Trường Tương Từ

Chương 7: (H) Thực tủy



Tác giả: Anh Tỉnh Lạc Nguyệt

Chuyển ngữ: Tâm Duyệt

Beta: Raph

---

[*"Thực tủy tri vị" hay "ăn tủy biết vị". Nghĩa đen: tủy béo ngon, một khi đã ăn là biết vị, sẽ thèm ăn nữa. Nghĩa bóng: một khi đã biết được thứ gì tốt thì lại muốn có thêm, có một lần sẽ có vô số lần.]

---

A Thất lần theo tiếng vang, vội vàng đi vào trong phòng, đập vào mắt là một mảnh vỡ của chiếc bình cổ.

Diệp Thiệu Khanh ngồi ngay giữa phòng, trong tay là một thanh bảo kiếm nhỏ dài. Thân kiếm mỏng hẹp, lóe sáng ánh bạc như một dải lụa sa tanh. Ngọc Tiêu.



Diệp Thiệu Khanh cầm chiếc khăn, cúi đầu kiên nhẫn lau, hạ cằm không nói, khóe miệng hơi chùng xuống, lặng im nhưng toát ra vài phần lạnh lẽo.

"Công tử... làm sao thế này?" A Thất thấy trước đó hắn cao hứng đi cùng Thẩm Kỳ Vọng, hiện giờ trở về lại là bộ dạng cáu kỉnh nổi nóng, không khỏi thấp thỏm trong lòng, dò hỏi thử.

Diệp Thiệu Khanh giơ Ngọc Tiêu lên trước mặt tỉ mỉ nhìn, tựa như đang thưởng thức, không hề để ý tới A Thất, chỉ nhàn nhạt nói: "Vừa rồi ta có hỏi Phúc bá, trong hôm nay có người gửi thiếp mời tới."

Hai tay A Thất hơi hơi siết chặt, ngập ngừng nói: "Ta..."

Diệp Thiệu Khanh hừ lạnh một tiếng, Ngọc Tiêu trong tay liền xoay hướng ra ngoài, mũi kiếm chỉa thẳng vào A Thất.

A Thất tức khắc tái mét, vội vàng quỳ xuống: "Thiếp mời của Tống Cảnh Nghi, mời ngài giờ Mùi* đến Mai Cương thưởng mai..."

[*Giờ Mùi: 13-15h]

"'Tống Cảnh Nghi' là để ngươi gọi?" Diệp Thiệu Khanh lập tức quát.

A Thất cắn môi, trong mắt rưng rưng nước, vội cúi thấp mặt.

Diệp Thiệu Khanh thấy dáng vẻ này của nàng, ngữ khí dần hòa hoãn, tiếp tục hỏi: "Ngươi đáp thế nào?"

A Thất bỗng dừng giây lát, thấp giọng nói: "Ta nói công tử với Thẩm tiểu công tử xem tuồng rồi, chờ tuồng xong... sẽ đến chỗ hẹn."

Diệp Thiệu Khanh cầm kiếm cười lạnh một tiếng: "Sao ta không biết, ta nghe xong tuồng còn phải đến chỗ hẹn?"

A Thất nghe ra được ý giận cực lớn trong giọng nói của hắn. Tuy tính cách Diệp Thiệu Khanh tuỳ tiện, nhưng đối xử với nàng cực kỳ ôn hòa, chưa từng nổi giận, A Thất không dám lỗ mãng, vội cúi sấp người nhận tội: "Nô tỳ biết sai... Nô tỳ chỉ muốn, Tống... Tống tướng quân trước đây hại ngài đến... Để y phí công đợi một lần là..." Nàng nói, không dằn được nức nở.

Lần này A Thất trêu chọc Tống Cảnh Nghi vốn là muốn xả giận thay mình. Không lường được Tống Cảnh Nghi chẳng phải hiền lành ấm áp như vẻ ngoài, mà lại nổi giận tìm đến Di Hương Viện. Diệp Thiệu Khanh nhớ đến cái chạm lạnh buốt vào tấm áo choàng của Tống Cảnh Nghi, còn cả cánh hoa ngọc tu chu sa trong tóc y. Lúc ấy mặt trời đã lặn đằng tây, người này đã đợi ở Mai Cương bao lâu?

Nếu không phải lần này trời xui đất khiến, sao mình có thể...

Diệp Thiệu Khanh buông lỏng khí lực trên tay, chậm rãi thu kiếm lại.

