Giản Trì không nhớ trước đây cậu đã nhìn thấy ở đâu, ngọc được mang bên người càng lâu thì càng bóng loáng, hơn nữa xúc cảm khi chạm vào sẽ càng nhẵn nhụi. Dưới lớp ngọc bích trong suốt đã tích tụ thành một tầng sương mơ hồ, càng làm cho màu sắc trở nên ôn nhuận.
Họa tiết hoa dành dành khắc bên trên làm cho Giản Trì nhớ đến thứ mà Quý Hoài Tư tặng cho cậu đêm đó, dù là quà tặng hay là người, nó đều tạo nên một nét riêng biệt không thể xóa nhòa trong ký ức của cậu.
Vật về với chủ là lựa chọn tốt nhất, nhưng cứ nghĩ tới chuyện đối mặt trò chuyện trực tiếp với Quý Hoài Tư một lần nữa là Giản Trì lại có một cảm giác thấp thỏm không hiểu nổi. Cuối cùng, cậu quyết định cất sợi dây chuyền vào ngăn kéo rồi đợi tới thời điểm thích hợp, chẳng hạn như ngày lễ tốt nghiệp, cậu sẽ trả lại nó cho Quý Hoài Tư là xong.
Như một điểm dừng cho cái kết trọn vẹn.
Sau đó Thiệu Hàng không nhắc gì đến chuyện sinh nhật cả, nhưng mà Giản Trì vẫn biết được địa điểm tổ chức bữa tiệc từ chỗ Trương Dương. Đó là một biệt thự ven biển cách xa trung tâm thành phố, nghe nói đó là một trong số bất động sản của gia đình Thiệu Hàng, nhưng mà cũng có người nói là đi thuê. Dù thế nào đi nữa, Giản Trì đều cảm thấy rằng đây là điều mà cậu có thể chấp nhận được hơn là các bữa tiệc hồ bơi hay là các cuộc hoan lạc ở hộp đêm được đề cập trong bài đăng.
Trước đây, Giản Trì đã từng chạm mặt Thẩm Thư Đình vài lần, vốn dĩ cậu chỉ cần trốn Quý Hoài Tư, bây giờ thì hay rồi, lại nhiều thêm một tên Thẩm Thư Đình. Lần này không phải vì cái gọi là trốn tránh để không vướng vào, mà bởi vì từ tận đáy lòng Giản Trì không muốn gặp phải người này.
Nhưng mà sợ cái gì sẽ gặp cái đó. Có mấy lần cậu nhìn thấy Thẩm Thư Đình và Hạ Đàm đi cùng nhau, cho dù hai người mặc đồng phục giống mấy người xung quanh, nhưng vẫn như hạc giữa bầy gà, nhìn một cái là thấy. Ngược lại Giản Trì cảm thấy bản thân cậu trốn rất kỹ, nhưng không biết vì sao lần nào cũng bị Thẩm Thư Đình chuẩn xác tóm được.
Hạ Đàm thấy Giản Trì cũng cười tủm tỉm chào hỏi, ân cần hỏi thăm vài câu đơn giản. Nhưng chỉ vỏn vẹn hai lần, những lần chạm mặt gần đây, Giản Trì không thấy anh ta bên cạnh Thẩm Thư Đình nữa.
Từ trước đến nay, Thẩm Thư Đình cũng không có tính cách tốt và lòng kiên nhẫn như Quý Hoài Tư. Sau lần đó ở vườn hoa, Giản Trì thường hay nhận được tin nhắn của hắn, nếu như quá năm phút mà không trả lời tin nhắn thì Thẩm Thư Đình có thể gửi đi gửi lại nhiều lần. Giản Trì cho hắn vào danh sách đen, ngay ngày hôm sau sẽ ‘ngoài ý muốn’ gặp phải Thẩm Thư Đình, dưới ánh mắt ngọc lục bảo toát ra khí chất đầy lạnh lùng, Giản Trì chỉ đành làm trái lòng mình kéo hắn ra khỏi danh sách đen.
Cứ vài lần như vậy, Giản Trì không thể nhịn được nữa mà hỏi Thẩm Thư Đình: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
Thẩm Thư Đình nói: “Tôi đã từng nói với cậu rồi.”
