Ban ngày Giản Trì nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, tối đến lại tranh thủ mọi cơ hội đến phòng bệnh của Quý Hoài Tư chờ anh tỉnh lại.
Bác sĩ đã nói với Giản Trì, nếu Quý Hoài Tư không ôm chặt cậu vào thời khắc cuối cùng, chắc chắn vết thương của cậu sẽ không chỉ dừng lại ở hai xương sườn và chấn thương ngoài da. Tai nạn xe hơi bị va chạm mạnh phần đuôi xe, phần lớn lực tác động gây ra đều dồn cả vào người Quý Hoài Tư. Tài xế bị thương nhẹ nhất, đã sớm hồi phục và ra viện. Đêm hôm đó khi Quý Hoài Tư được đưa vào bệnh viện đã phải vào ngay phòng cấp cứu.
May mắn thay, khi xảy ra tai nạn có một tài xế tình cờ đi ngang qua nên đã lập tức dừng xe gọi điện báo cảnh sát. Xe cứu thương cũng đến kịp thời, sau một đêm cấp cứu cuối cùng thì Quý Hoài Tư cũng qua cơn nguy kịch, chỉ có điều chấn thương vùng đầu đã khiến anh rơi vào hôn mê.
Mọi thứ hoàn toàn khác so với lúc ban đầu, trong thời khắc nguy cấp cả hai đã bảo vệ lẫn nhau. Ngắm nhìn khuôn mặt Quý Hoài Tư đang chìm trong giấc ngủ, trong lòng Giản Trì lặp đi lặp lại lời cầu nguyện: “Anh hãy mau tỉnh lại đi.”
Cậu muốn thấy lại nụ cười của Quý Hoài Tư.
Trong thời gian nằm viện, Thiệu Hàng, Văn Xuyên và Thẩm Thư Đình cứ như giao hẹn trước với nhau, ngày nào họ cũng đến chăm sóc Giản Trì, nhưng bất ngờ là bọn họ không hề chạm mặt nhau một lần nào. Hôm qua Văn Xuyên tự tay hầm canh gà rồi mang tới thăm Giản Trì, hôm nay Thẩm Thư Đình chuẩn bị một bàn đủ các loại thuốc bổ, Giản Trì e là nếu cứ tiếp tục thế này đến khi cậu ra viện có lẽ sẽ tăng thêm kha khá thịt.
Vết thương do tai nạn xe không giống như lần trước bị trẹo chân. Ngoài chuyện cơ thể suy nhược không thể vận động mạnh ra, Giản Trì hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, dù sao thì tay chân cậu vẫn còn lành lặn. Bằng cách giải thích này nhưng cậu không tài nào thuyết phục được ba người đó, Thiệu Hàng còn luôn miệng nhờ bác sĩ kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cậu thêm lần nữa. Bác sĩ cho biết cậu hoàn toàn bình thường nên không cần thiết phải làm vậy, Thiệu Hàng chạy tới trước mặt Giản Trì nói bóng gió rằng bác sĩ này là lang băm nên cần phải mời bác sĩ tư nhân giỏi nhất đến để chẩn đoán cho cậu. Tuy nhiên Giản Trì biết rằng nếu làm thế thật sẽ rất khó khăn, bởi vì lần trước Thiệu Hàng đã đòi đổi người điều trị ngay trước mặt bác sĩ, còn bị bác sĩ nói móc cho bằng một tràng các thuật ngữ chuyên môn khó hiểu khiến hắn cứng họng, giận đến mức tím cả mặt, thấy vậy Giản Trì không khỏi bật cười.
Ngược lại, Văn Xuyên có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người bệnh hơn Thiệu Hàng, vì vậy khi trao đổi với bác sĩ và y tá cậu ta thường bỏ qua những nội dung không liên quan mà trực tiếp đề cập đến vấn đề mấu chốt. Trong thời gian này Giản Trì cũng may mắn được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của cậu ta, và cuối cùng cậu cũng sâu sắc hiểu ra hồi đó vì sao mà Thanh Thanh lại thích tới nhà cậu ăn chực cơm như vậy. Đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Văn Xuyên, Giản Trì đã khích lệ, động viên hết sức nhiệt tình, và sau lần đó cậu lại được thưởng thức phiên bản mới của món ăn sau khi Văn Xuyên cải tiến.
