Sau khi xác định Văn Xuyên đã ngủ, Giản Trì lặng lẽ rời khỏi ký túc xá. Cậu đóng cửa lại, đứng lại vài phút mới từ trong bầu không khí trầm lắng vừa rồi chậm chạp suy nghĩ.
Cậu đã sớm biết vận mệnh của Văn Xuyên cùng mấy người khác nhưng biết và cảm giác chính tai mình nghe được hoàn toàn khác nhau. Cái trước giống như là đọc xong một quyển tự truyện rất bình thường, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng nhưng không cách nào thật sự hiểu được những cảm xúc buồn vui đau khổ kia. Còn lời nói của Văn Xuyên lại giống như trực tiếp đâm thẳng vào lồng ngực, lưu lại ở đáy lòng mãi chưa tan đi.
Trong sách cũng không có miêu tả kết cục chính xác của mỗi người, đến cuối cùng chỉ còn lại tình cảm dây dưa không ngớt với Bạch Hy Vũ. Ngoại trừ tai nạn xe cộ xảy ra với Quý Hoài Tư, kết cục của mọi người hầu như đều mỹ mãn, nhưng giờ phút này, Giản Trì không thể khẳng định ý nghĩa thật sự của hai chữ “mỹ mãn” kia.
Văn Xuyên không thành công thoát khỏi nhà họ Phó, thậm chí càng ngày càng có nhiều người biết bối cảnh thân phận của cậu ta. Thiệu Hàng vẫn bá đạo bướng bỉnh như cũ, không tuân theo kỷ luật càng không quan tâm cảm nhận của người khác, mà Thẩm Thư Đình, Giản Trì chỉ có hiểu biết ở mặt ngoài đối với hắn. Dường như bọn họ cùng Bạch Hy Vũ trải qua rất nhiều chuyện, kết quả, lại giống như vẫn dừng tại chỗ.
Giờ khắc này, Giản Trì rất cảm tạ những lời Tần Sơ Hủ nói cho mình biết, kết cục của câu chuyện cũng không có định trước, sẽ theo lựa chọn khác nhau đi đến những kết cục khác nhau. Có lẽ Quý Hoài Tư có thể tránh được vụ tai nạn xe cộ kia, có lẽ Văn Xuyên có thể mang theo bà ngoại và Thanh Thanh sống một cuộc sống mà bọn họ muốn. Những “có lẽ” này đều là hy vọng, Giản Trì lại nhịn không được mà suy nghĩ, bọn họ vốn dĩ đáng có kết cục như vậy, mà không phải giống như trong truyện viết, bề ngoài mỹ mãn nhưng thật ra là một mớ lộn xộn.
Những câu chuyện chưa từng xảy ra chỉ có quá trình, không có nguồn gốc. Cậu vẫn không rõ nguyên nhân xảy ra tai nạn xe hơi của Quý Hoài Tư, không biết Văn Xuyên phải làm như thế nào mới có thể thực hiện tâm nguyện tự do, nhưng Giản Trì biết, cậu sẽ không thờ ơ như trước nữa. Nếu đã thoát ly quỹ đạo, vì sao không thoát ly triệt để hơn một chút? Để họ có một kết thúc thực sự hạnh phúc chứ không phải là một sự mỹ mãn giả dối.
Ý nghĩ này bắt đầu từ rất sớm, từ khi nhìn thấy Quý Hoài Tư đứng trên sân khấu với muôn ánh hào quang thì đã hình thành, nhưng khi đó Giản Trì không muốn nhúng tay, lại không biết thật ra vốn dĩ không có chuyện muốn nhúng tay hay không. Từ đầu đến cuối, cậu chỉ là một nhân vật trong câu chuyện. Trong lúc vô tình giấc mơ ban đầu kia mang đến cho cậu quá nhiều sự tự phụ, khiến cậu lầm tưởng rằng rút tình cảm ra ngoài là có thể lạnh lùng nhìn người xung quanh đi đến kết cục đã định.
Nhưng trong khoảng thời gian này, những chuyện xảy ra, những người gặp phải đều mang đến cho Giản Trì quá nhiều bất ngờ ngoài ý muốn. Có mấy lần cậu đã dao động, khi Quý Hoài Tư đứng dưới ánh trăng chơi violin, nói ra câu “Chúc mừng sinh nhật” với cậu, trong đêm khuya Giản Trì sờ mặt dây chuyền bằng ngọc kia tự hỏi mình. Cậu thật sự nguyện ý nhìn Quý Hoài Tư bởi vì bị thương mà phải bỏ chơi violin, hồn bay phách lạc đi tha hương sao?
Cậu không muốn.
