Khi đến hội trường tổ chức buổi lễ đón học sinh mới, Trương Dương đã đưa ra nhận xét như vậy.
Giản Trì quét mắt nhìn về phía đông đảo học sinh phía trước, có rất nhiều gương mặt xa lạ. Nếu như dựa vào ghim cài để phân biệt, màu vàng lấn áp qua tất cả các màu sắc khác, chỉ có không đến mười học sinh đặc biệt. Bọn họ có vẻ thận trọng trước trận chiến lớn như vậy, một số tỏ ra mới lạ nhìn xung quanh, trong khi những người khác lại thận trọng, nhìn chằm chằm vào trong hội trường mà không chút chớp mắt, Giản Trì cảm có cảm giác như bản thân vừa mới nhập học.
“Chờ hiệu trưởng và chủ nhiệm phát biểu xong thì đây chính là sân nhà của hội học sinh.” Trương Dương ở bên cạnh ngáp một cái, cậu ta cũng buồn ngủ giống như tất cả những người xung quanh, nhìn qua chỉ có hội học sinh mới đang nghiêm túc lắng nghe.
Tầm nhìn ở chỗ của Giản Trì không tệ, dựa vào Trương Dương có thể thấy rõ chủ nhiệm đang nói vô cùng kích động trên sân khấu: “Buổi chiều là bắt đầu học luôn sao?”
“Ngày đầu tiên khai giảng sẽ nói chuyện phiếm trong kỳ nghỉ trước, rất thoải mái, không biết năm thứ ba còn có thể như vậy hay không?” Trương Dương miễn cưỡng lấy lại một chút tinh thần: “Mỗi năm cuối cấp, Saintston sẽ tổ chức cho lớp 12 một chuyến đi chơi, xem như là thư giãn cuối cùng trước khi HSST, không biết năm nay sẽ đi đâu.”
Saintston thực sự rất nhân văn trong lĩnh vực này, nếu 80% thời gian trên lớp là nghiên cứu sách giáo khoa thì 20% còn lại là mở rộng ngoại khóa. Môn học mà Giản Trì chọn không thoải mái như vậy, hoạt động lớn nhỏ bình thường cậu cũng tham gia không ít, nghe được năm lớp 12 còn có thể đi du lịch, cảm giác ngạc nhiên cũng không kéo dài quá lâu, cậu hỏi: “Khóa trước đi đâu?”
“Hình như là đến Bắc Âu ngắm cực quang, hội học sinh khóa trước tương đối giàu có, thuê một hòn đảo tư nhân nhỏ chơi ba ngày, không biết năm nay… Vừa nói tới hội học sinh, hội học sinh đã đến.”
Lời nói của Trương Dương đột ngột dừng lại khi thấy Thẩm Trữ Đình bước lên sân khấu. Trên thực tế, hầu hết tất cả các học sinh đang buồn ngủ đều trở nên tỉnh táo vào lúc này. Ánh đèn chiếu lên bóng lưng cao thẳng của Thẩm Trữ Đình, đồng phục màu xanh đậm phảng phất như được thiết kế riêng cho hắn, vừa tao nhã gần gũi lại vừa vặn.
Hắn đi tới trước micro, điều chỉnh độ cao một chút, không mang theo bất kỳ bản thảo nào, đôi mắt trong veo và lạnh lùng như ngọc xuất hiện trên màn hình lớn, làm cho Giản Trì có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm, sống lưng trở nên lạnh lẽo. Từ phản ứng của những người xung quanh cho thấy cậu không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy.
Một chút cũng nhìn không ra bộ dáng chật vật trong thang máy làm cho hắn lăn lộn kia.
Giản Trì có chút không thể xóa nhòa hình ảnh trong đầu, muốn dời ánh mắt đi. Thẩm Trữ Đình phảng phất có thể từ trong hội trường chứa đựng ngàn người rõ ràng thu được nội tâm của cậu, giọng nói trong trẻo lưu loát, tầm mắt xuyên qua hàng ghế đầu của mọi người, tập trung trên người Giản Trì, rất nhanh trừng mắt một cái. Thế cho nên Giản Trì còn chưa kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, chợt nghe thấy Trương Dương rít một tiếng: “Vừa rồi anh ta đang trừng tôi sao? Hình như tôi không làm gì cả mà.”
Đây cũng là lời Giản Trì muốn nói.
Buổi lễ kéo dài hai tiếng rưỡi thì kết thúc, học sinh mới tiếp tục hoạt động tham quan trong nửa ngày tiếp theo, Giản Trì cùng Trương Dương trở về lớp học. Những vị khách được mời tham gia buổi lễ đã sớm rời khỏi hiện trường, Giản Trì lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên vừa ngồi ở hàng ghế đầu vẫn đứng lại bên ngoài hội trường. Dấu vết năm tháng lưu lại trên mặt ông ta không che khuất được đường nét anh tuấn khi còn trẻ, người phụ nữ giống như thư ký đứng bên cạnh ở bên tai ông ta nói gì đó, người đàn ông cau mày, sau đó thả lỏng, lấy lại bình tĩnh, xua tay.
Giản Trì nhịn không được nhìn thêm vài lần, không biết vì sao có chút quen thuộc. Cậu nghe được trong miệng một học sinh lướt qua hình như nhảy ra chữ Thiệu, Giản Trì có một loại suy đoán, hạ thấp giọng: “Người đàn ông kia là cha của Thiệu Hàng sao?”
