Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 57



Không thể nói Giản Trì là người hiểu người khác, nhưng chắc chắn cậu hiểu Giản Thành Siêu. Giữa bọn họ thay vì nói là cha con, thì càng giống như bạn bè, càng giống như là biết rõ đối phương, bao dung hiểu biết lẫn nhau. 

Giản Thành Siêu không có nhiều thói quen xấu thường có của đàn ông trung niên. Có thể trước kia có, nhưng sau khi Hà Nguyệt Thanh qua đời, vợ rời đi đã khiến ông chịu một đả kích nặng nề. Từ khi Giản Trì bắt đầu có ấn tượng, Giản Thành Siêu đã làm việc rất bận rộn, chăm sóc cậu và sau đó lại tiếp tục làm việc. Nếu như không liều mạng như vậy, trong nhà căn bản không thể lấp đầy được các khoản tiền thuốc men. Khi còn bé Giản Trì đã sớm hiểu được Giản Thành Siêu không dễ dàng gì, vì vậy cậu hy vọng được đi theo giúp ông. 

Giản Trì không tin Giản Thành Siêu, người từng làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình sẽ không trả được nợ. Hiện giờ cậu đã có học bổng toàn phần của Saintston, học phí và sinh hoạt phí không cần trong nhà phải lo nghĩ, cho dù cửa tiệm mới làm ăn không tốt, cuộc sống cũng không đến mức nghèo túng đến mức cần vay tiền. Từ biểu hiện của Giản Thành Siêu, càng giống như là không muốn sau khi cậu biết chuyện sẽ lo lắng, hơn là đang trốn tránh việc bị đòi nợ. 

Nằm trên giường, Giản Trì nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh chụp, cậu suy nghĩ thật lâu. Nếu như không có vấn đề gì ở Giản Thành Siêu, thì vấn đề chính là ở cậu. 

Trước khi tiến vào Saintston, cậu rất khó tin tưởng sẽ có người dùng những thủ đoạn độc ác hãm hại em trai ruột của mình hết lần này đến lần khác. 

Thực tế cũng giống như những gì Trương Dương nói một cách hời hợt vào ngày hôm đó. Sinh ra trong một gia đình nổi bật, lợi ích trở thành phương thức chính để kết nối những người thân trong gia đình chứ không phải là tình cảm. Bạch Thư Quân không ngừng hãm hại Bạch Hy Vũ, chỉ vì cậu ta cảm thấy Bạch Hy Vũ cướp đi Thiệu Hàng cùng cha và anh cả của cậu ta. Như vậy hiện giờ trong mắt Bạch Thư Quân, cậu có phải cũng trở thành “chướng ngại” cướp đi Thiệu Hàng lại còn cố ý khiêu khích hay không? Bạch Thư Quân sẽ vì như thế mà trả thù cậu sao? 

Nếu như lần đó không có Vệ An đăng bài vu khống trên HS, có lẽ Giản Trì sẽ không suy đoán như vậy, nhưng ánh mắt Vệ An trước khi rời đi đã chứng minh chủ mưu thật ra là một người khác, Giản Trì không thể không nhìn nhận vấn đề này với phương án tồi tệ nhất.  

Bạch Thư Quân vừa mới trở lại trường học, Vệ An bỗng nhiên nắm giữ rất nhiều nội tình mà lẽ ra cậu ta không nên biết, sau đó lại dùng những thứ đó để đối phó cậu. Cậu vừa mới bị Bạch Thư Quân đơn phương coi là cái gai trong mắt, đã chứng kiến bộ mặt vốn có của đối phương, hiện tại cửa tiệm trong nhà đã bị người vô duyên vô cớ phá hoại. 

Trên đời không có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy. 

Buổi tối khi ăn cơm, thái độ của Giản Thành Siêu hoàn toàn không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường. Ông vẫn cười ha hả tán gẫu những chuyện vặt vãnh mấy ngày gần đây. Miệng và đáy lòng Giản Trì đều không có tư vị gì, cậu chậm rãi nhai cơm, cho đến khi sắp ăn xong cậu mới mở miệng nói: “Cha, máy tính bảng của con hỏng rồi, buổi chiều mang đến cửa hàng sửa, nhân viên cửa hàng nói không sửa được.”

Có lẽ Giản Thành Siêu bị tiếng “cha”này làm cho sửng sốt một chút, Giản Trì rất ít khi gọi ông như vậy, lời nói thiếu chút nữa nói không hoàn chỉnh: “Sao lại như vậy? Không sửa được là muốn mua cái mới sao?” 

“Lúc trước ở trường có làm rơi một lần, chắc là lúc đó làm vỡ bộ phận bên trong.” Giản Trì nói dối mà mặt không hề biến sắc, cậu miêu tả giống như là thật sự đã từng xảy ra: “Con đi xem một vài máy tính mới cùng thương hiệu, giá hơn một ngàn đồng.” 

“Lúc mới mua cha đã dặn con bình thường phải cẩn thận một chút, máy tính bảng dễ vỡ như vậy, làm rơi vài lần thì cũng không dùng được nữa.” 

