Nắng tháng mười tươi sáng, chiếu lên người Cao vương, song ông lại thấy sau người phát lạnh, trán toát mồ hôi lạnh, khí lạnh toát từ tận chân răng.
Ngay tích tắc nhìn thấy bóng người này, mọi thứ đều rõ ràng.
Ông nhìn chằm chằm đứa cháu đứng trước thềm điện, chỉ vào y, nghiến chặt chân răng, ha ha cười lạnh.
“Chim bay tận, cung tốt cất. Tam Lang tiểu nhi, nhớ giờ này năm đó, lão phu còn từng cầm tay dạy ngươi bắn chim! Bây giờ miệng còn hôi sữa, lại mưu tính thế này lên chú ruột ngươi! Ta có ngày hôm nay, há chẳng phải là bị ngươi ép sao!”
Bóng cây loang lổ đổ xuống gương mặt thanh niên đối diện, tranh sáng tranh tối.
Y cũng không tiếp lời, chỉ bình tĩnh nói: “Hoàng thúc, nếu ta đoán không sai, lính gác cổng trong thành Vũ Hầu phủ là tay trong của ngài, giờ đây đã đền tội. Chất nhi kính trọng ngôi vị của ngài, năm xưa cũng từng công cao lao khổ, nếu ngài tự sát, sẽ khỏi nhục nhã. Còn phần sau này, chỉ cần con cháu mang huyết mạch ngài an phận thủ thường, ta ắt sẽ bảo đảm vinh hoa của họ, không giảm mảy may.”
Một thị vệ tiến lên, quỳ gối trước mặt Cao Vương, hai tay nâng lên chuôi chủy thủ còn dính máu mới rồi kề họng ông ta, cung kính nói: “Cao vương, mời.”
Mặt Cao vương xám như tro, “…Ta chính là con trai của Cao Tổ, là Hoàng thúc ruột thịt của ngươi, nắm giữ thiết khoán, có thể miễn mười lần chết —— ”
Vẻ mặt thanh niên vẫn lạnh nhạt, như không nghe thấy.
Cơ mặt Cao vương càng không ngừng co rút, thu ánh mắt dán lên mặt đứa cháu ruột lại, chằm chằm nhìn lưỡi đao giơ trước mặt mình, rốt cuộc, tay run run, khó khăn, từng chút từng chút đưa tới, cầm chủy thủ, giơ lên, từ từ ngang đến trước ngực, nhắm mắt, lúc ra vẻ tuyệt vọng muốn đâm, chợt trợn mắt, đột nhiên xoay cổ tay, phóng chủy thủ, bay về phía người đứng trước thềm.
Với thân thủ ông ta, một chiêu phóng ra này, e là Nhiếp Chính Vương lập tức đổ máu tại chỗ!
Ngay chớp lóe ấy, thị vệ mới quỳ gối trước người phóng dậy, nhanh như vượn tinh, mạnh như hổ báo, trong nháy mắt đánh rơi chủy thủ.
Ngay sau đó, một người khác rút từ tay áo ra một sợi roi thừng, nhanh nhẹn quấn quanh cổ Cao vương, hai người mỗi người cầm một đầu, kéo sang trái phải, nút thòng lọng siết chặt, trong tích tắc đã chắc chắn.
Nhưng Cao vương tầm cỡ nào chứ, phản ứng cực nhanh, nào bó tay chịu trói, ông đưa hai tay thọc vào thòng lọng, ra sức kéo ra. Hiển nhiên ông dũng mãnh khó lường, song thân thủ hai thị vệ không phải ai cũng sánh được, dù bản lãnh cả người tỏa sáng nhưng cổ đã bị thắt, cũng không có chỗ triển.
Thòng lọng trên cổ ông càng thu càng chặt, đôi tay ông cũng bị thắt sâu vào cổ họng mình, cặp mắt lồi ra, mặt đỏ lên, phát ra một tràng ư ư như mãnh thú giãy giụa.
“Trời cho không lấy… Ngược lại là tội lỗi… Trách lòng ta không đủ ác độc, ngày đó hoàng huynh phế vật của ngươi, vốn cũng không có tư cách kế vị…”
Hoàng thúc tổ Cao vương, liều tất cả sức lực giãy giụa, hai chân đạp đất lung tung, bùn lá tung bay, thân thể khổng lồ, như con cá ngát quẫy trên thớt gỗ.
“…Tam Lang tiểu nhi… ngươi bố ráp giết ta… ngươi dám nói một câu… ngươi không chút lòng riêng vượt giới hạn đi…”
Dây thừng càng thu càng chặt, Cao vương liều chút sức lực cuối cùng, hàm hàm hồ hồ, phát ra tiếng sau cùng.
