Trương Hách đưa Thẩm Chước Hoa từ thành phố điện ảnh ra, lái trực tiếp đến thành phố.
Tiệm bánh ngọt tinh xảo, trong cửa hàng trang hoàng rất mộng mơ. Trong lồng kính thủy tinh là đủ loại kem màu sắc rực rỡ.
Trương Hách trưng ra khuôn mặt của anh trai lớn: "Nào, chọn đi chọn đi, ăn cái nào?"
Thẩm Chước Hoa: "~~~~~ "
Ngón tay kể sát vào kính, phía dưới lành lạnh.
Cậu thật sự là quá nghèo, đã rất nhiều năm rồi mà vẫn không thể ăn kem được một lần nào.
Mặc dù là con trai nhưng mà nhưng mà cậu vẫn rất thèm kem!
Cắn môi dưới. Chuối, caramel, chocolate, phô mai, hoa cả mắt, vị nào cũng muốn. Nhưng không được!
Không thể tham lam! Phải tiết kiệm tiền cho Trương tổng!
Trương Hách: Thích tất, đã hiểu.
"Vậy một phần parfait mix size lớn nhé, vị nào cũng phải có."
Thẩm Chước Hoa hoảng luôn: "Trương tổng! Không cần không cần em không cần! Trương tổng Trương tổng, thật sự không cần!"
Nhưng mà, chiếc ly thủy tinh màu sắc rực rỡ đã xuất hiện, phía trên rắc kẹo dẻo bảy sắc cầu hồng, thoạt nhìn cực kỳ ngon.
Mắt Thẩm Chước Hoa trợn trừng lên, không biết nên nói gì.
Đỏ mặt, nâng ly câu nệ ngồi xuống.
E lệ mất tự nhiên.
Trương tổng quả nhiên là một người tốt...
Lần trước, khi cậu là cho là mình đã cùng đường mạt lộ, anh tốt bụng cho cậu cơ hội diễn "Vân Thảo". Lần này lại đứng ra giúp cậu giải vây, thấy cậu xuống tinh thần thì còn quan tâm cậu, dẫn cậu đi ăn ngon.
Thật tốt.
Có thể gặp phải người như vậy, vận may tốt quá.
Hưm, tại sao nước mắt lại như muốn chảy ra?
Thẩm Chước Hoa cũng không hiểu, mình hôm nay... Vì sao lại buồn như vậy.
Rõ ràng là đã vượt qua rất nhiều chuyện rồi.
Mắc nợ chồng chất, bị ép thôi học, bố vào trại giam bị người chỉ trỏ, mà cũng chưa từng vì vậy mà nhụt chí.
Việc khổ hơn nữa cũng không đáng kể, bởi vì ít nhất cậu còn có chốn ẩn náu.
Việc diễn xuất không chỉ là ham muốn, ước mơ và nguồn thu nhập duy nhất của cậu, mà còn là điều không tưởng, là Neverland với cậu.
Tuy rằng bình thường cũng có lo lắng, còn có một bộ phim nữa thôi sao? Còn có một vai nữa thôi sao? Tuy rằng tháng ngày như vậy luôn rất kham khổ, cũng rất mệt mỏi, nhưng nghĩ rằng ngày nào cũng được làm chuyện mình thích thì cũng thấy có chút hạnh phúc.
Vốn là, những ngày tháng như vậy cũng không tồi.
Mà gặp được Dịch Tử Câm ở "Truyền thuyết Kiếm Lăng" lại cho cậu một đả kích lớn.
Rõ ràng là tuổi tác không chênh lệch lắm...
Mà ngoại hình, gia đình, mọi thứ của người ta đều tốt hơn cậu nhiều như thế.
Kỹ năng diễn xuất càng là không thể chê!!! Hoàn toàn nghiền ép cậu!
Đã có một người như Dịch Tử Câm, thì người như cậu còn ý nghĩa tồn tại sao?
...
Trong miệng nhiều thêm chút vị ngọt, lại cả vị lạnh.
Trương Hách đưa cậu chiếc thìa: "Hoa Đào Nhỏ, sao lại ngẩn ra thế? Không ăn thì kem sẽ chảy mất đấy?"