"Sau này chuyện của ta, ngươi chớ có tự tác chủ trương." Hắn hạ mắt, nói một câu không nóng không giận như vậy.

Trong lòng A Thất là một đợt giá lạnh vô lực.

"Vâng, nô tỳ xin ghi nhớ."

Sau hồi lâu, A Thất không nghe thấy Diệp Thiệu Khanh đáp lại, chần chừ đứng dậy, âm thầm lui ra, lẳng lặng ngẩng đầu, thì thấy Diệp Thiệu Khanh lui về ngồi lại trên ghế, cúi đầu nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay, ánh mắt trống rỗng.

Ngày thứ hai tảo triều, không thấy Tống Cảnh Nghi.

Ngự thư phòng lượn lờ trầm hương.

Hoàng đế đặt mạnh chén trà lên mặt bàn.

Tay trong ống tay áo Diệp Thiệu Khanh nắm thành quyền, khụy hai chân, ung dung quỳ xuống.

Hoàng đế hạ mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Vì tội gì đây?"

Diệp Thiệu Khanh không nhanh không chậm đáp: "Bệ hạ đã sáng lòng tỏ dạ, cần gì phải hỏi thần thêm nữa?"

Nghe thấy hắn hỏi vặn lại như thế, hoàng đế đập bàn một cái, long nhan đại nộ: "Diệp Lâm, ngươi to gan thật!"

Mi tâm Diệp Thiệu Khanh hơi động, không nói.

Hoàng đế chầm chậm đứng lên, bước vài bước đến trước mặt hắn, phất tay áo phẫn nộ: "Trẫm bảo ngươi giao hảo với y, không phải bảo ngươi giao..." Rốt cuộc hoàng đế vẫn không phun ra được từ ngữ bất nhã đó, cũng chợt nhận ra bản thân thất thố, vắt tay ra sau lưng, "Ra thể thống gì!"

Tay áo kia phất một làn gió lạnh lên mặt Diệp Thiệu Khanh, hắn lặng im giây lát, rồi bỗng cười nhẹ thành tiếng. Diệp Thiệu Khanh xốc vạt áo bào qua một bên, thản nhiên đứng lên. Hắn cứ thế đứng lên là kề sát mặt với hoàng đế.

Hoàng đế nhất thời kinh ngạc, cau mày trừng mắt.

"Bệ hạ, thần tham hưởng tình hoan, đó là việc riêng của thần, bệ hạ cớ gì thịnh nộ?" Đôi mắt nhạt màu nâu đào của Diệp Thiệu Khanh hiện lên ba phần nguội lạnh bảy phần cô quạnh, hắn nói rất nhỏ nhẹ: "Thần đã từng ký tâm gửi nguyệt, giờ đây xem như thần cắt đứt tưởng niệm, cũng không được sao?"

Đế vương đa nghi. Diệp Thiệu Khanh tự cảm thấy giữa hắn và hoàng đế, tâm: không thể, tin: dù sao cũng sẽ có*. Thế nhưng hoàng đế vẫn xếp đặt tai mắt bên người hắn. Hắn vân vũ Cao Đường** cùng Tống Cảnh Nghi ở Di Hương Viện, mới cách một ngày đã truyền đến tai hoàng đế.

[*心 (xīn): tâm, 信 (xìn): lòng tin; Thiệu Khanh đang dùng từ đồng âm.]

[**Vân vũ Cao Đường: thành ngữ chỉ chuyện nam nữ hoan hợp bắt nguồn từ truyền thuyết nữ thần tạo mưa ở Vu Sơn. Thường được gọi là mây mưa (vân vũ).]

Đau lòng mà thôi, lạnh lòng mà thôi.

Hoàng đế nhìn chằm vào đôi mắt sáng ngời ấy lại thấy ngũ vị tạp trần, lời nghẹn trong cổ.

Cắt đứt tưởng niệm.

Thiếu niên tâm sáng như gương, chẳng vướng trần ai. Mặc cho năm tháng vội vã, đôi mắt này của Diệp Lâm vẫn chưa từng thay đổi. Bị hắn nhìn tới, như gỗ bọc nắng ấm, như ngấm ngập xuân phong. Ngài kính hắn, sủng hắn, mến hắn, nhưng mà...

