Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 54



Giản Trì tỉnh lại nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức bên cạnh, bây giờ là chín giờ bốn mươi sáng. 

Cậu đứng lên rửa mặt xong thì thấy Giản Thành Siêu đã không còn ở nhà. Sáng sớm ông đã đến tiệm giặt quần áo bắt đầu một ngày làm việc. Một tháng nữa là đến năm mới, các ngành sản xuất đều mở ra một giai đoạn bận rộn cuối năm. 

So với việc ở nhà đọc sách học tập, Giản Trì muốn đi đến tiệm giúp cha hơn, nhưng cậu vừa mới đề nghị đã bị Giản Thành Siêu từ chối. Thái độ của ông vô cùng cương quyết bảo cậu nghỉ ngơi thật tốt, hoặc là hẹn bạn bè trước đây ra ngoài chơi. 

Giản Trì không có bao nhiêu bạn bè, nhưng cậu cũng chỉ có thể bối rối đồng ý. Cậu nghĩ đến Trương Dương, nhưng không ngờ vừa lên HS liền nhìn thấy Trương Dương mới đăng ảnh du lịch ở tỉnh khác, ý nghĩ này đã bị tạm thời gác lại. 

Ngoại trừ làm các đề toán để giảm bớt áp lực, không có việc gì làm thì chơi trò chơi đơn giản trên máy, hoặc xem phim cũ chất lượng cao của mười mấy năm trước thì Giản Trì không có sở thích nào khác. Nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Giản Trì. Mục tiêu cuộc sống của cậu cho tới bây giờ chỉ có thi đậu đại học, thuận lợi tốt nghiệp rồi đi làm, những điều này nghe có vẻ còn nhàm chán hơn nhiều so với mấy trò chơi trên máy tính. 

Một cuộc sống nhàm chán như vậy không thể kéo dài hơn hai tháng. Mỗi ngày sau khi ăn cơm xong Giản Trì đều đi ra ngoài đi dạo vài vòng, hai ngày liên tục cậu đã tìm hiểu địa hình xung quanh khu vực này. Ngoại trừ tòa nhà chung cư cao bốn năm lầu này, một vòng xung quanh đều là các quầy hàng ăn vặt, cửa hàng bánh bao huyện Sa bày bán các loại bánh khác nhau, một vài cửa hàng kim khí, còn có một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động. 

Ra khỏi khu dân cư đi về phía Đông sẽ càng thêm náo nhiệt một chút, có một hiệu sách Tân Hoa không lớn lắm và một trường mẫu giáo, nhìn qua có thể thấy thấy ngôi trường này đã có tồn tại nhiều năm. Mỗi lần Giản Trì ngồi trong hiệu sách đọc sách, cậu đều có thể nghe được những bài hát thiếu nhi và tiếng trẻ con đang đùa giỡn ở trường mẫu giáo bên cạnh, có lẽ là đây là nguyên nhân khiến cho việc làm ăn của hiệu sách không được tốt lắm, mỗi buổi chiều Giản Trì đều đến đây. 

Saintston không có bài tập về nhà vào ngày lễ, nhưng cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc việc học. Giản Trì mang theo mấy quyển sách giáo khoa kinh tế đi vào hiệu sách, ngồi vào vị trí mỗi lần cậu đều ngồi, vừa đeo tai nghe lên, phía sau truyền đến một tiếng đồ vật rơi xuống. Một cô bé bảy tám tuổi đang cố sức bám lấy giá sách, dáng người nhỏ gầy, mặc quần áo màu xám, cột tóc đuôi ngựa. 

Giản Trì tháo tai nghe xuống đi tới bên cạnh, cậu nhìn thoáng qua giá sách: “Em muốn lấy quyển sách nào?”

