Hoa đăng bay đầu trời, đường phố vô cùng nhộn nhịp.
Gió mang theo cái se se lạnh tới, thổi bay lớp áo choàng lông cừu của thiếu niên.
Thiếu niên đứng thẳng lưng, ánh mắt lăng lệ, gương mặt anh tuấn soái khí bừng bừng, áo lông cừu như cũ không thể giảm đi sự oai phong của y.
Bên trong áo choàng chính là một tầng áo giáp, theo bước chân của thiếu niên, những mảnh giáp cọ vào nhau phát ra những âm thanh linh đinh thanh thúy.
Đằng sau thiếu niên là một đoàn người cưỡi ngựa mặc áo giáp, mỗi người đều mang theo sát khí bừng bừng, nhưng mỗi lần nhìn đến cảnh tượng đường phố náo nhiệt, ánh mắt cũng không tự chủ nhu hoà lại một ít.
- Tiểu hầu gia, năm nay chúng ta về đúng dịp tiết Nguyên Tiêu, đúng là may quá! Làm hại thuộc hạ còn tưởng không về kịp, A Duyệt chắc chắn sẽ cho thuộc hạ ngủ ở ngoài vài hôm!
Một cậu thanh niên cưỡi ngựa đi hàng trước, trong đôi mắt chính là trải qua bao nhiêu câu chuyện, nhưng gương mặt lại còn nét non nớt của tuổi trẻ, cậu ta vẫn chưa tới tuổi nhược quán* , mới có mười bảy tuổi.
- A Đậu, huynh ở quân doanh vắng hơi vợ bao lâu, lại ngủ ngoài đường có mấy hôm, sợ cái gì mà sợ?
Một thanh niên khác cũng cưỡi ngựa tiến lên, đi thành một hàng với hai người.
A Đậu trừng mắt, hai má phồng lên giống như con cá nóc, biểu tình làm ra vẻ cực kỳ tức giận, hai tay chống nạnh.
- Thố Tử, huynh còn nói ta? Hôm qua còn không biết là ai nói rằng thiếu hơi vợ ngủ không được đâu?!
Thố Tử cười trừ, rất biết lãng tránh vấn đề mà quay ngược ra hỏi thiếu niên mặc áo lông cừu đi trước.
- Tiểu hầu gia, năm nay người vừa tròn mười lăm, có phải cũng nên chọn nha đầu thông phòng rồi hay không?
Thiếu niên áo lông cừu không thèm phản ứng Thố Tử, nhẹ phất tay ra hiệu.
- Xuống ngựa, dắt bộ.
Cả đoàn người răm rắp nghe theo, nhao nhao leo xuống ngựa, mỗi người dắt một con ngựa đi vào thành.
Thịnh Đô năm nay rất lạnh, thiếu niên áo lông cừu lại giống như gặp dịp thì chơi, hoàn toàn không mảy may thấy lạnh, chỉ cảm thấy hoài niệm.
Đã hơn ba năm, cuối cùng cũng có dịp trở về nơi này.
Chiến trường nguy hiểm, sớm đã bào mòn sự non trẻ trên gương mặt y, chỉ để lại một tiểu Trấn Bắc Hầu biết thu liễm lại gai nhọn, âm thầm trả thù từng kẻ một.
Nhớ năm đó...
Thôi thôi, vẫn là không nên nhắc lại chuyện cũ.
Hôm nay là tiết Nguyên Tiêu, đã thật lâu y chưa được trở về Trấn Bắc Hầu phủ.
Nhìn đoàn người ngựa từ từ tiến sâu vào Thịnh Đô, người dân bên đường lúc này mới để ý đến bọn họ, nhìn thấy thiếu niên đi đầu đoàn dắt ngựa, miệng đột nhiên há to không nói nên lời.
Đột nhiên có một lão giả đang cùng con cháu chơi cờ trong tửu lầu, cúi mặt nhìn xuống liền vui mừng đứng bật dậy, cung kính la lớn:
- Tham kiến Trầm tướng quân, chúc mừng tướng quân khải hoàn*!
Người dân xung quanh nghe một câu này, lập tức bỏ hoa đăng trong tay, ào ào quỳ rạp xuống đất, cung kính hô to:
- Tham kiến Trầm tướng quân, chúc mừng tướng quân khải hoàn!
Thiếu niên áo lông cừu nhẹ gật đầu, phất phất tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy, người dân lập tức làm theo lời y, sôi nổi nhìn theo bóng lưng uy phong của y.
- Xuân Đào, đó có phải Trầm ca ca không?!
Xuân Đào đầy mặt nghi hoặc, vội vàng hỏi lại cô nương bên cạnh, xem trang phục mà xét, hẳn là tỳ nữ cùng chủ tử ra ngoài chơi tiết Nguyên Tiêu.
- Tiểu thư? Đến Trầm tướng quân hiện đang ở biên ải đánh với Hung Nô, nghe nói phải vài tháng nữa mới trở về được mà!
Thiếu nữ hừ lạnh một cái, dáng vẻ không cho là đúng, ra lệnh cho Xuân Đào:
- Ngươi đi tìm hiểu cho ta! Nếu thật là Trầm ca ca thì phải chạy nhanh lại báo cho ta biết!
Xuân Đào gãi gãi đầu, cũng không dám nói thêm gì, vội vội vàng vàng chạy đi hỏi người khác.
_________________________________
Nhược quán: tuổi 20, liêm quan đến lễ đội mũ, mũ còn gọi là quán, có câu "nhược quán chi niên" là để chỉ những thiếu niên 20 tuổi.
Khải hoàn: Chiến thắng trở về.
• Xưa nay chỉ đọc truyện, không viết truyện, lần đầu xuất bút, mong chư vị các hạ khẩu hạ lưu tình, còn thỉnh ủng hộ.