Trong mắt Diệp Thiệu Khanh xưa nay chẳng có cương thường lễ nghĩa, cũng chỉ là ỷ lại hoàng đế luôn thuận theo tâm ý của hắn mà thôi. Giờ khắc này thấy trong mắt hoàng đế cuồn cuộn sóng lớn, ngọn lửa trong lồng ngực bốc cao ba thước, hắn nắm lấy long bào thiên tằm* trước ngực, lôi hoàng đế tới, đè chồng lên hai cánh môi tôn quý ấy.

[*Thiên tằm (天蚕), họ ngài hoàng đế ( Saturniidae), bộ Cánh vẩy. Thiên tằm rất quý hiếm trong tự nhiên. Lụa thiên tằm là bảo vật vô giá, được mệnh danh là viên ngọc mềm lục sắc quý hơn vàng, thể hiện được khí chất cao quý sang trọng. Nguồn: Baike Baidu.]

Hoàng đế sửng sốt đứng cứng đờ, quên cả việc đẩy hắn ra. Mãi đến khi môi Diệp Lâm khép lại, mút nhẹ một cái, hoàng đế mới hoàn toàn tỉnh táo, đẩy hắn ra xa.

"Diệp Lâm, ngươi xấc xược!"

Diệp Thiệu Khanh ném cuốn sổ vạch tội Lý Bùi lên bàn: "Thần lĩnh tội đóng cửa ngẫm lỗi." Hắn nói như vậy xong, không đợi hoàng đế đáp lại, hành cái lễ đúng chuẩn mực của thần tử, quay người rời đi.

Hoàng đế hất chén trà trên bàn xuống đất, đè vuốt lại ngực áo của mình. Hình thêu rồng lớn màu hương* đó vừa mới bị Diệp Lâm túm lại nên còn nhăn nheo nếp gấp. Hoàng đế chùi chùi môi, xương đầu ngón tay bóp chặt khẽ kêu rắc.

[*Màu hương hay màu hương thu. Thời xưa cho mùa thu là (kim) vàng, lá thu chuyển từ xanh sang vàng, xanh tàn thì vàng đậm. "Màu hương" bắt nguồn từ hương thơm phát tán từ cỏ cây khi vào mùa thu hoạch vụ thu, biểu thị cho hương cỏ cây thanh dịu dưới ánh nắng trời thu. Nguồn: Toutiao.sheyi.com]



Nhưng mà... Chưa từng yêu hắn. Chưa từng yêu hắn? Không thể yêu hắn.

Diệp Thiệu Khanh không ngờ Diệp Minh Tu sẽ đợi hắn ở Sùng Minh Môn.

"Ca?"

"Nghị xong rồi?" Diệp Minh Tu chưa hề chú ý đến thần sắc của hắn: "Cảnh Nghi bệnh rồi, ta không có thời gian rảnh, đệ thay ta đến thăm hỏi đi."

Bước chân Diệp Thiệu Khanh loạng choạng vài bước, cúi đầu như chỉnh trang quan phục: "... Được, dù sao đệ cũng đang định đi."

Diệp Minh Tu cũng hơi yên lòng gật đầu: "... Đệ có lòng độ lượng như vậy là tốt rồi."

Diệp Minh Tu quay đầu nhìn Diệp Thiệu Khanh đang đi xéo một bên, ánh nắng chói chang, bộ quan phục đỏ nhạt của hắn ánh lên những đường nếp bóng lóa, như quấn lụa bạc. Diệp Thiệu Khanh thon cao thanh mảnh, biểu cảm ảm đạm không rõ.

"A Lâm?"

Diệp Thiệu Khanh đi tới gần, gương mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, tươi sáng biết bao.

Ngày thứ hai, Diệp Thiệu Khanh đến phủ Tống Cảnh Nghi "thăm hỏi".

Phủ tướng quân mới đặt mua vô cùng giản dị, phủ trạch Tống Cảnh Nghi chọn bố cục không lớn, phòng ốc cũng chẳng hoa lệ, có điều cây cối um tùm, cảnh vườn rất có ý vị.

Dẫn đường là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, tên An Ninh.

Hôm nay Diệp Thiệu Khanh không dẫn theo A Thất, người hầu đi cùng thì ở lại phòng khách, một mình đi vào nội viện.

Tống Cảnh Nghi khoác chiếc áo choàng nâu sẫm thêu cá chép bạc, đứng trước bàn quay lưng về phía hắn. Mái tóc đen óng buộc cao cao, giống hệt bữa tiệc ban đầu.

