[*Trích thơ "Giang thành tử · Tây thành dương liễu lộng xuân nhu" của nhà thơ thời Bắc Tống Tần Quan hay còn xưng là "Hoài Hải tiên sinh".]
Ý xuân trong thành Kim Lăng càng tỏ ra nồng nàn, sau vài làn mưa xuân lách tách, ấm lạnh chan hòa, mặt nước Tần Hoài sáng rọi như gương, soi bóng mây thưa khói nhạt đầy trời.
Ý xuân náo nức đầu cành, trên mặt bách tính bình dân cũng toát lên vẻ vui tươi hớn hở, khắp thành hỉ khí bừng bừng xán lạn. Không chỉ vì trong thành xuân sắc bậc này, mà còn là vì ba ngày trước, đương kim thánh thượng ra một tờ chiếu thư, tứ hôn công chúa Linh Xương cho tiểu nhi tử nhà Thẩm Thượng thư Thẩm Kỳ Vọng.
Hoàng gia đại hôn, chính là việc trọng đại mà cả nước đón mừng. Trên phố đã sớm lưu truyền, của hồi môn bệ hạ chuẩn bị cho công chúa có giá trị liên thành cỡ nào, công chúa Linh Xương và Thẩm tiểu công tử ở trong Ngự Hoa Viên đã có một màn "kim phong ngọc lộ nhất tương phùng"* ra sao, hai người là một đôi tài tử giai nhân, là minh châu phối với bích ngọc, xứng danh đến nhường nào.
[*Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, trích Thước Kiều Tiên 鵲橋仙). "Kim phong": lá phong vàng bay trong gió, "ngọc lộ" : tiết trời thu sương trắng như ngọc. Ý chỉ vào ngày thất tịch, nam nữ chỉ được gặp nhau một lần, nhưng cảnh vật còn đẹp đẽ, còn say mê và đáng quý hơn hẳn việc thường xuyên gặp mặt.]
Thẩm phủ.
"Không ăn à?" Diệp Thiệu Khanh gõ gõ mặt bàn, nhìn tới chồng bánh ngọt bày trong mâm.
"Không có khẩu vị." Thẩm Kỳ Vọng chống cằm, nhìn những bức thư hoạ được đám tỳ nữ phơi dưới bóng râm trong gian phòng sau.
"Đúng là kỳ lạ thiệt nha." Diệp Thiệu Khanh bóc một miếng bỏ vào miệng, trêu chọc mà nói.
Thẩm Kỳ Vọng căn bản không hề chú ý nghe hắn nói, giơ tay ngăn tỳ nữ bên kia lại: "Canh mép giấy cho ngay, đừng có cuộn đại, bức đó quý giá lắm đấy!"
"Tuệ Gia Nhi, chê ta vụng về cơ à, vậy ta không làm nữa!" Bình thường Thẩm Kỳ Vọng cưng chiều các nàng quen rồi, tiểu cô nương nọ cũng chẳng sợ hắn, lấy khăn che miệng cười, hờn dỗi ngược lại.
Thẩm Kỳ Vọng cũng đứng phắt dậy: "Cô tránh ra, bộ tự ta làm không được hay sao?"
Hắn chạy tới, nhận lấy bức tranh trong tay tỳ nữ, cúi đầu cẩn thận cuốn gọn lại.
Diệp Thiệu Khanh dạo bước đến cạnh hắn, cúi đầu xem thử. Nét mực nhàn nhạt, vung bút phóng khoáng, đúng là diệu thủ họa pháp của Trương Trác Nhiên. Rồi lại nhìn những bức tranh chưa được thu dọn khác, đến tám phần là tác phẩm của cùng một người.
Tranh sơn thủy của Trương Trác Nhiên thường có bố cục rộng lớn, tầm nhìn khoáng đãng, nhìn vào có cảm giác hào hùng khiến người ta rung động tâm can, hệt như người nọ có tấm lòng bao la, mắt không tục vật. Chỉ xét mỗi việc hắn ta phớt bút lướt nhẹ, mực ít ý nhiều, nét gấp thủy mặc khi thì loang tản nhạt nhòa, lúc lại trống trơn một khoảng chỉ để trông thông thoáng hơn thôi, cũng đủ thể hiện hắn ta sắc sảo tuỳ tiện, cậy tài phóng khoáng, độc lập một hướng đi khác thời.
Thẩm Kỳ Vọng thường xin vẽ tranh cùng Trương Trác Nhiên, Diệp Thiệu Khanh biết rất rõ. Nhưng giờ đây khi nhìn mấy bức tranh trong sảnh, Diệp Thiệu Khanh lờ mờ cảm thấy có hơi không giống với phong cách thường ngày của Trương Trác Nhiên. Diệp Thiệu Khanh xem kĩ từng bức một, mới ngộ ra được chỗ nào không giống.
Tranh mà Trương Trác Nhiên cho Thẩm Kỳ Vọng, là bố cục nhỏ.
Bình thường mây trôi không tụ về núi, khói phủ khuất cây, đá lạnh nước trong, những cảnh vật ấy lại không hay xuất hiện trong những bức họa của Thẩm Kỳ Vọng, thay vào đó là trúc rậm liễu rủ, đò nhỏ mái chèo, thỉnh thoảng còn tô điểm đỏ thắm một mảng, trong cảnh tươi đẹp mang theo chút ý vị tình thú.
Diệp Thiệu Khanh cau mày suy tư, sau đó lắc đầu khẽ cười thầm than.
