Trì đã đập thình thịch.   

“Em cảm thấy miếng ngọc và tây trang không phù hợp, đã tháo ra trước khi đi ra ngoài.” Giản Trì tỏ vẻ thoải mái cẩn thận trả lời: “Hơn nữa cài khuy rồi thì không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.” 

“Phải không?” Quý Hoài Tư cười nhạt một chút: “Không nhìn thấy không sao, anh chỉ muốn biết lúc nào em cũng đeo trên người.”   

Giọng nói của Giản Trì nhỏ đi: “Lúc trở về em sẽ lập tức đeo vào.”   

“Được.”   

Làm thế nào mới có thể lấy lại miếng ngọc từ chỗ Thẩm Thư Đình? Đoạn đường còn lại Giản Trì đều suy nghĩ về vấn đề này, thậm chí nghĩ về khả năng lẻn vào ký túc xá BC vào giữa đêm, nhưng cuối cùng cảm thấy khả năng làm như vậy, bị xui xẻo chỉ có mình cậu mới bị loại bỏ đi. Không biết có phải là bởi vì một đường đều đang suy nghĩ về Thẩm Thư Đình hay không, sau khi xuống xe Giản Trì nhìn thấy người đầu tiên lại cũng là Thẩm Thư Đình. Hắn bước xuống từ chiếc xe phía sau Quý Hoài Tư, bộ vest với hai hàng khuy cài tối màu tôn lên đường nét vai mượt mà, trước ngực vẫn như mọi khi điểm xuyết một chiếc ghim cài xích kiểu vương miện, trông rất lịch thiệp và độc đáo.

Ánh mắt Thẩm Thư Đình sau khi đảo qua hai người thì dừng lại trên người Giản Trì, cất bước đi tới. Giản Trì cảm thấy tay mình bị Quý Hoài Tư cầm chặt hơn một chút, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Trữ Đình: “Trên đường đi tìm cậu gặp phải một chút phiền toái, đến trễ rồi.”   

“Một chút phiền toái.” Làm cho Giản Trì hơi ngẩn ra, đầu tiên nghĩ đến là có ai nghĩ không thông như vậy mà gây phiền toái cho Thẩm Trữ Đình, sau đó cảm thấy bàn tay bị nhéo không nhẹ không nặng một chút, Quý Hoài Tư nhẹ nhàng đáp lại: “Vậy thật không khéo. Phía sau có xe đi vào, tớ và Giản Trì đi trước đây.”   

Giản Trì lập tức bị kéo đi, bồi bàn trước cửa sau khi xác nhận thiệp mời cung kính biểu đạt sự hoan nghênh bọn họ, Quý Hoài Tư hơi gật đầu, tự nhiên lại thuần thục, Giản Trì bên cạnh luôn cảm thấy thơm lây từ Quý Hoài Tư. Cậu âm thầm nghĩ đợi lát nữa cho dù bất kể như thế nào cũng phải biểu hiện thật tốt, bên cạnh đột nhiên bị ngăn trở bởi một bóng người, quay đầu nhìn lại, lại vẫn là Thẩm Thư Đình.   

“Anh làm gì vậy?”   

Thẩm Thư Đình nói: “Đi đường.”   

Giản Trì: “…”   

Không thể khơi chuyện, cậu quả thật không thể không cản trở Thẩm Thư Đình đi đường, nhưng những người bên cạnh đều thành đôi thành cặp mà ra vào, chỉ có bọn họ ở nơi này là ba người đi cạnh nhau, hơn nữa còn là ba người đàn ông, phối hợp như vậy không muốn gây chú ý cũng khó.   

Quý Hoài Tư cũng phát giác bên cạnh Giản Trì có thêm Thẩm Thư Đình, ý cười trong đáy mắt không đậm: “Cậu không dẫn theo bạn gái sao?”   

“Tôi chỉ đưa thiệp mời cho một người.” Thẩm Trữ Đình liếc nhìn: “Cậu ta chấp nhận người khác rồi, tôi đến một mình.”   

Giản Trì rõ ràng nhìn thấy mi tâm của Quý Hoài Tư hơi nhíu lại, vội vàng chuyển đề tài: “Hôm nay cả một ngày cũng không thấy Văn Xuyên, cậu ấy ở đâu?”   

“Tối hôm qua cậu ta đã rời khỏi trường học.” Sự phập phồng của Quý Hoài Tư hơi phai nhạt, nghiêng đầu giải thích với Giản Trì: “Cậu ta là nhân vật chính của ngày hôm nay, đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt. Trong khách mời hôm nay có không ít đối tượng hợp tác lâu dài với nhà họ Phó, ngài Phó sẽ không cho phép cậu ta làm mất thể diện vào lúc này.”   