Quả nhiên là không có bệnh.

"Đứng trơ ra đó làm gì." Tống Cảnh Nghi sớm đã nghe thấy bước chân của hắn, cũng chẳng quay đầu, lạnh lùng nói.

Diệp Thiệu Khanh bèn đi lên phía trước.

Trong viện này trồng nhiều trúc mộc, chỉ có bên bậc thềm trước phòng mới nở vài bụi văn tâm cùng tiên khách lai*, toát lên vẻ thanh u lạnh lẽo, nhàn nhạt tịch liêu.

[*Lan văn tâm (hình trên) là một giống thuộc chi lan vũ nữ (Oncidium); Tiên khách lai (hình dưới) là một loài hoa anh thảo.]





Diệp Thiệu Khanh nhìn lên bàn, Tống Cảnh Nghi quả nhiên đang vẽ tranh.

Diệp Thiệu Khanh cười thầm trong lòng.

Cùng là tiêu khiển trút buồn, một Trung thư xá nhân như hắn thì rút kiếm đập phá cả phòng tan tành; Còn Tống Cảnh Nghi đường đường là Chiêu Vũ tướng quân lại say mê vẽ vời.

Đúng thật là thay da chứ chẳng thay xương.

Tống Cảnh Nghi đang vẽ tranh sơn thủy.

Đỉnh núi bọc mây, kỳ hiểm se lạnh, dòng thác như cuộn tơ buông rủ, sơn đình chừng hạt gạo thoắt ẩn hiện.

"Bút pháp Tiểu phủ phách thuân này cũng có phong thái của Lý Kiến Hiển rồi đấy." Diệp Thiệu Khanh lên tiếng tán thưởng ngay tức khắc.

[*Phủ phách thuân (斧劈皴): một bút pháp vẽ sơn thủy với đường nét mạnh mẽ, ngòi bút ngắt nghỉ, khúc khuỷu nhiều, như dao chặt rìu bổ. Thích hợp để thể hiện kết cấu cứng, đá có góc cạnh rõ ràng. Đường nét mảnh gọi là Tiểu phủ phách thuân, đường nét dày thì gọi là Đại phủ phách thuân. Nguồn: Baike Baidu.]

[*Lý Tư Huấn (tự Kiến Hiển) là danh hoạ Trung Hoa, tôn thất nhà , chuyên về tranh sơn thuỷ, người sáng tạo ra phương pháp vẽ Phủ phách thuân. Nguồn: Baike Baidu.]



[Tiểu phủ phách thuân]

Tống Cảnh Nghi ngưng bút, hừ một tiếng: "Ngươi cũng nịnh hót quá rồi đấy."

Diệp Thiệu Khanh không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần khen ngợi một câu lại bị y châm biếm đáp trả nên cũng ngẩn người trong chốc lát, hậm hực chuyển đề tài: "Đỉnh núi hiểm trở thế này, chắc không phải cảnh Giang Nam đâu nhỉ, có phải Du Tây cũng có nhiều ngọn núi giống vậy không?"

Tống Cảnh Nghi nhúng bút vào trong nghiên mực, chấm phớt nhẹ nhàng: "Phải đấy. Nếu leo lên cao, đi lại mấy bước đã thở không đủ hơi..."

Diệp Thiệu Khanh đứng sau lưng y. Chẳng biết từ khi nào, Tống Cảnh Nghi so với hắn đã cao hơn một chút rồi.

Vài sợi tóc dài của Tống Cảnh Nghi vắt ra đằng sau, còn lại hầu hết đều buông xuống trước vai, thế nên Diệp Thiệu Khanh có thể nhìn thấy phần gáy lộ rõ của y. Dưới mép áo choàng đã che khuất một nửa là dấu vết xanh tím, hình dáng như trái dâu.

Diệp Thiệu Khanh thật sự không dời mắt sang nơi khác được.

Hôm ấy, tô hợp túy hương*, rèm châu kêu vang, bờ lưng trập trùng mĩ diệu của Tống Cảnh Nghi, tiếng ngân rên mê loạn khó nén, làn da y nóng rực, thấm đượm tầng mồ hôi mỏng. Diệp Thiệu Khanh còn nhớ mình đã vén tóc y ra, mút lấy làn da sau gáy đó. Y thì nằm dưới thân mình, run rẩy càng kịch liệt hơn.