Vậy thì đúng rồi, dù là người khoáng đạt tự tại thế nào chăng nữa, một khi nảy sinh tình cảm luyến mộ hồng trần, cảnh vật dưới ngòi bút không cách nào có bố cục rộng lớn được nữa. Bởi vì tơ tình mềm mại đã vây quấn trái tim ấy, mật ý quyến luyến hòa tan vào nét mực, chung tình trọng tình, trong mắt duy chỉ một người, không ham đài cao núi hiểm, chỉ nguyện ao nhỏ đào phi*.
[*Đào phi (桃绯): hoa đào đỏ.]
Cho dù là Trương Trác Nhiên, cũng chạy không thoát một chữ "tình" này.
Diệp Thiệu Khanh thấy Thẩm Kỳ Vọng dứt khoát đặt mông ngồi xuống bậc thềm, đặt tranh lên đùi loay hoay, không khỏi cười thầm. Một người tuy rằng không nói, quả thực cũng rất thẳng thắn. Nhưng cái người còn lại đây, thì không biết ngây ngô đến độ nào đâu.
Thẩm Kỳ Vọng cuộn xong cuốn tranh trong tay, cũng không bận đi giám công nữa, mà ngồi ôm đầu ngây ngốc nhìn tùng la* xanh trong vườn, ỉu xìu uể oải than ngắn thở dài: "Ngày dài như cả năm vậy!"
[*Tùng la hoặc râu cây (Usnea) là một loại địa y, sống bám trên vách đá hoặc thân cây khác].
Diệp Thiệu Khanh cười ha ha thành tiếng: "Chẳng phải ông già chỉ không cho đệ tùy ý đi lại trong kinh thôi sao, làm như chịu oan khuất thấu tận trời xanh vậy."
"Đệ đang bị cấm túc đấy!" Thẩm Kỳ Vọng tức giận quay đầu trừng hắn.
"Chẳng phải ta đã tới thăm đệ đây sao, đệ không muốn gặp ta?" Diệp Thiệu Khanh cố ý nhướng cao mày, vén bào ngồi xuống cạnh hắn. "Đệ không muốn gặp ta thì muốn gặp ai hả?"
"Đệ..." Thẩm Kỳ Vọng nghẹn họng, khóe môi trề xuống, sau đó lại tiếp tục than ngắn thở dài.
Diệp Thiệu Khanh thấy giữa mày hắn tích tụ u sầu mây đen, cảm thấy đau lòng, không trêu chọc hắn nữa, thử thăm dò hỏi: "Đệ không hợp ý công chúa Linh Xương đúng không?"
Thẩm Kỳ Vọng mở miệng đang tính trả lời, dường như cảm thấy không ổn, ngập ngừng nói: "Đệ nào dám nói là có hợp ý hay không, chỉ là đệ... vẫn chưa muốn cưới vợ."
"Đệ không có lòng vào triều, bây giờ cưới Linh Xương, vừa hay mưu một chức hư quan nhàn tản, một đời yên vui, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của lão Thượng thư." Diệp Thiệu Khanh chuyền cây quạt gấp trong tay, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đệ đã qua quan lễ, tức là đã trưởng thành rồi, mọi việc không thể làm theo tâm tình trẻ con được."
Thẩm Kỳ Vọng nhìn Diệp Thiệu Khanh, đột nhiên cảm thấy hắn rất lạ lẫm. Tâm tư mông lung đè nén bấy lâu dâng lên cổ họng, nhưng lại không biết làm sao nói rõ, ấm ức đến độ đỏ cả vành mắt. "Thiệu Khanh ca, không phải đệ... Huynh nói gì với bệ hạ đi..."
"Thánh chỉ đã hạ, ta nói thế nào được." Cuối cùng Diệp Thiệu Khanh giắt quạt vào bên hông, thấp giọng thở dài.
Tất nhiên là hắn đã nói rồi, có điều Linh Xương vừa gặp đã cảm mến, về phía Thẩm Kỳ Vọng thì lại không rõ nhân quả, còn trò đùa với công chúa cả một ngày. Rõ ràng là một mối nhân duyên tốt, khiến hắn hữu tâm vô lực, không có chỗ xuống tay.
"Trước đây ngài ấy đâu có như vậy đâu." Thẩm Kỳ Vọng như bực tức, nhỏ giọng oán giận một câu.
Diệp Thiệu Khanh gõ đầu hắn một cái: "Cẩn thận cái miệng của đệ." Hắn kéo Thẩm Kỳ Vọng sát tới. "Đệ nói với Thiệu Khanh ca xem, có phải đệ có người trong lòng rồi không?"
Mặt Thẩm Kỳ Vọng lập tức đỏ ửng lên, cuống quýt lia tầm mắt sang hướng khác. Diệp Thiệu Khanh cười cười, ngả người theo cùng một hướng, dai dẳng bám chặt theo ánh mắt hắn.
Thẩm Kỳ Vọng đang định nói chuyện, A Thất đã chạy từ ngoài viện đến gần, ghé vào tai Diệp Thiệu Khanh thông báo.
Diệp Thiệu Khanh đứng lên, vỗ vỗ bả vai Thẩm Kỳ Vọng. "Đệ yên tâm đi, mấy hôm nữa ca ca lại tới thăm đệ."
"Thiệu Khanh ca..."
"Có người nóng tính bá chiếm sảnh đường tiếp khách đòi gặp ta, ta cũng không dám sơ suất." Diệp Thiệu Khanh huých Thẩm Kỳ Vọng rồi nháy mắt. "Đệ chỉ cần nhớ kỹ, ta đứng về phía đệ."