Cho nên hết thảy sáng tỏ thông suốt rồi, cậu biết đây chỉ là một phần của chuyện xưa, việc có thể làm là nhắc nhở Quý Hoài Tư ở mức độ cao nhất, ngăn chặn bất hạnh xảy ra. Nghe qua có vẻ rất gian khổ nhưng Giản Trì lại không bất an như trong tưởng tượng. Trước kia tới bây giờ cậu đều theo chủ nghĩa cá nhân kiên định, từ khi đến Saintston, kết giao được với những người bạn bè này, gặp phải chuyện hoang đường vốn cả đời này có thể cũng không gặp được, tầng phòng tuyến trong lòng cậu dường như đang chậm rãi buông lỏng. Đây là chuyện tốt sao? Cảm giác như không tính là xấu lắm.
Đương nhiên, nếu như có thể trừ bỏ nhân tố gây phiền nhiễu là Thiệu Hàng, cảm giác của cậu có lẽ có thể tốt hơn một chút.
Lời nói mấy ngày trước của Trương Dương làm cho Giản Trì mãi mới ý thức được một năm này đã không còn bao nhiêu thời gian. Lúc mới tới Saintston, cậu còn có thể nhìn lịch ngày tính toán cẩn thận thời gian còn lại của học kỳ. Chớp mắt một cái, học kỳ đầu tiên của cậu ở Saintston đã đi đến hồi kết.
Sau khi vũ hội cuối năm kết thúc chính là kỳ nghỉ năm mới. Giản Trì vừa nghĩ đến có thể về nhà, cho dù đối mặt với đống assessment và thi cử chất thành núi cũng không có bao nhiêu buồn bực và oán hận.
Đại khái là vì cuối năm, trong khoảng thời gian này hội học sinh vô cùng bận rộn. Trương Dương có bạn bè quen biết ở hội học sinh, một lần gặp nhau ngoài căng tin, đối phương oán giận nói trong khoảng thời gian này vẫn luôn chuẩn bị cho vũ hội cuối năm, mỗi ngày tỉnh lại đều nơm nớp lo sợ, mở không biết bao nhiêu cuộc họp. Thẩm Thư Đình vừa nghiêm nghị vừa dọa người hết lần này tới lần khác, thành viên phía dưới khổ không thể tả. May mắn là thỉnh thoảng có Quý Hoài Tư ở bên cạnh khuyên bảo mới có thể khiến Thẩm Thư Đình ngẫu nhiên thả lỏng.
Giản Trì có một khoảng thời gian không gặp Quý Hoài Tư nhưng những cuộc nói chuyện vẫn chưa từng gián đoạn. Quý Hoài Tư thường nói với cậu về những gì đã xảy ra trong hội học sinh, đôi khi chụp ảnh và gửi qua cho cậu. Tuy rằng Giản Trì không phải là một thành viên trong số đó nhưng dần dần những chuyện nội bộ hội học sinh cậu đều hiểu rõ, bao gồm cả tiến độ vũ hội sắp tới.
Quý Hoài Tư: [Lát nữa lại phải họp tiếp]
Phía sau có một tấm ảnh, rõ ràng là vừa mới chụp. Trong phòng họp hội học sinh, mọi người còn chưa tới đông đủ, chỉ có thể thoáng nhìn thấy nửa khuôn mặt của Thẩm Thư Đình. Lúc làm việc, hắn có thói quen đeo một cặp kính không gọng, đặt trên sống mũi cao hơn người thường, ánh mắt cúi xuống nhìn tài liệu vẫn lạnh lùng nghiêm túc như cũ.
Giản Trì nhớ tới những lời phàn nàn của bạn bè Trương Dương, hỏi: [Còn chưa xác định xong chuyện vũ hội sao ạ?]
Quý Hoài Tư: [Về tổng thể đã không còn những ý kiến khác nhau nữa. Chẳng qua Thư Đình làm việc rất cẩn thận, chuyện lớn phải kiểm tra ít nhất ba lần mới có thể quyết định. Hôm nay là cuộc họp cuối cùng, những chuyện còn lại giao cho các bộ phận khác hoàn thành, anh có thể hơi thả lỏng một chút ^_^]
Nhìn thấy biểu cảm cuối cùng, không hiểu sao trong đầu Giản Trì hiện lên nụ cười của Quý Hoài Tư, hai người có loại cảm giác tương thông kỳ quái. Cậu vứt bỏ hình ảnh từ trong đầu ra: [Bận rộn lâu như vậy rồi, anh cũng cần nghỉ ngơi thật tốt.]
Quý Hoài Tư: [Lát nữa em có muốn đến hội học sinh không?]
Đang định hỏi có chuyện gì, Giản Trì thấy tin nhắn tiếp theo: [Tiểu thuyết lần trước em nhắc tới anh tìm được bản gốc tiếng Anh rồi, muốn tới xem không?]
Giản Trì xóa đi câu hỏi muốn hỏi, trả lời một chữ “được”.
So với thấp thỏm ban đầu, hiện tại Giản Trì đã có thể quen cửa quen nẻo mà đi vào văn phòng Quý Hoài Tư, trên đường đi cậu có gặp mấy thành viên, còn có người chào hỏi cậu.