Giản Trì cảm thấy nói chuyện với Thẩm Thư Đình như kiểu đang giải câu đố. Trái lại, tuy Văn Xuyên nói ít nhưng câu nào cũng có thể biểu đạt được chính xác suy nghĩ của cậu ta. Thế nhưng khi ở chỗ Thẩm Thư Đình, Giản Trì đành phải đơn giản hóa giúp hắn: “Tôi có thể hiểu đơn giản rằng anh đang theo đuổi tôi không?”
Giản Trì có thể thề rằng khi cậu hỏi câu này, tâm trạng của cậu thật sự rất nghiêm túc và phức tạp. Khi nghe được từ ‘theo đuổi’ này, ánh mắt của Thẩm Thư Đình tối sầm lại, khóe môi khẽ nhếch lên với vẻ bất cần: “Ai nói tôi đang theo đuổi cậu?”
Nghe như kiểu hắn đang cười nhạo vẻ tự mình đa tình của Giản Trì.
“Nếu vậy, anh đừng… gửi tin nhắn cho tôi nữa.”
“Vì sao?”
Giản Trì dùng nốt sự kiên nhẫn còn lại của mình để trả lời: “Tôi không có nhiều sức lực như vậy để trả lời anh. Tôi muốn đi học và còn muốn ôn tập nữa nên khi tôi rảnh rỗi cũng là lúc để tôi nghỉ ngơi. Cứ mỗi khi tôi muốn thư giãn thì tin nhắn của anh lại chiếm hết thời gian của tôi. Anh có hiểu ý của tôi không?”
Mặc dù nội dung có hơi cường điệu, nhưng khi nói ra những lời này, tâm trạng của Giản Trì không hề dối trá chút nào. Không biết Thẩm Thư Đình đang nghĩ gì, hắn mím môi đầy vẻ lạnh lùng: “Lúc cậu và Quý Hoài Tư ở bên nhau đều là như vậy sao?”
“Vấn đề của tôi với anh ấy không phải là chuyện này.” Giản Trì nói: “Ít nhất thì trong chuyện này, Quý Hoài Tư đã làm rất tốt. Ở bên nhau không phải lúc nào cũng giống như hai đứa trẻ dính lấy nhau. Nếu như cả hai không thể dành cho nhau không gian riêng tư thì chẳng cần thiết phải ở bên nhau nữa.”
Giản Trì phát hiện ra hiện tại cậu càng ngày càng có khả năng nói dối mà không thay đổi sắc mặt, thực ra Quý Hoài Tư cũng chỉ tốt hơn Thẩm Thư Đình một chút mà thôi.
Tuy rằng Quý Hoài Tư chưa từng ép buộc cậu phải chấp nhận bất cứ điều gì và cũng rất tôn trọng ý kiến của cậu, nhưng cuối cùng anh thường dùng cách nói vòng vo và hoa mỹ hơn khiến cho Giản Trì chủ động thực hiện nhu cầu của anh. Cách làm như vậy rất thông minh, vì thế trong một khoảng thời gian dài Giản Trì đã cảm thấy bản thân mình làm chưa tốt, nhưng sau khi phát hiện ra, gợn sóng phức tạp trong lòng cứ kéo dài mãi không thôi.
Không biết có phải do những lời nói nữa thật nữa giả này có ảnh hưởng gì không, nhưng Thẩm Thư Đình thật sự không còn thường xuyên gửi tin nhắn, hay là gặp chuyện ‘vô tình’ chạm mặt như trước nữa. Dù không thể ngăn cản triệt để nhưng với Giản Trì mà nói thì như vậy là đủ rồi. Bây giờ sắp đến sinh nhật của Thiệu Hàng, Giản Trì định tự mình ra khỏi trường một lần, đi tìm Hạ Đàm để gửi thư xin phép. Nhưng điều khiến Giản Trì bất ngờ là đối phương gần như không xem mà đã phê duyệt, khi Giản Trì hỏi có cần hỏi chủ nhiệm không, Hạ Đàm đã lộ ra nụ cười như khi lần đầu tiên gặp mặt với cậu.
“Không cần, cậu có thể yên tâm mà ra ngoài, nhớ về trước khi trời tối.” Hạ Đàm nói: “Tôi sẽ thay cậu giữ bí mật với Thẩm Thư Đình.”
