Khương Hàm Nguyên bị vây ở giữa, quét mắt bốn phía, nhíu mày: “Các ngươi là ai?”
Tổng cộng tám người, toàn bộ lạ hoắc, cô chưa từng gặp mặt, trông trang phục thì như là thị vệ của phủ Hiền Vương, nhưng hiển nhiên là không thể. Đang yên đang lành, sao thị vệ phủ Hiền Vương dám. Đám này bày ra vẻ tấn công. Quả nhiên, lời cô vừa buông, không ai trả lời, tám người hợp lại, không nói hai lời, lập tức nhào đến cô.
Hai võ sĩ đứng đầu, một mặt chữ điền, một mắt trố, giương mắt xông đến trước mặt cô, đột nhiên cùng thấp người, một trái một phải, mỗi tên quét chân, đá xoáy hướng cô mà đến, xem ra muốn một cước quật ngã cô.
Khương Hàm Nguyên tránh, hỏi lại: “Ai phái các ngươi tới?”
Mấy người còn lại sao thì không rõ, nhưng hai người vừa lên, cô liền nhìn ra, nửa dưới chắc chắn, ra chân lại nhanh. Thân thủ thế này, nếu đồng thời cũng có kinh nghiệm, thì đó là bài sáp lá cà nặng nhất mà bộ tốt được tập luyện trong doanh trại, đảm nhiệm chức Bách trưởng không là vấn đề.
Hai võ sĩ vẫn không nói một lời, thấy chân quét không, nhanh chóng đứng dậy nhào tới lần nữa, trái phải liên hợp tấn công.
Khương Hàm Nguyên không nói nữa.
Tám người này trên tay không mang vũ khí, mục đích không phải đả thương người, như vậy vô cùng có khả năng là muốn triền đấu với mình.
Dù cô chưa rõ vì sao, nhưng tám chín phần đám này hẳn là do Thiếu đế sai sử.
Không phải Thiếu đế, ai dám mà ai có thể sử dụng nội thị trong cung, dám ở lúc này hôm nay ngang nhiên lừa mình đến đây? Lừa đến lại chỉ tay không tấn công, mục đích không phải lấy mạng. Đây không phải cởi quần đánh rắm thì là cái gì. Chuyện thế này, cũng chỉ có tên Thiếu đế nhìn cực kỳ không đáng tin cậy kia mới có thể làm.
Cô không muốn bị dây dưa lâu ở nơi này, thuận tay đột ngột kéo lụa trắng trên vai, cuốn một đầu trên tay, đầu kia bỗng phóng mạnh đến võ sĩ mặt chữ điền tấn công đầu tiên ở góc trái mình. Tên võ sĩ không kịp chuẩn bị, “Bốp”, chính giữa mặt, cùng một cơn nhói, lụa trắng đã quấn lấy đầu gã, tầm mắt bị che không nhìn thấy gì. Gã khựng lại, ngừng tấn công Khương Hàm Nguyên cũng không dừng lại, đánh ngay chính diện, uốn gối húc vào phần dưới bụng đối phương. Tên kia bỗng nhiên ăn đau, kêu thảm một tiếng, người mềm oặt, khom lưng quỳ xuống. Khương Hàm Nguyên không ngừng, một cước đạp trên lưng gã, mượn độ cao, như vượn trèo nhảy lên một gốc mai bên cạnh, giẫm lên nhánh mai già, vọt người lên, liền vượt qua hai đồng đội sau lưng võ sĩ khuỵu xuống đất kia, hai chân tiếp đất, người đã ra khỏi vòng vây.
Vừa thoát vòng vây, cô lập tức quay đầu định về, thì thấy cánh cửa tròn đã đóng, khóa lại.
Khương Hàm Nguyên dừng bước, quay lại nhìn.
Ngoại trừ tay mặt chữ điền gặp một cú nặng chưa kịp hoàn hồn, vẫn còn cong gối quỳ, bảy người còn lại đuổi theo sát không buông, lại lên.
Trước có người theo sát cản đường, phía sau cửa sân bị khóa. Còn không phải là ý muốn giữ mình lại sao.
