Sắc trời ảm đạm, mây giăng kín, gió mạnh thổi tới từng cơn rồi từng cơn, hoàn toàn không giống như đang ở mùa xuân.
Trầm Ngọc vuốt phẳng tay áo, nhẹ nhàng vén rèm tơ lụa chắn trước mắt, toàn bộ khung cảnh bên ngoài xe ngựa lập tức hiện ra.
Thỉnh thoảng lại ầm đùng vài tiếng, vài đường ánh sáng xẹt ngang bầu trời.
Ngày lễ trưởng thành của hoàng tử, vậy mà sắc trời lại xấu như vậy, những khách mời sớm có mặt ở yến tiệc đã bắt đầu nghị luận.
Sắc mặt Tiêu Lương tái mét, môi cũng mím chặt lại thành một đường thẳng.
Hôm nay là một ngày trọng đại trong đời hắn, các hoàng tử đến tuổi nhược quán đều sẽ được phong tước dọn ra khỏi cung ở riêng, bắt đầu xây dựng sự nghiệp.
Hôm nay trời lại xấu như vậy, có khác gì lão thiên đang nguyền rủa gã đâu chứ?!
Tiêu Lương đã rất ngứa mắt với hành động châu đồng ghé tai của các khách mời bên dưới, nhưng hắn lại không dám nói gì, quyền uy của hắn còn chưa có lớn đến như vậy.
Mặt gã biến thành màu gan heo, tay cuộn chặt thành nắm đấm, móng tay in hằn đến rịm máu gã cũng mảy may không quan tâm đến.
"Trầm tướng quân Trầm Ngọc - Trấn Bắc hầu phủ đến!"
Mọi người nhao nhao quay mặt ra cửa, chờ đợi thân ảnh người đi vào.
Tiêu Lương lạnh lẽo nhìn về phía cửa lớn, đôi mắt hiện lên tia ngoan độc.
Trầm Ngọc thong thả tiến vào, dáng người đĩnh bạc lại cao lớn, gương mặt tuấn mĩ như tạc tượng, khí chất bất phàm, có chút anh khí của anh kiệt đầu đội trời chân đạp đất lại có vài phần ngọc thụ phong lâm.
Nàng vừa tiến vào, bên trong đã ầm ầm hành lễ:
- Tham kiến tướng quân!
Khách mời ở đây hầu hết đều là đời con cháu của các quan viên, đều là quan văn không có uy quyền hoặc là các công tử thế gia quần là áo lược, luận điểm nào đi nữa thì họ có chạy bằng thủy chiến của Thịnh quốc cũng không thể đuổi kịp Trầm Ngọc.
Việc họ quỳ gối hành lễ cũng có thể dễ hiểu.
Từ xưa đến nay luôn là thế, mạnh thắng yếu thua, kẻ yếu luôn luôn để lại một phần tôn sùng đối với người mạnh.
Còn vì sao không có quan viên nào trên ngũ phẩm đến cả hả? Đương nhiên là vì một tên hoa hoa hoàng tử, không đáng để bọn họ đích thân ra mặt rồi!
Trầm Ngọc cũng không cảm thấy có chuyện gì cả, vẩy tay ra hiệu họ có thể đứng lên.
Mọi người ngồi lại chỗ cũ, Trầm Ngọc cũng theo phân vị mà tiến vào chỗ ngồi của mình, gần ngang hàng với chủ yến tiệc - Tiêu Lương.
Trấn Bắc hầu uy công lừng lẫy, tuy đã có tuổi nhưng còn tiểu Trấn Bắc hầu là Trầm Ngọc, địa vị của Trầm Gia đã là cứng như bàn thạch.
Trước khi nhập tiệc, có vô số công tử tiến lên mời rượu Trầm Ngọc, cuối cùng đều bị nàng lạnh nhạt từ chối hết.
Bọn họ cũng biết thân biết phận, ngồi yên một chỗ không dám gây thêm rắc rối nữa.
- Trầm tướng quân đúng là uy phong quá, thân là ngũ hoàng tử Tiêu Lương ta đây còn không được chào đón vậy đâu!
Trong lời nói còn có một ít trào phúng, tuy rất khó nghe ra nhưng vẫn bị Trầm Ngọc nhanh nhạy nắm bắt được.
Nàng cười nhạt.
"Đúng là ngu xuẩn."
- Ngũ hoàng tử khiêm tốn, tại hạ vừa trở về Thịnh đô, tất nhiên sẽ khiến vài người chú ý, nhưng cho dù là thế cũng không thể so sánh với quý nhân là ngài, ngài ở Thịnh đô gây dựng sự nghiệp, cũng chính là một thế hệ "anh kiệt".
Người ngồi gần đó nghe thấy lời này của nàng, người định lực kiên cường thì nhẫn nhịn, người định lực yếu kém thì trực tiếp bật cười ra tiếng.
Ở Thịnh đô này ai mà không biết "sự nghiệp" của ngũ hoàng tử rộng mở thế nào chứ?
Thanh lâu trải dài từ nam đến bắc đều từng ghé qua, ít thì năm sáu lần, nhiều thì vài chục lần.
Khắp mọi mặt trận cờ bạc có thể không có Diệp Trạch Vũ của Diệp Gia, nhưng nhất định phải có bóng dáng của Tiêu Lương.
_____________________________
Sự nghiệp tuyến là chủ yếu, cốt truyện Hắc Nguyệt Quang giữ lại 30%, 70% là tự nghĩ ra, bởi vì nguyên tác ngôn tình hoá 1000/100 nên về yếu tố Diệp Thanh Vũ ph*n qu*c viết không được tốt nên mới tạo nên drama.
Sửa lại thuộc tính của nam chính là lạnh nhạt, không thích mưu quyền, chỉ chú tâm cho chuyện liên quan đến Thịnh quốc.
Diệp Tịch Vụ tuy hắc, nhưng sẽ không hắc đến độ quá ngu xuẩn.
Cuối cùng muốn hỏi một câu, Tiêu Lương được phong vương chưa vậy? Mấy đoạn có cha này coi tua nên không có để ý là có hay không nữa.