Giản Trì vừa nói “Cảm ơn” thì nửa câu nói đằng sau lại khiến anh giật mình: “Cái gì?”
Nụ cười của Hạ Đàm chứa đầy ẩn ý, kinh ngạc nhướng mày: “Cậu không lo cậu ấy biết cậu ra khỏi trường để đi mua quà cho Thiệu Hàng sao?”
“Anh…” Giản Trì trong một lúc không nói nên lời, đột nhiên cậu nhận ra ấn tượng tốt trước đây của mình đối với hội trưởng có thể hơi giảm sút: “Sao anh biết?
“Khó đoán lắm sao?” Hạ Đàm nói: “Tôi nghĩ tốt hơn hết là cậu không nên để cậu ấy biết.”
Câu cuối cùng của Hạ Đàm khiến cậu cảm thấy quái dị một cách kỳ lạ, còn có chút mơ hồ không rõ, sau đó vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, Giản Trì đang định rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sao anh có thể biết tên tôi?”
Hạ Đàm ngồi trên chiếc ghế xoay bằng da mà Thẩm Thư Đình thường ngồi, tay phải dựa vào tay vịn xoay bút: “Tôi nhìn thấy ảnh của cậu trên điện thoại di động của Thẩm Thư Đình. Đừng hiểu lầm, tôi chỉ vô tình nhìn thoáng qua, cậu ấy đã nhanh chóng cất nó đi. Sau này, tôi để ý kỹ và phát hiện ra cậu là… Bạn trai của Quý Hoài Tư. Tất nhiên, tôi đã nhớ kỹ tên của cậu.”
Chuỗi sự cố thiếu sót ở giữa khiến Giản Trì cảm thấy khó chịu quen thuộc. Cậu không nói thêm gì, rời khỏi phòng làm việc. Sau khi đóng cửa quay người lại, một nam sinh không biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt cậu khiến Giản Trì giật mình, mấy giây sau cậu muốn tránh ra. Từ đầu đến cuối nam sinh đó đều nhìn chằm chằm vào cậu, sắc mặt càng ngày càng kém. Không biết có phải là từ mũi hừ nhẹ một tiếng hay gì đó, cậu ta ngẩng cổ lên bỏ qua Giản Trì, đẩy cánh cửa cậu vừa đóng.
Giản Trì cảm thấy mình vừa bị thái độ thù địch từ một người lạ.
Cánh cửa phía sau đã đóng lại, Giản Trì không thể đoán được tại sao nam sinh đó lại tìm Hạ Đàm. Nhưng nghĩ đến giọng điệu không thoải mái vừa rồi của Hạ Đàm, còn có gương mặt thuần khiết và ôn nhu của nam sinh kia, ghim cài trên bộ đồng phục màu trắng của cậu ta. Quan trọng nhất là ánh mắt thù địch và suy đoán khi nhìn cậu… Giản Trì đã kịp thời ngăn lại sự liên tưởng này.
Làm thế sao có thể?
Lần ra ngoài trường này, Giản Trì không nói với bất kỳ ai, kể cả Trương Dương. Không có Thiệu Hàng cản trở, hiệu suất làm việc của Giản Trì đã tăng lên không chỉ một phần. Cậu trực tiếp mua những thứ đã muốn mua lúc trước và quay lại trường học, xem thời gian vừa đúng ba tiếng đồng hồ, hai tiếng trong đó đã được dành cho xe ô tô khứ hồi.
Sinh nhật của Thiệu Hàng vẫn giống như mọi lần, ban ngày vẫn đi học, ăn cơm như bình thường, mãi cho khi đến buổi tối, cuộc vui của mọi người mới chính thức bắt đầu. Giản Trì đi ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt nhìn thấy dưới cửa ký túc xá có một bóng người đang đứng, thu hút không ít ánh mắt của mọi người. May mắn là bây giờ mọi người đang vội tới nơi tổ chức bữa tiệc, nếu để họ biết nhân vật chính của bữa tiệc đang ở dưới lầu ký túc xá cho học sinh đặc biệt, nhất định sẽ gây náo động không hề nhỏ.
“Anh tới đây làm gì?”
