Trường Sinh Giới

Chương 388: Muốn luyện Thần Dịch



Hơn mười Cự Nhân cầm đại bổng cùng Cự Phủ trong tay dẫm nát mặt biển xông đến như trận cuồng phong đã gây ra những cơn sóng mãnh liệt mênh mông ngập trời. Binh khí trong tay mỗi người cũng nặng mười vạn cân, nhất tề phát huy lực ra làm rung chuyển sơn hà.

Nanh sói đại bổng cùng Phách Sơn Cự Phủ, tất cả đều nhằm hướng Mã Ba Áo nện tới. Không trung vỡ vụn, sóng biển ngút trời, nhóm Cự Nhân này thần lực cái thế, dũng mãnh không thể đỡ .

Ngay cả Chiến Vương Mã Ba Áo cũng biến sắc, hai tay vung lên, mười ngón tay phát ra mười đạo hào quang như cầu vồng. Thiên Khuyết Chỉ xuất ra để chống đỡ công kích điên cuồng của Cự Nhân.

"Xèo xèo "

Thiên Khuyết Chỉ chính là một loại chiến kỹ cổ mạnh nhất của Chiến tộc, uy lực không thể tưởng tượng. Nhưng đối đầu với ba mươi mấy tên Cự Nhân đồng tâm hiệp lực chém tới mạnh mẽ như thế thì cũng khó có thể thu được kết cục vẹn toàn.

"Oanh "

Cự Nhân có thiên phú không gì sánh bằng, chiến lực có thể so với Cự Long thần thánh. Cứ tưởng tượng khi ba mươi mấy con Cự Long thần thánh đồng thời ra tay thì quang cảnh lúc đó hùng vĩ ra sao, uy lực mạnh tới cỡ nào. Ba mươi mấy chiếc Nanh sói Đại bổng và Khai sơn Cự Phủ đồng thời nện xuống, mặc dù không đánh tan được mười chiếc cầu vồng ngút trời lao đến, nhưng cũng nện cho thân thể Chiến tộc vương giả Mã Ba Áo chấn động kịch liệt, liên tục lảo đảo.

"Thằng nhãi tóc đỏ này thật đúng là đủ sức kháng cự. Các huynh đệ tiếp theo nện hắn, giã thành thịt vụn mới thôi." Đám Cự Nhân ồm ồm hô lớn.

Cũng chỉ có bọn họ dám tùy tiện gọi vương giả Chiến tộc là thằng nhãi tóc đỏ, những người khác ai dám như thế? Mã Ba Áo sắc mặt tối sầm, không ngờ tới nghe thấy tin tức bèn chạy tới lại phải đối đầu cùng đám gia hỏa lợi hại này. Hắn cắn răng quyết định đại khai sát giới.

Bên kia, Tiêu Thần đã chặn Dạ Xoa Vương lại. Lấy Thất Bảo Diệu Thụ làm thuẫn, Thiên Âm chữ " Ông" là mâu mà điên cuồng tấn công mãnh liệt.

Dạ Xoa Vương thần uy chấn thế. Trong vương giả trăm tộc tuyệt đối là cường giả cao nhất cấp. Nhưng là hôm nay lại bị đánh bại mà chạy. Có thể nghĩ rằng tại dàn tế của Cự Nhân tộc hắn đã bị hư ảnh bay ra công kích đáng sợ nên bị thương nặng.

Rất có khả năng nguy hiểm cho đến tính mệnh. Nếu không với tính cách mạnh mẽ thì hắn không có khả năng bỏ chạy. Tiêu Thần tự nhiên không muốn bỏ qua cơ hội loại bỏ kẻ địch khủng bố này.

Xoẹt

Thất Bảo Diệu Thụ bị Tiêu Thần làm thành sợi roi mây không ngừng vụt đến. Đánh cho Dạ Xoa Vương tóc tai bù xù. Con ngươi mở rộng xuất ra ánh sáng hung tợn như dã thú. Cường đại như hắn không ngờ thực sự phải vất vả chống đỡ thất thải quang mang.

