Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 39



Tiếng đàn của Quý Hoài Tư không giống với những gì mà anh thể hiện ra.  Dù được bao lấy bởi vẻ ngoài dịu dàng nhưng mỗi một nốt nhạc đều chứa đựng sự khí thế và dứt khoát.

Người không hiểu về âm nhạc cũng sẽ chìm đắm trong nó như Giản Trì, không phải kỹ năng đánh đàn tuyệt vời dẫn dắt cậu vào thế giới âm nhạc mà là người đã gieo vào đó toàn bộ cảm xúc như Quý Hoài Tư.

Trong lúc xuất thần, Giản Trì cảm giác như chính mình đang ngồi ở giữa khán phòng của buổi hòa nhạc Willi Villiger, như thể cậu là khán giả duy nhất trong căn phòng hòa nhạc to lớn này. Quý Hoài Tư đứng dưới ánh đèn sân khấu, cái bóng mảnh mai in trên mặt đất. Người ấy cụp mi xuống, thỉnh thoảng lông mi của anh khẽ lay lay theo từng nhịp điệu, dường như Quý Hoài Tư còn chói mắt hơn cả ánh đèn sân khấu. Khi từ khúc kết thúc, cánh cung chầm chậm dừng giữa không trung, Quý Hoài Tư đưa mắt nhìn Giản Trì ngồi bên dưới, nhoẻn miệng cười, đặt tay trước ngực, cúi người chào cảm ơn đầy tao nhã.

Sau khi Giản Trì tỉnh táo lại cậu lập tức vỗ tay.

Quý Hoài Tư bật cười thành tiếng, hạ cánh tay xuống, đặt chiếc đàn Violin vào hộp trên bàn: “Em có thích từ khúc này không?”

“Rất hay ạ.” Giản Trì cảm thấy hơi bực bội với vốn từ ít ỏi của bản thân, nói xong lập hỏi tiếp: “Từ khúc này tên gì vậy ạ?”

”《Serenade》.” Quý Hoài Tư xoay người, đáy mắt có ý cười nhàn nhạt: “Buổi tối không thể kéo giai điệu quá ồn, nếu ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi thì không tốt, nếu em muốn nghe bài khác thì anh có thể về học thử xem sao.”

Giản Trì lắc đầu: “Em không hiểu âm nhạc, mỗi một khúc mà anh kéo đều rất hay.”

“Có thể nghe được câu này của em thì coi như anh đã hoàn thành được mục tiêu tối nay rồi.”

“Mục tiêu?”

“Sinh nhật thì phải vui vẻ mới được, có đúng không?” Giọng nói Quý Hoài Tư reo rắc trong trẻo như tiếng nước chảy: “Bình thường anh rất ít khi thấy em cười. Giản Trì, thật ra lúc em cười lên rất đẹp, em nên cười nhiều hơn mới đúng.”

Nghe được một lời khen như vậy từ một người con trai có vẻ hơi kì lạ, nhưng biểu cảm và giọng điệu của Quý Hoài Tư lại tự nhiên dịu dàng không chê vào đâu được. Khi tiếng nhạc vừa kết thúc, dưới ánh trăng mờ mờ ngoài cửa sổ, Giản Trì bất giác thả lỏng, nở một nụ cười chân thành với Quý Hoài Tư: “Cảm ơn anh, em rất vui.”

Bình thường cậu rất ít khi cười, không phải là do không thích mà là cậu không biết nên cười với ai, nên cười như thế nào. Trong khoảng thời gian bị tẩy chay trước đây, Giản Trì cũng đã thử trở nên thân thiện với những người bên cạnh hơn, nhưng hình như cậu đã làm sai cách rồi, nghe mọi người nói sau lưng rằng khi cậu cười lên như bị ngốc vậy, dần dần Giản Trì cũng không còn cười nữa. Có lẽ bản thân cậu cũng cảm thấy như vậy, cậu nghĩ khi bản thân cười lên nhìn rất ngốc.

Đây là lần đầu tiên có người nói cậu ‘Thật ra em cười trông rất đẹp’. Sau một hồi im lặng, trong lòng cậu hơi chua xót, Giản Trì cố đè nén để bản thân không lộ ra điều gì bất thường. Dường như Quý Hoài Tư vừa mới tỉnh táo trở lại, mím môi, đáy mắt có ý tứ sâu xa, anh nhìn Giản Trì: “Anh biết em nhất định sẽ thích mà.”

