Cánh tay sắt trước mặt, từng tấc từng tấc chìm xuống, cuối cùng hoàn toàn biến mất, bị nuốt dưới đầm cỏ lau.
Chủ nhân của nó cũng xem như là kẻ kiêu hùng hung ác, từng trên vạn người, nhưng cuối cùng, cũng chỉ như thế, chôn thân giữa trời đất.
Người sắp chết, sao mà nhỏ bé, tựa như một con sâu kiến vô nghĩa.
Còn mình, cũng không phải sẽ như thế ư?
Thúc Thận Huy muốn gượng hết nổi.
Mất máu làm y không còn chút sức lực gì. Y bắt đầu cảm thấy đầm lầy bằng một tốc độ chậm rãi khó phát hiện dâng lên. Hay là nói, thật ra là y đang không ngừng chìm xuống. Cuối cùng cái chết có thể nuốt hết tất thảy rốt cuộc vẫn dồn đến trước ngực y, lúc này, hơi thở y cũng bắt đầu khó khăn. Dù y tự cắn lưỡi, muốn dùng cảm giác đau đớn giữ cho mình tỉnh táo nhưng ngón tay luôn nắm chặt lấy mớ cỏ lau vẫn cứ dần trở nên chết lặng, mãi đến khi mất đi khống chế, bắt đầu có dấu hiệu tuột khỏi.
Giờ phút này thật ra y chẳng thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy rã rời. Bàn chân như có một sức lực khổng lồ đang không ngừng lôi kéo y như muốn hút xuống dưới. Y không cách nào cản lại, định cứ thế khuất phục, khép mắt thiếp đi. Ngay lúc da mắt y từ từ chùng xuống, trong tai lờ mờ như nghe một tiếng gọi.
Là có người đang gọi tên mình à. Giọng còn rất quen thuộc.
Mới đầu y cứ nghĩ là mình đã nghe lầm trước khi chết.
Nghe nói người trước khi chết, thường sẽ nghĩ đến người khó quên nhất kiếp này, nghe được âm thanh muốn nghe nhất.
Y từ từ lại khép mắt. Nhưng, âm thanh gọi bên tai vẫn thủy chung không ngừng.
“Thúc Thận Huy ——”
Đương khi âm thanh đầy bi thương và tuyệt vọng ấy lại lần nữa theo gió rót vào trong tai, y như bị châm một cái, rùng mình, bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh táo lại.
Thật là nàng ấy.
Nàng đã thoát hiểm!
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thúc Thận Huy mở choàng mắt, người cũng tỉnh táo lại, y há miệng, từ trong cổ họng phát ra một âm thanh đáp lại.
Y đang gọi tên cô. Nhưng vừa ra miệng, mới phát hiện giọng chính mình đã trở nên khàn đục vô lực, như đã được gió hoang đánh tan thành từng mảnh, tan vào tiếng sột soạt của bụi cỏ lau, yếu đến không thể nghe thấy..
“Hủy Hủy —— “
Y dốc hết sức, đáp lại cô. Ngay sau đó, cuối cùng cũng nghe được cô đáp lại.
Cô bảo y chịu đựng.
Y cố hết sức gượng tỉnh, khó khăn nắm chặt lại bàn tay vừa buông lỏng, cuối cùng bắt lấy bụi cỏ lau kia cố làm chậm thế lún.
Trên bờ, Khương Hàm Nguyên sau cơn vui mừng cuồng dại, ngay lập tức vã mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhìn khoảng cách, từ đây đến vị trí chàng cũng không phải rất xa, song trước mặt cơ bản không có chỗ nào có thể đặt chân, mà cô thì chẳng thể chắp cánh vượt qua.
Bộ hạ của cô thử tìm đường xung quanh, song cũng như cô, hoàn toàn không thể đặt chân. Mà ở gần đấy, trong thoáng chốc cũng chẳng tìm thấy thứ gì có thể chèo chống cô đến được gần y.
Bị cỏ che khuất, cô không thấy được chàng, song chang đã bị thương rất nặng là điều không còn nghi ngờ. Chậm trễ nữa, chỉ e chàng sẽ thật sự không chịu nổi.
Khương Hàm Nguyên một mặt tiếp tục lớn tiếng gọi tên y tránh y chìm vào mê mang, một mặt nôn nóng muôn phần, ước gì có thể đích thân thả người nhảy xuống đầm lầy.
“Chúng ta đi chặt cỏ lau với cây khô, kết bè rồi lên!”
