Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 121



Giản Trì nhớ lại tiếng gọi cuối cùng mà cậu nghe thấy trước khi rời khỏi bữa tiệc.   

Hai từ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn, gõ vào màng nhĩ, dần dần phù hợp một cách hoàn hảo với giọng nói của Quý Hoài Tư.   

Nhưng lúc đó cậu nóng lòng đi tìm Văn Xuyên, căn bản không để ý. Giản Trì không biết Quý Hoài Tư xuất hiện từ lúc nào, tại sao lại không lên tiếng. Anh đứng cách đó không xa, chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện của cậu và Văn Xuyên, ẩn mình trong bóng tối.   

Giản Trì cảm giác gió thổi vào lòng bàn tay đến mức rét run. Văn Xuyên đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Quý Hoài Tư không hề bị hoảng hốt phá vỡ chút nào, lạnh nhạt nhìn lại, càng không giải thích hành động ái muội gần như muốn hôn lên vừa rồi. Im lặng là câu trả lời tốt nhất.   

Sự bế tắc này khiến Giản Trì có cảm giác nghẹt thở, cố gắng cứu vãn một chút bầu không khí chìm xuống này: “Quý…” Chưa nói xong, đã bị Quý Hoài Tư ngắt lời: “Đến bên cạnh anh.”   

Giọng nói của anh không có chút gợn sóng, không thể nhận ra là có tức giận hay không, ngoại trừ ít đi một chút nhẹ nhàng, âm thanh dường như không khác gì bình thường. Nhưng Giản Trì càng đến gần, càng có thể cảm nhận được áp suất lạnh lẽo từ xung quanh Quý Hoài Tư. Cậu thậm chí còn chưa đứng vững đã bị Quý Hoài Tư nắm cổ tay, xoay người dẫn ra khỏi sân thượng.  

“Quý Hoài Tư, Quý Hoài Tư…”   

Bước chân của Quý Hoài Tư càng ngày càng nhanh, không ý thức được đã nắm cổ tay Giản Trì chặt như thế nào. Giản Trì ngăn lại từng tiếng dồn dập, cuối cùng cưỡng chế kéo cánh tay của Quý Hoài Tư lại, giằng co tại chỗ.   

Khách sạn tổ chức tiệc phía sau vẫn có đèn đuốc rực rỡ như trước, mơ hồ truyền đến tiếng đàn piano. Đường phố vào ban đêm ngoại trừ xe cộ đậu ở hai bên thì trống rỗng không người, Giản Trì đột nhiên có cảm giác rối loạn. Đêm đó trên tàu du lịch, cậu và Quý Hoài Tư cũng chạy trốn khỏi vũ hội, boong tàu cũng trống rỗng giống như lúc này. Quý Hoài Tư nhìn vào đôi mắt của cậu, động tình ôn nhu làm con người chìm đắm, ngay cả nụ hôn cũng cẩn thận lắng nghe nhịp tim của nhau.   

Trong hoảng hốt quay trở lại trước mắt, trên mặt Quý Hoài Tư không còn nhìn thấy nụ cười, lạnh hơn cả ánh trăng tối nay, vô hình trung đè ép ấm áp không còn lại bao nhiêu.   

“Đây không phải là lần đầu tiên, phải không?”   

Cho dù là chất vấn, Quý Hoài Tư vẫn duy trì sự tự kiềm chế cơ bản nhất. Khuôn mặt này khi cười nhã nhặn tao nhã, mặc dù tại thời điểm này không có biểu cảm, cũng không mang theo sự chán ghét hay thất vọng mà Giản Trì nghĩ đến. Nhưng chính như vậy, Giản Trì mới càng không ngừng run rẩy.

“Em xin lỗi.”   

“Xin lỗi có phải là đại biểu cho sự thừa nhận không?”   

Giản Trì không gật đầu, cũng không lắc đầu. Cậu đối mặt với ánh mắt của Quý Hoài Tư, giống như bị thứ gì đó trói buộc cổ họng lại, mỗi một từ đều là một loại tàn nhẫn.   

Im lặng, Quý Hoài Tư dường như hiểu được tất cả mọi thứ. Anh nhẹ giọng, đồng thời cũng buông lỏng gông cùm trên tay, sự lạnh lẽo vừa rồi dường như đều là ảo giác dưới bóng đêm: “Giản Trì, em có thể giải thích với anh.”   

“Chỉ cần là lời em nói, anh đều sẽ tin.”   

Nếu như là Giản Trì trước kia, nhất định sẽ không hề cố kỵ tin tưởng tất cả những gì Quý Hoài Tư nói.   

Nhưng bây giờ, cậu lại hỏi theo bản năng: “Anh sẽ tin những gì em nói, hay là càng tin tưởng những gì anh thấy hơn?”   

Đôi mắt Quý Hoài Tư hơi sâu: “Lời của em.”   