Giản Thành Siêu đau lòng nói vài câu, giọng điệu cũng không nghiêm túc lắm, ông nhìn thấy Giản Trì cũng giống như đã biết sai rồi, nên rất nhanh đã thả lỏng: “Đợi lát nữa cha chuyển tiền cho con, ngày mai con đi mua cái mới. Cái hỏng kia đừng ném đi, có lẽ còn có thể bán cái cũ, cho con làm tiền tiêu vặt. Sắp đến tết, con cũng phải mua thêm vài bộ quần áo mới, cha thấy con suốt ngày mặc áo khoác này, cũng nên thay cái mới rồi.” 

“Con biết rồi.” Giản Trì nói: “Cảm ơn cha.”

Rất nhanh Giản Thành Siêu đã chuyển bốn ngàn đồng qua cho cậu, Giản Trì để lại năm trăm, ngày hôm sau cậu đem số tiền còn lại trở về nguyên vẹn, cậu nói với Giản Thành Siêu cậu đi cửa hàng khác xem một chút, người nơi đó nói có thể sửa, chỉ cần hai trăm đồng là đủ rồi. Tuy rằng Giản Thành Siêu có chút khó hiểu, nhưng những chi phí sửa chữa rắc rối này ông căn bản không hiểu. Ông còn khen Giản Trì cẩn thận, may mà cậu đi đến nơi khác hỏi thử, nếu không lại phải lãng phí mấy ngàn đồng này. 

Sau khi thử thăm dò một chút, Giản Trì có thể xác định nội dung viết trên cửa tiệm đều là vu khống không có cơ sở. Lúc đó trong nhà vì còn nợ tiền thuốc men, cuộc sống trôi qua khó khăn không thôi, mua thịt lợn cũng đều phải cân nhắc, chứ đừng nói là tùy tiện liền lấy ra mấy ngàn mua máy tính bảng cùng quần áo, thái độ của Giản Thành Siêu cũng không có một chút do dự nên có khi nợ nần. 

Sự thật này cũng không làm cho tâm trạng Giản Trì chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm nặng nề. Cậu cân nhắc thật lâu, sau đó gửi cho Bạch Hy Vũ một tin nhắn: [Xin hỏi cậu có thể đưa cho tôi biết thông tin liên lạc của Bạch Thư Quân không? Không được cũng không sao, làm phiền rồi.]

Bạch Hy Vũ là con đường duy nhất trước mắt cậu có thể liên lạc được với Bạch Thư Quân, mặc dù Quý Hoài Tư và Thiệu Hàng cũng có thể làm được, nhưng làm như vậy gần như tương đương với việc tiết lộ chuyện này ra ngoài, Giản Trì không muốn mạo hiểm như vậy. 

Tin nhắn trả lời đến rất nhanh: [Tất nhiên, có chuyện gì xảy ra sao?]

Giản Trì chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đánh chữ nói: [Cảm ơn, tôi có một số việc cần hỏi cậu ta.]

Bạch Hy Vũ gửi tới một chuỗi số điện thoại, theo sau là biểu tượng lo lắng, nói: [Thật sự không có việc gì sao? Mấy ngày trước khi tớ nghe anh trai gọi điện thoại hình như đã nhắc tới tên cậu, còn tưởng rằng đó là ảo giác, cậu thật sự…] 

Bạch Hy Vũ: [Xin lỗi, tớ nên nói với cậu sớm hơn.] 

Nhịp tim Giản Trì đập mạnh vài nhịp, một lát sau cậu mới nhớ tới Bạch Hy Vũ đang chờ ở bên kia: [Không có việc gì, đây không phải lỗi của cậu. Tôi và cậu ta đúng là có chút mâu thuẫn, có thể giải quyết rất nhanh thôi, cậu không cần lo lắng.]

Không cần hỏi tiếp, Giản Trì đã biết đáp án. Khi bấm số điện thoại này, Giản Trì nhìn ánh mặt trời nặng nề ngoài cửa sổ, không hiểu sao trong lòng cậu lại vô cùng bình tĩnh. Tiếng tút tút vang lên vài cái, giọng nói ôn hòa yếu ớt xen lẫn một chút âm thanh dòng điện truyền vào lỗ tai, Bạch Thư Quân không chút để ý mở miệng: “Ai vậy?” 

Giản Trì không nói nhảm: “Là tôi.” 

Im lặng vài giây, Giản Trì kiên nhẫn giữ điện thoại, cho đến khi ở đầu dây bên kia truyền đến một tiếng hừ khinh thường, lúc cậu ta mở miệng lần nữa đã không còn trạng thái yếu đuối vừa rồi: “Ai cho cậu số của tôi? Bạch Hy Vũ?” 

Giản Trì không trả lời câu hỏi của cậu ta, cậu hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn cái gì?” 

