Nếu câu nói này xuất hiện ngày hôm qua liệu kết cục có thay đổi không? Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của Giản Trì.
Ý cười của Thiệu Hàng dần dần đè xuống, xen lẫn vài phần trào phúng: “Bây giờ lại nói những lời này có ý nghĩa sao?”
Đối mặt với Thiệu Hàng, Quý Hoài Tư thu hồi cảm xúc dư thừa, vẻ mặt lãnh đạm cho thấy anh căn bản không để Thiệu Hàng tràn đầy địch ý vào mắt. Quý Hoài Tư trước kia ít nhất cũng sẽ dùng lễ phép làm ngụy trang, bây giờ ngay cả lớp ngụy trang cuối cùng này cũng không cần.
“Chuyện của tôi và Giản Trì không liên quan đến cậu, cậu cứ chăm lo cho chính mình là đủ rồi.”
Thiệu Hàng căn bản không chịu nổi dáng vẻ của anh: “Anh lấy đâu ra quyền lực ra lệnh cho tôi?” Dứt lời, hắn quan sát Quý Hoài Tư từ trên xuống dưới, nhếch môi cười: “Anh như vậy lại thuận mắt hơn trước một chút, không có ý định tiếp tục giả vờ nữa sao?”
“Thiệu Hàng, anh đi trước đi.” Nghe được những khiêu khích trần trụi này và sự im lặng của Quý Hoài Tư, Giản Trì tiến lên, đi về phía Quý Hoài Tư.
“Cậu đang đuổi tôi đi sao?”
Sau lưng truyền đến giọng nói âm u của Thiệu Hàng, Giản Trì vốn đang phiền lòng ý loạn lại càng thêm đau đầu, hạ thấp giọng: “Tôi và Quý Hoài Tư có chuyện muốn nói, anh ở bên cạnh không tiện.”
So với chọc giận Thiệu Hàng làm cho hiện trường phát triển theo hướng càng tồi tệ hơn, trấn an tất nhiên là thích hợp hơn.
Cũng giống như tối hôm qua Giản Trì nghĩ ngợi lung tung mà không ngủ được, Quý Hoài tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Nhưng tình cảnh trước mắt đến nhanh hơn Giản Trì suy nghĩ quá nhiều. Quý Hoài Tư không có ý rời đi, nhìn qua không đạt được mục đích sẽ không dừng. Thiệu Hàng sau một hồi giằng co cuối cùng trầm mặt rời đi, trước khi đi, không quên lưu lại một câu cảnh cáo Quý Hoài Tư không được động tay động chân.
Sau khi Thiệu Hàng rời đi, bầu không khí vốn coi như thư giãn gần như giảm xuống điểm ngưng trệ. Giản Trì vô cùng hỗn loạn, không biết nên coi Quý Hoài Tư là bạn trai cũ hay thân phận nào khác, Quý Hoài Tư hiển nhiên không coi anh như một người bạn trai cũ.
Quý Hoài Tư kéo khoảng cách lại gần, làm cho người ngoài nhìn vào giống như đang thân mật nói chuyện bí mật, Giản Trì liếc mắt nhìn, nhìn mũi giày của cậu và Quý Hoài Tư gần như chạm vào nhau.
“Ban đầu để ý đến em, là ngày nhìn thấy em bị đám người Thiệu Hàng cố ý tạt nước.”
Giọng nói của Quý Hoài Tư vang lên.
“Anh đã luôn luôn có một ấn tượng sâu sắc về em hơn những người khác, nhưng mức độ đó là không đủ gần để anh nhận ra có gì đó không ổn. Kể từ ngày đó, anh mới bắt đầu thực sự chú ý đến em, bắt đầu chỉ dừng lại trong vài giây khi nhìn thấy em, do dự có nên chào hỏi hay không, sợ có vẻ quá đột ngột, làm phiền em, chờ sau khi ra quyết định mới phát hiện ra rằng em và Trương Dương đã đi xa. Vì lợi ích riêng tư, anh muốn biết thêm về em, tìm hiểu thêm về em, cũng để đảm bảo rằng em không bị làm hại lần thứ hai.”
“Vì vậy, em đoán không có gì sai đúng không?”
Quý Hoài Tư trả lời “Đúng” sau một thời gian dài im lặng.