Một bộ hạ có kinh nghiệm trong quá khứ hô lớn, nói xong lập tức dẫn người hành động.
Đến răng Khương Hàm Nguyên còn muốn phát run. Cô nhìn chằm chặp chỗ phát ra tiếng y. Chỉ cách mấy trượng mà xa như khe trời.
Cô không biết, y còn có thể chờ họ cứu không.
Đột nhiên, “Chờ chút!”
Cô lớn tiếng gọi người, lệnh chuyển đám xác lính Địch đến, bản thân mình cũng chạy như bay. Bộ hạ của cô ban đầu còn ngẩn ra, ngay lập tức hiểu ý, nhanh chóng chuyển xác đến, khiêng lên ném hết vào đầm cỏ lau phía trước. Như dựng một khúc cầu nổi, cô nhảy lên, song dưới chân cũng hơi chùng xuống. Cứ thế, cô gấp rút giẫm lên chạy đến vùng cỏ lau che khuất bầu trời trước mặt, dùng đoản đao chặt ra, trước mắt bừng sáng.
Cô đã thấy chàng! Chàng đã sắp chìm hẳn.
Cô cởi chiến giáp trên người đệm trước người y, giúp nâng đỡ, bản thân nằm xuống, vươn tay bắt lấy đôi tay đã cứng đờ lạnh băng của y.
“Thúc Thận Huy, chàng kiên trì thêm tí nữa! Chúng ta có thể đi lên ngay đây!” Cô hô vào tai y. Y lại bị cô thức tỉnh, chậm rãi nhướng mắt, ánh mắt lờ đờ đã tỉnh táo hơn, cuối cùng dừng trên mặt cô, không hề chớp mắt, chăm chú nhìn cô thật lâu, bỗng, gật nhẹ đầu, nhếch miệng cười một tiếng, lần này, dùng ngữ điệu yếu ớt, nhưng rõ ràng, gọi tên cô:
“Hủy Hủy.”
Khương Hàm Nguyên không nhịn nữa, nước mắt lại trào.
Vẫn nhớ năm ngoái tạm biệt, chia tay với chàng ở ngã rẽ cổ đạo ngoài Vân Lạc, cô đi Nhạn Môn, chàng về Trường An. Lúc ấy, nào có thể nghĩ được, đến khi gặp lại nhau, sẽ là cảnh tượng thế này chứ.
“Là em đây.” Cô nghẹn ngào, đáp.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cầu bằng người dần không thể chịu được áp lực, từ từ bắt đầu chìm xuống. Cô vẫn luôn nắm chặt tay y không hề buông lỏng. Ngay lúc sắp lún cả xuống, bộ hạ của cô ra tới. Họ đã chặt những nhánh cây gần đó, dùng cỏ lau kết thừng, cột thành từng bó, sắp mấy bó đủ để có thể chèo chống bốn năm người xây thành đài, đẩy tới đầm lầy cùng hiệp lực cuối cùng từng tất kéo y ra khỏi vũng bùn.
Thúc Thận Huy cảm thấy như mình đang mơ một giấc cực kỳ dài, lại cực kỳ tĩnh mịch, cực kỳ yên ả. Như một đêm thơm ngọt vậy. Thấy như chưa hề từng ngủ một giấc yên tĩnh và an tâm như thế, đến khi y ung dung tỉnh lại, ý thức còn bay bổng trong mộng, có phần không nỡ tỉnh.
Nhưng ngay lập tức, y nhớ ra tất thảy.
Y mở choàng mắt, vừa nhúc nhích, đã bị cơn đau trên người truyền đến chiếm lấy. Y không khỏi cuộn tròn người, một lát sau, thấy bớt đau, quay sang, khựng mắt.
Y đang ở trên giường, nàng ấy đang nằm ngay bên cạnh.
Đầu giường điểm một ngọn đèn dầu, ánh đèn mờ ảo rọi vào một bên mặt cô. Cô khép mắt, mi rũ, khuôn mặt mệt lả, cứ vậy thiếp đi.
Y yên lặng nhìn cô một lát, gập cánh tay đỡ người mình, từ từ ngồi dậy. Dường như cô cảm giác được, mi mắt động mấy lần, mở mắt, ngồi dậy, mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
“Ngươi đã tỉnh?”
Cô rõ ràng đang cười, thế mà mắt lại bắt đầu ửng đỏ. Y nhìn rõ mồn một..