Diệp Thiệu Khanh bước vào phủ, liền nhìn thấy một người chắp tay đứng trong viện, đăm chiêu nhìn phù điêu trên vách đá, lặng im không nói. Gương mặt hắn lãnh đạm, giữa đôi mày hàm chứa nộ khí, đích thị là Trương Trác Nhiên.
"Trác Nhiên." Diệp Thiệu Khanh sớm đã biết rõ vì sao hắn ta đến thăm chuyến này, không chút hoang mang lên tiếng gọi người.
Trương Trác Nhiên nghe tiếng quay đầu, lập tức cất bước đâm đầu tới chỗ hắn. Hắn ta vừa cử động, Diệp Thiệu Khanh cũng chợt nhìn thấy phía sau hắn ta, bên trong sảnh đường, có một người vừa đặt chén trà xuống đứng dậy.
Thì ra là Tống Cảnh Nghi.
Y sam mực nhạt, áo ngoài trắng tinh, ngọc quan cài tóc. Y nhìn thấy Diệp Thiệu Khanh, lại khẽ cười hành lễ, hệt như lúc mới gặp trong yến tiệc ăn mừng hôm trước.
Dường như những dây dưa khúc mắc mấy tháng nay, chỉ là hư ảo mà Diệp Thiệu Khanh tự suy diễn, một chút dấu vết cũng không có.
Diệp Thiệu Khanh thấy y cười cười bái chào như thế, trong lòng cũng thật hoài nghi Tống Cảnh Nghi không phải bệnh nặng mới khỏi, mà là mất trí nhớ.
Khi Diệp Thiệu Khanh còn đang sững sờ nhìn chằm chằm vào Tống Cảnh Nghi, Trương Trác Nhiên đã đứng ngay trước mặt hắn, hung hăng hỏi tội: "Vì sao không khuyên?"
Diệp Thiệu Khanh lúc này mới nhìn tới hắn. Trương Trác Nhiên vóc người cao lớn, Diệp Thiệu Khanh phải lui lại một bước mới dễ nói chuyện: "Ta..." Trong lòng hắn đã loạn, nhất thời không kịp biện giải, chỉ bèn cắn răng, hạ thấp tông giọng hỏi ngược lại: "Ngươi đi cùng y là có ý gì?"
Mặt Trương Trác Nhiên lù lù bất động, chỉ lạnh lùng trừng hắn.
Diệp Thiệu Khanh hết cách, thở dài một hơi. "Bệ hạ muốn Thẩm gia, cũng muốn ngươi."
Đôi mắt Trương Trác Nhiên hơi mở lớn, sau hồi lâu, lại "Hừ" một tiếng nửa cười nhạo nửa giận dữ, phất tay xoay người. "Vào nhà nói."
Diệp Thiệu Khanh bất giác phì cười. Cái tính nết của Trương Tán, dù thật sự có đảo khách thành chủ, cũng khiến người ta không làm gì được.
Trương Trác Nhiên thấy hai người bọn họ lễ nghĩa xa lạ bậc đó, đầu mày khẽ cau, không nói năng gì.
Tống Cảnh Nghi và Trương Trác Nhiên đều là người trầm tĩnh kín đáo, quanh thân thanh liêm giản dị, có chút khí chất trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian. Chẳng qua là một người khiêm tốn nhún nhường, một người lạnh lùng xa cách. Cứ thế đứng chung với nhau, thực sự khiến Diệp Thiệu Khanh lạnh toát sống lưng.
Diệp Thiệu Khanh nhìn hai người vốn chẳng có chút liên quan đến nhau đang ngồi trước mặt, trong lòng có rất nhiều suy đoán, cái nào cũng khiến hắn phải sứt đầu mẻ trán.
Quả nhiên, Trương Trác Nhiên không thể đợi lâu, lên tiếng đầu tiên: "Tính Tán nhạt nhẽo, không thích văn vẻ giả tạo, lễ nghĩa dư thừa, thế nên xem như bạn tương hợp thân thiết, chỉ ít ỏi vài người mà thôi."
"Ta và Thiệu Khanh quen biết đã mấy năm, quen biết Cảnh Nghi được vài tháng. Nhưng ta giỏi nhất là nhìn người, trong một ngày có thể biết được người đó có đáng quen thân hay không. Bởi vậy hôm nay hai người ngồi chung bàn với ta, tức là ta cực kỳ tín nhiệm giãi bày với hai người."
Diệp Thiệu Khanh biết Trương Trác Nhiên không phải là người sẽ nói thẳng ra những lời này. Đôi mắt hắn ta sắc bén vô cùng, thường nhìn thấu biết bao người, bởi thế mắt nhìn rất cao, không dễ gì qua lại với người khác. Giống như trong bọn họ có La Trọng Thanh, mặc dù tri thư đạt lễ, nhân phẩm đoan chính, nhưng tính cách lại có hơi khôn khéo quá, nói khó nghe hơn thì là người có thể mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Diệp Thiệu Khanh biết rõ trong lòng, Trương Trác Nhiên không hề thích hắn.
Nhưng Tống Cảnh Nghi chẳng qua cũng chỉ mới hồi kinh được vài tháng. Không biết hai người họ bắt đầu lui tới khi nào, Trương Trác Nhiên lại cực kỳ tán thưởng y.