"Nè, hỏi em đấy, em có công ty chủ quản nào chưa?"
Thẩm Chước Hoa ngẩn người, lắc đầu.
Không có, cậu vừa nát vừa phổ thông, có công ty nào lại muốn cậu?
"Vậy có muốn tới công ty của tôi không?"
"..."
Cậu ngây ngốc, đang ngẩn ra thì kem trước mặt đột nhiên bị bưng đi.
"Nói rõ trước đi, đồng ý thì cho ăn. Không đồng ý thì đừng ăn đồ của tôi."
"Tôi muốn ký kết em về làm nghệ sĩ dưới trướng."
"Tôi thấy kỹ năng diễn xuất của em tốt, nhất định có tương lai. Tinh Đồ của chúng tôi tuy rằng tuy nhỏ nhưng..."
Tí tách, Thẩm Chước Hoa bắt đầu rơi nước mắt.
Trên mặt thật ra cũng chẳng có biểu tình gì trừ sự mờ mịt, sau đó nước mắt một giọt lại một giọt lớn chừng hạt đậu chảy xuống, óng ánh long lanh.
Trương Hách: Ặc, em, em sao lại khóc?
"Em đừng khóc, ăn đi ăn đi! Em ăn đi! Ăn nhé! Không ai cướp của em đâu! Không đồng ý cũng có thể ăn! Ăn đi!"
"Ầy em đấy, mấy cái khác ổn, mà sao không biết đùa thế!"
Thẩm Chước Hoa khịt mũi, chậm rãi lắc đầu.
"Sao, không muốn đến công ty tôi hả?"
Tiếp tục lắc đầu.
"Vậy thì tại sao?"
"Em không xứng." Q_Q
Trương Hách: "Hả?"
"Trương tổng, em, em dốt nát, nhìn cũng chẳng đẹp, căn bản là không có chỗ nào hơn người."
Thẩm Chước Hoa lau nước mắt, vừa khóc vừa cười.
Ghét quá. Kem trong miệng vị vani mà giờ cũng sắp biến thành vị muối biển luôn rồi!
"Người như em mà còn mơ được cả đời diễn phim thì vô liêm sỉ thật đấy! Em, em so với Dịch Tử Câm thì chênh lệch như trời với đất, vẻ ngoài còn chẳng được bằng một nửa của cậu ấy..."
Này ~ Đứa nhỏ này.
Trương Hách nhếch môi, không có lòng thông cảm lắm mà nở nụ cười.
Tay nhấn giữ đầu thiếu niên mà cốc một cái thật mạnh trên trán.
Thẩm Chước Hoa rưng rưng: "Á, đau!"
"Phải vậy em mới tỉnh táo lại chút!"
"Dịch Tử Câm đúng là ưu tú thật, nhưng em nghĩ kỹ thử xem, tại sao mà người ta lại ưu tú như thế?"
"Cậu ấy từ nhỏ lớn lên trong một gia đình có truyền thống diễn xuất! Bố mẹ cậu ấy lại là ai? Cậu ấy nhận được tài nguyên vô hạn cũng như nền giáo dục tốt nhất, đương nhiên sẽ ưu tú! Nếu có được tài nguyên tương tự, hơn nữa còn cố gắng học tập, tôi bảo đảm em sẽ còn tốt hơn cậu ấy!"
Trương Hách nói, rút mấy tờ giấy.
Giấy ăn ở cửa hàng kem thật sự rất thô ráp, còn in hoa văn nhưng anh cũng không quan tâm, trực tiếp chùi lên mặt Thẩm Chước Hoa.
Trương Hách: "Mặt rát cũng đáng! Em xem mấy người xung quanh này, ai cũng cho là em bị ông đây bắt nạt, giận mà không dám nói gì! Em nhìn đi em nhìn đi!"
Thật sự, em cũng phải nghĩ cho tấm mặt phản diện của ông chứ!
Sói xám lớn bắt nạt thỏ trắng nhỏ, làm cho thỏ trắng nhỏ khóc rấm rứt, mấy người xung quanh nhìn đều lắc đầu thở dài đủ kiểu, ông đây cũng khổ biết bao!