Dường như bầu không khí có cảm giác gì đó bất thường, trước khi Giản Trì phản ứng kịp thì Quý Hoài Tư đã kịp phá vỡ sự kì lạ trong bầu không khí này: “Đúng ra anh định chuẩn bị nhiều hơn, nhưng em vừa bị cảm cách đây không lâu, buổi tối phải nghỉ ngơi sớm mới được. Trữ Đình đã nói với anh chuyện ngày hôm đó rồi. Em yên tâm, anh sẽ bắt Thiệu Hàng trực tiếp xin lỗi em, lần này cậu ta đúng là quá đáng mà.”

Nhiệt độ trong mấy câu cuối yếu đi vài phần, lý trí của Giản Trì đã che giấu sự thay đổi trên mặt cậu, lông mày giật giật: “Không cần đâu, em không cần xin lỗi, cũng không muốn gặp hắn.”

Một lời xin lỗi có thể thay đổi được gì chứ? Để loại người như Thiệu Hàng thành tâm nhận ra lỗi lầm của bản thân sao?

Giản Trì nghĩ rằng việc mong đợi Trương Dương được hạng Nhất trong kì thi còn thực tế hơn so với việc nghe thấy lời xin lỗi từ tận tấm lòng của Thiệu Hàng.

Quý Hoài Tư yên lặng một lúc, như đang suy ngẫm điều gì đó. Sự thay đổi nho nhỏ trong bóng tối khó mà nhận ra, trong giọng nói của anh vẫn mang theo sự dịu dàng quen thuộc: “Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Giản Trì nhắm mắt, giọng nói vừa lạnh lùng vừa dứt khoát, cậu bình tĩnh lại: “Thật sự không có chuyện gì, chỉ là một trò đùa dai mà thôi. Cám ơn đã chuẩn bị cho em những thứ này, ngày sinh nhật hôm nay em rất vui.”

Bây giờ mà hỏi vì sao Quý Hoài Tư biết được hôm nay là sinh nhật cậu thì chẳng khác nào hỏi thừa. Giản Trì cảm giác bản thân ngày càng trở nên dễ bị nhìn thấu trước mặt Quý Hoài Tư, nghe có vẻ khá đáng sợ nhưng thái độ của Quý Hoài Tư chưa bao giờ cho cậu cảm giác như vậy, đa phần đều là sự tôn trọng và thấu hiểu đầy tự nhiên, khiến cậu bất giác phớt lờ đi những thứ khác.

Quý Hoài Tư không hỏi tiếp nữa. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ ép cậu nói ra điều mà cậu không muốn, có lẽ là do bản chất quý ông trời sinh, cũng có lẽ là do anh có nhiều cách để biết được đáp án. Quý Hoài Tư lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, nhoẻn miệng cười đưa cho Giản Trì: “Hy vọng em sẽ thích món quà này.”

Giản Trì nhìn thấy chiếc hộp gỗ, cậu hơi sững lại, giọng nói đanh lại: “Không phải từ khúc lúc nãy đã là quà sinh nhật hay sao?”

“Có ai quy định chỉ được tặng một món quà à?” Quý Hoài Tư nói: “Em mở ra xem đi.”

Giản Trì do dự một lúc rồi nhận lấy chiếc hộp, cầm chiếc hộp gỗ khá nặng trong tay, cậu mở khoá hộp ra, sau khi thấy đồ đựng bên trong thì khẽ hít sâu một hơi.

Mặt dây chuyền ngọc hình tròn được quấn quanh bởi sợi dây màu xanh, màu xanh trong như gương. Bên trên được chạm khắc bằng những hoa văn tinh xảo, nhìn như những đoá hoa đang nở đầy sống động, truyền đến hơi mát qua lòng bàn tay cậu. Giản Trì nghe thấy tiếng Quý Hoài Tư vang lên bên tai: “Bên trên khắc hoa dành dành đó.”

Giản Trì ngẩng đầu, sau khi sự bất ngờ qua đi, cậu thấy hơi nặng nề, đóng hộp lại dúi vào tay Quý Hoài Tư: “Món quà này quá quý giá rồi, em không thể nhận được, từ khúc lúc nãy đã quá đủ rồi.”

Dường như Quý Hoài Tư đã biết trước cậu sẽ phản ứng như vậy, anh lấy mặt dây chuyền ngọc ra, vịn lại vai Giản Trì trước khi cậu kịp lùi về sau. Quý Hoài Tư đích thân đeo lên cho Giản Trì, đáy mắt như hơi sáng lên, chậm rãi nói: “Đã là quà tặng thì không có chuyện quý giá hay không, quan trọng nhất em thích là được. Loại ngọc này ở nhà anh có rất nhiều, anh nhìn thấy nó lập tức cảm giác sẽ rất hợp với em nên mang đến đây. Thực tế đã chứng minh ánh mắt của anh cũng không tồi đó nha.”

