Tin tức về điểm số được thảo luận rất nhiều trên diễn đàn HS, và ngay sau đó, danh sách những học sinh đạt điểm cao từ 90 điểm trở lên được công bố trên diễn đàn, những bình luận chúc mừng chính chủ đều rất hài hòa. Tên của Quý Hoài Tư vẫn như thường lệ chiếm lĩnh vị trí top đầu trong danh sách, điểm số của anh là điểm cao nhất có thể đạt được trong kì thi HSST: 99.8 điểm.
Thẩm Thư Đình đứng thứ hai với khoảng cách 0,1%.
Tình huống như vậy không nằm ngoài dự đoán nhưng khi nhìn thấy danh sách thực tế, Giản Trì vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng vì thành tích của Quý Hoài Tư, ngay cả Văn Xuyên cũng phát huy rất tích cực, điểm số đạt được còn cao hơn rất nhiều so với dự tính trước đó, đạt 95.5 điểm. Còn về Thẩm Thư Đình… Giản Trì đã gửi lời ‘Chúc mừng’ một cách rất hào phóng, nhưng cậu nhận được một câu trả lời cực kỳ lạnh lùng: [Đã biết.]
Nếu là trước đây chắc chắn Giản Trì chắc chắn sẽ không tiếp tục trò chuyện thêm nữa, có điều lúc này cậu có chuyện quan trọng hơn nhiều cần phải nghe Thẩm Thư Đình trả lời: [Thứ năm tuần sau nhà họ Bạch tổ chức tiệc tối phải không?]
Thẩm Thư Đình: [Ai nói với cậu?]
Giản Trì vốn dĩ định trả lời là “Đoán mò”, nhưng dù sao Thẩm Thư Đình vẫn luôn có thể nhìn thấu lời nói dối của cậu, nói thật hay không cũng không ảnh hưởng đến chuyện phía sau mà hắn muốn hỏi, nhưng cậu vừa chúc mừng Thẩm Thư Đình xong, sau khi nghĩ lại, cậu vẫn trả lời thành thật: [Tôi nghe Quý Hoài Tư nói rằng nhà họ Bạch có ý định nhận lại Bạch Hy Vũ, liệu tiệc tối đó có liên quan đến Bạch Hy Vũ không?]
Vài phút sau, Thẩm Thư Đình gửi lại một từ: [Ừ.]
Không biết tại sao nhưng Giản Trì có thể nhận ra được tâm trạng không hề vui vẻ của Thẩm Thư Đình chỉ thông qua một từ “Ừ” ngắn ngủi này, giống như đang đợi hắn nói tiếp điều gì đó, Giản Trì lại hỏi dò: [Anh có đi không?]
Thẩm Thư Đình: [Nhà họ Bạch đã mời tôi.]’
Rõ ràng có thể trả lời là “Có” hoặc “Không” nhưng Thẩm Thư Đình lại trả lời một câu không hề liên quan tới câu hỏi của cậu. Giản Trì cũng không vòng vo thêm nữa, cậu trực tiếp hỏi: [Tôi có thể đi cùng anh không?]
Ngay sau đó có tin nhắn đến: [Cậu muốn gặp Bạch Hy Vũ?]
Câu trả lời rất rõ ràng.
Ngay khi Giản Trì đang định trả lời thì Thẩm Thư Đình đã gửi thêm một tin nữa: [Hay người khác?]
Giản Trì nhìn chằm chằm vào ba từ “hay người khác” mà sững người mất một lúc, cuối cùng cậu cũng hiểu được câu hỏi đang lảng sang chuyện khác của Thẩm Thư Đình.Cậu không nhịn được mà bật cười nhưng hơi khó xử, vả lại cũng không thấy bất ngờ lắm: [Tôi có vài chuyện muốn hỏi Bạch Hy Vũ, nếu anh không đồng ý, tôi đành phải đi tìm Quý Hoài Tư vậy.]