"Quay lại việc chính, nghĩ về Tinh Đồ của tôi nhé?"
"Tôi bảo đảm sẽ bồi dưỡng em thật cẩn thận, tranh vai tốt cho em, còn có thể đưa em đi học, học diễn xuất, học nhiều thứ. Từ nay em được tôi bảo vệ, không ai dám khiêu khích em nữa, thế nào?"
"Có muốn đến hay không?"
"..."
"..."
"Để em nghĩ ạ."
"Nhưng mà, em, em thật sự có thể sao? Trương tổng, lỡ như, lỡ như em thật sự không có tài cán gì, cuối cùng lại làm Trương tổng thất vọng, thì em thấy rằng không bằng ngay từ đầu..."
Cậu bồn chồn đến nỗi lắp ba lắp bắp, ngón tay cầm thìa cũng đã trắng bệch.
Trương Hách: "Thiếu niên, em không muốn những gì em nghĩ, tôi thì muốn những gì tôi nghĩ."
"Tôi không thấy đây là một vấn đề."
"Chỉ cần em chịu đến Tinh Đồ thì những việc còn lại đều thảo luận được, chúng ta từng bước từng bước đi, không nóng lòng nhé?"
"Ngoan, nghe tôi, tất cả đều nghe theo tôi đi. Nào! Ăn đi! Ăn xong thì đi cùng tôi tới công ty tham quan!"
...
...
Ngày đó, Thẩm Chước Hoa về đến nhà, cả người bay bổng.
Như một hồn ma nhỏ.
Về đến cửa nhà, nhớ lại vị ngon ngọt của kem, rồi lại không hiểu sao mà lén lau nước mắt một hồi.
Công ty của Trương tổng rất lớn và đẹp.
Hai mươi mấy tầng, có thể nhìn ra biển.
Một người như vậy, sở hữu công ty như vậy, thế mà lại muốn ký với một diễn viên bé nhỏ phổ thông như cậu, hứa hẹn với cậu thật nhiều điều tuyệt vời...
Thẩm Chước Hoa cảm thấy mình thật sự cực kì may mắn, may mắn đến nỗi không thực.
Nên rất bất an. Rất sợ rằng hết thảy đều là giả, đều do cậu nằm mơ.
... Cuộc đời thật sự rất kỳ diệu.
Cậu nhớ khi còn bé mẹ nói với mình rằng, cho dù cùng khổ, cho dù khốn đốn, thì vẫn phải kiên cường sống tiếp, nói không chừng một ngày sẽ đợi được một chuyển biến tốt, một kỳ tích nhỏ.
Cậu một mực chờ đợi, không ngờ rằng thật sự có được một kỳ tích nhỏ.
Lúc nãy ra đường vẫn cảm thấy chỉ là một ngày bình thường, mang theo hi vọng, lại đầy tuyệt vọng.
Mà hiện tại thì?
Hiện tại cứ cảm thấy mình gì cũng có, như nhặt được 100 triệu tệ ở trên đường!
Móc chìa khóa ra, mở cửa phòng.
Bên trong tối ôm.
Đây là một phòng trọ nhỏ rách nát chỉ có một phòng chính và một phòng vệ sinh, do cậu và bạn cùng phòng thuê chung.
Thuê nơi này cũng không vì lý do gì khác, chỉ vì tiện nghi.
Dù sao thì bọn họ thực sự đều quá là nghèo.
Bạn cùng phòng đang phải làm công tại công trường, giờ này vẫn chưa về. Thẩm Chước Hoa trước hết lấy giẻ, tự dọn dẹp căn phòng một chút.
Dọn dẹp cũng không khó lắm, bạn cùng phòng cũng là một người yêu sạch sẽ, trong nhà tuy nhỏ nhưng vẫn luôn sạch sẽ.
Một lát sau, cửa phòng "Kẹt" một tiếng.
Thẩm Chước Hoa: "Ồ, Tinh Thần, cậu về rồi à? Hôm nay về sớm vậy..."
"Ơ, cậu, cậu sao đấy, đánh nhau hả???"
...
Trên sống mũi cao của thiếu niên có chút máu, hai má có vài vết trầy.