Giản Trì lần đầu tiên nhìn thấy, Quý Hoài Tư đã nói dối.   

Hoảng hốt vừa rồi dần dần giảm xuống trong gió lạnh, Giản Trì nhớ tới suy nghĩ cậu muốn nói chuyện đàng hoàng với Quý Hoài Tư về mối quan hệ này lúc ban đầu, mỗi một lần đều đột nhiên bị cắt ngang ngoài ý muốn, cuối cùng chưa từng có một lần có thể thực hiện được.   

Tại thời điểm này, cả thời gian và địa điểm dường như không phải là sự lựa chọn tốt nhất cho cuộc trò chuyện nhưng Giản Trì không biết nếu cậu bỏ lỡ lần này, kết thúc một cách qua loa như trước đây, lần sau phải chờ đợi cho đến khi nào.   

“Nếu em nói không phải, có phải anh sẽ cho người đi điều tra hay không?” Giản Trì nhìn vào mắt của Quý Hoài Tư, mỗi một từ phát ra từ cổ họng một cách khó khăn: “Quý Hoài Tư, anh có phải là… biết tất cả những gì em làm ngay từ đầu phải không? Biết hành tung mỗi ngày của em? Kể cả bây giờ, anh có phải sớm đã biết em và Văn Xuyên…”   

Cái tên này đối với Quý Hoài Tư mà nói quá mức chói tai, lộ ra một nụ cười không chút ấm áp với Giản Trì: “Anh chỉ muốn nghe em giải thích vì sao xuất hiện ở nơi đó với Văn Xuyên.”   

Trái tim của Giản Trì chìm xuống.   

Quý Hoài Tư không trả lời ngoảnh lại nhìn cậu. Điều này đối với những người khác mà nói có thể chỉ đơn giản là không chú ý, không có vấn đề gì lớn, nhưng khi xuất hiện trên người Quý Hoài Tư, ngoại trừ trốn tránh, Giản Trì không thể nghĩ ra bất kỳ đáp án nào khác.   

Trốn tránh đã đại diện cho có vấn đề.   

“Em đã đi ra ngoài để tìm Văn Xuyên, sau đó cậu ta đã đưa em lên đó. Người của nhà họ Phó đang tìm cậu ấy, sân thượng tương đối yên tĩnh, cũng an toàn hơn một chút.”   

Câu trả lời này khiến sự lạnh lùng giữa lông mày của Quý Hoài Tư dần dần tan rã, giống như lý trí trở về, dịu dàng và áy náy cùng nhau dâng lên nơi đáy mắt: “Thì ra là như vậy, xin lỗi, vừa rồi có phải anh làm em sợ không? Khi nhìn thấy em đi tìm Văn Xuyên, anh hơi tức giận, rõ ràng em nghe thấy anh gọi em ở phía sau, nhưng vẫn cố ý đi gặp cậu ta. Lần sau anh sẽ không tức giận bừa bãi như vậy nữa, anh hứa.”

Quý Hoài Tư giơ tay lên muốn chạm vào mặt Giản Trì, dường như là báo trước muốn làm lành, lại bị Giản Trì nghiêng đầu né tránh, cánh tay đình trệ giữa không trung.   

Giản Trì không ngờ Quý Hoài Tư lại trả lời như vậy, nhưng đây dường như lại là cách quý Hoài Tư quen dùng, miệng lưỡi đắng chát: “Nhưng vừa rồi không phải là anh đều nhìn thấy sao? Văn Xuyên cậu ấy muốn…”   

“Đó là vấn đề của riêng cậu ta.” Quý Hoài Tư ngắt lời: “Anh tin em sẽ không làm loại chuyện như vậy, Giản Trì.” 

“Anh có thực sự nghĩ như vậy không?” Giản Trì không thể kìm nén được những lời lẽ đã trong lòng rất lâu: “Từ lúc chúng ta hẹn hò cho đến bây giờ, anh đã đủ hiểu em rồi, nhưng em dường như không hiểu suy nghĩ của anh. Cho dù là khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hay là bây giờ, em chỉ có thể nhìn thấy mặt mà anh muốn cho em thấy, không phải anh thực sự. Quý Hoài Tư, em đồng ý nói sự thật với anh, anh có đồng ý cũng nói sự thật với em hay không? Chúng ta đừng giấu diếm nữa, được chứ?”   

Giản Trì vẫn ôm một tia mong đợi mỏng manh, nhưng câu trả lời sau khi im lặng của Quý Hoài Tư đã dập tắt hoàn toàn ngọn lửa này: “Anh chưa bao giờ lừa dối em, càng không có nghĩ đến việc che giấu bản thân mình với em.”   

Hơi thở trong lồng ngực của Giản Trì tản đi từng chút một, không biết là thoải mái hay là không thể làm gì được.   

“Vậy thì sẽ do em nói.”   