Trên thực tế Giản Trì không hề hỏi kế hoạch của Quý Hoài Tư. Anh vẫn còn đang dưỡng bệnh ở bệnh viện, bữa tiệc lần này khả năng cao sẽ từ chối. Còn về Thiệu Hàng, sau khi xem xong dòng tin nhắn đó Giản Trì đoán Thiệu Tiên Hoa chắc chắn sẽ đi dự tiệc, nếu không muốn gặp phải rắc rối như lần trước, bỏ qua Thiệu Hàng rõ ràng là lựa chọn tối ưu. Nếu đem so sánh thì Thẩm Thư Đình lại là lựa chọn phù hợp nhất.
Thẩm Thư Đình trả lời lại rất nhanh: [Tôi đồng ý rồi.]
Tiếp theo, hắn lại nhắn: [Không cần đi tìm Quý Hoài Tư.]
Giản Trĩ nhận thấy câu vừa rồi mới là điểm mấu chốt mà Thẩm Thư Đình muốn nhấn mạnh.
Vào buổi tiệc tối hôm đó, khi màn đêm buông xuống, Giản Trì đang ngồi ở hàng ghế sau xe chợt bừng tỉnh sau một cú va đập. Lúc này cậu mới phát hiện mình đã gối đầu lên đùi Thẩm Thư Đình từ lúc nào không hay, vừa mơ màng vừa bối rối định ngồi dậy, Thẩm Thư Đình lại kéo cậu trở lại: “Vẫn còn một đoạn đường nữa.”
“Tôi không mệt…”
“Cậu chỉ có một mỗi bộ vest này thôi sao?” Thẩm Thư Đình thản nhiên vân vê tay áo của cậu rồi ngắt lời Giản Trì: “Lầu sau nếu tham gia những buổi tiệc thế này, nhớ nói trước cho tôi biết.”
Giản Trì nhìn thấy từ “tồi tàn” hiển hiện rõ ràng trong mắt Thẩm Thư Đình nhưng cuối cùng hắn lại không nói một lời cay nghiệt nào. Điều này thật không phù hợp với phong cách thường ngày của Thẩm Thư Đình.
Bộ vest này là món quà đầu tiên Giản Trì tự mua cho bản thân sau khi tốt nghiệp, cậu không nhận thấy có vấn đề ở đâu cả. Đợi đến sau khi xuống xe, cậu đi theo Thẩm Thư Đình vào hội trường, Giản Trì bắt gặp hàng loạt những nam thanh nữ tú khoác trên mình những bộ đồ sang trọng lịch sự, lúc này cậu mới nhận thấy bản thân mình giống như một thanh niên thất nghiệp đi phỏng vấn nhưng vào nhầm địa điểm.
“Nếu sợ lạc đường có thể khoác tay tôi.” Thẩm Thư Đình nhẹ nhàng nói bóng gió vào tai cậu, cứ như thể tùy Giản Trì có khoác tay hắn hay không thì hắn cũng không để ý vậy.
Giản Trì nghĩ bụng làm như vậy có vẻ hơi kì quặc: “Sao tôi có thể lạc đường ở đây được?”
Thẩm Thư Đình khẽ lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng.
Cuối cùng Giản Trì vẫn khoác tay Thẩm Thư Đình cùng đi vào trong.
Từng tham dự nhiều bữa tiệc như vậy, Giản Trì cũng dần rút ra được một số hiểu biết, ví dụ như mùi vị của các món điểm tâm trong bữa tiệc đều khá ngon, trong khi các món nóng chỉ ở mức trung bình. Có lẽ là do tập trung vào đặc điểm hầu hết các vị khách được mời đến đây đều không phải đến vì đồ ăn, vậy nên các đầu bếp cũng không cần phải thể hiện hết tài nghệ của mình. Giản Trì tiện thể lấy lí do ăn chút đồ để rời khỏi Thẩm Thư Đình. Cậu tìm được một vị trí vừa có thể nhìn thấy sân khấu trung tâm lại vừa không bị người khác chú ý tới, lần này cậu hoàn toàn không có tâm trạng để thưởng thức bánh ngọt.