Con ngươi đen lưu ly lãnh đạm trước sau như một, thờ ơ liếm khóe môi rạn nứt: "Không, bị ngã."
Ai mà ngã đúng chỗ mắt với khóe môi được kiểu đấy?
Thẩm Chước Hoa bất đắc dĩ, nhanh chóng tìm băng gạc cùng cồn iốt.
"Ngồi xuống!"
"Hưm —— "
"Còn biết đau à? Cậu đó, không trầm ổn được tí à!"
Vết thương thật ra cũng chẳng nhẹ, thoa cồn iốt lên, Thẩm Chước Hoa không nhịn được khuyên cậu: "Tinh Thần, lúc bình thường cậu ở nhà chẳng phải luôn rất trầm ổn sao?"
"Ra ngoài cũng như vậy với người khác thì không được ư?"
Tạ Tinh Thần cười cười, trong mắt tối sầm.
Thẩm Chước Hoa dù sao cũng diễn phim, rất nhiều cảm xúc nhỏ căn bản chạy không thoát con mắt của cậu.
Cậu để cồn iốt xuống: "Chẳng nhẽ cậu lại… Vì mình mà đi kiếm mấy tên côn đồ đòi nợ kia?!"
"... Không."
"Còn bảo là không! Lần này cậu lại lén trả hộ mình bao nhiêu tiền?"
"Không có gì to tát cả, cậu đừng xía vào."
Thẩm Chước Hoa cuống lên: "Tinh Thần! Mình đã nói rồi, khoản nợ của mình mình sẽ tự nghĩ cách. Cậu lương tháng nào cũng dành ra một nửa để giúp mình còn chưa đủ sao, tại sao lại —— "
"Mình mặc kệ?" Tạ Tinh Thần cười lạnh một tiếng, "Mình kệ, rồi tùy bọn họ đến gây phiền phức cho cậu hả?!"
"Tinh Thần, thật ra hôm nay mình..."
"Được rồi được rồi, đừng lải nhải nữa, mình thật sự không có chuyện gì!" Tạ Tinh Thần không nhịn được đứng lên.
"Bọn họ tìm đến mình dù sao cũng đỡ hơn là tìm cậu nhé? Mình làm việc ở công trường, đếch ảnh hưởng tới người làm khác. Nhưng A Chước, cậu đi diễn phim, gương mặt rất quan trọng với cậu!"
"Haizz phiền chết mất, shh, cậu bôi cho mình mà như đâm thế? Không cần nữa, mình ra ngoài hút điếu thuốc!"
Cậu lấy thuốc ra ngoài, thuận tiện chỉ vào túi bóng hồng trên bàn.
Cau mày, bộ dáng rất là biệt nữu.
"Hôm nay quýt giảm giá nên mình có mua nhiêu đó, tự mà lấy!"
...
Tạ Tinh Thần vẫn luôn nghiện thuốc lá nặng.
Nhưng cậu biết Thẩm Chước Hoa không thích mùi thuốc lá, nên chưa bao giờ hút ở trong phòng.
Mỗi lần hút thuốc đều tự giác chạy đến sân thượng rách nát bên cạnh.
Khi Thẩm Chước Hoa theo tới sân thượng, Tạ Tinh Thần đang nằm nhoài trên lan can nuốt mây nhả khói.
Một chiếc khuyên tai bị gãy, một vết rạch nhỏ ở môi dưới, đôi mắt híp lại, khuôn mặt tuấn mỹ mà tối tăm.
Mọi người đều nói Dịch Tử Câm ưa nhìn, "Sắc đẹp NO.1" trong lứa nam diễn viên trẻ đời mới.
Mà Thẩm Chước Hoa lại thấy rằng, bạn cùng phòng Tạ Tinh Thần của mình, thật sự, thật sự không kém cạnh Dịch Tử Câm tí nào.
Chỉ tiếc cậu quá gầy, lại có thói quen cau mày. Càng chưa bao giờ trân trọng bản thân, cả mặt lẫn thân thường có thương tích, ngón trỏ và ngón giữa thon dài vì quanh năm bị hun khói mà vàng vọt.
Tạ Tinh Thần là trẻ mồ côi.