“…Đừng tưởng rằng sau này ngươi có thể kết thúc yên lành… Hôm nay của ta, chính là ngày mai của ngươi…”
Giọng oán độc vô cùng, như nguyền rủa vọng từ vực sâu.
Hai thị vệ cùng nhìn Nhiếp Chính Vương.
Y vẫn lẳng lặng đứng thẳng, hơi cúi mắt, nhìn hoàng thúc ương ngạnh không chịu chết, trong ánh mắt như mang theo mấy phần thương xót. Hai thị vệ phát lực lần nữa, xương cổ Cao Vương hoàn toàn vỡ vụn, viên mãnh tướng Đại Ngụy xưa kia, rốt cuộc ngừng giãy giụa, thân thể biến thành một khối thịt mềm, đầu vô lực ngoẻo qua một bên.
Hai thị vệ tiếp tục, một lát sau, xác định người đã chết hẳn, thu dây thừng, lùi vào góc khuất, lặng yên chờ đợi.
Nhiếp Chính Vương tiếp tục đứng trên thềm.
Gió chợt rì rào, lay động lá tùng vương trên kẽ đỉnh mái ngói, im ắng rơi xuống vai y, rồi đáp xuống chân y.
Y đi đến bên cạnh người Cao Vương đã tắt thở, cúi nhìn khuôn mặt đã vặn vẹo, lát sau, khom người, chậm rãi đưa tay vuốt lên đôi mắt chưa chịu nhắm, đứng lên, đi qua đường bên cạnh.
Y về lại điện giảng kinh, dưới vô số cặp mắt hai bên âm thầm nhìn chòng chọc, đi vào, bình tĩnh ngồi về ghế mình.
Lan Thái hậu mượn quạt lông trĩ che chắn, nhìn ra bóng người không biết vừa đi đâu về ở Đông điện một lát, đến chừng thu mắt, lại liếc sượt qua một bóng lưng áo đỏ ở góc Tây điện, khóe môi giật nhẹ không thể thấy nổi.
Ngoài điện, khi Lưu Hướng bị người dẫn tới hậu điện, nhìn thấy khuôn mặt chết chóc của phò mã Đô úy Trần Luân kia, mới như tỉnh từ trong mộng, biết đã xảy ra chuyện lớn.
Mấy xác chết xếp hàng nằm dưới đất này, toàn bộ đều là những gương mặt ông không thể quen thuộc hơn, một người trong đó thậm chí còn chính là đội trưởng mà ông phó thác trách nhiệm trông coi tiểu đội, phụ trách việc bảo vệ Nhiếp Chính Vương xuất hành hôm nay.
Nằm mơ ông cũng không nghĩ tới, bản thân luôn luôn tự cho là tổ chức cấm vệ kín như thùng sắt không kẽ hở, lại thủng lỗ chỗ từ sớm.
Ngay lúc ông vừa chấp chưởng Cấm quân Cao Vương đã sắp xếp người, điểm này chưa đáng sợ, đáng sợ là, có thể trốn qua thanh tẩy theo thông lệ khi ông bắt đầu nhậm chức. Mấy người kia, bao năm nay Cao vương vẫn không dùng tới, bản thân ông chẳng hề phát hiện mảy may.
Kế hoạch của Cao vương, là lợi dụng hôm nay lễ Phật kết thúc rời đi, trong giây phút các nơi cảnh giác buông lỏng, ông ta sẽ ném mũ ra hiệu, mấy tử sĩ này sẽ đồng loạt ra tay, đánh giết Nhiếp Chính Vương.
Đây đều là mãnh sĩ cả trăm người có một, lại ở gần Nhiếp Chính Vương. Cung ngựa tuy là môn bắt buộc của đám con cháu Hoàng tộc, song ngài ấy lớn lên theo văn, lại không mang theo binh khí phòng thân, một khi ra tay, hẳn chết là chắc chắn.
Cũng chính tích tắc này, Lưu Hướng hoàn toàn rõ ràng.
Nhiếp Chính Vương đáp trả đã có kế hoạch diệt trừ Cao Vương trước, tạo áp lực đến ông ta, buộc ông tự loạn trận cước, lúc này mới cố ý thả ra tin tức cầu hôn con gái Khương Tổ Vọng.
Lúc Thánh Võ Hoàng đế bản triều còn sống, hiển nhiên uy vang bốn biển, người người cúi đầu. Nhưng đến Minh Đế, uy vọng của Quân chủ giảm mạnh, đổi lại nhân vật như Khương Tổ Vọng, tay nắm trọng binh thường trú biên quan, xung phong đi đầu thương lính như con, bộ hạ trung thành với ông ấy, nơi nơi còn trung thành hơn cả đối với Hoàng đế trong kinh thành. Từ một điểm này mà nói, là tai hoạ ngầm. Có lẽ âu cũng là nguyên nhân vô số lương tướng khó có kết thúc yên lành từ xưa đến nay.