Khương Hàm Nguyên một tay vén váy đỏ vướng víu, buộc mép váy bên hông, lộ ra côn áo vốn là váy lót con gái, lập tức giơ ngón tay ngoắc ngoắc phía đối diện, ra hiệu cùng tiến lên.
Bảy võ sĩ gặp cô gái trẻ xinh đẹp y phục như quý phụ cuốn váy lộ ra lớp váy lót, vốn có phần không dám nhìn, mắt rối rít né tránh, song không ngờ thấy cô ra thế như vậy, rõ ràng là không đặt tụi này vào mắt, nào chịu phục, nhìn nhau, đưa mắt ra ý, lập tức xúm vào cô.
Xông vào trước là võ sĩ đô con, quyền nắm như bát, sức đầy doạ người, nhắm Khương Hàm Nguyên ra quyền, lúc sắp đến nơi lại như có phần không nỡ, chần chừ một lúc.
Khương Hàm Nguyên đã có chuẩn bị, không đợi quyền y đến, thả người nhào tới trước, ra quyền như điện, đã chuẩn lại còn hung ác.
Cùng với một tiếng như giã thịt ngột ngạt, bên huyệt thái dương võ sĩ như bị một cú thiết chùy đập mạnh, “ầm” trong đầu, trước mắt tối sầm, một dòng máu mũi chảy xuống. Hắn lùi mấy bước, đợi hết choáng váng, cúi đầu lau đi máu mũi, ngẩng nhìn cô gái trước mặt, trong mắt lộ vẻ không dám tin.
Với Khương Hàm Nguyên mà nói, trận đánh thế này, so với thao luyện trong quân trước kia chỉ như cơm bữa. Quân doanh là chỗ hung ác hiếu chiến. Chung quanh đều là đàn ông, ai nấy hùng hồn dũng mãnh như sói như hổ, nếu cô không đủ hung ác và năng lực lấy một địch mười giết ra khỏi trùng vây, dựa vào đâu làm họ nghe lời mình răm rắp? Dựa vào thân phận con gái Khương Tổ Vọng ư.
Khương Hàm Nguyên mắt ngó sáu đường, trước tấn công sau cản, toàn bộ đánh bại bảy người lăn ra mặt đất. Hai người bị thương mũi miệng, còn lại không ngại.
Nhẹ nhàng như thế đương nhiên vì cô am hiểu đánh sáp lá cà, song cô cũng nhìn ra, dù đám người này thể trạng cường tráng, nội lực rất không tệ, nhưng đều là võ sĩ hộ quân xuất thân từ triều đình. Không phải nói tài nghệ hộ quân không bằng người, mà họ so với những quân nhân sống chết cùng địch nơi biên cảnh, không trải qua chém giết như thú đấu nơi chiến trường ngươi chết ta sống, không biết núi thây biển máu là tích tụ ra thế nào, kinh nghiệm và phản ứng tất nhiên còn chênh lệch.
Cô thấy người ngã lăn cả, cất bước định đi, không ngờ đám này không biết tiến lùi, bò dậy đuổi theo, lại vây quanh cô. Không chỉ thế, tên bị đánh trúng bụng dưới đầu tiên cũng gia nhập, tám người chằm chằm nhìn cô, vẻ mặt đề phòng mà khẩn trương.
Khương Hàm Nguyên vốn không muốn đả thương người, song dây dưa không thả thế này cô cũng không nén cơn giận, nhìn quanh, một cước mạnh đá văng một tay võ sĩ nhào tới. Tên kia bay thẳng, “bịch”, đập mạnh vào một gốc mai sau lưng. Lực cú đá cộng thêm thể trọng, thân cây to cỡ miệng chén răng rắc gãy, từ từ nghiêng đổ, hoa mai trên cành bay loạn như mưa, Khương Hàm Nguyên đuổi theo, đá lấy một cành mai lớn bằng cổ tay, bỗng quay đầu, cành mai trong tay cô hóa thành trường thương, đầu thương đập bốp vào đất đánh đến võ sĩ đánh tới, ngay chính giữa, đẩy người, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai, lại đâm sang võ sĩ hướng bên kia, quét chân gã, “bốp”, người kia kêu đau, xương đùi nứt gãy đáp lại, ngã ngồi xuống đất.