15 tuổi rời khỏi cô nhi viện, nhất định đã từng trải qua rất nhiều khổ sở.
Con đường trưởng thành của Thẩm Chước Hoa cũng đầy đủ sự thê thảm máu chó tương tự.
Hai năm trước hai người va vào nhau lúc cùng thuê phòng, cậu thảm tôi thảm mọi người đều thảm, tuổi tác cũng không chênh nhiều, ở cùng nhau lâu dần dà nương tựa sưởi ấm lẫn nhau, hai người đã từng xa lạ giờ đã như là người một nhà chân chính.
"Đm..." Hút thuốc được một nửa, Tạ Tinh Thần che đi nơi đang nhói lên chỗ dạ dày, mặt khó chịu.
Thẩm Chước Hoa vội vươn tay kéo cậu.
"Tinh Thần Tinh Thần, cậu đói à?"
"Hút xong điếu này thì nghỉ đi, chúng ta cùng đi ăn cơm."
"Mình mời cậu món ngon! Nay bọn mình... Đi ăn mì thịt bò ở con phố lần trước đi, mình mời cậu ăn bát to nhất luôn!"
Mì thịt bò ở đó rất authentic, giá cả từ 35 tệ trở lên.
Đối với hai thằng nhóc nghèo còn phải trầy trật trả 800 tệ tiền thuê nhà như bọn họ, thì đây hoàn toàn là điều xa xỉ.
Tạ Tinh Thần: "A, cậu mời cơm mình?"
"Cậu có tiền à? Còn muốn trả nợ nữa không?"
Thẩm Chước Hoa ngại ngùng cụp mắt: "Tinh Thần, thật ra mình, mình đã định nói cho cậu từ nãy rồi, hôm nay mình... Có một tin cực kì, cực kỳ tốt! Từ giờ chúng ta không cần sầu não chuyện tiền bạc nữa rồi!"
Tạ Tinh Thần nở nụ cười.
Vẫn như cũ, mang chút vặn vẹo trào phúng, u ám cực kì.
Người này dường như không bao giờ cười.
Ít nhất Thẩm Chước Hoa cảm thấy vậy. Lần nào cười lên cũng như thế này, rõ ràng đang cười, nhưng lại khiến người nhìn buồn bực khó hiểu.
"Để mình đoán một chút," thiếu niên nhả khói, "Hôm nay cậu gặp được một công ty cực kỳ tốt, họ muốn ký với cậu."
Thẩm Chước Hoa sững sờ: "Á? Sao cậu lại biết!"
Tạ Tinh Thần cúi đầu rít mạnh hai hơi, rồi dập điếu thuốc.
"Mình cũng đoán thôi. Bên kia hẳn đã nói với cậu rằng họ thấy được tài hoa hơn người ở cậu, thiên phú dị bẩm lại rất chi là tự lập, khác với tất cả mọi người, hứa hẹn nâng đỡ cậu lên nam chính, đúng hay không?"
Thẩm Chước Hoa: Úi? Trương tổng thật ra cũng không có hứa hẹn cho cậu làm nam chính.
"Thế nhưng còn hoàn hảo hơn là làm nam chính!"
Đôi mắt cậu lấp lánh ánh sáng của niềm vui, kể ngắn gọn lại lý do quen biết Trương Hách cũng như tất cả những chuyện phát sinh hôm nay cho Tạ Tinh Thần.
"Quan trọng nhất là! Tinh Thần cậu biết không?"
"Trương tổng nói với mình là Tinh Đồ có chút khác biệt so với công ty khác —— nghệ sĩ ở Tinh Đồ có cả lương cơ bản, dù không làm việc cũng có lương cố định!"
"Lương cơ bản là con số này này!"
Cậu vươn tay ra: "Nhiều như thế đấy Tinh Thần à! Là mức thu thập của nhân viên cổ cồn trắng trong thành thị luôn rồi! Cậu nghĩ xem, mỗi tháng chúng mình tốn mất bao nhiêu tiền? Nếu một tháng để dành ba phần tư, vậy mười tháng... Lại còn có thu nhập từ việc đóng phim nữa, thế thì khoản nợ của mình nhất định có thể trả lại rồi!"