Trương Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhíu mày: “Hình như đúng vậy, hàng năm cha Thiệu Hàng đều tham gia lễ đón học sinh mới, nhưng đều rời đi rất sớm, tôi cũng không gặp vài lần. Hiện giờ đã kết thúc lâu như vậy, tại sao ông ấy còn chưa trở về?”
“Có thể là đang chờ Thiệu Hàng.”
“Không thể nào.” Trương Dương lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu, không quên nói thêm một câu: “Quan hệ giữa bọn họ rất tệ.”
Giản Trì không biết đây là tệ đến mức nào mới có thể khiến người ngoài dám chắc chắn như vậy.
Buổi chiều cậu đi nộp đơn xin rời khỏi câu lạc bộ, thoạt nhìn chủ tịch câu lạc bộ rất không nỡ, vừa thở dài vừa muốn giữ cậu lại, khiến Giản Trì cũng không nỡ nói ra lời từ chối quyết liệt. Đổi câu lạc bộ cần thời gian khoảng một tuần, vì thế Giản Trì không thể không ở trong câu lạc bộ văn học tiếp tục một tiết học, có chút ngoài ý muốn chính là, Thiệu Hàng không có ở đây, Bạch Thư Quân cũng không có ở đây.
Vào lúc này điện thoại di động nhận được một tin nhắn: [Qua đây.]
Tin nhắn đến từ Thiệu Hàng, hai chữ không đầu không đuôi.
Giản Trì trả lời một dấu chấm hỏi, Thiệu Hàng tiếp tục gửi tới hai chữ: [Với tôi.]
Qua đây với tôi.
Giản Trì cảm thấy Thiệu Hàng có thể lại phát bệnh, cậu hỏi: [Làm sao vậy?]
Bỗng nhiên, cậu nhớ tới người đàn ông cậu nhìn thấy vào ban ngày, còn có Trương Dương nói “quan hệ rất tệ”, hai chuyện giống như liên kết thành một đường. Giản Trì suy nghĩ một chút, đem từ ngữ đã suy nghĩ trong đầu thay đổi: [Nếu anh cảm thấy không thoải mái có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi.]
Thiệu Hàng không trả lời.
Chuyện này rất hiếm thấy, dù sao trước kia đều là hắn gửi tới từng tin nhắn vô nghĩa. Giản Trì tắt điện thoại di động, tham gia vào hoạt động của câu lạc bộ văn học lần cuối, muốn xóa bỏ chút khác thường trong đáy lòng nhưng không mấy thành công.
Cậu vốn có thể xem nhẹ, nếu đổi lại là hai tháng trước cậu khẳng định sẽ không có chút gánh nặng nào, hơn nữa còn có thể có một tia phiền chán. Nhưng Giản Trì không thể bỏ qua sự trợ giúp lần trước của Thiệu Hàng với cậu, mặc dù khởi đầu bị hãm hại cũng có một phần do Thiệu Hàng mà ra, cậu vẫn nhớ rõ cảm giác như trút được gánh nặng, không cần băn khoăn gì cả.
Khi đó Giản Trì thậm chí còn nghĩ, hành vi trước kia của Thiệu Hàng cũng không phải không thể tha thứ.
Giản Trì xoay bút, trong lòng dâng lên nỗi rối rắm quen thuộc, không dám tưởng tượng, cậu thế nhưng lại đang lo lắng cho Thiệu Hàng. Khi hoạt động của câu lạc bộ kết thúc, Giản Trì không thu hút chú ý của bất kỳ ai rời khỏi phòng bằng cửa sau, trong tin nhắn không đề cập đến bất kỳ địa điểm nào, cậu cũng không nghĩ nhiều, dựa vào bản năng hoặc là một loại trực giác đi tới trước lớp học piano.
Cửa không khóa, lộ ra một khe hở, tiết lộ đáp án chính xác cho cậu. Giản Trì chậm rãi đẩy cửa ra, cây đàn dương cầm đặt ở giữa mở nắp ra, ghế ngồi bị người tùy tiện kéo ra. Phóng tầm mắt ra xa, Thiệu Hàng ngồi dựa vào dưới cửa sổ mở rộng, đôi mắt khép hờ, gió bên ngoài thổi lên mái tóc lộn xộn trên trán hắn, tựa hồ sinh ra cảm ứng, hắn mở mắt ra quay đầu nhìn về phía Giản Trì.
Giản Trì đảo mắt nhìn qua mấy chai rượu rỗng trên mặt đất, rốt cuộc cậu cũng biết mùi hăng từ đâu mà ra khi cậu vừa bước vào, Giản Trì nhíu mày một chút hỏi: “Sao anh lại uống rượu?”
Thiệu Hàng mấp máy môi, khẽ trầm xuống: “Lại đây.”
“Làm gì?”
“Lại đây một chút.”
Giản Trì cho rằng mình sẽ không nghe lời Thiệu Hàng như vậy nhưng khi bắt gặp hai mắt tối tăm không rõ của Thiệu Hàng, cậu đã nghe theo. Hai chân đưa ra chỉ thị trước não bộ, còn chưa kịp đứng vững, Thiệu Hàng đã duỗi tay ra ôm chặt lấy cậu, rơi vào một vòng tay nóng bỏng, tim cậu đập thình thịch.
Trong nháy mắt đầu óc cậu trống rỗng, Giản Trì đưa tay muốn đẩy ra, bất ngờ nghe thấy bên tai vang lên thanh âm của Thiệu Hàng, không cường thế ngỗ nghịch giống với trước kia, mang theo chút khẩn cầu, uất ức còn có chút khàn khàn mở miệng: “Tôi không làm gì, chỉ muốn ôm cậu.”