Lúc này, Giản Trì bình tĩnh đến bất ngờ.   

“Trong thời gian chúng ta hẹn hò, em đã cố gắng để nói về một mối quan hệ nghiêm túc, phù hợp với tất cả suy nghĩ của anh, ở bên anh mỗi ngày, từ chối tất cả người khác, bao gồm cả Trương Dương. Em biết anh sẽ không vui khi em đi với cậu ấy. Em nghĩ rằng sự yêu thích có thể từ từ nuôi dưỡng, huống chi anh là một người ưu tú như vậy, nhưng người không xứng đáng với anh nên là em. Nhưng bây giờ em không thể nào tiếp tục kiên định được nữa. Khi ở bên anh, em cần phải phỏng đoán suy nghĩ thực sự của anh, cần phải đoán xem trong lời nói của anh có ý sâu xa nào khác không. Quý Hoài Tư, anh rất tốt, là em không xứng với anh, không thể luôn kiên định chọn anh, còn có thể dao động trước lời nói của người khác. Em không nghĩ rằng một mối quan hệ như vậy có thể tiếp tục, em cũng không thể nhận sự tốt đẹp của anh một cách đương nhiên được, xin lỗi, nhưng chúng ta..”

Lời nói cuối cùng của Giản Trì đã bị nuốt chửng trong ánh mắt đáng sợ dần dần chìm xuống của Quý Hoài Tư, cuối cùng thay đổi hai chữ “chia tay”, tiếp theo là một câu nói ôn hòa hơn.   

“Chúng ta nên tách ra một thời gian trước.”   

Chỉ có điều, uy lực không hề giảm chút nào.   

“Em muốn chia tay sao?”   

Câu hỏi của Quý Hoài Tư nhẹ như âm thanh không khí. Giản Trì gật đầu, chờ Quý Hoài Tư trả lời được hay không được. Ngay cả khi không được, Giản Trì cũng nghĩ đến việc nên trả lời như thế nào, một mối quan hệ như vậy sẽ chỉ làm cho hai người họ ngày càng mệt mỏi.   

Nhưng câu trả lời của Quý Hoài Tư lại không tuân theo bất kỳ ý nghĩ nào của Giản Trì. Mặt nạ dịu dàng vỡ vụn ra thành từng mảnh, đáy mắt nhìn chằm chằm Giản Trì lộ ra một chút âm lãnh và cố chấp chưa bao giờ bại lộ trước mắt bất kỳ kẻ nào.   

“Là ai khiến cho em nói ra những lời này?”   

“… Cái gì?” 

“Thẩm Thư Đình sao? Cậu ta có lẽ đã nói rất nhiều điều xấu xa về anh trước mặt em, nhưng cậu ta có lẽ thích sự kích thích ngầm hơn là cướp bóc trắng trợn. Hay là Thiệu Hàng? Cậu ta vẫn luôn không ưa anh, tất nhiên, có qua có lại, anh cũng coi thường cậu ta. Về phần Văn Xuyên, anh vốn rất yên tâm, nhưng bây giờ cậu ta và Thiệu Hàng trở thành cá mè một lứa, so với anh, cậu ta bây giờ càng làm em cảm động hơn, phải không?”   

Giản Trì kinh ngạc nghe Quý Hoài Tư bình tĩnh trình bày, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp. Bàn tay vừa rồi của Quý Hoài Tư lại vuốt ve gò má Giản Trì một lần nữa, lòng bàn tay hơi lạnh dán sát da thịt, nhịn không được run rẩy một chút.   

“Giản Trì.” Quý Hoài Tư lại khôi phục vẻ dịu dàng một lần nữa, biến hóa nhanh chóng làm cho Giản Trì rốt cuộc không bắt được bất kỳ sự điên cuồng nào nữa. Anh nhìn sâu vào đáy mắt Giản Trì, đôi môi hơi mấp máy: “Vừa rồi anh còn gặp vị cậu cả nhà họ Bạch kia, hắn cũng nhắc tới em với anh, nói một số chuyện thú vị. Anh vốn định đến hỏi em, nhưng chờ ngày khác nói sau cũng không muộn. Chúng ta sẽ không trở lại bữa tiệc nữa, quá muộn rồi, anh sẽ đưa em trở lại trường học, chờ đến khi tối nay ngủ một chút, thức dậy vào ngày hôm sau tất cả mọi thứ sẽ ổn thỏa rồi.”   

Giản Trì nhìn Quý Hoài Tư, đáy lòng cậu lan tràn một cỗ lạnh lẽo không có nguyên nhân. Cậu lui về phía sau một bước, rút khỏi lòng bàn tay Quý Hoài Tư, không tiếp tục từ chối uyển chuyển như trước đó. 

“Quý Hoài Tư, em nghiêm túc đó. Chúng ta hãy chia tay đi.”

- -----oOo------