Giản Trì cảm thấy rằng cậu nên cảm thấy tức giận. Nếu người làm những điều này không phải là Quý Hoài Tư, cậu chắc chắn sẽ xoay người rời đi và kéo tất cả các phương thức liên lạc của người này vào danh sách đen. Nhưng khi Quý Hoài Tư toát ra một chút suy sụp và tự trách, mỗi chữ đều trở nên khó khăn để nói ra, cuối cùng Giản Trì hỏi: “Anh làm như thế nào?”
“Giản Trì.”
“Em muốn biết. Là anh đang giám sát em hay là anh để người khác giám sát em?”
Sau khi nói thẳng ra như vậy, thần sắc của Quý Hoài Tư hơi ngưng lại, dưới ánh mắt chăm chú của Giản Trì, đôi môi nhạt màu nhẹ lay động: “Anh để cho các thành viên hội học sinh chú ý đến phương hướng di chuyển của em.”
Mọi thứ đều có thể được lý giải rồi.
Theo dõi nhất cử nhất động của cậu không chỉ là Quý Hoài Tư mà còn có tất cả thành viên hội học sinh xa lạ của anh. Họ có thể ngồi ở bàn bên cạnh, lắng nghe cuộc trò chuyện của cậu và Trương Dương để tìm kiếm nội dung có thể nói với Quý Hoài Tư. Hoặc khi nhìn thấy cậu tiếp xúc với người khác, tất cả các thông tin của đối phương đã được thông báo cho Quý Hoài Tư, sau đó lặng lẽ rút lui.
Giản Trì không thể nhận ra tất cả các thành viên của hội học sinh, nhưng rất nhiều người chỉ cần nhận ra một mình cậu. Hóa ra mỗi ngày ở Saintston, cậu lộ ra trước mắt Quý Hoài Tư rõ ràng không sót lại thứ gì.
Cậu có nên vui vẻ với sự quan tâm của Quý Hoài Tư hay không?
“Hiểu” và “Để đảm bảo em không bị làm hại lần thứ hai” có lẽ không phải là dối trá. Quý Hoài Tư quả thực đã bảo vệ cậu rất nhiều lần, khi cậu còn ngây ngốc quy tất cả mọi thứ là duyên phận và trùng hợp ngẫu nhiên, thêm lòng biết ơn sâu sắc đối với Quý Hoài Tư. Nhưng Giản Trì không nghĩ rằng bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ vì “quan tâm” mà giám sát cậu, đó chỉ là một cái cớ để che giấu một lý do u ám hơn.
Giản Trì ghét cảm giác mọi thứ thoát khỏi sự kiểm soát, ghét bị người khác kiểm soát, Quý Hoài Tư muốn giữ tất cả mọi thứ của mình trong tay, có lẽ là nguồn gốc của những cảm giác không đúng sự thật và dao động. Khoảng cách thông tin và tình cảm giữa họ đã không bình đẳng ngay từ đầu.
Đáy mắt Quý Hoài Tư xẹt qua một mảnh hỗn loạn, không biết là nhìn ra cái gì từ biểu tình của Giản Trì, hoặc là thật sự cảm thấy tự trách, nhẹ nhàng đè nén run rẩy không rõ ràng: “Giản Trì, anh sẽ không làm như vậy nữa, anh có thể thề.”
“Không cần nữa, em tin anh.”
Câu nói này làm cho đôi mắt của Quý Hoài Tư sáng lên, nhưng câu tiếp theo của Giản Trì lại dập tắt ánh sáng yếu ớt này: “Bây giờ cái gì cũng rõ ràng, em đi trước.”
“Giản Trì.”
Quý Hoài Tư kéo cổ tay Giản Trì lại, gắt gao, giống như một khi buông ra sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội này, trong nụ cười xen lẫn tự giễu nhàn nhạt: “Bây giờ ngay cả nhìn anh, em cũng không muốn sao?”
Không phải là không muốn, mà là không đành lòng. Nhưng Giản Trì không nói gì, Quý Hoài Tư dường như coi đây là ngầm thừa nhận.
“Anh không đồng ý chia tay, anh cũng không muốn làm khó em. Em muốn thế nào cũng được, ghét anh cũng được, anh sẽ không bỏ cuộc như vậy đâu.”
Điều này dường như nằm trong dự đoán, mỗi một chữ đang tùy ý giằng xé trái tim của Giản Trì.
“Giản Trì, em rất tàn nhẫn, em đã cho anh cơ hội, sau đó tự tay lấy lại cơ hội này. Anh đã nghĩ rằng thời gian có thể làm cho em biết yêu một ai đó, đem tình cảm như một sự đền đáp, mà không phải là trách nhiệm ở bên nhau, nhưng anh đã sai, anh đã không chờ đợi được đến ngày đó, trái lại là gieo gió gặt bão.”