Giản Trì không còn cách nào khác đành phải từ bỏ ý định khuyên can, làm được điều này có lẽ là một loại tài năng dị thường nào đó của Văn Xuyên.
Khi đến lượt Thẩm Thư Đình tới, mong muốn xuất viện của Giản Trì lại càng thêm mãnh liệt, điểm này có thể coi là tác dụng đặc biệt của Thẩm Thư Đình. Những ngày tháng bị ép phải ở một mình càng ngày càng kéo dài càng lúc càng khó khăn, đôi khi Giản Trì không thể phân biệt được rốt cuộc là Thẩm Thư Đình đang theo Giản Trì hay Giản Trì đang phải theo Thẩm Thư Đình nữa.
“Nếu có việc bận anh cứ về sớm đi.” Vừa thấy Thẩm Thư Đình đi vào từ hành lang sau khi nghe xong điện thoại, Giản Trì vờ như đang sốt ruột nhắc nhở, cậu mong rằng sẽ nhận được câu trả lời khẳng định. “Cạch.” Tiếng cửa phòng đóng sầm lại, Thẩm Thư Đình cười hờ hững: “Mong tôi về sớm thế sao?”
Vừa nhìn biểu cảm này Giản Trì biết ngay trong lòng Thẩm Thư Đình đang nghĩ gì, vội vàng phủ nhận: “Là tự anh nói đấy.” Không liên quan gì tới cậu. Thẩm Thư Đình nói: “Đợi cậu ngủ rồi tôi sẽ về.” Lại là một buổi tối chật vật, Giản Trì thầm nghĩ trong lòng.
Cách chăm sóc của Thẩm Thư Đình luôn luôn khác với mọi người, ít nhất thì Thiệu Hàng và Văn Xuyên còn đối xử với cậu như với một bệnh nhân, duy chỉ có Thẩm Thư Đình đối xử với cậu như là con tin. Giản Trì còn nhớ rất rõ có lần cậu ăn xong thấy hơi buồn ngủ, khẽ tựa vào thành giường chợp mắt lại vô tình ngủ thiếp đi, kết quả là bị đánh thức trong một trận rung lắc dữ dội. Cậu bàng hoàng mở mắt chợt thấy khuôn mặt của Thẩm Thư Đình. Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ lo lắng khắc họa rõ nét trong ánh mắt của Thẩm Thư Đình, sự căng thẳng tựa như mũi tên đã giương sẵn trên cung. Nhìn nhau chừng một giây, sau đó ánh mắt lạnh lùng toát ra từ đôi mắt ngọc lục bảo đã che giấu điều đó, Thẩm Thư Đình nói: “Tôi chỉ muốn biết xem cậu ngủ say thế nào.”
Kể từ đó, Giản Trì luôn có cảm giác ánh mắt của Thẩm Thư Đình đang nhìn mình, có lúc cậu vừa ngáp một cái, hoặc khi nhắm mắt muốn ngủ một lát, Thẩm Thư Đình đều sẽ dừng tất cả các việc đang làm dở rồi nhìn chằm chằm vào cậu, lần nào cũng phải chờ sau khi cậu ngủ rồi mới ra về. Nếu là ngày trước, chắc chắn Giản Trì sẽ cảm thấy Thẩm Thư Đình bị bệnh, hiện tại cậu vẫn cảm thấy Thẩm Thư Đình bệnh y như thế, sự chăm sóc vừa khác người vừa tự dối lòng này là thứ mà người phàm không thể nào chịu đựng được. Nhưng ít nhất hắn của hiện tại chắc chắn là đang quan tâm, chứ không phải ghét bỏ.
Tối nay chắc chắn không thể đuổi Thẩm Thư Đình ngoan cố này đi được, Giản Trì đành phải tìm việc gì đó để giết thời gian, vừa mới cầm điều khiển lên, đã nghe thấy giọng Thẩm Thư Đình vang lên: “Bạch Thư Quân sắp đi rồi, cậu ta muốn gặp cậu.”