Cô bé im lặng, làn da của cô bé ngăm đen hơn so với những bé gái bình thường, đôi mắt to tròn long lanh như trái nho, Giản Trì vô cùng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Cô bé lấy tay chỉ vào quyển sách trên hàng thứ ba ‘Vạn Vật Giản Sử’, cẩn thận nhận lấy sách từ trong tay Giản Trì, ôm vào trong ngực, thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn anh trai.”

Giản Trì có chút bất ngờ khi thấy cô bé có hứng thú với ‘Vạn Vật Giản Sử’, nhưng cậu chỉ suy nghĩ một chút, cũng không hỏi gì nhiều. 

Cậu nhặt những quyển sách rơi trên mặt đất đặt lại lên kệ, ngồi trở lại vị trí. Sự chú ý vừa tập trung vào trang sách trước mắt, ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng đang chậm rãi di chuyển đến chiếc ghế cách cậu một chỗ ngồi. Cô bé nhận được cuốn sách đã trở thành vị khách thứ hai trên chiếc bàn. 

Lần này Giản Trì ở lại hiệu sách cho đến gần tối. Thời gian học tập mà cậu đặt ra mỗi ngày là bốn tiếng, bình thường giờ này cậu đã trên đường đi bộ về nhà. Cô bé bên cạnh cầm quyển ‘Vạn Vật Giản Sử’ đọc, không có ai tới đón cô bé, nhưng có thể thấy cô bé không hề sốt ruột, hoàn toàn không giống những đứa trẻ bình thường hay chạy nhảy lung tung. 

Giản Trì nhìn bầu trời bên trời bên ngoài đã sập tối, cậu tắt nhạc đang phát đi, cố ý thăm dò, nhẹ giọng hỏi: “Bạn nhỏ à, cha mẹ em không có ở đây sao?” 

Cô bé dời ánh mắt ra khỏi quyển sách, dáng vẻ vô cùng cảnh giác: “Không có ở đây.” 

“Lát nữa có ai đến đây đón em không?” 

“Anh trai sẽ tới đón em.” 

Giản Trì hơi yên tâm một chút, cậu nghĩ lại hiệu sách cũng sắp đến giờ đóng cửa, lập tức hỏi: “Em có muốn anh cùng chờ anh trai với em không? Trời sắp tối rồi.” 

Cô bé do dự một lúc, sau đó lắc đầu: “Không cần, cảm ơn anh.” 

Là một đứa trẻ lễ phép. 

Giản Trì không kiên trì nữa, vừa rồi cô bé nói chuyện rất chắc chắn, đương nhiên đối với chuyện chờ đợi anh trai đã thành thói quen. Giản Trì và ông chủ hiệu sách nói chuyện vài câu, sau đó thu dọn đồ đạc bước ra khỏi hiệu sách, gió lạnh ngoài cửa thổi qua, cuốn đi sự ấm áp trong cửa hàng. Cậu kéo dây kéo áo khoác lên, nghe được phía trước có tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu muốn tránh sang một bên, lại ngẩn người tại chỗ. 

“Văn Xuyên?” 

Trong thời tiết lạnh như vậy, Văn Xuyên chỉ mặc một chiếc áo len có mũ màu đen, ẩn nấp trong bóng đêm. Bên dưới là quần jeans và giày thể thao, chất liệu vải denim giặt đến mức cũ rồi, khó phân biệt được đôi giày này rốt cuộc là màu trắng hay xám. Cậu ta kéo mép mũ đến trước mắt, trong bóng tối chiếc cằm mơ hồ lộ ra đường cong ưu việt cùng vài sợi tóc đen rủ xuống trước ngực, trong tay mang theo một túi nilon tản ra mùi thức ăn, nhìn qua liền biết là vừa mới mua về từ cửa hàng thức ăn nhanh. 

Âm thanh đột ngột này làm cho bóng dáng Văn Xuyên đứng yên tại chỗ, trong mắt xẹt qua một sự dao động ngoài ý muốn, đôi môi khẽ giật giật, tìm lại âm thanh trong cái nhìn im lặng với Giản Trì. 