Giản Trì lần đầu tiên nghe được từ “tàn nhẫn” hoàn toàn tiêu cực từ miệng Quý Hoài Tư, động môi muốn phản bác, nhưng đến miệng là hoàn toàn trống rỗng. Quý Hoài Tư chậm rãi buông tay cậu ra, khoảnh khắc trọng lượng rơi xuống, Giản Trì cảm thấy có thứ gì đó cũng rút lui khỏi lòng.
“Coi như chúng ta cùng phạm sai lầm đi.”
Quý Hoài Tư thì thầm.
“Anh sẽ sửa thật tốt, rửa sạch tất cả các thói quen xấu, trở thành dáng vẻ mà em thích, sau đó quay lại tìm em.”
“Còn em, em sẽ cho anh cơ hội này chứ? Một cơ hội sẽ không bao giờ bị lấy lại.”
Nếu anh muốn, Quý Hoài Tư chắc chắn có thể là một người bạn cùng lớp hoàn hảo, bạn bè, người yêu. Nhưng không phải người yêu cũ.
Mỗi ngày Giản Trì nhận được tin nhắn mới từ Quý Hoài Tư, không có gì khác hơn là chúc ngủ ngon, hôm nay cậu đã làm gì, hoặc hỏi Giản Trì có ăn uống tốt hay không, tối hôm qua ngủ ngon không. Những mối quan tâm này có vẻ như không giống như từ một người bạn trai cũ, ban đầu Giản Trì trả lời một vài tin nhắn, để cho Quý Hoài Tư không làm như vậy nữa, Quý Hoài Tư gửi một câu “Xin lỗi”, giảm tần suất tìm cậu, nhưng tin nhắn lại vẫn thỉnh thoảng bật lên màn hình.
Trương Dương thần kinh thô rốt cục cũng phát hiện có gì đó không ổn, nguyên nhân là Quý Hoài Tư không còn xuất hiện ở cửa lớp chờ Giản Trì tan học, mà thời gian Giản Trì vốn ở cùng Quý Hoài Tư cũng bị học tập lấp đầy. Có một lần Quý Hoài Tư xuất hiện ở phía trước, Trương Dương đang định chào hỏi đã bị Giản Trì kéo về một hướng khác, vì thế Trương Dương hỏi câu hỏi vẫn xoay quanh trong đầu: “Cậu và hội phó còn chưa làm hòa sao?”
Giản Trì không ngờ Trương Dương đến bây giờ còn tưởng rằng bọn họ đang cãi nhau, thậm chí vẻ mặt buồn bực: “Hai người đang cãi nhau về vấn đề gì mà nghiêm trọng như vậy?”, cậu mở miệng sau khi do dự: “Chúng tôi không có cãi nhau.”
“Vậy cậu trốn anh ấy làm gì? Hơn nữa mấy ngày nay cũng không thấy hội phó tới tìm cậu.”
Đại khái là gọi quen rồi, mỗi lần Trương Dương xưng hô Quý Hoài Tư vẫn dùng “hội phó”, điều này làm cho Giản Trì nhớ tới lúc đầu Quý Hoài Tư lấy tư cách là hội phó tiếp xúc với cậu, Những động chạm vô tình, mập mờ, trốn sau lưng giấy cửa sổ. Những ngày đó dường như là thời gian hạnh phúc nhất của cậu.
“Tôi đã chia tay với anh ấy rồi.”
“Tôi nói, hóa ra là chia… Chia tay?”
“Biểu tình của cậu là có ý gì đây?” Giản Trì nhìn dáng vẻ há hốc mồm sau khi chậm nửa nhịp của Trương Dương, buồn bực tiêu tán không ít: “Tôi còn tưởng cậu đã biết rồi.”
“Không phải, làm sao tôi có thể biết được? Sao hai người có thể chia tay? Đang tốt đẹp sao lại chia tay rồi?” Trương Dương dùng ba câu nghi vấn để bày tỏ sự khó tin của cậu ta: “Đừng nói cho tôi biết là do hội phó đấy.”
Để không vạch trần hình ảnh thần tượng hoàn hảo của Quý Hoài Tư trong lòng Trương Dương, Giản Trì nói: “Tôi cũng có vấn đề, chủ yếu là tính cách không phù hợp.”
Trương Dương hài hước nói: “Cậu biết không? Mười cặp đôi luôn có tám cặp chia tay vì tính cách không phù hợp, nhưng sau đó hoàn toàn không phải là lý do này.”