Diệp Thiệu Khanh kinh ngạc trong lòng, còn thoang thoảng chút ghen tị, ngẩng đầu nhìn lướt qua Tống Cảnh Nghi. Y điềm nhiên nhìn Trương Trác Nhiên, như đang nghiêm túc lắng nghe.
"Hai người là thần tử, trung với quân chính là bổn phận. Những lời sau đây, các ngươi nghe xong, nếu không hợp ý, ta tuyệt không cưỡng cầu."
Trương Trác Nhiên xưa nay nói chuyện không thích những lời lót đệm quanh co ấy. Hôm nay hắn ta lại nói nhiều như thế, Diệp Thiệu Khanh cũng biết chắc tiếp theo hắn ta sẽ nói gì rồi.
"Chuyến này ta đến, chỉ vì một người, Thẩm Kỳ Vọng." Trương Trác Nhiên trầm giọng chậm rãi nói: "Đời này ta mong cầu, cũng chỉ một người, Thẩm Kỳ Vọng."
Nửa câu đầu, Diệp Thiệu Khanh cũng không có cảm giác gì, cho đến khi hắn ta nói ra nửa câu sau, Diệp Thiệu Khanh mới có chút choáng ngợp, đờ đẫn nhìn hắn, chẳng thể nói tiếp nên lời. Còn Tống Cảnh Nghi thì vẽ ra một nụ cười như có như không nơi khóe môi, cúi đầu nhấp trà.
"Ngươi là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế, ý ngươi thế nào?" Trương Trác Nhiên chẳng đợi Diệp Thiệu Khanh nghiền ngẫm tiêu hóa xong những lời tỏ bày tâm ý mà hắn ta vừa nói, tiếp tục gặng hỏi.
"Không phải cướp rể, là bỏ trốn." Trương Trác Nhiên lời lẽ chính đáng.
Diệp Thiệu Khanh nghẹn họng, nhìn về phía Tống Cảnh Nghi, trừng to hai mắt: "Ngươi đồng ý?"
"Ta đồng ý." Tống Cảnh Nghi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.
Đây là Tống Linh Uẩn tuân nghiêm quy tắc đó sao?
Tống Cảnh Nghi thấy hắn cau mày đỡ trán, trầm giọng nói: "Một chữ "tình" này, khốn đốn bao người trong thiên hạ. Bản thân gặp vây khốn, coi như hết cách." Y liếc nhìn Diệp Thiệu Khanh, đôi mắt tĩnh lặng, tựa như sau khi sóng nước lướt qua, lại quay về vẻ âm trầm tử khí. "Gặp người bị vây khốn, cớ sao không góp chút lực mỏng, thành toàn một mối lương duyên."
"Thế gian có nhiều việc cầu mà không được, có thể bớt được một việc thì cứ bớt đi vậy."
Diệp Thiệu Khanh cẩn thận ngẫm nghĩ hàm ý trong lời nói của y. Những ngày vừa qua, sức khỏe Tống Cảnh Nghi dường như lúc tốt lúc xấu, thường xuyên xin nghỉ. Sau khi bị đóng cửa mấy lần, hắn cũng thực tức tối, không còn mặt dày tới thăm. Hai người cùng lắm chỉ ở trên triều gặp mặt vội vàng, lại e ngại Diệp Minh Tu đứng đó, ngay cả nói chuyện Diệp Thiệu Khanh cũng chưa có dịp nói với y.
Ngôn từ mà hôm nay Tống Cảnh Nghi dùng, đúng là có ý muốn dứt tình ngừng thương. Khiến hắn không khỏi nhớ tới bóng lưng khi Ngọc Linh rời đi, mờ mịt mơ hồ, dè dặt xa cách.
Nhưng đây chẳng phải chuyện tốt sao?
Vì sao có cảm giác như khi vốc một vốc suối trong hoa đào, phấn hồng ngát hương, nước chầm chậm chảy qua khe hở, để lại cánh hoa phai tàn, không còn vẻ đẹp đẽ ban đầu, lại chẳng biết có nên trở tay buông xuống hay không, thậm chí còn có chút lạc lõng không cam lòng.
"Thiệu Khanh?" Trương Trác Nhiên vỗ vỗ mặt bàn.
Diệp Thiệu Khanh dời tầm mắt, hắng giọng một cái: "Ta mới từ chỗ Tuệ Tam Nhi về."
Ánh mắt Trương Trác Nhiên sáng ngời nhìn hắn.
"Hắn đang phơi tranh của ngươi."
Mắt Trương Trác Nhiên lóe lên chút ý cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Tuệ Tam Nhi là thủ túc của ta, ta chỉ nguyện hắn một đời yên vui." Diệp Thiệu Khanh giơ chén trà lên, hướng qua Trương Trác Nhiên mời: "Ngươi nhất định phải đối tốt với hắn."
Trương Trác Nhiên gật đầu, trịnh trọng uống với hắn một chén.
"... Cảnh Nghi, ngươi đã thấy khỏe hơn chưa?"
Tống Cảnh Nghi khẽ gật đầu: "Không sao, nếu không thì ta cũng không nhận lời mời của Trác Nhiên."
Muốn "bắt trộm" muội phu của Hoàng đế từ trong Thẩm phủ canh phòng nghiêm ngặt ra ngoài, tất nhiên phải cần một người biết khinh công. Nhưng đây là đại tội khi quân làm xấu mặt mũi hoàng gia, càng ít người biết càng tốt, nhất quyết không thể tuỳ tiện thuê người khác. Diệp Minh Tu là tuyệt nhiên không thể mời, vậy thì Tống Cảnh Nghi quả thực là lựa chọn duy nhất của Trương Trác Nhiên.
