Trường Ninh Tướng Quân

Chương 10



hiếp Chính Vương cực kỳ hào phóng

Đêm nay Hiền Vương Thúc Uẩn vừa về tới, chưa kịp nghỉ ngơi đã thẳng đến hoàng cung, trực tiếp cho dừng xe ngoài cửa cung.

Thúc Thận Huy tự mình đón Hiền Vương từ cửa cung vào Văn Lâm các. Lý Tường Xuân dẫn bọn Trương Bảo dâng nước nóng khăn mặt các thứ lên. Thúc Thận Huy phủi tay, ông hiểu ý, đưa người lui ra, nhẹ khép cửa.

Thúc Thận Huy đỡ Thúc Uẩn ngồi vào chỗ, tự tay vắt khăn nóng cho ông, hai tay dâng lên.

“Tuổi của Hoàng bá phụ vốn nên nghỉ ngơi dưỡng thọ, hưởng thụ con cháu phụng dưỡng, giờ vẫn phải không màng đến tuổi cao, bôn ba mệt nhọc, chỉ tại cháu vô năng. Cháu thật muôn phần hổ thẹn, thật lòng vô cùng cảm kích.”

Hiền Vương khoát tay, “Người một nhà không cần nói hai lời, Tam Lang tận tâm tận lực vì triều đình, còn ta chẳng qua cũng chỉ đi ra ngoài một chuyến thôi, nói gì mệt nhọc! Huống hồ, đây cũng là việc tự ta muốn làm, đừng nói thế!” Nói xong nhận khăn lau mặt rồi tay, lại vội vàng uống một ngụm trà Thúc Thận Huy châm một bên, lập tức vào chủ đề chính.

“Sao Cao vương lại bạo bệnh đột ngột bỏ mình?” Mở miệng ông liền hỏi cháu. Đây cũng là nguyên nhân ông không chờ kịp muốn gặp mặt ngay trong đêm.

Vừa hỏi xong, thấy đứa cháu không trả lời, chỉ đi đến trước mặt mình yên lặng làm lễ tạ lỗi, liền hiểu.

Trên đường về, ông nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng đã đoán trước, song đúng lúc này, lòng vẫn nhảy đánh bộp, chùng xuống.

“Tự rước tự diệt, tự rước diệt vong…” Ông lẩm bẩm, thần thái ảm đạm.

Thúc Thận Huy vẫn im lặng.

“Ý cậu ta muốn gì?” Một lát sau, Hiền Vương nén tâm tình rối loạn, thấp giọng hỏi.

“Định dùng ngày mừng thọ Thái hậu và dùng hộ quốc để tự tạo loạn, lính gác trong thành Vũ Hầu phủ cùng phối hợp. Bị cháu giết ngược.”

Cao vương không phải em cùng mẹ của Hiền vương, mấy năm nay, quan hệ giữa hai người cũng ngày càng xa cách, nhưng trước kia cũng từng có thời gian huynh hữu đệ cung.

Hiền Vương biết đứa cháu này của mình, nhìn như tao nhã, thật ra là mũi sắc dấu trong vỏ. Cậu ta cũng là đứa duy nhất trong đám hoàng tử của Võ Đế kế thừa phẩm cách thâm trầm mà bá liệt quả quyết. Võ Đế yêu quý người này, ai cũng tưởng rằng là bởi vì người mẹ xinh đẹp và xuất thân tốt, song mỗi một mỹ nhân trong hậu cung của Võ Đế, phi tử có thân phận như con gái của Ngô Việt vương cũng không chỉ một mình bà ấy. Trong lòng Hiền Vương biết rất rõ, cực kỳ rõ, thật ra Võ Đế thích đứa bé này ở điểm giống chính ông này nhất.

Minh Đế, người cháu khác đã qua đời của ông, hiển nhiên cũng biết rõ điểm ấy, khi lâm chung đã giao phó Thiếu đế cho Tam Hoàng đệ của ngài.

Hiền Vương cũng đã âm thầm có chỗ chuẩn bị trước, biết rằng nếu Cao vương không biết thu lại, sớm muộn gì cũng trở thành quỷ tế dưới đao của đứa cháu này, đến hôm nay, ông đã biết hẳn cũng là lúc.

Chỉ là vẫn không ngờ, đứa cháu này bí ẩn bố trí, đến cả mình, cũng không mảy may phát giác.

Hiện giờ xem ra, cậu ta đến Khương Tổ Vọng cầu hôn, chính là bắt đầu cuộc phản sát.