“Thật trùng hợp.” 

“Thật trùng hợp.” 

Giản Trì bị gió thổi làm giật mình, cậu kéo hết dây kéo lên, đi xuống bậc thang: “Cậu muốn đến hiệu sách sao?” 

“Ừm.” Văn Xuyên nói: “Cậu cũng vậy à?” 

“Tôi chuẩn bị về rồi.” 

Giản Trì nói ra những lời này thì trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, sao giờ này Văn Xuyên lại đến hiệu sách? 

Lời nói vừa rồi của cô bé kia một lần nữa vang lên bên tai cậu, không đợi Giản Trì xâu chuỗi hai người lại với nhau, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân lạch cạch. Cô bé lập tức chạy đến bên cạnh Văn Xuyên, tóc cũng tản ra không khác lắm, cô bé đi qua nắm chặt một góc áo ngoài, trốn phía sau Văn Xuyên, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Giản Trì. 

“Thanh Thanh, gọi anh đi.” Văn Xuyên khẽ ấn vào gáy cô bé, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, giọng nói lộ ra vẻ ôn nhu không dễ phát hiện: “Anh ấy là bạn tốt của anh trai em.”

Thanh Thanh thò đầu ra, cô bé ngoan ngoãn gọi Giản Trì một tiếng “anh”, dáng vẻ cảnh giác vừa rồi đã bị sự tò mò thay thế. 

Giản Trì nghe thấy tiếng “anh” này thì giật mình, thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, hồi lâu sau cậu mới nhớ tới hỏi Thanh Thanh: “Anh ấy chính là anh trai em vừa nói sao?” 

Đôi mắt Thanh Thanh chợt sáng lên, cô bé gật gật đầu. 

Văn Xuyên nhìn thấy Giản Trì bất ngờ: “Vừa rồi hai người đã nói gì vậy?” 

“Hôm nay trong hiệu sách chỉ có hai chúng tôi, tôi thấy trời cũng tối rồi, lo lắng cô bé không có người đến đón, nên đã hỏi vài câu, cô bé nói chờ lát nữa sẽ có anh trai tới đón.” Giản Trì nói: “Tôi thật không ngờ anh trai cô bé chính là cậu.” 

Khóe môi Văn Xuyên hơi cong lên một chút, sự lạnh lùng trên mặt cũng dịu đi không ít, cậu ta cúi đầu nhìn Thanh Thanh: “Thanh Thanh là cháu gái của bà ngoại, cũng là em gái của tôi.”

Giản Trì hiểu được ý tứ của những lời này. 

Con đường vào ban đêm bị ngăn cách bởi mấy ngọn đèn đường mờ ảo, một vài ngọn đèn đã không được thắp sáng, con đường rải đầy sỏi dưới chân cũng không bằng phẳng, Giản Trì và Văn Xuyên sóng vai đi cạnh nhau, bên cạnh dắt theo Thanh Thanh. 

Giản Trì nghĩ nên nói cái gì đó để phá vỡ sự trầm mặc này, cậu hỏi: “Cậu sống ở nơi này sao?” 

“Tôi không muốn nhìn thấy người nhà họ Phó, cho nên dọn ra ngoài.” Giọng nói của Văn Xuyên nhàn nhạt, trong đêm tối yên tĩnh đặc biệt trầm thấp, có thể cảm nhận được lồng ngực cậu ta hơi dao động: “Cậu cũng ở chỗ này sao?” 

“Tầng thứ ba của tòa nhà phía trước, chỗ đèn sáng chính là nhà tôi.” Giản Trì nói: “Chắc là bây giờ cha tôi đang ở nhà.” 

Văn Xuyên theo miêu tả nhìn qua, cậu ta im lặng hồi lâu, sau khi đi được một đoạn đường, Văn Xuyên thấp giọng trả lời: “Tôi ở tòa nhà bên cạnh cậu.”