Thoạt đầu mới nghe thấy Bạch Thư Quân sắp đi rồi, Giản Trì còn tưởng cậu ta không xong rồi, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng. Trong ấn tượng của cậu, Bạch Thư Quân lúc nào cũng yếu ớt giống như chỉ còn chút hơi tàn lay lắt, nhưng kì lạ là, một Bạch Thư Quân thân thể yếu ớt bệnh tật đầy mình lại giống một con gián đang thoi thóp nhưng không thể đánh chết được, tình tiết trong phim vốn dĩ là dù có lái xe đâm trúng người thì cuối cũng vẫn bình an vô sự. Giản Trì không dám tin, sự việc lần này sao có thể thay đổi vận mệnh của Bạch Thư Quân?
Câu nói tiếp theo của Thẩm Thư Đình đã kéo những suy nghĩ xa vời của Giản Trì trở về thực tại: “Nhà họ Bạch muốn đưa cậu ta ra nước ngoài, lần này họ đã thực sự thất vọng với cậu ta.” Quả nhiên là một con gián có đánh cũng không chết.
Giản Trì gật đầu tỏ vẻ đã biết, nói thật là cậu không có thiện cảm với Bạch Thư Quân người đã trực tiếp gây ra vụ tai nạn lần này, nên trong phút chốc cậu đã có suy nghĩ đen tối, nếu Bạch Thư Quân phát bệnh rồi ra đi trong vụ tai nạn này có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Tuy nhiên đợi đến khi cậu nhìn thấu toàn bộ sự thật trong ánh mắt của Bạch Hy Vũ, ngoài sự phản cảm thì cậu cũng thấy tội nghiệp cho Bạch Thư Quân khi thường xuyên bị lôi ra làm bia đỡ đạn, nếu không có sự dẫn dụ của Bạch Hy Vũ, liệu cậu ta còn làm như thế không?
Lòng dạ của Bạch Hy Vũ vô cùng đáng sợ, Bạch Thư Quân thì ngu ngốc đến mức không đáng để đồng cảm. Giản Trì không cho rằng sai lầm hoàn toàn thuộc về bên nào cả, hai người đó đều không thoát được. Cậu chỉ có một mong muốn, sau này dù thế nào cũng sẽ không liên quan đến anh em nhà đó nữa.
Sự im lặng của Giản Trì dường như bị Thẩm Thư Đình hiểu lầm sang chuyện khác, ánh mắt trĩu xuống: “Cậu ta có nhà họ Bạch chống lưng nên rất khó động vào. Đợi sau khi cậu ta ra nước ngoài, ở bên đó nhà họ Bạch khó mà kiểm soát được, tôi đã sắp xếp người rồi, đợi máy bay hạ cánh sẽ không để cậu ta chạy thoát.”
Giản Trì bắt đầu trở nên căng thẳng khi nghe những lời lẽ giống của phe phản diện: “Anh không được làm những chuyện phạm pháp.” Cậu luôn cảm thấy bước tiếp theo hắn sẽ giải quyết Bạch Thư Quân theo cách mà thần không biết quỷ không hay.
“Đối phó với cậu ta chưa cần đến mức ấy.” Thẩm Thư Đình nói, “Tôi sẽ cho cậu ta một chuyến du lịch cả đời không quên được nhưng vẫn trong giới hạn cho phép của pháp luật.”
Càng nghe càng giống phe phản diện.
“Vừa rồi anh nói cậu ta muốn gặp tôi?” Cuối cùng Giản Trì đã nhớ ra vấn đề mấu chốt này.
Thẩm Thư Đình khẽ nheo mày: “Cậu định nhận lời?”
“Vừa rồi là cậu ta gọi điện đến phải không, cậu ta đã nói gì?”
“Là Bạch Âm Niên.” Thẩm Thư Đình ngập ngừng: “Cậu định đi gặp cậu ta?”
Mối liên hệ này có một sự khác biệt vô cùng vi diệu, và Giản Trì luôn cảm thấy rằng nếu cứ tiếp tục trả lời “Có” sẽ giống như cậu đang nói rằng mình muốn gặp Bạch Âm Niên, vì vậy cậu đã trả lời thật đầy đủ: “Tôi muốn gặp Bạch Thư Quân.”