Hiền Vương cũng im lặng.

“Xin Hoàng bá phụ thứ tội cho cháu.” Thúc Thận Huy nói.

Hiền Vương hoàn hồn, khoát tay, đứng dậy, nhìn cháu thở dài thật sâu, đáp lễ.

“Nhiếp Chính Vương không cần tự trách chuyện gì. Cao vương có kết quả hôm nay đều là gieo gió gặt bão. Trái lại ta còn phải thay Đại Ngụy ta tạ ơn Nhiếp Chính Vương, may mà kịp thời trừ hung, tránh được một trận họa loạn.” Hiền Vương nghiêm mặt nói.

Thúc Thận Huy tiến lên, đưa tay dìu ông ngồi xuống lần nữa, “Đa tạ Lão thiên tuế thông cảm.”

Hiền Vương biết cậu ta cũng ngóng trông kết quả chuyến đi này của mình, ổn định lại tâm thần, chuyển chủ đề, “Điện hạ, về chuyến đi này của ta, xem như không nhục sứ mệnh, đã để lại tín vật, Khương Tổ Vọng nhận lời.”

Đáp án này hẳn nằm trong dự liệu của Thúc Thận Huy, y chỉ gật đầu nhẹ, chẳng biểu lộ mảy may cũng chẳng thấy vui mừng.

“Ngài đưa ra lời cầu hôn, phản ứng của Khương Tổ Vọng thế nào ạ?” Y chỉ hỏi.

Thúc Uẩn đương nhiên không giấu giếm. Quan sát Khương Tổ Vọng cũng là một trong những mục đích của chuyến này.

“Ban đầu ta thấy dầu y có hơi miễn cưỡng, cũng không có ý cự tuyệt. Có điều giữa chừng xảy ra một việc ngoài ý muốn.”

Nhiếp Chính Vương nhìn ông.

“Con gái Khương Tổ Vọng, vị Trường Ninh nữ tướng quân kia, hẳn là không muốn, sau khi biết tin, trong đêm không báo mà đi. Khương Tổ Vọng không muốn cho ta biết, cố hết sức giấu ta, dỗ ta vào trong thành ở. Y bảo nữ tướng quân bị tức giận mà đi thành Vân Lạc chỗ nhà ngoại, đuổi ta xong lại âm thầm phái thân tín đi tìm người. Hôm ta nhận được tin trong kinh, định trước đêm khởi hành quay về lại đi thăm dò Khương Tổ Vọng, có thể khẳng định, nữ tướng quân không đi Vân Lạc, hơn nữa còn không có tung tích. Có lẽ bị việc này ảnh hưởng mà thái độ Khương Tổ Vọng thay đổi, định từ chối hôn sự ngay trước mặt ta…”

Hiền Vương ngừng đoạn, “Ta thoáng làm áp lực với y. Đến sáng sớm hôm sau, y lại đến gặp ta. Thay đổi lời, chấp nhận hôn sự. Có điều ta cảm thấy, y đổi ý dường như cũng không phải hoàn toàn là vì nguyên nhân đêm trước ta tạo áp lực.”

“Hôm đó sau khi ngài đi rồi, lại có tin của con gái Khương Tổ Vọng ạ?”

Hiền Vương gật đầu, “Hẳn thế. Nếu Khương Tổ Vọng thật sự kháng lệnh từ chối hôn sự, lẽ nào không phải là loạn mà Nhiếp Chính Vương đang lo nghĩ? Ta sợ có chuyện ngoài ý muốn, hôm đó trước khi về thành đã cho người theo dõi. Trùng hợp, bình minh hôm sau, nữ tướng quân lại một mình từ bên ngoài quay về doanh. Cha con họ gặp mặt, không biết nói gì, hay là cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng thuận lợi định hôn.”

Thúc Thận Huy trầm ngâm một lát, “Biết con gái Khương Tổ Vọng đi đâu không ạ?”

Hiền Vương lắc đầu, “Chuyện này, ta cũng không biết.”

Ông ngó Thúc Thận Huy, “Về chuyện này, Nhiếp Chính Vương chớ để trong lòng. Con gái của Khương Tổ Vọng không phải là nữ tử bình thường, binh nghiệp lâu dài, làm việc không khác nào đàn ông, bỗng bàn chuyện kết hôn, khó tránh khỏi phản ứng đôi chút. Có điều, nói ngược lại, dù gì cô ấy cũng là con gái. Sau này chừng gặp cháu rồi, chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý.”