[*Tô hợp hương: một loại hương đốt mùi thơm ngọt, được tạo từ nhựa cây. Xem chú thích tại chương 6. Túy hương: thuộc họ hoa sơn trà, có màu hồng phấn.]

Diệp Thiệu Khanh kiềm lòng không đặng mà vươn tay ra, đầu ngón tay chạm đến dấu hôn kia.

Tống Cảnh Nghi hệt như bị bỏng, lập tức xoay người lại.

Cây bút lông mềm rơi ngay cạnh nghiên mực, chấm đen văng tứ tung.

Tống Cảnh Nghi không ngờ Diệp Thiệu Khanh lại đứng gần đến vậy. Y vừa xoay người, trong chớp mắt ấy hơi thở của hai người đã quấn vào nhau.

Tống Cảnh Nghi lui về sau một bước, che lại gáy, cau mày nổi giận nói: "Diệp Lâm, ngươi có chừng có mực!"

Diệp Thiệu Khanh nghe thấy quen tai, còn chưa được dăm ba câu, vậy mà hắn lại làm Tống Cảnh Nghi tức giận rồi.

Diệp Thiệu Khanh còn chưa kịp rút tay về: "Ta..."

"An Ninh, tiễn khách."

"Chờ chút, ta thật không có ý trêu chọc." Diệp Thiệu Khanh cuống cuồng: "Trước tiên ngươi đừng tức giận, ta vốn là đến xin lỗi!"

Hắn vô cùng trịnh trọng vái một cái thỉnh tội, cúi người cả nửa ngày mà vẫn chưa đứng thẳng dậy.

Tống Cảnh Nghi thấy hắn lễ độ nhường này, nhất thời đứng sững tại chỗ, lúc phản ứng lại mới cười mỉa nói: "Ngươi nói chuyện đàng hoàng là được, hành đại lễ như thế ta nhận không nổi."

Hai tay Diệp Thiệu Khanh đan chồng lên nhau: "Vậy ngươi nghe hay không nghe?"

Tống Cảnh Nghi nghiến nhẹ hàm: "Ta nghe."

Diệp Thiệu Khanh mới đứng thẳng dậy, nói cho y nghe ngọn nguồn chuyện A Thất giở trò dối gạt.

"Nàng là tỳ nữ của ta, nàng cả gan làm bậy, là ta không biết quản giáo, tội này ta xin lĩnh, đây là thứ nhất." Diệp Thiệu Khanh tỉ mỉ soi xét biểu cảm của Tống Cảnh Nghi, chần chừ chốc lát mới tiếp tục: "Thứ hai, là chuyện trong phòng Ngọc Linh, ta... đã quá mạo phạm..."

"Ngươi đừng nói nữa." Tống Cảnh Nghi rút khăn ra, cúi đầu lau vết mực bắn lên mu bàn tay*.

[*Bản gốc nói tới vị trí "huyệt hổ khẩu" nằm ở mu bàn tay, phần giao giữa ngón cái và ngón trỏ (vị trí được đánh dấu trong ảnh).]



Tuy là tùy hứng làm bậy, nhưng nhìn rõ đúng sai, can đảm buông bỏ sĩ diện, cúi người nhận lỗi, ở điểm này, Diệp Thiệu Khanh từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng thay đổi.

Ngày ấy, Tống Cảnh Nghi đợi ở Mai Cương từ giữa trưa đến hoàng hôn, ngay cả than lửa trong thủ lô* cũng đã cháy sạch.



[Thủ lô]

Y tìm đến Di Hương Viện, tuy là nổi trận lôi đình, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiệu Khanh thì đã biết, e rằng bên trong còn có điểm kỳ lạ nào đó.

Nghe ra là do A Thất giở trò quỷ, trong lòng Tống Cảnh Nghi cũng đã tháo gỡ được vài phần. Chí ít, Diệp Thiệu Khanh không phải người không tim không phổi đến mức đấy.

Có điều, tuy Diệp Thiệu Khanh đã giảng giải nguyên do, nhưng lại không dẫn A Thất tới, mà đi ôm hết lỗi lầm. Không biết trong lòng hắn, rốt cuộc thì mình là loại người nhỏ nhen cay nghiệt cỡ nào?

