Trường Sinh Giới

Chương 264: Bại hoại thông thiên



Hoàng Kim Sư Tử Vương bị đánh xuống địa ngục, xông vào tiểu trúc của Thông Thiên giáo chủ trong truyền thuyết. Xa xa tiếng sư hống không ngừng, hoàng kim thần quang chói mắt vô cùng, đầy trời đều là hủy diệt chi quang, đầy trời đều là khe lớn tử vong, bạo phát đại chiến kịch liệt.

Cũng không biết qua bao lâu, trong Địa Ngục hắc ám, Thiên Sứ Thánh Ca, Thiện Xướng, Ma Quỷ Cầu Nguyện Khúc, Tế Tự Chi Âm thanh âm cổ lão thần bí truyền ra như biển gầm.

Đồng thời khí tức huyết sát bộc phát, tiểu trúc của Thông Thiên giáo chủ qua đại chiến kịch liệt hỗn loạn không chịu nổi, cuối cùng khí tức huyết sát thu liễm, Hoàng Kim Sư Tử Vương lộ ra bản thể, hoàng kim thần quang trực trùng tiêu hán, cả người hắn đều là vết máu, ánh mắt uể oải thất vọng, phát ra một tiếng gầm điên cuồng, rồi sau đó hóa thành một đạo kim quang rời khỏi địa phủ.

Cách đó không xa, một ít yêu ma trong địa ngục quan sát, đối với kết quả cũng không ngoài dự đoán, tiểu trúc của Thông Thiên giáo chủ là do đồ tôn của hắn tọa trấn, nhưng hậu bối truyền nhân của hắn tuyệt không yếu, dù sao Thông Thiên giáo chủ lai lịch rất lớn.

Bất quá, nguyên nhân chính yếu là Hoàng Kim Sư Tử Vương còn chưa trưởng thành, một khi phát triển đầy đủ, chỉ sợ muốn kinh động Thông Thiên giáo chủ mất, dù sao đây cũng là chủng tộc chí thượng, Nghịch Thiên Sư Tử Vương.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, trong Thông Thiên tiểu trúc gần đây có một người tiểu khách nhân, một người nghe nói lai lịch so với Hoàng Kim Sư Tử Vương không kém: chính là tuyết trắng tiểu thú ở mãi chỗ này không đi, nếu như phát sinh chiến đấu, chiến lực của đầu tuyết trắng tiểu thú nọ tuyệt đối không tầm thường

Địa ngục hắc ám truyền đến tiếng nghị luận xé gió của các yêu ma.

"Tại sao không nhân cơ hội này giết chết Hoàng Kim Sư Tử Vương? Nếu như cho hắn thuận lợi phát triển, e rằng mọi người đều bị hắn dẫm nát dưới chân."

"Ai dám giết? Ta dám nói gần đây tuyệt đối có siêu cấp cường giả Chiến Tộc che chở hắn, đánh bại hắn thì có thể, nhưng nếu như muốn giết chết hắn, tất nhiên sẽ bị diệt tộc."

"Chiến Tộc... đã biến mất vô tận năm tháng, là chủng tộc cường đại có thể so với thần linh?"

"Không sai! Ngoài ra, Phật Đà khẳng định cũng sẽ can thiệp, quyết không cho phép có người giết chết Nghịch Thiên Sư Vương này."

"Chiến Tộc, Phật Đà..." Tất cả mọi người hít một hơi lãnh khí. Gặp phải người nào cũng là nuốt không trôi rồi.

Địa ngục dần khôi phục bình tĩnh. Chỉ có một đầu tuyết trắng tiểu thú phát ra tiếng y nha bất mãn. yêu ma hơi có chút hiểu biết cũng cảnh cáo chính mình cùng bằng hữu: ngàn vạn lần không nên động vào đầu tiểu thú này, nếu không hậu quả nghiêm trọng. Ba năm trước tại Thiên Đế thành thiên địa đồng bi, hiện trường như vậy cũng tương đương gần đến nửa tổ thần rồi... tin tức đó đã truyền vào Địa Ngục.

Hoàng Kim Sư Tử Vương ra khỏi Địa Ngục, cả người đầy máu. Sư tấn màu vàng cũng không còn nguyên vẹn. Trong sát na xuất hiện trên bình nguyên ma quỷ, nó nhằm phía phương xa không quay đầu lại, căn bản không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái.

Trên bình nguyên ma quỷ, Luân Hồi Lực chậm rãi tán đi, tử vong khí tức vô tận chậm rãi biến mất, thiên địa phục về rõ ràng minh bạch. Bạch cốt mịt mùng lộ ra dưới trời đất mênh mông, cảnh tượng thê lương vô cùng.

Tiêu Thần đứng thẳng trên không trung, mắt nhìn Hoàng Kim Sư Tử Vương đi xa, lại nhìn ba khối khô lâu lần nữa. Hắn trong lòng tràn ngập cảm giác thân thiết vô hạn. Sự tình trên Long Đảo lởn vởn trước mắt. Ba tên khô lâu vừa hoạt kê vừa gian giảo giả chết, chuyện tình đã qua tựa hồ nhất nhất hiện lên trước mắt.