Mặc dù da mặt Giản Trì đã dày hơn trước rất nhiều, nhưng cậu vẫn không thể nói chuyện với Thiệu Hàng trước mặt nhiều người như vậy. Huống chi Thiệu Hàng hôm nay quá chói mắt, không phải hắn đang lắp trên người hai trăm cái bóng đèn, mà do cách ăn mặc hôm nay. Thiệu Hàng chỉ cần đứng đó cũng có thể trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Cách phối đồ đơn giản cùng với phụ kiện hợp lý làm cho hắn bớt đi vài phần bướng bỉnh của tuổi trẻ, tăng thêm sự chín chắn và kiềm chế, mặt mày càng thêm góc cạnh. Đương nhiên, đây là lúc hắn không nói chuyện.
“Tới đón cậu.” Thiệu Hàng mỉm cười, tên lưu manh quen thuộc đã trở lại: “Trên tay cậu là quà tặng sao?”
Giản Trì thu túi sách lại một chút, cậu né tránh ánh mắt như thiêu đốt của của Thiệu Hàng: “Lát nữa sẽ đưa cho anh.”
Thực ra, ban đầu dù cho Thiệu Hàng không đề cập tới, Giản Trì vẫn sẽ chuẩn bị quà tặng. Tuy rất nhiều lần bị Thiệu Hàng làm cho nổi giận nhưng cậu sẽ không quên Thiệu Hàng đã từng giúp mình. Điều quan trọng nhất chính là Thiệu Hàng đã vì cậu mà tốn rất nhiều tiền, chung quy Giản Trì vẫn có chút bất an, cho dù lúc đó có khuyên can Thiệu Hàng không quan tâm.
“Tôi không nghĩ tới cậu sẽ chuẩn bị quà.”
“Tôi cũng không nói sẽ không chuẩn bị.” Giản Trì đi bên cạnh hắn: “Với lại anh đã nói như vậy, tôi không thể không chuẩn bị.”
Khóe môi Thiệu Hàng nhẹ nhàng cong lên, sau đó lại cố đè xuống, không nặng không nhẹ hừ một tiếng: “Miễn cưỡng như vậy?”
Giản trì nói: “Nếu như anh cảm thấy quá miễn cưỡng, tôi có thể mang về để mình dùng.”
“Ai nói vậy?” Thiệu Hàng nghiêng người qua: “Phía trên này viết tên của tôi, cậu không thấy sao?”
“… Không nhìn thấy.”
“Thị lực thật kém.” Thiệu Hàng trợn mắt nói mò, bỗng nhiên hắn tới gần bên tai Giản Trì, nhẹ giọng nói: “Cậu không nên nói với tôi bốn chữ kia sao?”
Vành tai tê dại, Giản Trì nói: “Nói gì? Sinh nhật vui vẻ sao?”
“Lặp lại lần nữa.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
Thiệu Hàng cong môi cười, hắn hôn một cái lên gò má Giản Trì: “Chấp nhận, tôi sẽ cố gắng vui vẻ.”
Giản Trì phản ứng lại giơ tay lên lau chỗ thiệu hàng vừa hôn, sự việc phát sinh quá nhanh, cậu không kịp phản ứng, cọ sát mặt: “Anh… Thiệu Hàng, tôi không muốn tức giận trong sinh nhật anh, anh hiểu không?”
“Hiểu.” Thiệu Hàng trả lời. Nhưng Giản Trì biết hắn căn bản không hiểu, còn chưa thả tay xuống đã nghe Thiệu Hàng nói: “Tôi muốn nghe cậu lặp lại lần nữa.”
Giản Trì sửng sốt một lúc với hiểu hắn nói tới cái gì, lần đầu tiên cậu phát hiện ra Thiệu Hàng còn thích nghe người ta nói ‘Sinh nhật vui vẻ’, “Tôi đã nói hai lần, chưa đủ sao?”
“Tôi muốn nghe lần thứ ba.”
Thiệu Hàng cầm tay Giản Trì, kéo dài âm cuối nghe rất thờ ơ.
“Ngay lập tức sẽ có vô số người nói với tôi bốn chữ này, nhưng, tôi không thích, nghe đến mức lỗ tai mọc kén, trước lúc cậu nói với tôi sinh nhật vui vẻ, tôi không vui thích nổi.” Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Giản Trì: “Cho nên, tôi muốn để niềm vui bậc nhất này dành cho cậu.”