Nhưng trái lại, nếu dùng thật tốt, thì lại như quốc chi trọng khí, định hải thần châm*.
Khương Tổ Vọng bị Nhiếp Chính Vương lung lạc, triệt để trung thành với y, hiển nhiên Nhiếp Chính Vương như hổ thêm cánh.
Phản ứng của Cao vương cũng là cảm giác được uy hiếp, đồng thời, cảm thấy ý vị sau thứ uy hiếp này.
Trước đó, có lẽ ông ta chưa thật sự có dự định khởi sự nhanh chóng. Nhưng không nghi ngờ rằng, ông ta là tay lão luyện am hiểu đấu tranh rất sâu, so với bất kỳ kẻ nào ông rõ nhất, một khi hai bên gặp nhau trong ngõ hẹp, ai có thể cười đến cuối cùng, là người có thể nhanh chóng chớp lấy cơ hội, cho đối thủ một nhát trí mạng. Cho nên ông ta mới dùng đến người đã sắp xếp dưới tay mình từ trước, mạo hiểm hôm nay đánh một nước trước.
Song ông ta không biết, mỗi một bước ông ta đi đều nằm trên con đường đối thủ đã thiết kế riêng cho ông ta, càng chạy càng xa, cuối cùng lọt lưới.
Không chỉ có thế, hôm nay Cao vương đã sụp đổ, Nhiếp Chính Vương lại có thể dùng chuyện này trấn áp đám cầm binh quyền tướng lĩnh bao gồm cả Khương Tổ Vọng.
Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi, là một tay cung. Mà Thúc Huy, còn có đám người Khương Tổ Vọng, chẳng qua đều là đám chim y xách cung muốn bắn thôi.
Cử chỉ cầu hôn, chân thật là một mũi tên hai con chim.
Lưu Hướng nhìn chằm chằm từng cái xác dưới chân, tận sâu trong lòng kinh hãi như sóng lớn, không cách nào hình dung.
Ông không dám tưởng tượng, nếu hôm nay Cao vương đạt được, nếu một màn đẫm máu thật sự xuất hiện, tình thế sẽ tiến triển thế nào. Chờ đợi mình, là hoàn cảnh bi thảm cỡ nào.
Tội danh treo trên đầu mình, lại tùy tiện ném ra một tay chủ mưu nào đấy, Đại tư mã Cao Vương thì lắc mình biến hoá, thay thế Kỳ vương nhận lấy ngôi Nhiếp chính.
Xưa kia phục dịch Bắc cảnh, ông đã không chỉ từng một lần kinh hãi trải qua chém giết đẫm máu, nhưng chưa bao giờ như lần này, ông cảm thấy sợ hãi lạnh đến tận xương.
Từ từ, đôi chân ông như nhũn ra, cuối cùng quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bỗng, một điệu nhạc du dương bay vào tai ông.
Giảng kinh ở tiền điện đã kết thúc, trong tiếng nhạc du dương và tiếng tụng kinh thâm trầm, hai đội thị nữ mặc y phục rực rỡ bưng một bồn đầy cánh hoa vẩy lên không trung. Dưới cánh hoa rộn ràng bay lả tả, Nhiếp Chính Vương che chở Lan Thái hậu và Thiếu đế ra đại điện.
Bầu không khí tốt lành.
Như chẳng ai cảm thấy, trong đội ngũ chư Vương theo sau thiếu đi một người. Cũng có lẽ có người cảm thấy, song căn bản không nghĩ đến, ngay một chốc trước đó, trong một góc khuất ở vùng yên tĩnh này, từng phát sinh một màn kinh tâm động phách đủ ảnh hưởng đến tương lai của đế quốc này.
Cả đám rời sơn môn.
Nhiếp Chính Vương đưa Lan Thái hậu và Thiếu đế lên dư giá*, mệnh phụ nội ngoại và chư vương bá quan cũng xôn xao tự về, hoặc lên xe rồng, hoặc lên ngựa.
(*) kiệu khiêng
Nhiếp Chính Vương lại chưa đồng hành.
Y đứng bên cạnh kính cẩn khom người đưa tiễn dư giá. Dư giá đi rồi, y chậm rãi đứng thẳng người, đứng bên bờ cửa, vẫn dõi mắt theo lọng xe uốn lượn, mãi đến khi dần dần khuất khỏi tầm mắt.