Binh khí thường dùng của cô, chính là một cây thương Hồng anh đầu sói.
Giống Dương Hổ dùng trường kích, trên chiến trường chém giết phá giáp, uy lực to lớn, nhưng trọng lượng rất nặng, chỉ thích hợp mãnh tướng thể trạng to lớn.
Đao kiếm cũng là sát khí, song chỉ hợp đối chiến sáp lá cà. Ở hỗn chiến trên chiến trường, đao kiếm chặt chém vết thương sâu cạn, lực sát thương có hạn mà lại dễ cùn.
Chỉ có trường thương, chẳng những có thể kích phá giáp, lại nhẹ nhàng linh hoạt hơn kích, hơn nữa, mỗi một thương đoạt mạng. Đầu thương đâm thẳng thịt, thân, xuyên thấu nội tạng, đủ khiến người trí mạng tại chỗ, lực sát thương hơn xa đao kiếm, xứng là vua binh khí trên chiến trường không hai.
Khương gia các thế hệ có thương pháp gia truyền, cô đã dày công tôi luyện mười mấy năm thành thạo, giờ đây tuy trong tay cầm là nhánh mai, song dùng để đối phó tám người này, dư. Bổ chọc đâm quét, như gió táp quét lá rụng, rất nhanh đánh bại tám người lần nữa.
Lúc này cô ra tay không nhẹ như vừa nãy. Trong tám người, hai người gãy nứt xương đùi, một bị đánh trúng đầu ngất đi, mấy người còn lại cũng bị thương, mặt mũi thân thể bầm dập, rên không ngừng. Chỉ còn tay võ sĩ mặt chữ điền hẳn là thân thủ tốt nhất đám, chống chọi đến cuối cùng vẫn không từ bỏ, định bắt chước nàng, lấy nhánh mai làm gậy.
Khương Hàm Nguyên nào cho cơ hội, rút cành mai quét qua tay gã, khẽ một cái, đầu cây bén nhọn đâm cổ họng gã nhanh như chớp. Võ sĩ mặt chữ điền thất sắc kinh hãi, nhìn thấy rõ ràng nhưng người không kịp phản ứng, ngay khi tay chân phát lạnh, tưởng hẳn mình phải chết rồi, thì mũi nhọn đột ngột dừng trước cổ họng.
“Nếu đây là chiến trường, ngươi đã chết.” Cô lạnh lùng thốt.
Gã không nhúc nhích, yên lặng nhìn cô, vẻ mặt như đưa đám.
Khương Hàm Nguyên thu tay lại, định ném cành mai, bỗng từ trong rừng mai sau lưng như có người nhào ra, lao thẳng đến sau lưng cô, dính vào như gấu ôm, hai tay bóp chặt hông cô, sau đó phát lực, định xoay ném cô xuống đất.
Lần này Khương Hàm Nguyên nổi giận thật sự, không quay đầu, thấp người chuồi vai, thoát khỏi người đánh lén sau lưng. Người kia hai chân cách đất bay lên như diều, ngửa mặt lên trời, bị quẳng mạnh xuống, một cánh tay cũng bị vặn ngược, cứ thế đập xuống đất.
“Rốt cuộc các ngươi muốn cái gì ——” lúc cô gầm lên, nghe người kia “Ui da”, giọng kêu thảm thiết phát ra nghe có phần quen tai.
Cô nhìn lại.
Người từ sau đánh lén bị cô bẻ cánh tay trật khớp ném ra, nào phải ai khác, chính là đương kim Thiếu đế Thúc Tiển. Chỉ có điều, cậu ta cũng như đám võ sĩ, lúc này mặc trên người là vệ phục.
Khương Hàm Nguyên dừng lại, chậm rãi buông lỏng tay.
“Bệ hạ! Bệ hạ ——” võ sĩ mặt chữ điền hồi thần, thấy thế, cuống quýt muốn cứu giá.
“Đi ra hết cho trẫm! Trẫm không sao ——” Thúc Tiển quát.
Rõ ràng sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu rịn ra trán, vẫn còn cậy mạnh. Cô mặc kệ, vẫn đứng đấy không hành lễ, lặng lẽ nhìn cậu ta ôm cánh tay bị trật khớp, cắn răng, rốt cuộc chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy, giương mắt nhìn mình.
