Trường Nguyệt Tẫn Minh: Duy Ngã Độc Tôn

Chương 17: Thanh Long Đồ Đằng



Mọi người ai cũng mang theo tâm sự nặng nề rời khỏi tẩm phòng của Trầm Ngọc.

Thố Tử giúp nàng đắp chăn, nhìn thấy trời đã tối đen, cũng vội vàng trở về nhà.

Trầm Ngọc nằm trên giường, có chút thổn thức:

- Ngươi có thể sử dụng tiên lực?!

Nàng giơ tay ra nhìn, thông qua ánh đèn dầu mờ mờ, bàn tay trắng nõn tinh tế đến quá phận, nếu nhìn gần sẽ thấy, bàn tay xinh đẹp này căn bản không giống với bàn tay của nam nhân.

Từ cổ tay đến khuỷu tay có một đường rọc dài, nhìn qua cũng không giống một đường rọc, mà càng giống một cái đồ đằng.

Càng nhìn gần một chút sẽ phát hiện, hình rọc có chi tiết tinh xảo, đây rõ ràng chính là Thanh Long đồ đằng!

Trầm Ngọc nhẹ nhàng sờ nó, cảm nhận độ dài của Thanh Long đồ đằng đang giảm đi, chỉ có thể cười khổ.

Cạch.

Xoạt, xoạt.

- Kẻ nào?

Trầm Ngọc bật người ngồi dậy, vết thương va chạm mạnh, lập tức bị đau đến mặt mày trắng bệch.

- Meo!

Mèo nhỏ đi cả ngày, cuối cùng cũng đã trở về.

Trầm Ngọc thở ra một hơi, đồ đằng trong tay dường như lại ngắn đi một tí, giảm nhỏ đến nỗi nhìn mắt thường cũng sẽ không thấy được.

- Meo...

Mèo nhỏ leo qua cửa sổ, chạy đến chỗ nàng, meo lên mấy tiếng.

Trầm Ngọc nhẹ xoa đầu nó, bây giờ đã lỡ ngồi dậy, nằm xuống thì lại sợ đau, vì thế nàng quyết định đứng dậy đi ra ngoài.

"Sao cái người này bị thương mà không biết an phận gì thế?"

Mèo nhỏ nhảy lên chân nàng, mạnh mẽ ôm ống quần, cho dù nàng có đẩy ra cỡ nào cũng không chịu buông ra.

Nàng thở hắt ra một hơi, cũng mặc kệ vật dính người trên chân, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Bầu trời lúc sáng còn rất xấu, thậm chí còn không thể nhìn thấy ánh mặt trời, vậy mà bây giờ mây đều đã tan hết, lộ ra một vầng trăng soi sáng vằng vặt.

Trầm Ngọc nhún người, một người một mèo lập tức bay lên nóc nhà.

Nàng gỡ bốn chân đang ôm chặt của mèo con ra, để nó tự sinh tự diệt, còn bản thân thì ngồi yên một chỗ nhìn trăng.

Ánh trăng sáng chiếu rọi xuống, một tầng ánh bạc phủ lên người Trầm Ngọc, thoáng nhìn lại giống như một tầng hào quang rực rỡ.

Mèo nhỏ nhìn nàng một cái, lại quay sang nhìn trăng, cuối cùng không tự giác mà nhích lại gần nàng, cuối cùng bò vào lòng nàng lúc nào cũng không hay.

Có lẽ, đây là một tập tính của mèo.

Tiêu Lẫm...có chết hắn cũng không thừa nhận, hắn là bị ánh hào quang trên người Trầm tướng quân thu hút!

Tiêu Lẫm dựa vào cánh tay của Trầm Ngọc, nàng đang mặc đồ ngủ, cánh tay áo cũng hơi vén lên, để lộ ra Thanh Long đồ đằng.

Tiêu Lẫm vô thức nhìn vào, cả người lập tức cảm thấy một cỗ cảm xúc xa lạ đang truyền đến.

Trái tim bất giác nhảy liên hồi như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

"Thứ này...hình như đã gặp qua ở đâu đó..."

- Meo!

Tiếng meo của mèo con thu hút sự chú ý của Trầm Ngọc, nàng đẩy mèo con ra chỗ khác, vén ống tay áo xuống che Thanh Long đồ đằng lại.

- Meo...

Trầm Ngọc nhàn nhạt nhìn nó, bốn mắt giao nhau, giống như vượt qua thiên thu vạn cổ mà đến gặp nhau.

"Diệu Diệu..."

Không hiểu vì sao, trong đầu Tiêu Lẫm hiện lên cái tên này.

"Diệu Diệu, ta đến rồi..."

- Meo!

Đầu bỗng dưng đau thiếu điều muốn nổ tung.

Đột nhiên mèo nhỏ thét lên một tiếng đau đớn liềm ngất xỉu, Trầm Ngọc hoàn toàn không hiểu gì, thấy nó đã ngất lịm đi, cả người bao trùm trong nghi hoặc khó hiểu.

- Con hắc miêu này lại bị cái gì nữa vậy?