Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ

Chương 11: Cáu Giận



Chuyện là sáng nay tôi vừa nổi cáu với Sơn, lý do là vì tôi gọi mãi mà anh ấy không nghe. Rồi một lúc anh nhắn tôi:

"Thế tuần này em có về quê không?"

Máu điên của tôi dồn lên não, rõ ràng là tôi rất ít khi về quê, mà tự dưng lại hỏi thế, khiến tôi không khỏi nghi ngờ anh hỏi cô nào. Thế là tôi nổi trận lôi đình:

"Anh hỏi ai? Con nào? Rõ ràng anh biết tôi chẳng bao giờ về quê rồi hỏi thế là sao? Đang quen con nào hay về quê à?"

Rồi tôi lại gọi liên tục, lúc đấy trong đầu tôi đúng kiểu chỉ muốn làm cho ra ngô ra khoai chuyện này. Một lúc sau Sơn nhắn lại.

"Em có thôi ngay đi không? Làm gì có con nào? Hôm trước em chẳng nói là về quê còn gì?"

Tôi vẫn nói:



"Tôi bảo về quê nhưng tôi bảo cuối tháng về cơ mà? Tôi có bảo tuần này đâu. Nói rõ xem anh đang quen con nào?"

Sơn cạn lời với tôi luôn ấy chứ. Mọi người có thể không biết, tôi cầm tinh con Trâu mà cứ tưởng con bọ cạp không à? Ghen kinh khủng khiếp, cứ phải gọi là mười đời cụ tổ tôi cũng không độ nổi.

Anh nhắn lại tôi:

"Thì anh không nhớ rõ mới hỏi, nói thế thì chịu, lần sau chắc phải chú ý thôi."

Cứ cãi nhau qua lại chút, tôi cũng nguôi luôn lửa giận trong lòng, anh mắng tôi:

"Người ta chuẩn bị đi thi, chúc thi tốt thì không có, chỉ có chửi là hay."

Tôi tiếp lời: "Anh có cái số trời độ không chúc thì cũng sẽ được điểm cao thôi."

Khoảng hai tiếng sau bước ra khỏi phòng thi, anh rút điện thoại ra nhắn cho tôi với cái giọng hậm hực:

"Không qua, Bực cả mình, làm người ta phân tâm."



Trong lòng tôi vui như mở cờ, chắc tại hồi trưa Sơn làm tôi tức quá nên khi nghe anh trượt tôi vui lắm, nhưng vẫn phải kìm nén, vừa vừa thôi. Tôi nhắn:

"Chịu, em có biết gì đâu. Không biết gì hết."

Tôi lại giở giọng nịnh nọt lên, khen anh đủ thứ thế là chúng tôi làm hòa, sau đó anh gửi cái icon thương thương cho tôi và nhắn:

"Giống y hệt em nhỉ?"

Tôi nhắn: "Ừ, tôi chỉ thế thôi."

Và thế là chúng tôi vui vẻ, mỗi người đánh một giấc ngủ say. Đến giờ Sơn vẫn chưa tỉnh, còn tôi đi làm về rồi.

Hôm qua tôi vừa đọc được một vài lời của Trường Ái Linh: "Thứ không có được mãi mãi là thứ đẹp nhất, thứ có được có đẹp cỡ nào theo thời gian cũng trở nên tầm thường."

Đúng là như thế, giống như thời mới gặp một người và đem lòng cảm nắng người đó, thường chúng ta sẽ cảm thấy rất muốn có được người đó, suy nghĩ rằng, à nếu có được anh/ cô ấy, tôi nhất định sẽ chỉ yêu một mình anh/ cô ấy. Nhưng đến lúc có được rồi lại thấy người khác tốt hơn và nhìn lại thấy à, người yêu mình lại không tốt bằng người khác. Thật khó hiểu đúng không?

Cũng biết ở với nhau lâu thì tình cảm nhạt dần, người mà mình ao ước có được rồi cũng sẽ trở nên tầm thường như bao người khác, không còn được trân trọng, thậm chí là tôn trọng cũng chẳng muốn dành cho. Có những cặp vợ chồng, không còn tình cảm nữa, nhưng họ vẫn sống với nhau, tại vì sao? Vì con cái và vì trách nhiệm đối với con cái. Con cái là cầu nối duy nhất khiến lòng bao dung của họ trở nên rộng lớn hơn.

Mẹ Sơn thích tôi lắm, từ ngày biết chúng tôi yêu, bà chăm sóc tôi như con gái vậy, chăm sóc từng tí một. Bà mong muốn chúng tôi sẽ sớm kết hôn sau khi học xong đại học, một phần chắc là do hai ông bà cũng lớn tuổi rồi muốn an hưởng tuổi già, một phần nữa là muốn về quê sống an nhàn nên muốn có người quán xuyến con trai, nên muốn Sơn sớm kết hôn.

Bà nói với tôi con và Sơn phải học cách thấu hiểu cho nhau vì sau này khi về chung nhà, không còn giữ nhau nữa, thì cái gì cũng trở nên tầm thường.

Tôi ghi nhớ từng lời nói của bà, dạo này tôi bận quá, không hay sang ăn cơm như trước. Nhưng vẫn hỏi thăm bà thường xuyên. Tôi nghĩ cho dù sau này tôi và Sơn có ra sao thì tôi vẫn sẽ rất thương bà ấy và coi đó là người mẹ thứ hai của mình.

Thỉnh thoảng khi có chuyện tôi hay nói với Sơn là sẽ mách mẹ, Sơn lại sợ và nói:

"Cô thì giỏi rồi, có người chống lưng mà."

Tôi cười hề hề, là thế đấy, cứ thử láo xem, chị Nga đuổi ra khỏi nhà đừng trách.

Dạo này tôi và Sơn cũng rất nhường nhịn nhau, tôi mà cứng thì ông ấy nhu, còn ông mà cứng là tôi phải mềm ngay. Nói chung bây giờ vẫn rất hạnh phúc, có thể không là mãi mãi, nhưng chí ít ở thời điểm này không tệ. Tương lai là thứ không nhìn thấy được, quá khứ lại không thể thay đổi. Cứ sống tốt ở hiện tại và vun vén cho hạnh phúc đang có, quả ngọt sẽ không bỏ rơi chúng ta.