Sau khi nghe thấy món quà này không phải anh ấy mua, gánh nặng trong lòng Giản Trì giảm bớt đi vài phần, hơi do dự sờ vào mặt dây chuyền ngọc âm ấm trước ngực mình. Tuy cậu không rành những thứ này, nhưng từ màu sắc và hoa văn điêu khắc trên đó thì cậu biết ắt hẳn giá cả cũng không rẻ.

Có thể thứ này chẳng là gì đối với Quý Hoài Tư, có lẽ đối với anh nó chỉ là một món trang sức, nhưng đối với Giản Trì mà nói thì nó đã đạt đến độ hai chữ “quý giá” rồi. Từ lúc cậu tám tuổi thì đã không còn nhận quà sinh nhật nữa. Giản Thành Siêu là một người cha không biết tạo bất ngờ, dù là sinh nhật của bản thân ông hay Giản Trì đi chăng nữa thì họ cũng chỉ đến quán ăn ăn bữa cơm, nếu may mắn đi ngang qua tiệm bánh thì ghé vào đó mua một miếng bánh nhỏ, còn nếu không thì thôi vậy.

Đây là lần đầu tiên Giản Trì nhận được một món quà sinh nhật đúng nghĩa, đối diện với đôi mắt chân thành của Quý Hoài Tư cậu không biết bản thân nên nói gì, Quý Hoài Tư đã lên tiếng trước: “Sau này đến sinh nhật anh em cũng tặng lại anh một phần quà đáp lễ là được. Vậy bây giờ em có thể nhận món quà này chưa?”

Giản Trì hơi căng thẳng: “Nhưng em không có món quà tốt như vậy.”

“Ban nãy anh đã nói rồi, tặng quà quan trọng nhất là tấm lòng.” Quý Hoài Tư nhìn cậu, nụ cười dưới ánh trăng như có thêm vài phần dịu dàng: “Em tặng anh cái gì tôi cũng vui hết, vậy nên bây giờ anh cũng hy vọng em có thể vui vẻ.”

Buổi tối nằm trên giường trong kí túc, Giản Trì bất giác cầm mặt dây chuyền trước ngực lên ngắm nhìn. Giản Trì không biết Quý Hoài Tư có học qua chiêu trò để dụ người khác hay không nữa, nói đến cuối cùng khiến cậu còn chẳng dám nghĩ đến hai chữ “không tốt” ở trong tâm trí. Cậu sợ Quý Hoài Tư nhận ra rồi lại xuất hiện vẻ thất vọng mà cậu không muốn nhìn thấy nhất.

Nếu đã nhiệt tình chấp nhận thì không có cơ hội để trả lại. Giản Trì chỉ có thể suy nghĩ lần sau nên tặng quà đáp lễ cho Quý Hoài Tư thế nào, suy nghĩ cả một đêm mới chợt nhớ ra cậu không biết sinh nhật của Quý Hoài Tư.

Câu lạc bộ văn học chiều nay không có bóng dáng của Thiệu Hàng, cũng không thấy Bạch Thư Quân. Hiếm khi Giản Trì có thể trải qua một tiết học êm đềm. Cậu hẹn Trương Dương cùng đến thư viện ôn bài cho kì thi hoá học vào tuần sau, ai ngờ lại gặp người cậu không ngờ tới bên cạnh Trương Dương.

“Văn Xuyên nghe tôi định đến thư viện cho nên đi cùng.” Trương Dương do dự sờ sờ cái ót: “Thêm một người chắc cũng không có vấn đề gì đâu ha?”

Giản Trì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng như trong trẻo của Văn Xuyên, nhớ đến lần trước bản thân đã hứa sẽ dạy cậu ta, bèn gật đầu: “Vậy thì cùng đi đi.”

“Được.”

Trương Dương nhiệt tình đi đến khoác vai Giản Trì, chưa nói được vài câu thì đã để ý đến mặt dây chuyền ngọc trước ngực cậu, thắc mắc hỏi: “Cậu đeo ngọc bội từ khi nào vậy? Màu sắc cũng đẹp nữa.”

Giản Trì cúi đầu phát hiện ngọc bội đã lộ ra ngoài từ lúc nào, bỏ dây chuyền vào trong áo, ho nhẹ một cái: “Người khác tặng.”