Chắc là do trước kia Quý Hoài Tư đã nhắc tới tình hình của cậu, thành viên hội học sinh cũng không có bàn tán gì nhiều, trái lại rất thân thiện, ít nhất bề ngoài là như vậy.
Đi tới văn phòng của Quý Hoài Tư, ngửi được hương hoa thanh nhã, Giản Trì luôn cảm thấy thư giãn khó tả, mấy câu nói chuyện đơn giản nhất đều có thể chậm rãi tán gẫu thật lâu. Quý Hoài Tư thấy Giản Trì uống xong chén trà, tự nhiên thêm cho cậu một ít, hỏi: “Giản Trì, cuối tuần này em có thời gian không?”
Đề tài thay đổi khiến Giản Trì dừng một hồi, đã ôn tập khá ổn rồi, assessment phải giao có thể làm xong trước cuối tuần, thế là cậu trả lời: “Có thời gian, làm sao vậy ạ?”
“Sắp tới vũ hội rồi, anh muốn chọn một bộ lễ phục” Quý Hoài Tư cong cong khóe môi: “Em đồng ý đi cùng anh không?”
Nói “đồng ý” thì hình như có chút lạ lạ, “không đồng ý” cũng có chút vội vàng, Giản Trì do dự một lúc: “Mắt nhìn của em không tốt bằng anh, lỡ như lại thêm phiền phức cho anh thì sao.”
“Thêm một người có thể tham khảo thêm một phần, em cũng chưa có xem qua, làm sao biết ánh mắt của anh tốt chứ?”
Quý Hoài Tư luôn thích dùng giọng điệu ôn hòa nói ra câu hỏi ngược, không một chút dấu vết ném vấn đề ngược lại cho Giản Trì.
Đây vốn cũng không phải là yêu cầu vô lễ gì, đối mặt với lời mời lần thứ hai do cùng người cùng đưa ra, Giản Trì chỉ suy tư một hồi bèn gật đầu hỏi: “Thứ bảy hay chủ nhật ạ?”
“Ngày nào cũng được, em rảnh ngày nào thì đi ngày đó.”
“Vậy thì chủ nhật đi.” Giản Trì nói: “Có được không ạ?”
Ý cười trong đáy mắt Quý Hoài Tư hơi sâu, giọng nói cũng từ tốn: “Đương nhiên là được, giống như lần trước, anh sẽ tới đón em.”
Ôm sách rời khỏi văn phòng, Giản Trì khép cửa lại chuẩn bị xuống lầu. Lúc vội vàng xoay người cậu không kịp đề phòng bất ngờ đối đầu với Thẩm Thư Đình cách đó không xa. Không biết hắn đang đi về hướng này hay là một mình chờ ở đó, người như ảnh đứng không nhúc nhích.
Giản Trì có hơi muốn đổi phương hướng, nhưng thang máy đi xuống dưới lầu lại ở bên cạnh Thẩm Thư Đình.
Cậu bất đắc dĩ, chỉ có thể căng da đầu đi qua.
Giản Trì cúi đầu tránh ánh mắt của Thẩm Thư Đình. Cậu ấn thang máy, thấy con số nhảy lên, hơi thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói không chứa nhiệt độ của Thẩm Thư Đình đột nhiên truyền đến từ bên cạnh, cắt qua không khí đông cứng, từng câu từng chữ rơi vào bên tai: “Nếu đã có được thứ mình muốn, đừng nên thay đổi thất thường.”
Đại não trống rỗng vài giây, Giản Trì quét một vòng xung quanh không có ai, xác định câu “thay đổi thất thường” xen lẫn phản cảm này của Thẩm Thư Đình là nói với mình, do dự vài giây: “Xin lỗi, hình như em không nghe rõ?”
Nếu ánh mắt có thể biến thành sự thật, chắc hẳn trên người cậu nhất định đã cắm đầy dao đến từ Thẩm Thư Đình.
Thẩm Thư Đình vẫn bảo trì khoảng cách trước sau như một. Đôi mắt ngọc lục bảo lạnh lùng nhìn chăm chú vào Giản Trì, phảng phất nhìn thêm một cái cũng cảm thấy phiền chán: “Tôi nhìn thấy cậu đi ra từ trong ký túc xá Thiệu Hàng và Văn Xuyên, không cần biết mục tiêu ban đầu của cậu là ai, Quý Hoài Tư đã vì cậu mà làm nhiều thứ như vậy. Đừng nên quá tham lam, cẩn thận đến cuối cùng chẳng còn gì cả.”
Trong đầu Giản Trì chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi, giống như nghe hiểu, lại giống như không hiểu.
Cho đến khi Thẩm Thư Đình thong dong bình tĩnh rời đi, thang máy đi xuống tầng một, cậu mới chậm chạp hiểu được những lời vừa rồi là có ý gì.
Trong lúc nhất thời cậu có chút nghẹn ngào không nói nên câu, có chút tức giận bất lực không giải thích được, vừa buồn cười lại không biết nên cười từ đâu.