Điều này không thể không khiến Tiêu Thần kinh ngạc. Bán Tổ thánh khí đều không đánh chết gia hỏa này . Thật đúng là đáng sợ. Nếu như không phải đang bị thương nặng thì quả thực không thể chiến thắng Dạ Xoa Vương. Ngay cả khi sinh mệnh bị thương tổn mà hắn thực sự gần như vô địch, vẫn cứ lúc co lúc giãn quét ngang tứ phương.

Hai tên Cự Nhân vừa mới xung phong liều chết đến liền bị hắn trực tiếp chụp nát làm bắn toé ra những tảng thịt vụn cực lớn nhuộm đỏ cả hải vực. Dạ Xoa Vương tung hoành ngang dọc giống như yêu ma.

Nhưng Tiêu Thần cũng là thật sự liều mạng.Nhân cơ hội khó được, hắn hóa thành một chùm tia sáng, lấy Thượng Thương Chi Thủ liên tục đấu cùng Dạ Xoa Vương, càng là không ngừng quét ngang Thất Bảo Diệu Thụ.

Dạ Xoa Vương dù sao đã bị hư ảnh trong Cự Nhân tộc Tế Đàn bay ra làm bị thương nặng nên dần dần chống đỡ hết nổi , trong miệng không ngừng tràn ra huyết thủy.

Khô Lâu Vương rốt cục thoát khỏi sự vây công của Cự Nhân, liều chết xông lại đây muốn cứu Dạ Xoa Vương.

Dạ Xoa Vương dẫu trọng thương cũng không phải dễ giết như vậy. Tiêu Thần đột nhiên bỏ qua Dạ Xoa Vương, chuyên tâm tấn công Khô Lâu Vương mà lại còn là toàn lực xuất thủ, hoàn toàn là liều mạng.

Xoẹt

Đối mặt hai kẻ địch mạnh, Tiêu Thần liền lấy Thất Bảo Diệu Thụ vụt xuống, đồng thời dùng tuyệt kĩ giết chóc linh hồn ---- Thiên Âm chữ " Ông" đánh sâu ra.

Khô Lâu Vương cũng rung động ra dao động khủng bố tương tự , lại khó khăn lắm mới chặn được Thiên Âm chữ " Ông". Có điều còn xa hắn mới được mạnh mẽ như Dạ Xoa Vương nên không đỡ nổi thần quang do Thất Bảo Diệu Thụ xuất ra.

"Răng rắc "

Trong cuộc đấu sinh tử liều mạng, hào quang sặc sỡ sáng lạn đã chém rơi một khúc xương tay của Khô Lâu Vương. Điều này làm cho hắn kinh hoàng, nếu như không phải được Dạ Xoa Vương ở bên ra tay thì chỉ sợ vừa rồi liền nguy hiểm .

Bên kia tình huống cũng không lạc quan, mái tóc dài màu đỏ như lửa của Chiến Vương Mã Ba Áo tung bay cuồng loạn, chiến ý bốc cao, sát khí ngút trời, Thiên Khuyết Chỉ nhắm tới đâu, không người nào có thể đối kháng. Nó quét ngang tứ phương, cứ như thế xé rách bốn tên Cự Nhân, máu nhuộm đỏ cả biển khơi.

Không hổ là vương giả Chiến tộc, thực lực đạt tới một tình trạng nghe rợn cả người .

Đúng lúc này, từ phía đảo Cự Nhân truyền đến tiếng gầm vang. Một kẻ giống nhau Cự Viên to lớn tay múa đại bổng vọt tới. Hắn cao chừng mười sáu mười bảy thước, so với Cự Nhân thì còn cao hơn một nấc.

Cây đại bổng đen nhánh kia trong tay nặng chừng hơn mười vạn cân nện xuống, không ngờ lập tức đánh bay Mã Ba Áo đi ra ngoài.

Có thể nói thần lực cái thế!

"Hảo, Mao Nô giết hắn đi . . ." Đám Cự Nhân bên cạnh lập tức lui về phía sau, vây quanh Mã Ba Áo vào giữa để cho kẻ to lớn như Cự Viên kia có đủ chỗ vung tay.

Kẻ này cũng lại là một Cự Nhân, có điều toàn thân hắn đều mọc ra những sợi lông đen dài hơn một thước. Trông hắn dũng mãnh như là một Cự Viên ( vượn khổng lồ) đang điên cuồng vung tay loạn, cây đại bổng đen nhánh hơn mười vạn cân trong tay kia múa tít mù chỉ hơi sơ hở một tí là không thể đỡ .