Nghe có vẻ ngay cả người ngoài như Quý Hoài Tư cũng biết Phó Chấn Hào đặc biệt chú trọng mặt mũi, Giản Trì gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, Thẩm Thư Đình bất thình lình mở miệng: “Văn Xuyên không nói cho cậu biết sao?”   

Giống như Văn Xuyên vốn dĩ nên nói cho Giản Trì biết vậy.   

Mỗi lần Giản Trì nghe thấy giọng nói của Thẩm Thư Đình là tim cậu lập tức nhảy nhót một chút, nhất là trước mặt Quý Hoài Tư. Cậu không tiện ra vẻ quá mức khẩn trương hoặc xa cách: “Tôi chỉ biết cậu ấy sẽ đến, hôm nay bận rộn như vậy, cậu ấy lấy đâu ra thời gian nói trước cho tôi biết?”  

Không biết tin hay là không tin, Thẩm Thư Đình không lên tiếng nữa, Quý Hoài Tư nhìn về phía hắn: “Trước kia rất ít khi nghe cậu nói nhiều như vậy, xem ra hôm nay là một ngày khác thường.”   

“Chia rẽ.” Câu trả lời của Thẩm Trữ Đình rất đơn giản và mạnh mẽ.   

Giản Trì bị kẹp ở giữa cảm giác trong không khí xen lẫn một mạch nước ngầm dâng trào. Người ngoài nhìn thấy cảm thấy là ba người bạn quen biết lẫn nhau cười nói chuyện phiếm, Giản Trì lại cảm giác hai người bọn họ đang nói một chút bí ẩn mà cậu căn bản không hiểu. Ánh mắt ở trong bữa tiệc bố trí quá xa hoa không có mục đích mà quét lung tung, đột nhiên dừng lại ở một chỗ.   

Bạch Hy Vũ vậy mà cũng ở chỗ này.

Một giây sau, người đàn ông bên cạnh Bạch Hy Vũ xông vào tầm mắt Giản Trì. Bộ âu phục màu đen, vóc dáng giống như hạc giữa bầy gà ở trong đám đông, mái tóc ngắn màu đen gọn gàng, bên dưới là một gương mặt lạnh lùng thâm sâu. Trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Âm Niên, Giản Trì mơ hồ có một loại dự cảm không tốt đối với tất cả những chuyện sắp xảy ra tối nay.   

Lực cảm ứng của Bạch Âm Niên nhanh hơn so với tốc độ né tránh của cậu. Ánh mắt nhìn thẳng vào giống như thợ săn tập trung vào mục tiêu, tầm mắt giao nhau, Giản Trì theo bản năng nghiêng đầu, nghe Quý Hoài Tư quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”   

“Không có gì.”   

Giản Trì tránh đi không chú ý tới Thẩm Thư Đình đang nhìn theo tầm mắt vừa rồi của cậu, thần sắc lạnh lùng. Phía sau bỗng nhiên chen vào một giọng nói tản mạn quen thuộc: “Thật náo nhiệt, có phải tôi đến trễ rồi không?”   

So với bộ âu phục giày da của người khác, phong cách ăn mặc của Thiệu Hàng có thể nói là tùy hứng, không đeo cà vạt, cổ áo sơ mi mở ra ba cái khuy, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét hình dáng của cơ ngực bên dưới, tóc càng giống như tùy tiện buộc một cái trước khi ra ngoài. Mặc dù ở khắp mọi nơi đều có vẻ lộn xộn, nhưng khuôn mặt tuấn lãng đầy khí thế lưu manh của Thiệu Hàng là bản chất của hắn ta cho dù hắn có kiêu ngạo như thế nào cũng không bị người khác trách móc.   

Hình ảnh Quý Hoài Tư và Thẩm Trữ Đình đứng cùng một chỗ vốn đã đủ khiến người ta chú ý. Sự xuất hiện của Thiệu Hàng lại khiến nhiều người ném thêm tầm mắt ngạc nhiên, dường như mơ hồ suy đoán quan hệ hợp tác trong nhà bọn họ, làm sao có thể tới cùng nhau. Giản Trì cảm thấy bốn phía trống rỗng, bây giờ chỉ còn lại một bên còn chưa hoàn toàn chặn cậu.   

Hôm nay đúng thật là một ngày không bình thường.