Trong lòng Tống Cảnh Nghi suy tư rất nhiều, nhưng biểu cảm trên mặt lại nhàn nhạt không có gì: "Ra là tỳ nữ thiếp thân của ngươi, ngươi đã phạt thay ta, thì xem như đã giữ lời rồi vậy." Y khẽ thở dài: "Còn về chuyện thứ hai... Ngươi với ta cũng không phải trẻ con vô tri. Ngươi tình ta nguyện, không thể nói là có mạo phạm hay không."

Diệp Thiệu Khanh không ngờ Tống Cảnh Nghi sẽ trả lời như thế.

Tống Cảnh Nghi lúc nhỏ chẳng phải người rộng lượng gì, huống hồ đây còn là chuyện hoan ái, vậy mà Tống Cảnh Nghi lại tỏ vẻ không xem trọng lắm. Như thể lần thân mật nồng thắm với Diệp Thiệu Khanh cũng giống với bao người khác, chỉ là chuyện tiết dục bình thường, nhẹ nhàng thoảng qua mà thôi.

Diệp Thiệu Khanh không hiểu, thậm chí còn có chút không vui.

Bình thường hắn hay có hành vi phóng túng, nhưng đối với chuyện kề cận da thịt thì luôn thận trọng giữ mình; Còn Tống Cảnh Nghi mà ngày thường vẫn luôn hành sự đoan chính cẩn trọng, không ngờ lại chẳng thèm tính toán so đo với loại chuyện này.

Diệp Thiệu Khanh bất giác cảm thấy bản thân đã quản chuyện quá nhiều, liền cong môi cười nói lời cảm tạ.

"Ta lỡ hẹn với ngươi, về lý đã chẳng thể nói gì hơn." Diệp Thiệu Khanh ôm quyền: "Xin hỏi Cảnh Nghi, có thể nể mặt, ngày mai đến Mai Cương hội hẹn thưởng mai không?"

Tống Cảnh Nghi nhìn lướt qua hắn, quăng chiếc khăn kia lên bàn, hơi nhếch môi cười: "Cho ngươi mười bốn chữ, nếu đề hay, ta sẽ đồng ý."

Diệp Thiệu Khanh nhìn qua bức sơn thủy nọ, cười nói: "Muốn để ta đề?"

Tống Cảnh Nghi chỉnh lại bức tranh để chỗ trống trên tranh dời vào giữa bàn dài.

Diệp Thiệu Khanh chọn một cây bút lông mảnh từ trên giá treo bút, ngẫm ngẫm một thoáng, rồi hạ bút.

Trên bức họa kia liền lưu lại một câu: "Kìa ai mua họa non sơn. Nhớ mua son phấn họa cành mẫu đơn."

Tống Cảnh Nghi nhướng nhẹ đuôi mày, chế nhạo: "Sao lại viết câu này, muốn đem cái này ra chợ phiên rao bán hay sao?"

Diệp Thiệu Khanh vỗ tay, nhoẻn miệng cười: "Sao lại không thể bán chứ? Thiển giáng sơn thủy* của Trác Nhiên ở trong kinh bây giờ sờ vào là bỏng. Bức họa này của ngươi mà xuất hiện, ắt hẳn sẽ chặn đứt tài lộ của y mất."

[*Thiển giáng sơn thủy: một phương pháp biểu đạt tranh sơn thủy. Đặc điểm là trang nhã nhẹ nhàng, thanh thoát trong trẻo. Là tranh sơn thủy nhạt màu với lối bày trí sao cho màu son đất làm màu chủ đạo. Nguồn: Baike Baidu]

"Chẳng phải ngươi từng nói yêu thích mẫu đơn sao. Câu này của ta phải nói là đúng quá đấy chứ." Diệp Thiệu Khanh rất chi là đắc ý.

Tống Cảnh Nghi lẳng lặng nhìn mặt mày hắn hớn hở, mím môi cười.

"Ta đề tốt hay không?" Cuối cùng, Diệp Thiệu Khanh đặt bút xuống, nghiêng nghiêng đầu hỏi Tống Cảnh Nghi.

Tống Cảnh Nghi nhấc bức tranh kia lên thổi thổi, điềm đạm từ tốn nói: "Ngày mai giờ Tỵ tam khắc*, ngươi ở phủ đợi ta đi."

[*Giờ Tỵ: 9-11h; 1 khắc = 15p]

Diệp Thiệu Khanh tủm tỉm cười thành tiếng đáp lại.

Sau khi Diệp Thiệu Khanh rời đi, Tống Cảnh Nghi quấn chặt áo choàng, vô thức áp lòng bàn tay lên sau gáy.