"Có là đại họa nứt trời Diệp Lâm ta cũng chẳng sợ xông vào." Diệp Thiệu Khanh cười đến hùng hồn vô tư: "Mọi chuyện cứ để ta gánh."
Ba người thương nghị xong xuôi, Tống Cảnh Nghi lại là người rời đi đầu tiên.
Diệp Thiệu Khanh đi theo đưa tiễn, Tống Cảnh Nghi lại khăng khăng phải đi trước hắn ba bước, để lại cho hắn một bóng lưng lạnh nhạt. Diệp Thiệu Khanh vén mấy nhành lá liễu phía trước ra, Tống Cảnh Nghi cũng chỉ nghiêng đầu thấp giọng nói cảm ơn, khiến Diệp Thiệu Khanh tức tối một trận, không khỏi lên tiếng: "Tống Cảnh Nghi, ngươi như vậy là sao?"
Tống Cảnh Nghi lúc này mới dừng bước lại, đụng vào bả vai Diệp Thiệu Khanh, nhưng lại ơ hờ nhìn về phía xa. "... Ngươi muốn ta làm thế nào?"
Khuôn mặt y gầy rộc hẳn đi, để lộ đường cong góc mặt rõ ràng, ánh nắng nhàn nhạt vỡ vụn rơi trên hàng mi, đôi con ngươi thì lại đen nhánh.
Diệp Thiệu Khanh ngẩn người, không biết đáp lại thế nào.
Tống Cảnh Nghi dường như đã đoán trước được phản ứng của hắn, cong môi cười nhạt, thẳng thắn rời đi.
Diệp Thiệu Khanh đứng ngây tại chỗ, như bị nụ cười nọ làm cho đông cứng.
Sao trời thưa thớt rọi son cửa*, đèn đậu** lay lắt chiếu bình phong.
[*Chu hộ (朱户) chỉ cổng lớn màu đỏ son nhà công thần hay quý tộc, hoàng tử được Hoàng đế ban thưởng.
**Đèn đậu (豆灯) là loại đèn xuất hiện sớm nhất và thông dụng nhất từ thời Chiến Quốc, hình dạng được cho là dựa theo hình hạt đậu.]
An Ninh sớm đã say giấc ở gian ngoài, đôi lúc còn có tiếng trở người nói mê.
Tống Cảnh Nghi đang buộc tóc cài quan, nghe thấy tiếng động ấy, bỗng có vài phần hốt hoảng.
Thời niên thiếu thức dậy lên lớp, tiểu nha hoàn ở sau lưng chải tóc cho mình, cái đầu vẫn còn gật gù lên xuống, Kỳ Nhi đứng một bên ngáp dài, thu dọn bút mực sách vở. Trong phòng vài người khe khẽ nói chuyện, bên ngoài song cửa trời còn chưa sáng. Cảnh tượng này, quả thực giống như ký ức kiếp trước vậy, xa xôi đến mức có hơi không chân thật.
Bóng ảnh trong gương mơ hồ, đêm khuya tĩnh lặng, Tống Cảnh Nghi càng có những suy nghĩ hoang đường. Nói không chừng bản thân sớm đã là cô hồn dã quỷ mà không hay, dẫu sao thì trong thành Kim Lăng, dù là người hay là vật, cũng chẳng còn bao nhiêu thứ có liên quan với mình.
Trở về chốn nao? Không chốn để về.
Cớ sao chấp mê?
Tống Cảnh Nghi buông tay xuống, quay người nhìn bức sơn thuỷ trên tường.
"Kìa ai mua họa non sơn, nhớ mua son phấn họa cành mẫu đơn."
Đuôi bút móc nối, nếu nói đẹp, tuyệt không tính là quá đẹp, mà có hơi tùy tiện quá mức, nhưng nét cong mềm mảnh nét thẳng cứng cáp, không khó để thấy được phẩm tính kiên nghị dưới vẻ bồng bột của người nọ.
Diệp Thiệu Khanh.
Tuy nói nước sông không phạm nước giếng, nhưng không gặp nhau lại không chịu được.
Không chốn để về, chỉ còn người ấy.
Lúc này Tống Cảnh Nghi mới nhận ra bản thân suy nghĩ hơi xa. Đặt tay lên bụng, dưới lòng bàn tay đã nhô lên đường cong mềm mại. Vương Cư An thăm khám mỗi ngày, dù lúc đầu vô cùng vất vả, giờ đây cũng đã dần ổn định, Tống Cảnh Nghi chỉ lo đã sắp vào hạ, y phục mỏng nhẹ, làm sao che được đứa bé này.
Chu toàn như Diệp Minh Tu, ba ngày trước đã nhờ Vương Cư An đưa tới một tấm đai lưng mềm, so với những đai lưng bình thường đeo ngoài áo bào thì đã rộng hơn mấy chỉ, nhưng lại dùng để mặc lót bên trong, che giấu thân hình.
Đêm khuya lén vào Thẩm gia, Tống Cảnh Nghi phải mặc đồ võ cho thuận tiện, tấm đai lưng này xem ra phải dùng sớm hơn dự định rồi.
Tống Cảnh Nghi chậm rãi kéo đai lưng vào gài lại, ngoại trừ có hơi ngột ngạt khó thở, cũng không có gì đáng ngại, sau khi thích ứng được một lúc, mới mặc áo ngoài chỉnh tề. Đến khi y đứng thẳng người dậy, bỗng có cảm giác trong bụng khẽ động, hệt như cá con vẫy đuôi, thoắt cái liền mất.