Không còn nghi ngờ gì, Bạch Hy Vũ chuẩn bị bước lên bục cao trên sân khấu, đứng ở vị trí trung tâm buổi tiệc thu hút sự chú ý của mọi người. Từ lâu cậu ta đã chuẩn bị kỹ càng, thậm chí còn vì thời khắc này mà dày công chuẩn bị từ trước đó rất lâu, trong khi đó Giản Trì lại không chắc chắn về việc bản thân đã chuẩn bị xong hay chưa.
Cho dù là chuyện của Bạch Hy Vũ hay Bạch Thư Quân thì nhà họ Bạch đều che giấu rất tốt. Để cho vụ tai nạn ô tô lần này lắng xuống, nhà họ Bạch đã phải bỏ ra không ít công sức. Ngày thứ hai sau khi Giản Trì tỉnh lại đã lên mạng tìm kiếm từ khóa nhưng không có bất kì thông tin nào liên quan đến vụ tai nạn. Ngay cả Trương Dương cũng không biết rõ chuyện cậu gặp phải trong khoảng thời gian này, còn Giản Thành Siêu chỉ coi chuyện lần này như một sự cố ngoài ý muốn.
Nhà họ Bạch quyết tâm từ bỏ Bạch Thư Quân trong khi vẫn bảo vệ cậu ta. Trên thực tế, hành động “bỏ rơi” này chính là bảo vệ. Giản Trì đã từng nghiêm túc suy nghĩ về điều đó. Nếu nhà họ Bạch đủ thực lực để cứu Bạch Thư Quân thoát khỏi tai họa ngồi tù, vậy tại sao còn chịu nhiều rắc rối để đưa cậu ta ra nước ngoài, lại còn cắt đứt quan hệ một cách công khai như vậy? Điều này xem ra có vẻ mâu thuẫn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giản Trì lại nghĩ đến Thẩm Thư Đình.
Nếu nói trong lòng không có bất kì tình tiết lắt léo nào thì không đúng, Giản Trì không biết liệu ngoài hắn ra còn có ai tác động vào chuyện này, không ai nói cho cậu, cứ như thể tất cả đã được sắp đặt trước.
Giản Trì không hề ngốc, ngay từ đầu cậu đã nhận thấy nhiều thứ đang âm thầm thay đổi theo chiều hướng tích cực ở những nơi mà cậu không thể nhìn thấy được. Bọn họ không nói ra, cậu cũng giả bộ như không biết, có một số chuyện cứ để trong lòng biết rõ sẽ có ý nghĩa hơn nhiều so với khi nói ra.
“Chào tất cả mọi người, tôi xin thay mặt nhà họ Bạch nhiệt liệt chào đón sự hiện diện của mọi người…”
Không rõ từ lúc nào âm nhạc đã giảm dần, và không biết Bạch Thịnh Anh đã bước lên bục từ bao giờ, ông ta bắt đầu một bài phát biểu thông thường. Giản Trì có thể đoán trước được những lời phát biểu đẹp đẽ chuẩn theo kịch bản mà ông ta sắp nói và cả bầu không khí sẽ diễn ra sau đó, khi Bạch Thịnh Anh giải thích việc Bạch Thư Quân ra nước ngoài với lý do “dưỡng bệnh”, sau lời cam kết, lần đầu tiên nhắc đến tên của Bạch Hy Vũ trước mặt đông đảo mọi người, quả nhiên bầu không khí phía dưới sân khấu trùng lại trong giây lát, nhưng ngay sau đó bất chợt náo động.
Sau khi tận mắt chứng kiến trò hề này Giản Trì nghĩ, có lẽ người càng xấu xa, càng sống lâu thì diễn xuất lại càng giỏi, ví như người đã quá tuổi ngũ tuần đang đứng trên sâu khấu như Bạch Thịnh Anh chẳng hạn, lúc diễn cảnh đau buồn sâu sắc cũng chẳng kém gì so với Phó Chấn Hào.