Không ngờ lại chế ngự được Mã Ba Áo. Thần lực cái thế, chiến kỹ huyền ảo, quả thật một bậc vô địch.

Không chỉ có Mã Ba Áo kinh hoàng, chính Dạ Xoa Vương cách đó không xa đều biến sắc. Cự Nhân này toàn thân đều bị lông đen phủ kín thì cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua, nhưng mà cũng không phải thuộc về dòng tộc Cự Nhân Vương có hoàng kim huyết dịch.

Cuồng bạo là sự mô tả chân thật nhất về tên Cự Nhân lông đen này. Mấy lần hắn trực tiếp nện cho Chiến Vương Mã Ba Áo chìm xuống biển khơi.

Chiến tộc vương giả với lực lượng tuyệt đối áp chế các vương trăm tộc, nhưng ngay cả với chiến lực trứ danh hậu thế này mà cũng không thể trực tiếp đối kháng. Chiến kỹ cổ Thiên Khuyết Chỉ hoàn toàn bị một cây đại bổng đen nhánh ngăn chặn.

Chiến Vương Mã Ba Áo cũng không dám lấy lực kháng lực nữa, bắt đầu thay đổi phương thức chiến đấu. Điều này đối với vương giả Chiến tộc nổi tiếng hậu thế về đánh nhau mà nói, quả thật là điều xưa nay khó gặp.

"Các huynh đệ nhất tề xông lên, giết tên Dạ Xoa, phá hủy cái khô lâu kia."

Cự Nhân toàn thân phủ đầy lông đen ngăn cản Chiến Vương Mã Ba Áo khiến cho những Cự Nhân xông tới định ra tay liền hô hoán kêu to. Chúng đều tự huy động nhưng cây đại bổng và Cự Phủ cùng xông về hướng đám người đang đánh nhau phía trước.

Khi mấy chục cây Cự Phủ đại bổng nện xuống thì Tiêu Thần lập tức trở nên dễ dàng hơn. Dạ Xoa Vương bị một đám quái vật khổng lồ vây khốn nên Tiêu Thần bắt đầu toàn lực đối phó Khô Lâu Vương. Hắn quyết định trước hết giết chết Hỏa Chủng vương giả này.

Đại chiến càng bùng phát kịch liệt , giữa biển xanh nổi lên ngàn vạn con sóng. Những cơn sóng mãnh liệt mênh mông ngập trời, khắp hải vực tràn ngập sát khí cuồng bạo cùng năng lượng dao động khủng bố.

Sau hơn một trăm chiêu, "Rắc" một tiếng, Khô Lâu Vương bị Tiêu Thần chém rớt một xương cánh tay. Không để cho hắn đoạt lại nên Tiêu Thần trực tiếp dùng Thượng Thương Chi Thủ chụp nát vụn.

Khô Lâu Vương mất đi một xương cánh tay càng không địch lại. Không lâu sau lại bị Tiêu Thần chặt một khúc xương tay khác rồi hủy nát vụn ngay tại chỗ.

Khô Lâu Vương đều đã mất đi hay tay nên chỉ hoàn toàn dựa vào "Luyện Hồn Quyết" rung động dao động khủng bố để công kích Tiêu Thần, cũng nữa khó có thể tạo thành uy hiếp đối với Tiêu Thần. Tiêu Thần lấy Thiên Âm chữ " Ông" chặn toàn bộ đạo công kích linh hồn, Thất Bảo Diệu Thụ liên tục xuất ra làm cuối cùng "Rắc" một tiếng, khung xương Khô Lâu Vương hoàn toàn bị rời ra.

Tiêu Thần đáp xuống, giữa biển xanh chụp lấy cái đầu lâu muốn bay đi trốn, rồi ngay tại đáy biển hắn luyện hóa hấp thu khối Hỏa Chủng dồi dào kia.