“Tặng ư?”Trương Dương càng hiếu kì: “Ai lại tặng món quà quý giá như vậy?”

Văn Xuyên vẫn luôn yên lặng đột ngột lên tiếng: “Quý Hoài Tư tặng sao?”

Giản Trì hơi khựng lại, Trương Dương vừa đấm vừa tát vào lòng bàn tay, sau đó không dám tin nhìn về phía Giản Trì: “Hình như trong bảo tàng của nhà hội phó sưu tầm rất nhiều ngọc cổ, đừng nói là do hội phó tặng cậu thiệt nha?”

Nghe thấy từ “bảo tàng” thì cậu không còn ngạc nhiên nữa mà cậu hoài nghi rằng bản thân vừa nghe lầm: “….Nhà Quý Hoài Tư có mở bảo tàng hả?”

Cậu vừa nói xong thì Trương Dương lập tức bật cười: “Sao có thể như vậy được, việc làm ăn chính của nhà hội phó là ở khu đồ cổ, còn bảo tàng là tư nhân ở nhà anh ấy đấy. Ba mẹ của hội phó là những nhà thư pháp rất nổi tiếng, chỉ một chữ thôi cũng có thể kiếm được trên cả trăm vạn, hình như bảo tàng đó đã có được rất nhiều năm rồi, những thứ trong bảo tàng đó đáng giá cả một gia tài đấy.” Giọng điệu của cậu vừa ngưỡng mộ vừa bái phục.

Giản Trì cảm giác khối ngọc nho nhỏ trước ngực như nặng thêm một phần, như kéo cổ cậu gục xuống vậy.

Quý Hoài Tư chỉ nói là anh mang từ nhà đến, anh nói đó chỉ là một miếng ngọc bình thường, hay một món đồ cổ thôi, Giản Trì không chắc chắn lắm. Nhận thức bình thường của cậu hoàn toàn không có tác dụng trong trường hợp này, logic của phần lớn người trong trường đều đã vượt xa phạm vi “người thường” rồi, Giản Trì chỉ có thể thầm hy vọng Quý Hoài Tư không mù quáng đến vậy, tùy tiện tặng cho cậu một món đồ cổ.

Chắc chắn sẽ không đâu.

Giọng nói trầm ấm của Văn Xuyên kéo Giản Trì ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn: “Sao anh ta lại tặng quà cho cậu vậy?”

Khoảng hai giây sau Giản Trì mới phản ứng kịp: “Hôm qua là sinh nhật của tôi.”

“Cái gì? Hôm qua là sinh nhật cậu ư?”

Trương Dương phanh gấp, lắc lắc cổ Giản Trì: “Sao sinh nhật mà cậu không nói tôi nghe? Có phải là anh em không vậy hả! Xong rồi, bây giờ qua mất tiêu, cậu thích quà gì? Tôi lập tức bù lại cho cậu.”

Giản Trì hơi choáng váng vì bị Trương Dương lắc, đang chuẩn bị trả lời thì Văn Xuyên đã tự nhiên lấy bàn tay của Trương Dương trên vai cậu xuống. Qua một lúc sau Giản Trì mới nhớ ra điều định nói: “Thật ra tôi không tổ chức sinh nhật, cậu không cần tặng quà cho tôi đâu.”

“Không được, hội phó cũng tặng rồi, tôi cũng phải làm sao cho được chứ?” Trương Dương quát lên: “Cậu giúp tôi bù nhiều tiết học như vậy tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu, giờ vừa đúng lúc, chuyện quà sinh nhật cậu cứ giao cho tôi, không được từ chối đó nha!”

Giản Trì nghe giọng điệu của Trương Dương liền biết không thể thoát được rồi, chỉ có thể cười cười bất lực: “Đơn giản là được, cảm ơn cậu.”

“Khách sáo cái gì không biết.”

Trước khi bước vào thư viện, Văn Xuyên đang im lặng đột ngột lên tiếng: “Sinh nhật vui vẻ.”

Giản Trì chợt nhận ra cậu ta vừa nói với mình, quay đầu đáp: “Cảm ơn.”, có kinh nghiệm từ Trương Dương, cậu vội nói thêm một câu trước khi Văn Xuyên kịp đáp lời: “Có câu này là đủ rồi, không cần tặng quà đâu.”

Văn Xuyên không trả lời, một tia u ám khẽ thoáng qua, bàn tay cầm sách giáo khoa siết chặt lại, qua một lúc sau mới thấp giọng nói: “Ừm.”