Thấy câu trả lời của Giản Trì đã không bị rơi vào bẫy, điều này khiến Thẩm Thư Đình khẽ mím môi cười, nhanh như ảo giác: “Tôi đi cùng với cậu.”
Lần này Giản Trì không từ chối. Cậu biết rõ Thẩm Thư Đình luôn nghĩ cho sự an toàn của cậu, còn về việc liệu có ý đồ riêng tư khác không cậu cũng chẳng có thời gian để nghĩ đến. Cậu nóng lòng muốn biết xem Bạch Thư Quân muốn nói gì với cậu, trực giác mách bảo, có lẽ sẽ liên quan đến Bạch Hy Vũ.
Hiếm khi cậu và Thẩm Thư Đình lại ăn ý đến thế. Cả hai đều không kể chuyện này cho Thiệu Hàng và Văn Xuyên, nếu như hai người đó biết chuyện chắc chắn sẽ phản đối. Sau bao ngày không gặp, Giản Trì lại đến dinh thự của nhà họ Bạch. Trước đó cậu từng bị trẹo chân ở đây, lần này lại ngồi xe lăn tới, định mệnh giữa cậu và tòa nhà này, hoặc giữa cậu và nhà họ Bạch có chút gì đó không hòa hợp.
Người ra đón khách là Bạch Âm Niên, từ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị vốn có hàng ngày khó mà nhìn ra được thái độ của hắn đối với sự việc lần này. Hắn gật đầu chào hỏi Thẩm Thư Đình một cách bình thản, tiếp đến đưa mắt nhìn sang Giản Trì, ánh mặt dừng lại vài giây khi liếc qua đôi chân đang ngồi trên xe lăn của cậu.
“Nó đang ở trong phòng.”
Thẩm Thư Đình đẩy Giản Trì tiến về phía trước, nhưng bị Bạch Âm Niên giơ tay cản lại: “Nó chỉ gặp một mình Giản Trì.”
“Anh cho rằng tôi sẽ đồng ý sao?” Thẩm Thư Đình lạnh lùng đáp lại: “Tránh ra.”
Bạch Âm Niên không nhúc nhích, giọng nói bình tĩnh đến mức khó tin: “Nó sẽ không làm gì gây nguy hiểm cho Giản Trì, về điểm này cậu có thể yên tâm, nó cũng đang bị thương.”
Giản Trì như đoán trước được điều gì, khi đối diện với ánh mắt của Bạch Âm Niên bỗng nhận thấy đồng quan điểm, cậu thấy hơi bất ngờ. Cậu vốn cho rằng người luôn kiểm soát em trai như Bạch Âm Niên sẽ trút giận lên cậu một cách vô lý, lúc đến đây Giản Trì đã lường trước tình huống xấu nhất, có điều lý trí của Bạch Âm Niên vững vàng hơn cậu nghĩ. Đối mặt với một người suýt phạm tội giết người, cho dù là người thân, nghĩ thôi cũng khó mà chấp nhận, lại càng không thể tha thứ.
“Một mình tôi vào được rồi.” Giản Trì nói với Thẩm Thư Đình: “Anh hãy đợi tôi bên ngoài, chỉ vài phút là đủ.”
Sắc mặt Thẩm Thư Đình không tốt, chiếc xe lăn của Giản Trì chuyển sang tay Bạch Âm Niên, lúc vừa mở cửa bước vào trong, Giản Trì nghe thấy Bạch Âm Niên hỏi ở sau lưng: “Chân có sao không?”
“Vẫn ổn.”
“Xin lỗi.” Sau một hồi im lặng, Bạch Âm Niên nói tiếp: “Tôi thất hứa rồi.”
Giản Trì sững sờ, không hề đáp lại.
Lúc này, đúng như dự đoán của Giản Trì, Bạch Thư Quân bị cột chặt hai chân hai tay đang nằm trên giường. Cậu ta nghe thấy tiếng động nhanh chóng ngẩng cổ lên, đợi đến khi Bạch Âm Niên ra ngoài, khuôn mặt tiều tụy, nham hiểm của cậu ta bỗng nở một nụ cười khó hiểu, đầy vẻ oán hận và không cam lòng: “Cậu hài lòng chưa?”