Lao lên khỏi mặt biển, Tiêu Thần trực tiếp xông vào giữa cuộc chiến. Dùng Thất Bảo Diệu Thụ chặn Dạ Xoa Vương, rồi sau đó điên cuồng nện kẻ tự xưng là Thiên vương cường giả. Đại bộ phận công kích của Dạ Xoa Vương đều bị hắn lấy bảo thụ chặn, điều này làm cho một đám Cự Nhân vui vẻ ra mặt, đại bổng cùng Cự Phủ không còn bị ngăn cản nữa nên mãnh liệt nện xuống.

Mạnh mẽ như Dạ Xoa Vương không ngờ bị đánh liên tục thổ huyết, mắt thấy sắp chống đỡ hết nổi.

Nhưng ngay cả là như vậy, Dạ Xoa Vương cũng khó bị đánh gục.

Trong quá trình này vẫn đủ sức chụp nát ba tên Cự Nhân, máu huyết giàn giụa.

Đại chiến ở đây không hề nghi ngờ kinh động rất nhiều cường giả, trừ Cự Nhân tộc ra không ngừng có cao thủ bay tới bên ngoài. Vẫn còn có rất nhiều vương giả chủng tộc khác chạy tới đây.

Tiêu Thần cảm giác đại sự không ổn, hôm nay tựa hồ giết không chết nổi Dạ Xoa Vương. Nhưng hắn vô cùng không cam lòng.

Cũng vào lúc này, hắn cảm giác thân thể bị một cỗ lực lượng cực lớn xé rách, sắp sửa phải từ thực hóa hư, đã đến giờ phản hồi Tử Giả Thế Giới .

Hắn triển khai một đòn cuối cùng, bất kể sống chết cứ thế nhằm phía Dạ Xoa Vương. Hắn tập trung toàn bộ lực lượng vào bên tay trái, còn các cơ quan khác đều đã hóa thành hư ảnh, chỉ có tay trái còn có sức lực hủy diệt thật sự cứ như vậy hung hăng chụp vào lồng ngực Dạ Xoa Vương.

Dạ Xoa Vương cười lạnh, trước khi cánh tay kia xuất chưởng xé rách ngực thì hắn cũng có đủ thời gian đánh nát đầu đối phương nên không hề sợ hãi đón nhận chiêu này. Nhưng nụ cười gằn của hắn nhanh chóng liền cứng đờ. Đôi bàn tay hắn tràn ngập lực lượng ma tính không hề ngăn cản đi xuyên qua cái đầu kia, không ngờ là một đạo hư ảnh!

Vừa lúc đó, Dạ Xoa Vương cảm giác được sự đau đớn kịch liệt, lồng ngực bị người ta xé ra .

Một luồng máu nóng phóng lên cao. Tay trái của Tiêu Thần trực tiếp bẻ gãy xương ngực Dạ Xoa Vương, rồi sau đó giật mạnh một cái móc ra một vòi máu lớn bắn tung toé.

Tàn ảnh mờ ảo, hắn bị lực lượng của Tử Vong thế giới kéo trở về.

Vào lúc xuyên qua không gian trở về thì Tiêu Thần phát hiện trong tay trái đang cầm hai rẻ xương ngực, nửa trái tim vỡ vụn, còn có non nửa lá phổi.

Xuyên qua vô số lớp không gian thì xương sườn, lá phổi, trái tim trong tay trái đã tan thành tro bụi. Đến khi hắn trở lại trong Cốt Tỉnh thì cũng không còn lại cái gì .

Bộ khung sắt trên người tự nhiên hóa thành tro bụi từ lâu , bên người chỉ có Thất Bảo Diệu Thụ vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì. Tiêu Thần cảm giác được cũng không phải bởi vì gốc bảo thụ này vững chắc mà bởi vì trước mắt nó cũng là đồ vật của Tử Giả Thế Giới này.

Tựa hồ bởi vì một loại quy tắc tồn tại của lực lượng, đồ vật của Tử Giả Thế Giới có khả năng quay về hoàn hảo không tổn hao gì.

Tiêu Thần cầm Thất Bảo Diệu Thụ trèo lên khỏi Cốt Tỉnh, trong bóng đêm rời khỏi tòa thành trì này.

Khi thấy hắn xuất hiện từ tít xa thì phàm là Hỏa Chủng sinh vật nào cũng nơm nớp lo sợ, từ rất xa liền quỳ xuống vái lạy.