Câu này cũng không phải làm bác dát vàng lên mặt cháu. Bao nhiêu thiếu nữ Trường An đã bị phong thái của Kỳ vương mà ngả nghiêng.

May mà Nhiếp Chính Vương cực kỳ đứng đắn.

Y mỉm cười, khoát tay áo, “Không sao.”

Hiền Vương chợt nhớ đến một chuyện. Trước đây ông ít nhiều có nghe, dường như cháu mình và con gái Ôn gia tình đầu ý hợp, tạo hóa trêu ngươi làm sao, Võ Đế đi rồi, Minh Đế đầy nể trọng y, đến nay nhiếp chính, y gánh vác trọng trách, mọi việc hiển nhiên lấy đại cục làm trọng, chuyện nhỏ như tư tình nhi nữ cũng đành gác một bên.

Thiếu một đôi bích nhân trên đời, Lão thiên tuế cũng hơi thấy tiếc nuối, thầm than một hơi rồi vứt qua không đề cập nữa, lại nói qua một việc quan trọng khác trong chuyến này.

“Ta dừng ở Nhạn Môn nhiều ngày, âm thầm thăm viếng bốn bề, xác nhận trong quân kỷ cương nghiêm túc, chưa từng nghe nói quan tướng các bộ có chuyện kết bè kết cánh. Khương Tổ Vọng và Cao vương Thành vương, đúng là chưa từng có thâm giao.”

Thúc Thận Huy hô ‘Tốt’ một tiếng, rốt cuộc thả lỏng, cười nói, “Thực không dám giấu giếm, Khương Tổ Vọng nhận lời hôn sự đã trong dự liệu của cháu. Điều duy nhất không yên lòng chính là việc này. Vị trí tương lai của ông ấy liên quan đến vận mệnh đất nước, tuyệt đối không thể có sai lầm. Vậy thì tốt rồi.”

Lần này Hiền vương ra Bắc hai mục đích đã thành, lời đã nói xong, Thúc Thận Huy nghĩ ông tuổi đã cao, đêm cũng đã khuya, nhân tiện nói: “Lão thiên tuế mau về phủ nghỉ ngơi, cháu đưa ngài về.”

Song Hiền Vương chưa đi. “Chờ chút! Ta chờ nhiều ngày vậy, liên quan đến con gái nhà Khương gia cũng thu được ít tin tức.”

Không đợi ông cháu đáp lời, Hiền Vương tự thao thao bất tuyệt nói.

“Khương Tổ Vọng thiện chiến, là nữ nhưng cũng rất có phụ phong (phong thái của cha). Tuy là phận gái, song ta thấy, trong quân doanh, từ trên xuống dưới, không ai coi đấy là lạ. Binh sĩ đề cập đến đều dùng danh hào Trường Ninh tướng quân để gọi với kính trọng từ đáy lòng. Dẫu đến giờ ta chưa thể nhìn thấy mặt, nhưng mấy lời rảnh rỗi trong kinh đồn đại cô bé này là sói cái hóa thân thật hoang đường vô cùng! Có điều, ta đúng là có nghe nói, cô bé cũng có tí nguồn gốc dính dáng đến sói. Nghe nói khi còn nằm trong tã lót, ra ngoài cùng mẹ, trên đường gặp bất hạnh ngoài ý muốn, mẹ mất, còn cô bé gặp cơ duyên xảo hợp, cũng là trời cao rủ lòng, được sói cái cho bú giữ được cái mạng, sau được tìm về. Nhưng cũng chỉ thế thôi. Còn mấy chuyện khác, ắt là vì xưa nay hiếm có nữ tướng quân, vài người vô tri dốt nát chưa từng thấy mặt cô bé vô căn cứ gán ghép, đồn bậy bạ thôi!”

Dù trong lòng thấy đáng tiếc cho cháu mình và con gái Ôn gia, nhưng đã muốn cưới Khương nữ, bất kể dự tính ban đầu của hôn sự này là gì, thân là trưởng hôn, Hiền Vương cũng hi vọng hai bên tương lai cầm sắt* hòa minh, dĩ nhiên muốn giúp Khương nữ làm rõ. (*cặp chim cùng hót ca vang)

“Lão thiên tuế nói cực kỳ phải. Phí tâm.” Thúc Thận Huy cười nói.