Suy nghĩ này khiến Giản Trì không thể nhịn nổi mà cười thầm trong lòng, vô cùng châm biếm. Tình cảnh trước mắt hoàn toàn giống với lúc Văn Xuyên bị ép về nhà họ Phó ngày hôm đó, điểm khác biệt duy nhất và lớn nhất chính là – Bạch Hy Vũ chứ không phải Văn Xuyên.
Bạch Hy Vũ sẽ không từ bỏ cơ hội hiếm có khó giành được này. Cậu ta sẽ không bao giờ khiến Bạch Thịnh Anh bị xấu mặt trước toàn thể quan khách, sau đó chỉ cần để micrô lại rồi rời đi. Dưới ánh đèn chói lóa, Bạch Hy Vũ diện trên mình một bộ lễ phục trắng tinh được đo ni đóng giày cho riêng mình rồi từ từ bước ra từ bên cánh gà. Giản Trì nhìn lên hoảng hốt trong giây lát, thật khó có thể nhận ra một Bạch Hy Vũ từng rất cẩn thận, trong sáng của trước đây từ một Bạch Hy Vũ toàn thân đang toát ra phong thái quý tộc, thận trọng của hiện tại. Cậu ta hoàn toàn lột bỏ vỏ ngoài xám xịt vẫn luôn dùng để che đậy bản chất đen tối của bản thân, thong thả tiến đến đứng bên cạnh Bạch Thịnh Anh. Cho dù những ánh mắt bên dưới đang không ngừng thay đổi dò xét, từ đầu đến cuối cậu ta vẫn luôn nở cười khiêm tốn, trong sạch trên khuôn mặt thanh tú.
Nhưng ai cũng biết một người thật sự trong sạch sẽ không cư xử như một người cha hiền từ người con hiếu thảo khi đối mặt với người cha đã từng ruồng bỏ vợ con, lại càng không để một người luôn thận trọng như Bạch Thịnh Anh tự mình đưa ra quyết định táo bạo này.
Nơi trong sạch nhất và một điểm duy nhất trong sạch của Bạch Hy chính là vẻ ngoài vượt trội được thừa hưởng từ mẹ của cậu ta.
Giản Trì không muốn tiếp tục chứng kiến hai người trên sân khấu đóng cảnh cha con tình sâu nghĩa nặng, lại càng không muốn nghe bài phát biểu chân thành chạm đến tâm can không biết đã được diễn tập chỉnh sửa biết bao lần của Bạch Hy Vũ. Giản Trì đã gửi một tin nhắn cho Bạch Hy Vũ rồi im lặng rời khỏi giữa buổi tiệc, cơn gió lạnh thổi ngang qua mặt khiến cơ thể tỉnh táo, cậu nhẹ nhàng tựa vào ban công.
Trong khoảnh khắc Bạch Hy Vũ được tất cả mọi người chú ý tới, Giản Trì không thể không tự hỏi bản thân: Đây có phải là cách duy nhất chăng?
Thật trớ trêu khi người vô tội suýt mất mạng, còn kẻ ác lại sắp được hưởng thụ một tương lai đầy hoa tươi và danh lợi, thật là nực cười.
Lòng chất chứa đầy tâm trạng, miên man với những suy nghĩ, Giản Trì ngắm nhìn cảnh đêm xa xa ngoài ban công đợi câu trả lời của Bạch Hy Vũ khi mọi chuyện kết thúc. Đột nhiên cánh tay của cậu bị ai đó nắm thật chặt từ phía sau, đồng thời kéo theo những suy nghĩ miên man của Giản Trì về thực tại. Khi cậu quay người lại ngay lập tức bắt gặp ánh mắt thấu hiểu của người đối diện, bất giác cảm thấy hơi sững sờ.