Hoàng Toản cốt thể của hắn lóe ra hào quang chói lọi, dưới bầu trời đêm trông cực kì chói mắt. Hỏa Chủng cường đại làm cho bạch cốt sinh vật chung quanh vô cùng sợ hãi.

Sau lúc hừng đông thì Tiêu Thần đi tới Thần Thôn. Tiểu Thiên Nhai từ cách rất xa liền phát hiện ra hắn. Nó sôi nổi chạy tới, la hét: "Khô lâu tiên sinh. . ." Tiểu tử kia đúng là có dáng vẻ quá thừa tinh lực cứ chạy ngược xuôi, rất khó rơi vào im lặng.

"Vốn định cho ngươi mang chút thịt rồng, đáng tiếc a. . ."

"Không cần, ta đã ăn xong thịt rồng, ăn ngon thật. . ." Tiểu tử kia vừa nói xoa xoa miệng, sợ nước bọt chảy ra .

Tiêu Thần đi vào trong thôn mới phát hiện ra bộ khung xương của một con Cự Long thần thánh bị mổ thịt để ở giữa thôn. Thịt rồng đã sớm được lọc ra sạch sẽ.

"Rất nhiều thịt rồng, đã được cất giữ, sau này có khả năng ngày ngày ăn. . ." Tiểu tử kia tựa hồ rất hưng phấn nói tiếp: "Đáng tiếc a, khô lâu tiên sinh không hưởng thụ được. Bà nội hiện đang làm bữa sáng, gan xào của Cự Long thần thánh có mùi vị rất ngon. . ."

Lão nhân Lý Mục Thần Tộc đã đi tới, bảo: "Cửu Châu rất loạn, Cự Long thần thánh bị ta phát hiện thì đã trọng thương mà chết. Để nó lãng phí không bằng mang về . . ."

"Tiền bối ngài hẳn là đi tới hải ngoại Cửu Châu vài chuyến. Nơi đó so với Cự Long càng có thêm mồi săn ngon lành . . ."

"Đừng gợi ý ta đi giúp ngươi giết địch." Lão nhân cười vui vẻ, trực tiếp cắt đứt lời của hắn. Kế hoạch của Tiêu Thần thất bại.

Lão nhân nhặt về một con rồng đối với Tiêu Thần thì hơi có xúc động. Ngay cả người Thần Thôn cũng có thể hưởng thụ thịt rồng, như vậy có phải hắn cũng có thể lấy được một chút thu hoạch không.

Hắn lập tức nghĩ tới Sinh Mệnh Nguyên Dịch, tại đảo Khô Lâu thì lão Quân Vương bị phế đã nói rằng lão từng tiêu diệt vô số cao thủ của trăm tộc, luyện hóa được lượng lớn Thần Dịch. Sau khi Tiêu Thần nghĩ vậy liền xuất phát, hắn phi hành hướng về xứ sở phía Đông.

Khi Tiêu Thần xuất hiện ở bên ngoài Cự Nhân Thành thì, lập tức khiến cho tất cả khủng hoảng. Đối với Hỏa Chủng sinh vật nơi này mà nói, hắn quả thực chính là một đại Ma vương, đã từng suýt nữa phá hủy Cự Nhân Thành.

Cự Nhân Vương trong lần xuất hiện đầu tiêntừng bị Tiêu Thần đánh mấy côn ấm ách khó chịu. Trong lòng nó một mực kìm nén một cơn tức giận, tưởng rằng cái tên gia hỏa to gan lớn mật này lại đến đây gây họa.

"Cự Nhân Vương ngươi đây là có thái độ đãi khách gì, chẳng lẽ không hoan nghênh lão bằng hữu tới chơi sao?" Tiêu Thần trêu chọc.

"Hoan nghênh. . ." Cự Nhân Vương âm thầm cắn răng. xem tại TruyenFull.vn

Cái tên gia hỏa trước mắt này còn lâu mới có được sự "Dễ thương"của người có máu có thịt. Tiêu Thần không thèm để ý chút nào, chỉ nói "Hôm nay thăm hỏi ngươi là có một chuyện muốn nhờ, không biết thần dịch. . ."