Khi nghe thấy bốn từ này, Giản Trì biết Bạch Thư Quân không tìm cậu đến để xin lỗi, cho nên cậu cũng không hề nhẫn nại, lạnh lùng đáp: “Vẫn chưa đủ, nếu như cậu có thể bị thương thay tôi và Quý Hoài Tư, tôi sẽ hài lòng hơn nữa.”
“Làm thế nào tôi mới có thể đâm chết cậu được?” Bạch Thư Quân nghiến răng: “Nếu sớm biết thế này, tôi nên dứt khoát đâm chết cậu thì hơn, ít nhất cũng không bị thương thế này, còn có thế trốn ra nước ngoài tránh sóng gió. Bây giờ Bạch Hy Vũ chắc đang rất đắc ý, tôi đi rồi, nó sẽ trở thành cậu chủ nhà họ Bạch. Đáng lẽ tôi nên nghĩ ra từ sớm, ngay từ đầu nó đã có âm mưu này, kẻ nghèo hèn đáng ghê tởm này, khiến tôi, khiến cậu, khiến tất cả mọi người đều bị lừa, đáng lẽ tôi nên nghĩ ra sớm…”
Trước khi tìm hiểu ra sự thật, chắc chắn Giản Trì sẽ thấy khó hiểu khi nghe những lời này của Bạch Thư Quân.
Nhưng vào lúc này, giống như được vén mây mù nhìn thấy mặt trăng, mọi chuyện đột nhiên trở nên rõ ràng.
Ngày hôm đó sau khi tỉnh lại, Giản Trì cảm thấy phức tạp và thư thái, nhưng lại nảy ra một nghi ngờ nữa, Bạch Hy Vũ vì bị Quý Hoài Tư lật tẩy chân tướng, nên mới ôm hận nảy ra ý nghĩ không ăn được thì đạp đổ, sau đó dẫn dụ Bạch Thư Quân gây ra tai nạn xe. Nhưng quay lại thực tại, hoàn toàn không khớp với hướng đi của sự việc, Bạch Hy Vũ vẫn đóng một vai trò không thể không coi thường trong vụ tai nạn xe lần này, lần này lại vì nguyên nhân gì?
Ngoài mục đích để có được thân phận cậu chủ đúng nghĩa, Giản Trì không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Mọi thứ đều khá rõ ràng, mục tiêu của Bạch Hy Vũ từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng và tàn nhẫn. Cậu ta muốn có được quyền lực và địa vị mà không ngần ngại hại chết mẹ ruột; cậu ta muốn có được sự quan tâm và yêu thương của mọi người, nên đã bịa ra một câu chuyện đầy những lời dối trá và tình yêu giả tạo. Tuy nhiên, cả đời này Bạch Hy Vũ cũng không có được điều đó, cậu ta nhanh chóng thay đổi mục tiêu, cậu ta đã lấn sâu hơn vào quyền lực và địa vị, đồng thời vạch ra một kế hoạch mới còn khủng khiếp hơn.
Cậu ta không cam tâm chỉ làm một đứa con riêng không tên không tuổi. Cậu ta muốn trừ khử Bạch Thư Quân, sau đó thay thế vị trí đó.
Giản Trì thấy sống lưng ớn lạnh, khi cậu bắt gặp ánh mắt của Bạch Thư Quân lại bị hiểu lầm sang chuyện khác, cậu ta cất giọng mỉa mai đầy cay nghiệt: “Bây giờ biết sợ rồi sao? Biết được bộ mặt thật của “người bạn tốt” của cậu rồi sao? Giản Trì, cậu biết không, tối hôm đó tôi không có ý định lái xe đâm vào cậu đâu, tôi chỉ muốn cho cậu một bài học nhớ đời, cho cậu nếm trải thử cảm giác khổ sở khi bị nhốt ở đây không được rời một bước, tất cả đều tại cậu. Chính là bạn của cậu, là em trai tốt của tôi đến khuyên tôi đừng uống quá nhiều rượu, bên ngoài trời tối đen như thế, nếu lái xe xảy ra sự cố gì thì cũng không bị ai phát hiện, sau đó lại hỏi tôi có gây bất lợi gì cho cậu không. Nó nói một loạt những câu rác rưởi, tóm lại là nói tôi đừng đâm vào cậu, nghe xong có phải rất cảm động không?”