Giản Trì không muốn nói chuyện xung quanh chủ đề “chia tay”, thay vào đó hỏi: “Vậy hai cặp còn lại thì sao?”
Trương Dương trả lời: “Hoặc là bắt cá hai tay, hoặc vẫn là bắt cá hai tay.”
Giản Trì sau khi chuyển chủ đề một lần nữa: “…”
Khi ở bên Quý Hoài Tư, Giản Trì rất ít khi chú ý đến thời gian, cho đến khi giáo viên trong giờ học nhắc nhở sau kỳ nghỉ ngắn nên thay đồng phục mùa hè giản dị mới phản ứng kịp với tháng Sáu sắp đến. Chỉ còn nửa năm nữa là đến HSST cuối cùng, điều này khiến Giản Trì không có thời gian nào đắm chìm vào trong chia tay, nộp xong assessment cuối cùng, phần còn lại của thời gian đều bị ôn tập lấp đầy.
Thỉnh thoảng bị Thiệu Hàng thay đổi trò quấy rối, Giản Trì cũng mở một con mắt nhắm một mắt. Chỉ có điều, nhóm ba người của cậu, Trương Dương và Văn Xuyên không thể không nhét thêm một người dưới sự quấy nhiễu liên tục của Thiệu Hàng.
Đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Văn Xuyên, Thiệu Hàng không chỉ không coi trọng, còn không hề có gánh nặng chiếm cứ vị trí bên cạnh Giản Trì, nằm sấp ở một bên ngủ khi Giản Trì làm bài, hoặc là nhìn Giản Trì nhàm chán lật sách. Sau đó sau khi một lần nhìn thấy Văn Xuyên lấy đề để thảo luận phương pháp giải đề cùng Giản Trì, Thiệu Hàng không biết là làm sao, ngày hôm sau vậy mà lại cũng mang theo máy tính vở ghi bắt đầu học tập, nhìn qua thì có hình có dạng, nếu như bỏ qua lúc hắn thỉnh thoảng lấy chút vấn đề thiểu năng trí tuệ đi hỏi Giản Trì.
“Cậu có biết thứ Sáu tuần tới là ngày gì không?”
Sau khi nghe giọng nói của Thiệu Hàng hỏi đề xong bỗng nhiên tiến đến bên tai, Giản Trì nhìn máy tính không chút suy nghĩ nói: “Không biết.”
Thiệu Hàng “chậc” một tiếng, nghe có chút bất mãn: “Cho cậu cơ hội đoán ba lần.”
Giản Trì sau khi trải qua một khoảng thời gian bị quấy nhiễu đã có thể bình tĩnh phớt lờ Thiệu Hàng, không đặt câu đoán này của hắn ở trong lòng, trả lời một câu “Chút nữa rồi nói sau” rồi tiếp tục công việc trong tay. Mãi đến khi hoàn thành nhiệm vụ đã định của ngày hôm nay, Giản Trì mới phát hiện bên cạnh yên tĩnh đến mức vô lý, không thấy Thiệu Hàng đâu.
“Anh ta đi rồi à?”
Trương Dương núp sau sách ngẩng đầu lên: “Ngay sau khi cậu nói “Chút nữa rồi nói sau” xong, Thiệu Hàng lạnh mặt hai phút hai mươi giây, sau đó lén quét mắt nhìn qua cậu ba lần, ánh mắt sau càng u oán hơn ánh mắt trước, cuối cùng trừng mắt nhìn Văn Xuyên một cái, đẩy ghế ra đi rồi. Động tĩnh lớn như vậy mà cậu không phát hiện ra sao?”
Giản Trì nói: “… Cậu quan sát tỉ mỉ thật đấy.”
“Ai bảo tôi không hiểu cái đề này chứ, anh ta tức giận ngồi ở đó làm cho tôi thậm chí còn không dám hỏi cậu.” Trương Dương phàn nàn: “Muốn nói với người khác ngày sinh nhật của mình thì nói thẳng ra không là tốt sao? Cần gì phải làm vòng vo như vậy, tôi chưa bao giờ thấy anh ta khó chịu như vậy, còn nóng nảy hơn cả bạn gái cũ của tôi.”
Thành kiến của Trương Dương đối với Thiệu Hàng đã không nhỏ ngay từ đầu, hiện tại càng ngày càng lớn hơn.
Hai từ được nhắc tới trong lời nói của cậu ta làm cho Giản Trì ngạc nhiên.