Cự Nhân Vương vừa nghe hai chữ thần dịch liền nổi nóng. Nó cất dấu mười bình Sinh Mệnh Nguyên Dịch bị Tiêu Thần vét nhẵn như chùi làm nó mỗi lần nghĩ tới thì cũng có một cảm giác phát điên.

"Tất cả đều bị ngươi lấy sạch đi, đó là ta chuẩn bị cho lúc sau này tấn bậc . . ." Cự Nhân Vương cơ hồ là gào lên.

"Đừng nổi nóng, sau này chờ huynh đệ ta phát đạt sẽ trả lại ngươi mười bình hai mươi bình. . ."

"Ngươi nói thật dễ nghe, hiện tại xứ sở bên ngoài này đi đâu tìm ra tế phẩm. Người Thần Thôn kia thì sâu không lường được, ngươi dám đi trêu chọc sao? Ở chỗ sâu trong Đại lục thì chủng tộc có máu có thịt càng cường đại đáng sợ hơn . . ."

"Ta tự nhiên có biện pháp. Được rồi, tên quỷ hẹp hòi nhà ngươi này, nếu không muốn cho ta mượn thần dịch, vậy liền nói cho ta biết tinh luyện loại thần dịch đó như thế nào đi."

Đúng lúc ấy thì Bách Chiến Vương cùng Thú Vương chạy tới, khi biết Tiêu Thần bắt đầu vừa tiến vào xứ sở phía Đông thì tam vương cũng đã có được tin tức. Hai đại vương giả này chính là Cự Nhân Vương mời tới.

"Hai vị lão ca tới vừa lúc, cho ta mượn trăm tám mươi bình Sinh Mệnh Nguyên Dịch đi. . ."

Bách Chiến Vương cùng Thú Vương được nghe lời ấy, suýt nữa rơi xuống từ trên bầu trời.

Trăm tám mươi bình? Trò đùa gì vậy!

"Ai, ta rất muốn cho ngươi mượn, đáng tiếc. . . Ta đã sớm không có một chút thu gom nào." Thú Vương làm bộ lực bất tòng tâm.

Bách Chiến Vương cũng nói: "Xin lỗi a huynh đệ, ta cũng không có thần dịch. Như vậy đi, ta đem phương pháp tinh luyện nói cho ngươi, vừa rồi không phải là ngươi muốn biết sao. . ."

"Thật sự không có sẵn Sinh Mệnh Nguyên Dịch?"

"Thật sự không có, ta cho ngươi biết tinh luyện như thế nào . . ."

Tiêu Thần vốn là muốn có được phương pháp tinh luyện, nhưng cố ý biểu hiện hơi bất mãn. Hắn vờ vịt: "Ta mượn cũng không phải không trả các ngươi. . ."

"Thần dịch là tinh luyện thế này . . ." Ba vị vương giả vội vàng ngăn chặn hắn nói nửa câu sau.

Cuối cùng, Tiêu Thần vừa lòng rời đi, trong lòng hắn phi thường kích động.

Sinh hồn có khả năng từ từ luyện hóa hấp thu, năng lượng sinh mệnh có khả năng luyện hóa làm thần dịch. Quá trình tinh luyện thần dịch không ngờ cũng là một quá trình tu luyện. Mặc dù phương pháp tu luyện như thế rất tàn khốc, nhưng nếu như là dùng trên người tử địch thì Tiêu Thần cũng không cảm thấy có gì xúc phạm thiên đạo.

Tiêu Thần quyết định trở về Cửu Châu thế giới làm lớn một phen. Trên mặt đất đỏ bầm màu máu hắn cất bước tựa như dùng phép rút đất. Vùng núi, bình nguyên trôi nhanh vùn vụt.

Đột nhiên, hắn cảm giác có điểm không thích hợp nên vội vàng ngừng bước tiến. Phía trước rất yên tĩnh không có một chút tiếng động, tất cả Hỏa Chủng sinh vật trên chiến trường cổ xưa cũng giống như là đang lâm vào trong giấc ngủ say.

Đúng lúc này, hắn nhìn một khối khô lâu ngũ sắc sặc sỡ , quanh thân đều bao phủ hào quang thánh khiết mông lung giống như một pho tượng thần xuất hiện ở đường chân trời. Nó đang hướng về này phiến chiến trường cổ xưa này đi bước một tới.