Bạch Thư Quân cười lạnh lùng.
“Nó hiểu tôi rõ như vậy, cũng biết tôi ghét nhất là dáng vẻ lúc nào cũng tỏ ra vô tội nhất trên thế gian này. Nó càng nói như thế, tôi lại càng làm ngược lại, càng uống đến sau này thì lời nói của nó càng trở nên rõ rệt. Đúng thế, bên ngoài trời tối đen như vậy, lái xe xảy ra tai nạn chắc sẽ không bị ai phát hiện, vốn dĩ tôi muốn cho cậu một bài học, tai nạn xe không phải là rất tốt hay sao? Nếu không có Bạch Hy Vũ ngầm gợi ý, tôi cũng không nghĩ ra chuyện này, lại càng không uống nhiều rượu thế. Mãi đến khi đâm trúng rồi tôi mới nghĩ ra, Bạch Hy Vũ biết rõ tôi thường chỉ ngồi xe có tài xế riêng, vậy tại sao ngay từ đầu nó còn nhắc đến tai nạn xe?”
Giản Trì không biểu lộ cảm xúc im lặng lắng nghe Bạch Thư Quân nói xong: “Còn nữa không?”
“Giản Trì, cậu nghe đến đây chắc cũng đã hiểu, tai nạn xe hoàn toàn không phải chủ ý của tôi, đều là do Bạch Hy Vũ cố ý gài tôi, là nó…”
“Nói ngắn gọi thôi, tôi không có thời gian.”
Bạch Hy Vũ thấy Giản Trì chuẩn bị ra về, bỗng chốc hoảng hốt, cậu ta dồn toàn bộ sức lực hét lớn: “Lẽ nào cậu vẫn chưa hiểu ra? Tôi vô tội mà, cậu xem đi, tôi cũng bị thương rồi, cả ba người chúng ta bị như thế này đều do Bạch Hy Vũ. Cậu và Quý Hoài Tư, lúc đó tôi không hề biết đó là xe của anh ta, tôi đã say. Còn tôi, hiện tại tôi không thể tiếp tục ở lại nhà họ Bạch được nữa, anh trai nói hoặc là ra nước ngoài, hoặc là ngồi tù, nhưng người đáng ra phải ngồi tù là Bạch Hy Vũ! Cậu không nghĩ vậy sao? Chúng ta đều bị nó lợi dụng.”
Giản Trì hiểu hết ý của Bạch Thư Quân.
“Cậu đang muốn tôi ra ngoài kia giúp cậu cầu xin anh trai, để anh cậu hủy bỏ sự trừng phạt với cậu, rồi nói ra chân tướng Bạch Hy Vũ là kẻ chủ mưu đằng sau, để cậu ta ngồi tù?”
Bạch Thư Vũ vội vã gật đầu, sau đó sững người lại khi thấy Giản Trì nhếch môi cười.
“Cậu đã nhầm mất một chuyện.”
“Bạch Hy Vũ không hề vô tội, cậu lại càng không, không thể phân biệt rõ hai người ai sai và ai sai nhiều hơn, theo như tôi thấy, hai người đều cùng một giuộc. Cậu mở miệng là nói kẻ nghèo hèn, nhưng lại không “thông minh” bằng một kẻ nghèo hèn xuất hiện giữa đường như Bạch Hy Vũ. Không ra nước ngoài, lẽ nào cậu định ngồi tù thật hả? Tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe theo lời anh trai, chúc cậu có một chuyến du lịch đáng nhớ suốt đời ở nước ngoài.”
Trước khi rời khỏi căn phòng đó, Giản Trì ngoảnh đầu lại nhìn vẻ mặt tái nhợt của Bạch Thư Quân, vừa thấy cậu ta mấp máy môi muốn thanh minh, cậu đã lạnh lùng ngắt lời không cho cậu ta cơ hội bắt đầu.