Tống Cảnh Nghi sững người, phủ tay lên bụng dưới không dám vọng động. Một lúc sau, mới bừng tỉnh nhận ra đó là thai động.
Vương Cư An từng nói, tới tháng thứ tư, tay chân đứa nhỏ khoẻ mạnh thì sẽ cử động một ít, ban đầu không hiện rõ, dần dần sẽ càng tới tấp hữu lực.
E là "lãnh địa bị tước đoạt", vật nhỏ tức giận bất bình.
Những ưu tư trước đó của Tống Cảnh Nghi như bị phủi sạch, y nhẹ nhàng cười, phất tay tắt đèn.
Nào đâu chốn kinh thành phồn vinh, qua đến canh ba, cũng chỉ còn lại vầng trăng nhạt treo dưới tán ngô đồng.
Diệp Thiệu Khanh cúi đầu nhìn phiến đá dưới chân, hệt như năm xưa mình chuồn ra ngoài trông đèn uống rượu, sau khi hả hê lại lén lút hồi phủ, mười lần leo tường vào thì có đến chín lần Diệp Minh Tu đã đứng sẵn dưới chân tường.
Nhưng mà lần này, đi ngay bên cạnh, là người từng bị mình trêu "ở Kim Lăng mà cứ sau giờ Tuất là lặn mất tăm hơi" - Tống Linh Uẩn.
Tống Cảnh Nghi nhìn thẳng phía trước.
Mái tóc y búi gọn cuộn hết vào trong phát quan, để lộ chiếc cổ thon mịn tinh tế.
Vừa rồi khi Tống Cảnh Nghi đứng trước mặt hắn, màu áo đen hòa vào bóng đêm, dáng người thắng tắp, cốt cách ngạo nghễ, biểu cảm điềm đạm, giữa đầu mày lại có mấy phần hoà nhã không tên. Diệp Thiệu Khanh đang định bắt chuyện, y đã ném lại một câu "Đi thôi", trở về xa cách.
"Mấy ngóc ngách ngõ nhỏ như thế này, chắc là ngươi chưa đi đâu nhỉ."
"Ừm."
"Hồi đó ở chỗ này còn có ba hàng chum nước lớn, lúc ta trốn đại ca hay núp vào trong đó, đến giờ huynh ấy vẫn không tìm ra."
"Ừm."
"Còn bên góc kia nữa, hồi trước là quầy bánh nướng thịt vịt với bánh hoa mai, thơm phức."
"Ngươi giấu bánh trong tay áo, nhưng mùi thơm lại bay ra khắp Tư Thiện Đường."
Cuối cùng, Tống Cảnh Nghi đã thấp giọng đáp lại một câu.
Diệp Thiệu Khanh tự nói tự cười vài câu, bỗng nhiên thấy Tống Cảnh Nghi tiếp lời, mừng rỡ trong lòng, cười nói: "Tiên sinh tức giận đến mức bắt từng người một cởi ngoại bào ra kiểm tra..."
"Cuối cùng ngươi chỉ mặc áo lót ngắn ở trong, phạt đứng ngoài hành lang..."
"Tiếp tục ăn bánh ha ha ha..." Diệp Thiệu Khanh bổ sung, lại còn đắc ý cười rộ lên.
Tống Cảnh Nghi nghiêng đầu liếc hắn một cái, ngậm cười mà than: "Phá phách."
"Ta cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày, có thể cùng phá phách chung với Tống tiểu công tử được tiên sinh yêu thích nhất Tư Thiện Đường." Diệp Thiệu Khanh vươn tay định vỗ vỗ lên vai Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi hơi dời bước, cố ý né tránh.
Trong bóng đêm, hai người một tiến một lùi, dù không lộ rõ, nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu.
Trong tay áo Diệp Thiệu Khanh siết chặt thành quyền, kìm nén mất mát trong lòng.
Sắc mặt Tống Cảnh Nghi như thường, nhìn bức tường cao phía trước. "Đến rồi."
Ba ngày nữa sẽ có phượng hoàng tới đậu, toàn bộ Thẩm phủ ngày nào cũng tất bật trang trí chuẩn bị. Còn phò mã gia tương lai thì bị buộc phải học lễ nghi hoàng gia, đến cả cửa viện cũng bước không qua.
Tống Cảnh Nghi đến gần, đưa tay ra sau lưng Diệp Thiệu Khanh tóm lại "Giữ chặt."
Thế là Diệp Thiệu Khanh cũng đặt tay lên lưng y, nghĩ nghĩ, chầm chậm dời xuống, dừng lại ngay thắt lưng.
Tống Cảnh Nghi quay đầu liếc hắn một cái, không nói gì.
Diệp Thiệu Khanh liền giang tay ra, ôm sát vào, để hai người dính chặt vào nhau.
Tống Cảnh Nghi hạ mắt không phản ứng gì, như đang chú ý nghe tiếng động trong viện. Ngón tay y đặt trên lưng Diệp Thiệu Khanh gõ nhẹ ra hiệu, sau đó đạp nhẹ một cái, phi thân vào viện.