Suy đoán đầu tiên lại là thật. Là cậu ta bố trí.
Khương Hàm Nguyên vẫn không rõ cậu ta muốn làm gì, sao lại nhắm vào mình, nhưng đối với Thiếu đế trước mắt thực sự cảm thấy thất vọng.
Nam nhi nơi biên cương chiến đấu đến đẫm máu, còn chủ một giang sơn, lại là một tên thiếu niên bướng bỉnh hành vi hoang đường liên tiếp không ngừng, không khỏi đáng thất vọng.
Có lẽ ánh mắt và biểu lộ của cô đã lộ suy nghĩ tích tắc này, Thiếu đế bỗng nói: “Thím nhìn ta làm gì?” Nói xong, có lẽ cánh tay bị thương khẽ động, lại nhe răng, lộ tia đau đớn.
Khương Hàm Nguyên tỉnh bơ, đầu tiên hành lễ với cậu ta, xin tội, tiếp đó bước đến ngồi xổm trước mặt cậu.
“Ấy ấy, thím định làm gì, ta là Hoàng đế đó —— ” Thiếu đế la hét trong miệng, bỗng nghe trong hơi thở một mùi hương tóc, dừng lại, vội im bặt, nín thở.
Cô kéo cánh tay che bả vai bị tổn thương ra, thản nhiên nói: “Sẽ hơi đau, bệ hạ nhịn một chút.” Nói xong, một tay giữ hõm vai, một tay cầm cánh tay rũ xuống, từ từ lắc mấy cái, canh đúng vị trí, phát lực, hướng lên một đòn.
Thiếu đế nhịn không được lại “úi da” lên, cô đã buông, đứng dậy lùi ra. Cậu thử cử động cánh tay một chút, mắt sáng rỡ, “Á! Được rồi! Không đau nữa—— “
Lời còn chưa dứt, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài cánh cửa tròn thông với yến đường: “Bệ hạ! Bệ hạ! Nhiếp Chính Vương đến.” Là gã tiểu hầu! Nghe giọng run rẩy, e đã sợ tè cả ra quần.
Kết quả ngày hôm nay, cậu thật sự không ngờ.
Cậu thật không thể tin cô gái gặp trong phủ Nhiếp Chính Vương đêm đó chính là Trường Ninh tướng quân. Giả mạo thì không thể nói, chứ tuyệt đối là giả mạo công lao lừa đời lấy tiếng, sau khi trở về đã muốn tìm một cơ hội thử cô ta một lần.
Tám võ sĩ này đều là những tay giỏi lựa trong đám thân vệ, hôm nay đưa theo sắp xếp như thế, dĩ nhiên không nói họ hay cô gái này chính là Nhiếp Chính Vương phi, chỉ lệnh cho họ tấn công toàn lực, đánh bại cô ta.
Theo cậu nghĩ, con gái Khương gia nhất định không chịu nổi một đòn, đợi cô ta ngã xuống khuất phục, mình có thể ra mặt vạch trần mặt nạ, rồi đi nói cho Tam hoàng thúc, để ngài ấy nắm chắc trong lòng, khỏi bị che giấu, còn có thể dùng đấy để chèn ép Khương Tổ Vọng, khiên ông ta không dám có hai lòng nào.
Công lớn đó.
Cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, thân thủ cô cao minh thế, lấy một địch tám, lần này chẳng những phá tan kế hoạch mà còn dẫn Tam hoàng thúc sang, chọc điên người.
Tai họa thật không nhỏ. Làm nào kết thúc đây?
Thiếu đế hơi hoảng, từ dưới đất nhảy dựng lên, cúi đầu ngó xiêm áo trên người, lại ngó đám thị vệ chật vật đầy đất, như con kiến trên chảo nóng, lượn quanh hai vòng tại chỗ, còn chưa nghĩ nên đối phó thế nào, đã “rầm”, cửa bị người đạp đổ từ bên ngoài.
Ngoài cửa tròn, một bóng áo xanh ngọc đang đứng. Không phải Tam hoàng thúc là ai?
Thiếu đế biến sắc, người cứng đờ, tim khẩn trương đập thình thịch.