Y bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều, hôn mê mấy ngày, mấy ngày ấy cô ngày đêm cực nhọc, không hề nghỉ ngơi, một tấc cũng không rời, canh giữ bên cạnh săn sóc y. Thuốc đã sắc xong, cô bưng đến giúp y uống. Thuốc rất đắng, mấy ngụm mới uống xong. Cô lại hỏi y đói bụng chưa, còn định ra ngoài, bị y nắm chặt tay, chặn lại bước chân bận rộn.
“Ta khỏe hơn nhiều rồi, cũng không muốn ăn gì. Hẳn nàng đã rất mệt. Nàng cũng nằm nghỉ đi.” Y nhẹ nhàng.
Khương Hàm Nguyên cùng y nhìn nhau chốc lát, cùng nằm xuống, gối chung đầu.
“Đây là đâu?” Y nhìn quanh một chút bốn phía. Một gian phòng đá cổ xưa mà kiên cố.
“Quân trấn Tây Nhu Tắc.”
Hôm ấy sau khi cứu y lên, y đã hôn mê hoàn toàn. Cô đưa y đến quân trấn gần nhất này, tạm thời dừng chân để trị thương cho y.
Chiến sự cũng đã kết thúc.
Sau đêm đó, Chu Khánh Trương Mật quyết ý bắt buộc mạo hiểm.
Đối diện với lâm nguy không phải ai khác, mà là nữ tướng quân, chưa kể, đến Nhiếp Chính Vương còn không màng nguy hiểm cố vượt sông, sống chết chưa biết, sao họ có thể tiếp tục án binh bất động được?
Cũng theo cách Nhiếp Chính Vương dẫn dắt, phái ra cảm tử binh giỏi lội dưới nước cột chặt thừng bên hông, lựa đoạn sông có dòng nước tương đối nhẹ nhàng thử dùng cách tương tự cố gắng qua sông, khi có người thành công lên bờ được, bèn cầm dây cột cố định ở bờ bên kia, đợi hình thành nhiều đoạn mới trải ván gỗ, từ đó qua sông, cuối cùng tụ hợp cùng bọn Dương Hổ. Quân Địch còn chưa kịp hồi thần từ trận phá vây, thấy viện quân đuổi tới không còn lòng nào đánh nữa, chạy thục mạng.
“Đã không sao rồi. Lũ cũng đã rút. Chàng yên tâm nghỉ ngơi, giờ quan trọng nhất là chữa khỏi vết thương trước.”
Y yên lặng nhắm mắt một chốc, bỗng như nghĩ tới điều gì, đưa tay sờ hông, sờ không thấy.
Khương Hàm Nguyên lấy ra ngọc bội từ trên người mình.
“Chàng đang tìm nó à?”
Lúc giúp y thay đồ, cô phát hiện y đang đeo viên ngọc bội bên người.
Y đang tìm nó. Hôm đó từ khi nhận lại, y đã đeo luôn, chưa từng rời khỏi người. Đó là thứ trước đây thật lâu y đã tặng cô. Khi mà, y vẫn là thiếu niên, cô trong mắt y là một tiểu binh.
Thúc Thận Huy nhận lấy, nhìn hồi lâu, chậm rãi nói: “Hủy Hủy, ta không xứng để nàng đối xử tốt với ta đến thế.”
Khương Hàm Nguyên lắc đầu.
“Không, chàng rất tốt, tốt vô cùng. Trước đây thành hôn cũng là chính em lựa chọn. Chỉ bất mãn mỗi một chỗ duy nhất, chàng biết là gì không?”
“Sau khi chúng ta tách ra, chàng có chuyện mà vẫn luôn không nói cho em, không những vậy, chàng còn giấu cả em.”
“Em biết là chàng không muốn liên luỵ em. Nhưng bắt đầu từ cái ngày đầu tiên mà chàng vì triều đình này, vì trận chiến thu phục phương Bắc, phái Hiền vương đi Nhạn Môn cầu thân em, em đã bị chàng liên lụy rồi. Nói chàng bội tình bạc nghĩa cũng không đến mức, nhưng chàng đã nợ em, chuyện này không bỏ qua được. Sao chàng có thể rũ sạch sẽ mọi liên can đến em cơ chứ?”
Y lặng thinh thật lâu, thấp giọng: “Ta biết.”