“Hơn nữa, Lão thành chủ ông ngoại cô ấy năm ngoái qua đời, lúc ấy điện hạ dùng danh nghĩa bệ hạ, cố ý đưa đến ai sách*, phúng tứ mã thất túc mạch bố quyên**, thêm gia hiệu, tỏ ân đức triều đình, hẳn điện hạ còn ấn tượng. Tình cảm Khương nữ và phía nhà ngoại rất đượm. Ta nghe nói khi ấy cô bé muốn đi Vân Lạc cúng tế Lão thành chủ, nửa đường được vời về, chẳng có chút chuẩn bị gì với hôn sự này. Hẳn là nguyên nhân mà mới đầu cô bé không muốn.”

(*) quyển điếu tưởng niệm. (**) ban ngựa kê lúa mạch vải lụa phúng điếu

“Cháu hiểu.” Y vừa cười nói.

Giải thích đến đây, Hiền vương bỗng nhớ đến một tin tức khác chuyến này ông nghe được.

Nghe nói, trong thành Vân Lạc có một tì khưu trẻ tuổi đi Tây phương rồi về, là chức đệ tử cao tăng, từng gặp rủi ro rồi được nữ tướng quân cứu, mang về trong thành, sau đấy nhà sư kia ở lại nơi đó, cho đến nay chưa hề rời đi.

Này cũng không có gì, vấn đề là, nghe đồn nhà sư ấy bề ngoài anh tuấn, được nữ tướng quân thu làm trai lơ. Mỗi lần nữ tướng quân đi Vân Lạc, đều tìm vị sư trẻ ấy, còn có người từng thấy nữ tướng quân ngủ lại. Nhưng người của thành Vân Lạc chẳng hề xem chuyện này là lạ, cứ như rằng cho dù là thật, cô ấy có nuôi trai lơ, cũng là đương nhiên.

“Lão thiên tuế còn gì khác muốn nói ạ?”

Hiền Vương đang ngây ra, chợt nghe đứa cháu hỏi, tỉnh táo lại, thoáng chần chừ một chốc.

Vốn ông định giấu chuyện này không đề cập đến, tránh vô căn cứ mà đâm thọc. Song lại nghĩ, nếu sau thằng bé biết, trái lại càng thêm không hay. Muộn không bằng sớm, vốn để xem thông gia, vẫn nên rõ ràng, tốt xấu thế nào cứ để thằng bé biết toàn bộ để còn ứng đối, vậy mới ổn thỏa.

“Còn gì à, chỉ là, cũng chỉ là chuyện nhỏ…”

Thúc Thận Huy nhìn ông.

Lão Hiền Vương húng hắng ho, “Ta còn nghe nói, ở Vân Lạc, có vị hòa thượng từ Tây Vực trở về, lúc trước từng được nữ tướng quân cứu, rồi thì hai người sau đó có qua lại. Điện hạ cũng biết, vào trong mắt người đời, khó tránh khỏi nghĩ hướng khác. Song theo ta thấy, mấy tin đồn như này, cũng như bảo nữ tướng quân là sói cái, tin đồn thất thiệt, hầu hết là tin vịt.”

Nhiếp Chính Vương quả nhiên hào phóng cực kì, nghe xong thần sắc chẳng mảy may biến hóa, chỉ bảo biết rồi. “Đa tạ hoàng bá phụ chỉ điểm, chuyến này ngài thực sự vất vả. Cháu tiễn ngài.”

Y đưa Hiền Vương đến cửa cung, vốn định tự mình đưa ông về Vương phủ song Hiền Vương không cho phép, bảo y lập tức đi nghỉ ngơi, không thể vất vả quá mức.

Thúc Thận Huy thưa vâng, dừng ở ngạch cửa, đưa mắt nhìn đám xe ngựa Hiền Vương trở về, xoay người vào trong.

Bóng đêm sâu thẳm, y chắp hai tay sau lưng, một mình chầm chậm bước trong con đường hẻm giữa hai bên thành cung cao ngất song song tĩnh mịch. Lý Tường Xuân dẫn tiểu hầu xách đèn lồng, lặng lẽ theo sau, biết y đang lo nghĩ, không dám tới gần sợ quấy rầy. Cứ thế đi đến cuối đường, chợt thấy y dừng bước.

Lý Tường Xuân bước vội đuổi tới, nghe Nhiếp Chính Vương căn dặn: “Hôm nay trước lúc nghị triều, ông cho gọi Lễ bộ Thượng thư tới Văn Lâm các gặp ta trước.”

Lý Tường Xuân chợt hiểu.

Tin Nhiếp Chính Vương muốn cưới con gái Khương thị xôn xao đồn đãi trước giờ, đến đây, đã định.