“Bây giờ cuối cùng cậu cũng biết sợ rồi sao?” Giống như Bạch Thư Quân đang nở nụ cười, trong bông mềm lại giấu dao: “Tôi cũng không biết tôi muốn cái gì, hơn nữa tôi đã sớm nhắc nhở cậu, đừng quấn lấy lấy A Hàng nữa, là do cậu không nghe nên mới gây phiền phức cho nhà mình, nếu như cậu ngoan ngoãn làm theo, tôi cũng không thèm để ý đến cậu.”

Cưỡng từ đoạt lý như vậy khiến cho Giản Trì mím môi, điện thoại bị siết chặt, lòng bàn tay hơi đau: “Cậu nên điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai đang quấn lấy ai.” 

Bên tai lập tức im lặng, chợt, tiếng ném đồ liên tiếp vang lên, Giản Trì cầm điện thoại ra xa bên tai, giọng nói của Bạch Thư Quân cuối cùng âm trầm truyền đến: “A Hàng không phải loại người đó. Nếu không phải cậu vẫn cho anh ấy hy vọng, trêu chọc anh ấy, anh ấy rõ ràng cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái. Tôi còn tưởng rằng cậu gọi cuộc điện thoại này là vì cầu tình chịu thua, nếu là như vậy tôi có thể còn đồng ý suy nghĩ một chút, nhưng hiện tại cậu không có cơ hội nữa rồi.”

“Bạch Thư Quân, làm loại chuyện này sẽ làm cho cậu cảm thấy vui vẻ sao?” Giản Trì từng câu từng chữ hỏi: “Nếu như có, cậu thật sự nên đi kiểm tra não của mình đi.”

Tiếng mắng chửi phẫn nộ vừa truyền ra một nửa, Giản Trì đã cúp điện thoại.

Ban đầu, cậu quả thực là muốn khuyên nhủ Bạch Thư Quân một chút, dù sao cũng đã làm công dân tốt mười tám năm, nguyên tắc của cậu là có thể không động thủ thì không động thủ, có thể không mắng liền nói đạo lý, nhưng Bạch Thư Quân không cho cậu cơ hội này. 

Bệnh tật bẩm sinh đã trở thành vũ khí để Bạch Thư Quân đòi hỏi sự quan tâm và yêu thương của người thân. Nhà họ Bạch đối với cậu ta bao dung, chiều hư cậu ta thành một cậu chủ nhỏ bên ngoài là vàng bạc, bên trong lại thối nát. Giản Trì cũng không cho rằng nuông chiều có thể ngang hàng với ác độc, trước mặt người ngoài, Bạch Thư Quân thông minh dùng vẻ bên ngoài che dấu bản tính đằng sau. Đồng thời cậu ta cũng không thông minh như vậy, không chút che dấu hành vi xấu xa của mình, để chúng bại lộ trước mặt kẻ thù. 

Cậu ta có thể thành công hãm hại người khác hết lần này đến lần khác, thoát khỏi sự trừng phạt, sống đến kết cục của toàn bộ quyển sách, không nằm ngoài một nguyên nhân, chính là cậu ta được nhà họ Bạch che chở. 

Giản Trì ý thức được vô cùng rõ ràng, ở trước mặt Bạch Thư Quân, sự phản kháng của cậu nhỏ bé cỡ nào, có lẽ đối phương chỉ cần một câu là có thể dễ dàng hủy diệt cuộc sống của cậu. Ánh sáng cuối cùng trên bầu trời hoàn toàn tắt đi, từ lúc về nhà đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Giản Trì mất ngủ đến rạng sáng. 

Trưa hôm sau chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên cậu bình tĩnh nhìn lên trần nhà, sau đó đối diện Thiệu Hàng đang ngồi bên giường. 

“Thức rồi?” 

Thiệu Hàng dựa vào ghế, chân dài đan xen, trong tay đang lật một quyển album ảnh, cười như không cười nhìn cậu. Giản Trì hơi khẽ bình tĩnh lại, album ảnh kia dĩ nhiên là ảnh chụp khi còn bé của cậu, trong lúc nhất thời cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cậu đứng dậy muốn đoạt lại, Thiệu Hàng giơ cao cánh tay, tay kia rất tự nhiên ôm lấy Giản Trì đang nhào tới, cố ý xuyên tạc: “Nôn nóng muốn được ôm ấp như vậy sao?” 

“Sao anh lại ở đây?” Tâm trạng của Giản Trì giờ phút này cũng không tốt hơn trạng thái sau khi mất ngủ. Ngay cả phản bác cũng không thèm, cậu hoài nghi có phải tối hôm qua trong giấc mơ cậu mắng Thiệu Hàng là đầu sỏ, mắng quá tàn nhẫn, dẫn đến cơn ác mộng thành sự thật. 

Uất ức cùng kinh ngạc thay phiên nhau tràn ngập trong đại não của cậu, không đợi hắn trả lời, ánh mắt Giản Trì dừng lại trên mái tóc Thiệu Hàng. Cậu nhìn một lúc lâu đến khi Thiệu Hàng quay đầu lại, hắn hơi mất tự nhiên sờ lên mái tóc đen trên trán một chút, giọng điệu trầm thấp hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người khác nhuộm tóc bao giờ à?”