“Nửa đời trước của ta, tự hỏi không thẹn với Đại Ngụy, không thẹn với triều đình, không thẹn với Tông miếu. Có lỗi với, là hai người. Một là nàng, còn một, là Mẫu phi ta. Với nàng, là ta không xứng, với Mẫu phi, ta là đại bất hiếu.” Giọng y trầm thấp mà đè nén.
“Lúc trước thế nào, em không tính toán với chàng. Song từ bây giờ, chàng nhớ đó, ngoài trừ thiên hạ của chàng, triều đình của chàng, hoàng đế của chàng, thì chàng vẫn luôn là chồng của Khương Hàm Nguyên này. Sau này mà chàng còn dám làm ra việc như vậy, bất kể lý do gì, em sẽ tuyệt đối không tha thứ cho chàng lần nữa.”
Cô từng chữ từng chữ, nói.
Thúc Thận Huy vẫn mãi ngắm nhìn nàng, nghe tới đoạn này, y thấp giọng cười, nhưng cười, mà khóe mắt đỏ lên.
Y im lặng thu cánh tay, kéo người cô ôm chặt lấy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nơi đây điều kiện đơn sơ, thuốc thiếu, vài ngày sau, chờ thương thế y ổn định hơn, Khương Hàm Nguyên quyết định cùng y về Nhạn Môn, ở đó, y có thể được sự chăm sóc tốt hơn.
Trước khi đi, Khương Hàm Nguyên lệnh đem gã quý tộc thủ lĩnh từng bị mình đâm bị thương chân đến.
Tên Thủ hai chân chưa lành, được khiêng nằm trên đất, tưởng rằng sắp đem mình khai đao, lúc mặt như màu đất, bỗng nhiên nghe cô sai người: “Thả hắn về đi.”
Thủ lĩnh kinh ngạc ngẩn ra người, ngẩng đầu, thấy viên nữ tướng đã chuyển mắt, bắn ánh mắt như kiếm tới mình.
“Ngươi trở về, báo với Tả Xương vương, người Ngụy ta không hiếu chiến, nhưng cũng tuyệt đối không sợ chiến. Từ rày về sau, nếu các ngươi dám can đảm Nam phạm lần nữa, hùng binh Đại Ngụy ta, chắc chắn sẽ đạp phá Bắc Đô, đến chừng đó, đừng trách ta không báo trước!”
Thủ lĩnh không dám nhìn thẳng, rối rít thư vâng.
Khương Hàm Nguyên bầu bạn cùng Thúc Thận Huy về tới Nhạn Môn.
Họ đã bàn bạc xong xong, chờ khi vết thương khỏi hẳn, còn rất nhiều việc sau cuộc chiến cần hoàn tất xong xuôi, y sẽ theo cô đầu tiên đi Vân Lạc an táng phụ thân cô trước, sau đó, cô sẽ cùng y đi Giang Nam một chuyến, gặp mẹ y.
Bắt đầu từ đầu năm, sau hơn nửa năm, cho đến hôm nay, rốt cuộc đã thu phục U Yến, đại phá Nam Đô, tù binh đông đảo, đẩy cô lập người Địch về phía Bắc Giới hà. Trận chiến sự này thu được viên mãn cực lớn. Danh sách người có công thỉnh cầu phong danh, đã gửi đến triều đình xong xuôi. Lão tướng quân Triệu Phác, Tiêu Lễ Tiên Tám Bộ, tiếp đó cũng lần lượt đi Nhạn Môn, chờ tin tức đến từ triều đình.
Vào ngày bọn họ đến, toàn bộ Nhạn Môn sôi trào. Phàn Kính dẫn người ra ngoài ba mươi dặm nghênh đón. Ngoài tướng sĩ, còn có dân chúng nơi đó, đón đầy đường phố ngõ hẻm.
Khương Hàm Nguyên cùng y ở lại, tiếp tục dưỡng thương. Mấy ngày nữa, Tiêu Lâm Hoa và Trương Bảo cũng đến.
Hôm Trương Bảo gặp Khương Hàm Nguyên xong, cô cân nhắc còn đang tác chiến, vì lý do an toàn đã đưa cậu đến tám Bộ. Hiện giờ Tiêu Lâm Hoa theo huynh trưởng Tiêu Lễ Tiên đi Nhạn Môn, tất nhiên Trương Bảo cũng theo tới.