Đó là thân pháp Diệp Minh Tu cực thành thạo, lần trước uống rượu Diệp Thiệu Khanh đã được Tống Cảnh Nghi nhấc bổng lên một lần, nhưng không để ý, giờ đây tỉ mỉ nhìn lại, cảm thấy thật tán thưởng. Diệp Minh Tu từng khiển trách Diệp Thiệu Khanh, khinh công gì mà thô thiển, nhấc chân đạp xuống "núi vỡ đất rung", Diệp Thiệu Khanh cũng không thèm để ý, có thể phi lên là được, vạch lá tìm sâu làm gì. Tống Cảnh Nghi tập võ muộn tới vậy, lại có thể thực hiện những chi tiết ấy trông vô cùng đẹp mắt, đủ thấy được người nọ đã bỏ ra rất nhiều tâm sức.
Xưa kia thấy y đầy một bụng chữ nghĩa thì khá là khinh thường, giờ đây thấy Tống Cảnh Nghi điểm nhẹ núi giả lan can, nhẹ nhàng tự nhiên, khéo léo vượt qua từng đội nhân thủ tuần tra, Diệp Thiệu Khanh không thể không thầm thán phục vô số lần. Song quay đầu nhìn Tống Cảnh Nghi, ánh mắt y chuyên chú, lại không quá mức thận trọng khẩn trương, mang dáng vẻ thong dong nhàn nhã đi bộ.
Diệp Thiệu Khanh nhìn chằm vào hàng mi dày ấy, trái tim bỗng chốc xao động, hồn vía như bay vút lên mây.
Tống Cảnh Nghi cúi đầu nhìn lướt qua bàn tay Diệp Thiệu Khanh vẫn đang giữ chặt thắt lưng mình.
Lúc này Diệp Thiệu Khanh mới nhận ra mình đã đáp xuống đất, khẽ ho một tiếng, buông tay ra rồi đi đẩy cửa.
"Các ngươi trò chuyện, ta canh cửa." Tống Cảnh Nghi cũng không đi vào phòng với hắn, y đóng cửa lại, đứng canh một bên.
"Thiệu Khanh ca?"
Thẩm Kỳ Vọng hiển nhiên đã vểnh tai đợi từ lâu lắm rồi, Diệp Thiệu Khanh vừa bước vào cửa phòng, hắn nằm trên giường lập tức ngồi bật dậy. Món đồ gốm sứ nào đó vốn đang được đặt ngay ngắn bên gối bị đụng ngã nhào xuống đất, Thẩm Kỳ Vọng cuống quít cúi người tóm lấy, ôm chặt vào lòng, kinh hồn khiếp đảm thở phào một hơi.
Diệp Thiệu Khanh đi đến gần, mới nhìn rõ được món đồ xuýt chút nữa đã vỡ toang ra tiếng, đó là một chén sứ sơn mài khảm bạc, bên trong còn thừa lại vài mẩu bánh vụn.
"Cái tên nhóc này, kiếp trước chết đói hay gì?"
"Đệ đợi cũng sốt ruột chứ, mà sốt ruột lâu thì sẽ đói."
Thẩm Kỳ Vọng cẩn thận đặt đồ ăn lên trên giường, còn mình thì leo xuống, đứng ngay ngắn trước mặt Diệp Thiệu Khanh.
Y phục hắn đang mặc là của Diệp Thiệu Khanh. Phỏng theo cách ăn mặc bình thường của Diệp Thiệu Khanh, kim quan thanh bào, ngọc đai giắt quạt. Nét hồn nhiên giữa đầu mày Thẩm Kỳ Vọng bị át đi ít nhiều, thay bằng ba phần phong lưu, lộ rõ bảy phần thanh quý.
Diệp Thiệu Khanh bỗng có cảm giác cảm khái đệ đệ nhà mình đã trưởng thành.
"Hành trình tiếp theo đã nhớ kỹ chưa?" Diệp Thiệu Khanh chỉnh ngay phát quan cho hắn.
"Lần trước Trương Tán đã nói rõ với đệ rồi, đến khi bọn đệ ra khỏi cổng thành, sẽ đi tới... Úi!"
Diệp Thiệu Khanh lập tức vỗ vào ót của hắn một cái: "Có bị ngốc không, lộ trình của hai người thì hai người biết là được, ngay cả ta cũng đừng nói."
Thẩm Thượng thư cấm Thẩm Kỳ Vọng đủ chuyện, còn không cho đám bạn lông bông lêu lổng của hắn tới thăm, sợ hắn sinh lòng ham chơi. May mà mặt mũi Diệp Thiệu Khanh lớn, bèn dẫn Trương Trác Nhiên vào phủ gặp Thẩm Kỳ Vọng một lần.
Lúc hai người đang thì thầm to nhỏ, Diệp Thiệu Khanh chợt có cảm giác tình cảnh này đúng là "Tây Sương"* đời thật. Mình thì làm Hồng nương, dắt theo "Trương sinh" hàng thật, chỉ có điều Oanh Oanh này họ Thẩm mà thôi.
[*"Tây Sương Ký", vở hí kịch DTK chọn trong Di Hương Viên. Vở kịch ca ngợi tình yêu chân thành vượt qua mọi lễ giáo của nàng Thôi Oanh Oanh, con gái vị tướng quốc, cùng chàng thư sinh nghèo Trương Quân Thụy.]
Thẩm Kỳ Vọng xoa xoa đầu, dạ dạ đáp.
Diệp Thiệu Khanh thấy bộ dạng hắn như vậy, thầm than trong lòng, nghiêm mặt nói: "Tuệ Tam Nhi, đệ đã nghĩ kỹ chưa? Một khi rời đi, trên đời sẽ không có Thẩm Tuệ, và đệ, sẽ không huynh không cha, cũng không có Thiệu Khanh ca, bên cạnh chỉ duy nhất một mình Trương Tán."