Lưu Hướng sau lưng y, lúc này, bịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu liên hồi.
“Điện hạ! Ti chức tội chết! Chết muôn lần không thể tránh tội! Điện hạ —— ”
Lão tướng xưa kia từng giương oai nơi sa trường không ngừng dập đầu, tơ máu rất nhanh rịn trên trán.
Thúc Thận Huy quay lại, một đôi mắt lạnh hờ hững nhìn mặt ông.
“Trung trực có thừa, trí nghĩ chưa đủ.”
Một lát sau, y lạnh lùng thốt.
Lưu Hướng cúi đầu thật sâu, không dám ngóc lên nửa phần: “Ti chức cực kỳ vô năng! Nhiếp Chính Vương giáng tội!”
“Đi quét địa bàn của ông cho sạch. Từ đây ta không hi vọng lại có chuyện thế này phát sinh.”
Lưu Hướng ngây người, rất nhanh hiểu. Mình đây là được miễn xá.
Trong giây lát ông thật không tin nổi, cứ tưởng đang nằm mơ, đợi phản ứng quay lại, cảm động đến rơi nước mắt, không lời nào diễn tả được.
Ngay lúc này, nếu mà vị Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi này có moi tim mổ gan ông, ông cũng cam tâm tình nguyện. Ông kích động run cả người, trong lòng nảy ra một suy nghĩ quyết tận trung với ngài. Mắt đỏ au, ông lại dùng sức dập đầu, cắn chặt răng, từng chữ từng chữ nói: “Xin Nhiếp Chính Vương yên tâm. Nếu lại có sơ sẩy, ti chức tự kết thúc mình trước!”
Không ngờ Nhiếp Chính Vương nghe thấy, lại nở nụ cười, một khuôn mặt sương lạnh chuyển thành ôn hòa, chỉ vào ông, “Ông kết thúc là chuyện nhỏ, song làm hại đến ta, tuyệt đối không thể.” Nói xong cất bước bước vào sơn môn, đi vào trong.
“Vâng, vâng, vi thần ghi nhớ…”
Lưu Hướng cảm giác được, Nhiếp Chính Vương nói câu cuối kia với mình, hình như cũng chẳng có ý chỉ trích bao nhiêu, thậm chí, ngài còn cho mình câu bình bát tự, ở mức nào đó, đâu như cũng là một loại khẳng định.
Ông chỉ thấy một bầu nhiệt huyết càng thêm sôi trào. Mặt ông ửng đỏ, quỳ gối về phía bóng người kia, đưa mắt nhìn bóng lưng, một lần nữa cung cung kính kính dập đầu chạm đất, một lát sau, hơi giương mắt, bóng lưng màu đen kia đã hoàn toàn biến mất không còn vết tích.
Ông biết hẳn là Nhiếp Chính Vương đi xử lý hậu sự vừa rồi.
Cao vương đã ấn định hôm nay ở chỗ này sẽ ra tay, phía bọn gác cổng Vũ Hầu phủ bên kia kinh thành chờ sẵn, ắt cũng có người hô ứng, địa vị chắc cũng tuyệt đối không thấp hơn mình. Nhưng mà, Nhiếp Chính Vương đã nắm được Cao vương, vấn đề còn lại chắc hẳn không lớn.
Chỉ là, hết ngày hôm nay, trong kinh thành, đối với vài người mà nói, e là sẽ có biến không chỉ là rung chuyển nghiêng trời lệch đất.
Ông chỉ nghĩ mà sợ vô cùng, lần đầu sinh ra một cảm giác ở kinh đô phú quý cẩm tú tràng nguyên lại không bằng chốn sa trường. Chí ít, trên chiến trường, dù có chết, cũng chết được rõ ràng, chết được oanh liệt.
Một trận gió thổi tới, y phục đẫm mồ hôi lạnh dán sau lưng, lạnh buốt.
Ông lấy lại bình tĩnh, đưa tay chùi mồ hôi lạnh trên trán, đang định đứng lên, đột nhiên, khựng cả người.
Ông nhớ tới một chuyện mới vừa rồi đã quên bẵng mất.
Hàm Nguyên!
Cô đâu rồi!
Vừa xảy ra chuyện lớn vậy, giờ này cô ấy đang ở đâu? Đi rồi, hay là vẫn còn nấp trong kia?
Lưu Hướng tự dưng lo lắng không thôi, nhìn vào bên trong một chốc, trầm ngâm.
Thôi, với khả năng của cô ấy, hẳn tự xử được.
Loan giá Thiếu đế ra ngoài đã một quãng. Trong phút chốc ông cũng chẳng thể đoái hoài cả hai đầu, đành đứng dậy, vội vàng rời đi.