Cậu nói, ngượng ngùng cụp mắt: "Trương tổng nói là hi vọng nghệ sĩ dưới cờ ít nhất có thể ăn đủ no, mặc đủ ấm."
"Anh ấy bảo quần áo của mình quá cũ, nên nhanh chóng đi mua đồ mới."
"Tinh Thần Tinh Thần, cậu xem, áo sơ mi của cậu cũng cũ quá. Chúng ta ăn xong mì thịt bò rồi cùng đi mua quần áo mới nhé!"
Tạ Tinh Thần: "Phụt —— "
Cậu thực sự không nhịn được. Nở nụ cười, cười lăn lộn.
"Xin lỗi. Xin lỗi xin lỗi, mình không nên cười cậu."
Cậu vuốt mi tâm, có chút uể oải: "A Chước, mình biết cậu thiếu tiền. Mà không được, không thể đi được."
Thẩm Chước Hoa: "..."
Thẩm Chước Hoa: "Híc, Tinh Thần, có phải cậu hiểu lầm không..."
Tạ Tinh Thần: "Thẩm Chước Hoa cậu nhìn mình đi!!!"
"Mình hỏi cậu, người như chúng ta từ nhỏ đến lớn đã bao giờ thấy được một góc của cái gọi là 'may mắn' chưa?! Đã bao giờ gặp được chuyện tốt như là bánh rơi từ trên trời xuống, vật đổi sao rời chưa?!"
"Chưa bao giờ phải không? Đúng hay không?"
"Cho nên… Tổng gì đó của cậu mưu tính gì với cậu tự cậu rõ, đừng có giả vờ không biết với mình!"
"Vậy bắt đầu từ ngày mai, tiền lương hàng tháng mình không để lại cho cậu một nửa nữa, mà là ba phần tư! Không cần trả lại! Mình sẽ đi làm thêm nữa, cậu thì chăm chỉ đóng phim, tiền thì chúng ta cứ tích góp từng chút một, không được nghĩ đến con đường tà đạo nào!"
"Tinh Thần..."
Thẩm Chước Hoa thật sự là vừa cảm động vừa dở khóc dở cười.
"Không phải như câu nghĩ!"
Không phải bán mình cho một ông già! Không phải!
Cậu thực sự không biết nên giải thích thế nào: "Tinh Thần, Trương tổng kia cậu gặp thì sẽ hiểu! Người ta rất trẻ trung, cũng rất đẹp trai, không phải loại giao dịch tiền sắc như cậu tưởng!"
Tạ Tinh Thần: "Haha. Cho nên, vương tử điện hạ vừa đẹp trai lại giàu có đã đặc biệt đến cứu vớt cậu."
"Thẩm Chước Hoa cậu là cô bé lọ lem à? Thế giới này có truyện cổ tích sao?"
"Tỉnh lại đi! Loại người như vậy hoặc là lừa đảo, hoặc là chơi chán mấy người cùng tầng lớp rồi, nhìn trúng sự thuần khiết ngốc nghếch lại dễ lừa của cậu! Muốn chịch cậu!"
"Cậu quên chị Hà trước ở đối diện rồi à? Còn nhớ 'người đàn ông tốt giàu có' của chị ấy không? Kết quả thì sao?!"
Thẩm Chước Hoa: "........."
Thật sự không phải mà! Má ơi!
Haizz.
Nhưng mà Tạ Tinh Thần nghĩ vậy thì kỳ lạ sao?
Gặp được chuyện tốt như thế chính cậu còn thấy khó tin cơ mà.
Mà dù sao thì! Trương tổng chắc chắn không phải là người xấu!
Hôm nay là thứ sáu.
Thẩm Chước Hoa ngẫm nghĩ, cậu đã đáp ứng với Trương tổng là thứ hai sẽ đến công ty chính thức nhận việc.
Còn hai ngày nữa.
Cậu có thể thuyết phục được Tạ Tinh Thần!
Cậu nhất định có thể!
—
Tác giả có lời muốn nói: không, em không thể!
Chó hoang ngoài đường đã lên sàn, giờ đang không đáng yêu.
"Biến thành trung khuyển nhỏ ngọt ngào", trước mắt tiến độ 0%...