Thẩm Kỳ Vọng ngẩn người, cúi đầu ngượng ngùng cười nói: "Thiệu Khanh ca, mấy chuyện này, sao có thể nghĩ kỹ được."
"Tiểu đệ tư chất đần độn, không có tài giúp đời trợ quốc; tầm nhìn thiển cận, cũng không có chí hướng cao rộng. May mắn sinh trong gia đình phú quý, cơm áo không lo. Nếu như đệ cưới công chúa, chẳng qua là giàu càng thêm giàu, quý càng thêm quý mà thôi."
"Đệ vốn chẳng phải người tham lam, nếu không gặp được Trương Tán, e là sẽ ngu ngơ suốt cả một đời. Có điều giờ đây, đệ chỉ biết, đệ không cam lòng."
Diệp Thiệu Khanh không khỏi nhướng mày, nhìn hắn với vẻ hơi bất ngờ.
Trong mấy người bọn họ, có mỗi Thẩm Kỳ Vọng thích gọi thẳng tên Trương Tán, không chút kiêng kị lớn nhỏ. Bây giờ nghĩ lại, e là hai người sớm đã ngầm sinh tình cảm, một người có lòng thiên vị, một người ỷ sủng mà kiêu.
"Tên Trương Tán đó cái gì cũng dở, vừa lạnh vừa hung, lúc trước đệ nghĩ hoài không ra tại sao đệ..." Mặt Thẩm Kỳ Vọng ửng hồng, sửa miệng nói: "Nếu Hoàng Thượng không tứ hôn, đệ sợ mình vẫn không nhìn ra được."
Diệp Thiệu Khanh cười xì một tiếng, đang định trêu chọc, thì thấy Thẩm Kỳ Vọng bỗng ôm quyền khom người, kính cẩn hành lễ.
"Không được lòng song thân, không thể làm người; Không hiếu thuận song thân, không thể làm con. Ngàn vạn giáo lý, hiếu nghĩa làm đầu. Tuệ bỏ nhà trốn đi, đấy là bất hiếu; Hối hôn khi quân, đấy là bất nghĩa. Bất hiếu bất nghĩa, chỉ có thể hành lễ này, lưu lại phong thư, mong song thân chớ thương tâm quá mức, cũng xin Thiệu Khanh ca có thể bảo hộ Thẩm phủ bình an."
Diệp Thiệu Khanh không ngờ Thẩm Kỳ Vọng sẽ nói như thế, ngây người tại chỗ.
Thẩm Kỳ Vọng ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, lệ rơi lã chã, cắn chặt răng dáng vẻ quật cường.
Sống mũi Diệp Thiệu Khanh chua chua, tư vị phức tạp.
Hắn vốn cho rằng bản thân đã hoàn toàn nhìn thấu Thẩm Kỳ Vọng, chưa từng nghĩ rằng ở một nơi mình không để mắt đến, thiếu niên đã lặng lẽ trưởng thành. Thẩm Kỳ Vọng ngây ngô, nhưng không nhu nhược, thậm chí còn rất dũng cảm túc trí.
Khó nhất thế gian, e là thẳng thắn. Thừa nhận tất cả ham muốn, suy nghĩ, tình cảm của bản thân, không tiếc làm trái cương thường, ấy là dũng cảm túc trí.
Diệp Thiệu Khanh nhận lấy phong thư, đỡ hắn đứng dậy. "Đệ yên tâm, ta thay đệ hiếu thuận là được."
Thẩm Kỳ Vọng lau lau mũi, nghẹn ngào gật đầu.
"Đã sắp đến giờ rồi." Cả hai người còn đang xúc động, cuộc chia ly này cũng lâu quá mức rồi, Tống Cảnh Nghi nghĩ tới đại cục, tiến vào nhắc nhở.
Thấy hàng nước mắt trên mặt Thẩm Kỳ Vọng còn chưa khô, Tống Cảnh Nghi cố ý nói với hắn: "Đệ mặc bộ đồ này trông còn duyên dáng hơn nhiều."
Diệp Thiệu Khanh mượn lời y cố tỏ vẻ tức giận nói: "Ngươi nói bậy không chớp mắt."
Thẩm Kỳ Vọng che mũi cười, Tống Cảnh Nghi kéo hắn qua: "Vậy thì để cho người thứ ba nhìn thử xem ta nói có đúng hay không."
"... Ngươi" Diệp Thiệu Khanh đi theo một bước, đối diện với ánh mắt lạnh lùng trầm tĩnh của Tống Cảnh Nghi, chỉ đành đổi giọng: "Các ngươi nhớ cẩn thận."
Tống Cảnh Nghi gật đầu, dẫn Thẩm Kỳ Vọng đi ra cửa.
Trong phòng không đốt đèn, người vừa ra xa mấy bước, đã lập tức chìm vào màn đêm tăm tối.
Diệp Thiệu Khanh cúi đầu suy ngẫm lại những lời Thẩm Kỳ Vọng vừa nói, bỗng có hơi xấu hổ chột dạ.
Hơn hai mươi năm nay, Diệp Thiệu Khanh tự cho là thông minh, tự xưng là thẳng thắn. Nhưng khi hồi tưởng lại những ngày vừa qua, những người bên cạnh, có Thẩm Kỳ Vọng, Trương Trác Nhiên, thậm chí là Ngọc Linh, đều rõ ràng hơn mình rất nhiều.