Từng kề vai tác chiến, cùng nhau đánh giết trên Long Đảo, cùng đi Trường Sinh đại lục, mặc dù ở Thiên Đế thành chia tay ba năm, nhưng tình nghĩa vĩnh viễn sẽ không phai nhạt, loại cảm giác này vốn không lời nào có thể diễn tả được.

Ba khối khô lâu ở trên hư không bay tới, quai hàm vẫn răng rắc rung động như trước. Thần thức ba động truyền đến, thanh âm chân thật vô cùng, hướng Tiêu Thần truyền đến.

Tiêu Thần rất khiếp sợ, ba khối khô lâu hôm nay đã có thể tùy ý qua lại Địa Ngục cùng Trường Sinh giới, nguyên nhân chỉ có một, đó là bọn họ nắm giữ áo nghĩa tính mạng, nếu Tiêu Thần đoán không sai sắp sửa hóa thân thành tử thần rồi.

"Ta tư cố ta tại..." (Ta nhớ chuyện xưa, ta tồn tại)

Nghe được bọn họ lẩm bẩm như thế, vừa là triết học, vừa là nghệ thuật, vừa như tham thảo tính mạng bổn nguyên, Tiêu Thần cũng cảm giác không biết nói gì, thường nhân trong mắt ba tên quỷ vật, dĩ nhiên không có một chút khuynh hướng ám hắc, hoàn toàn như là thần côn a.

Luân hồi lực ba động, bầu trời bình nguyên ma quỷ xuất hiện một cái không gian thông đạo đen nhánh, tiểu thú tuyết trắng Kha Kha lộ ra, thân thể tuyết trắng toàn thân linh khí bức người, một đôi mắt đen như bảo thạch lóe ra quang mang linh tuệ.

" Y nha y nha..."

Nó hướng về phía ba khối khô lâu chào hỏi, rồi hướng Tiêu Thần huy động tiểu móng vuốt, ý bảo hắn lại đây.

Tiêu Thần rất nhanh vọt lên, nén kích động trong lòng, cưng chiều sờ vào đầu mao nhung của nó, mặc dù hoàn toàn là do linh hồn lực ngưng tụ mà thành, nhưng xúc cảm là chân thật độc nhất vô nhị.

"Tiểu quỷ ngươi nói sẽ mau trở về, tại sao đến bây giờ lại ở lại địa ngục không đi?"

"Y nha y nha..." tiểu thú tuyết trắng bất mãn lầm bầm .

Tiêu Thần nở nụ cười, tiểu quỷ vẫn như trước, hắn lấy một đống lớn âm mộc tham quả Ma Quỷ cho lúc trước, toàn bộ lấy ra, nói: "Còn không mau trở về?"

Đôi mắt sáng ngời của Kha Kha nhất thời trợn tròn, hạnh phúc nhào vào đống tham quả tử quang lòe lòe, vẻ mặt lộ ra thần sắc say mê. Nhưng mà, cuối cùng nó lại lưu luyến rời đi, nhỏ giọng "y nha" lầm bầm, dùng thần thức truyền âm cho Tiêu Thần, cứ giữ hộ nó, sau này khi nó trọng tố thân thể thì dùng.

"Tiểu quỷ ngươi thật sự muốn ở tại địa ngục, không đi không được?"

Kha Kha như kẻ trộm lấm lét nhìn trái phải một hồi, sau đó bay đến bên tai Tiêu Thần, lấy thần thức nhỏ giọng truyền âm, thanh âm êm ái lại vừa non nớt.

"Y nha, nói cho ngươi một việc, ta ở địa ngục phát hiện ra một đại bí mật, nơi ấy có một thế giới vui chơi bị phong ấn, vốn là một mảnh thánh thổ."

Tiêu Thần giật mình nhìn tiểu quỷ này, chứng kiến bộ dáng vô cùng nghiêm túc, không nhịn được hỏi: "Trong địa ngục có một thế giới như vậy?"

Kha Kha gật đầu, nhỏ giọng nói: "Trong tiểu trúc của Thông Thiên giáo chủ có một cái thông đạo hướng về một không gian không biết, ta từ trong đám người trấn thủ tại Thông Thiên tiểu trúc nghe được. Thông Thiên đại phôi đản (trứng thối ^^ - bó tay Kha Kha) có thể muốn đến cái thế giới vui chơi đã mất kia, đã đợi vô tận năm tháng rồi. Ta... Ta cũng muốn muốn."

Tiêu Thần có điểm trợn mắt há mồm, tiểu quỷ bây giờ thật sự thăng cấp rồi, trước đây chuyên môn sưu tầm thiên địa linh túy, bây giờ lại muốn đến thế giới vui chơi bị mất, hơn nữa còn muốn "hớt tay trên" Thông Thiên giáo chủ, lá gan rất lớn.