Cậu đã định về từ sớm, ngày nhớ đêm mong, rốt cục về tới bên cạnh hai người Khương Hàm Nguyên và Thúc Thận Huy, tâm tình kích động không lời tả xiết, tất nhiên chuyên tâm phụng dưỡng chủ cũ. Tiêu Lâm Hoa dần dần cũng không sợ Thúc Thận Huy, nàng và Trương Bảo lại rất quen thuộc, lần nào cô đến cũng rất náo nhiệt.
Chiều hôm ấy, Thúc Thận Huy bỗng nổi hứng, bảo muốn giãn gân cốt, ra ngoài đi dạo một chút.
Đấy là một chiều cuối thu, cô và y cùng ra khỏi thành, hai người cùng cưỡi ngựa. Cô đã căn dặn y không thể cưỡi ngựa quá nhanh, tránh động tới vết thương trên người. Ban đầu y còn nghe lời, chạy chầm chậm quanh vùng đất hoang gần đại doanh Tây Hình, dần dà, y bắt đầu tăng tốc. Ngựa y cưỡi là thớt tuấn mã xịn nhất, vừa buông, đã chạy cực nhanh bỏ lại Khương Hàm Nguyên sau lưng, cuối cùng y phóng ngựa lên một trạm gác cao, mới ngừng lại.
Khương Hàm Nguyên đuổi kịp, có vẻ không vui: “Vết thương chàng còn chưa tốt, còn vậy nữa, lần sau không cho ra ngoài!”
Y nghiêng mặt qua, chỉ mỉm cười ngắm cô, tự dưng nói: “Trên tóc nàng có gì kìa.”
Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình, thấy y ngồi trên lưng ngựa, đưa tay lên tóc mình, nhặt mảnh lá rơi nhỏ màu vàng kim, mở ra, rằng mình không gạt cô. Ngay sau đó, cô còn chưa kịp phản ứng, bên hông đã bị siết chặt, cánh tay y đã rơi xuống, vòng qua eo cô kéo một kéo lên lưng ngựa của y, ngồi trước người y.
“Đừng nhúc nhích.”
Tiếng y thì thầm dịu dàng bên tai, cô khựng lại, cảm thấy y đang dựa vào mình, hai tay ôm eo, sau đó, mặt y áp tới, hôn phớt qua phần gáy giấu sau cổ áo cô, thấp giọng oán trách bên tai: “Này cũng không được, kia cũng không được, ta thực sự khỏe rồi. Nếu nàng không tin, tối nay về, cứ việc thử chút xem…”
Khương Hàm Nguyên cảm giác y có chỗ ám chỉ, tim nảy một cái, tai nóng rực, sau một khắc, lại nghe y phá lên cười, tiếng cười rộ vui vẻ, như đang trêu ghẹo mình, không khỏi ngầm bực, nhấc khuỷu tay thoi nhẹ vào bụng y.
Y nhẹ ui da rên lên, té thẳng từ trên ngựa xuống, chỉ còn mỗi mình Khương Hàm Nguyên còn ngồi trên lưng ngựa.
Cô cũng đâu dùng sức, chỗ thúc khuỷu tay cũng vô hại. Cô biêt y đang đùa mình, liếc qua, ngồi im thin thít: “Chàng mà không đứng dậy, ta đi nha!” Nói xong tự lo giục ngựa, thả xuống dốc.
Cô đi một đoạn, mãi chả thấy động tĩnh sau lưng, bất đắc dĩ quay lại, thì thấy y đã ngồi dậy, trên đống đá hoang, nom như đang nhìn về phương xa.
Gió thu lồng lộng áo bào y. Phương xa cuối ánh mắt, là Trường An ở đó. Mà bóng y như hòa vào sắc thu, có vẻ hơi đìu hiu.
Cô không tự chủ được ngừng ngựa, nhìn bóng lưng y, đang do dự có nên tiến tới không thì có vẻ y phát hiện, quay lại, thấy cô quay về bèn lập tức tươi cười, đứng dậy đón cô.
“Hủy Hủy thật nhẫn tâm, còn thật sự bỏ rơi ta đi. Ta đau thật đấy, phải ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, đang định đi tìm nàng.”
Đến gần, y sờ lên bụng, cười giải thích.
Khương Hàm Nguyên nhìn nét mặt y tươi cười, đang định mở miệng thì nghe tiếng gọi sau lưng: “Điện hạ! Vương phi! “
Hai người cùng quay đầu, là Trương Bảo tới, cậu xuống lưng ngựa, như một làn khói chạy tới, thở phì phò, hô: “Khâm sai từ Trường An đến! Là Lưu Hướng Lưu Tướng quân!”