Tiêu Thần quát rồi cấu mũi nó, nói: "Ngươi mau trở về đi! Thông Thiên giáo chủ không phải là người có thể trêu vào."

Kha Kha bất mãn đẩy bàn tay to bản của Tiêu Thần ra, cau mũi, lầm bầm nói: "Là bọn hắn mời ta đi, bại hoại Thông Thiên nói không phải ta không thể lấy chỗ vui chơi thế giới đã mất, nếu là muốn ta lấy, tại sao đưa cho hắn, không đưa cho ta?"

Nghe lời ấy, Tiêu Thần không hề lo lắng, mặc dù tiểu quỷ tính tình thích vui đùa như tiểu hài tử, Thông Thiên giáo chủ cũng sẽ không hạ thủ độc ác, dù sao bọn họ trước đó cũng thỉnh cầu tiểu gia hỏa.

"Bại hoại Thông Thiên rất giảo hoạt, ta phải đến chỗ vui chơi bị mất, sau đó nhất định phải giấu kĩ..." Kha Kha đôi mắt to tròn chớp chớp như sao, lông mi thật dài không ngừng di động.

"Ồ! Đúng rồi..." Kha Kha như một tiểu mơ hồ, đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu, nhỏ giọng nói với Tiêu Thần: "Bại hoại Thông Thiên từng nhỏ giọng nói thầm, mặt thiên bi thứ ba sắp sửa xuất hiện rồi, nghe nói không phải tại bình nguyên ma quỷ, chính là tại địa ngục. Hắn không muốn để cho người khác nghe được, nhưng bị ta nghĩ biện pháp nghe được." Nói tới đây nó kiêu ngạo vỗ bộ ngực nhỏ.

"Mặt thiên bi thứ ba..." Tiêu Thần trong lòng nhất thời run lên.

"Ta phải về Địa Ngục rồi, ta tốt đến chỗ vui chơi thế giới bị mất, không để cho bại hoại Thông Thiên. Hoàng mao mao bị ngươi đả thương rồi, trong thời gian ngắn hẳn là không xuất hiện lại."

Thông đạo nối liền Địa Ngục cùng Trường Sinh giới biến mất, Kha Kha cùng ba khối khô lâu tiến nhập Địa Ngục.

Ba người khô lâu dĩ nhiên cũng có đại sự muốn đi, mặc dù bọn họ không nói chi tiết, nhưng dựa vào cảm giác, Tiêu Thần biết sự kiện tuyệt đối không nhỏ.

Xa xa một tiếng long khiếu chấn động cửu thiên, Nhất Chân hòa thượng khống chế Bích Long Vương như một đạo lục mang, xẹt qua bầu trời bao la vọt tới. Text được lấy tại Truyện FULL

"Tiêu Thần ngươi không sao chứ, mới rồi nơi này đầy trời đều là khí tức tử vong, ta sợ ngươi có nguy hiểm nên vọt lại đây, không nghĩ lại tiến nhập địa ngục, cuối cùng trong sát na luân hồi đóng lại vọt trở về."

"Không có việc gì." Tiêu Thần giải thích đơn giản những gì vừa trải qua.

Phía chân trời xa xa, sát khí tận trời, Tiêu Thần cùng Nhất Chân hòa thượng nhìn thoáng qua nhau, rồi sau đó phóng về phía trước.

Xa xa, một đạo kim sắc ảnh trên bầu trời tung hoành trùng kích, thanh niên cao thủ Đại Thương quốc cùng La Mã đế quốc mười hai vị cường giả đang liên thủ oanh sát Hoàng Kim Sư Tử Vương.

Máu tươi chảy dài, Hoàng Kim Sư Tử Vương vốn là một thân trọng thương, giờ phút này bị nhiều cao thủ vây công như vậy, căn bản khó có thể ngăn cản, mới giao thủ một chút, đã sắp bại vong.

Ở phía sau, từ khoảng không phía xa truyền đến trận trận năng lượng ba động, nhiều ảnh tích rất nhanh vọt tới, thanh niên cao thủ Đại Thương quốc cùng La Mã đế quốc lập tức biến sắc, đối phương rõ ràng là người Phạm quốc.

Hoàng Kim Sư Tử Vương thân phận phức tạp, cùng phật giáo có liên hệ thiên ti vạn lũ (ngàn tơ vạn sợi - ý nói liên hệ sâu sắc), những người này đến để hóa giải uy hiếp tính mạng cho hắn.

Không nói lời thừa, những người này lập tức khai chiến.

Hoàng Kim Sư Tử Vương thoát vây, cứ như vậy bay đi, không dừng lại chút nào, thương thế của hắn rất nghiêm trọng rồi, căn bản không cách nào tái chiến.

Một đạo quang mang từ phương xa phóng tới, Nhất Chân hòa thượng nhất thời biến sắc, nói: "Chúng ta đi thôi, mau lên!"

* Thế giới vui chơi đã mất: Thất Nhạc Viên Thế Giới (xin chú ý cụm từ này vì có thể sau này sẽ dùng)