Đầu ngón tay Diệp Thiệu Khanh hệt như một ngọn lửa đang bùng cháy, chạm vào lập tức bỏng rát. Vào khoảnh khắc y xoay người đã nhìn thấy rất rõ, mây đen bao trùm trong mắt Diệp Thiệu Khanh, tình dục thăm thẳm cuồn cuộn.

Cảm giác tê dại quen thuộc ấy vọt thẳng xuống sống lưng, nơi khó nói nên lời kia cũng bủn rủn khó nhịn.

Cuối cùng thì vẫn bước vào vực thẳm đó, không còn cách nào khác nữa rồi.

"Kìa ai mua họa non sơn. Nhớ mua son phấn họa cành mẫu đơn." Tống Cảnh Nghi chầm chậm đọc thầm.

Sự hào sảng trong đó, làm sao có thể che giấu nổi.

Diệp Thiệu Khanh rõ ràng không nên bị buộc cánh lại trong đài cao lầu các đó. Lẽ ra hắn phải phóng ngựa lao vùn vụt, truy vân đuổi nguyệt mới đúng.

Tống Cảnh Nghi buông thõng tay, cười đến não nề tê tái. Hai người chúng ta, đúng là hết người này đến kẻ nọ thi nhau si ngốc.

[*"Mua thêm son phấn họa cành mẫu đơn" trích trong "Đề họa"《题画》. Cả câu thơ "早知不入时人眼,多买燕脂画牡丹" có ý: nếu sớm biết chẳng vừa mắt người đời, chi bằng mua thêm son phấn vẽ một cành mẫu đơn. Tác giả Lý Đường là người giỏi vẽ tranh sơn thủy, ông đã đề bài thơ này lên bức tranh của mình để than thở, mỉa mai, chê trách "người đương thời" chỉ yêu thích những thứ diễm lệ (như mẫu đơn), truy cầu vẻ hào hoa phú quý, một bức tranh sơn thủy thủy mặc tinh tế như vậy mà không ai tán thưởng, không ai cảm thụ được tài năng tuyệt diệu, ý cảnh thanh cao ngay trước mắt.

Còn Diệp Thiệu Khanh lại đề câu này có thể là với 2 dụng ý. Ý đầu tiên là ra vẻ: cứ mua thêm son phấn họa mẫu đơn như người xưa đã nói đi, nhưng bức tranh đẹp thế này có thật sự cần phải họa thêm mẫu đơn hay không. Và ý thứ hai là chế giễu: nếu "người mua tranh" ấy thực sự mua thêm son phấn để họa mẫu đơn theo câu đề này, nếu không phải là kẻ đần không biết thưởng thức tranh đẹp, thì cũng là kẻ nông cạn, kém hiểu biết, ngu dốt thi thơ. Tóm lại đằng nào thì cũng là khen hết. - Tâm Duyệt - ]

"Lại không mặc cái bộ lót nhung kia nữa chứ. Trên núi hàn lạnh, bệnh cũng chỉ vừa mới khỏi..."

A Thất cẩn thận chỉnh lại đai lưng giúp Diệp Thiệu Khanh, giọng điệu không vui vẻ cho lắm.

Diệp Thiệu Khanh đương nhiên biết, không phải là nàng thật sự không muốn mình đi thưởng mai, mà là không muốn mình đi thưởng mai cùng Tống Cảnh Nghi.

Diệp Thiệu Khanh cũng không đáp lại nàng, chỉ mỉm cười vuốt lại cổ áo.

Nam tử trẻ tuổi trong gương buộc tiểu quan vàng kim khắc sen tím, cẩm bào hoa văn xanh ngọc, cả ngọc bội bên hông cũng một màu lục lam nhàn nhạt. Chỉ có đôi mắt tròn sáng tỏ như đã gom hết toàn bộ gam màu xán lạn ấy, tựa sao sáng rơi giữa hồ.

"Đại nhân, Tống tướng quân tới rồi, nói là sẽ đợi ngài ở ngoài cổng lớn."

"Ô?" Diệp Thiệu Khanh bắt tay A Thất lại: "Vậy ta sẽ ra liền."

Diệp Thiệu Khanh vừa mới bước một chân ra khỏi cổng lớn thì đã lập tức ngây người đứng cứng ngắc tại chỗ.

Ngoài cổng có ngựa, không có xe.

Tống Cảnh Nghi ngồi trên một con ngựa cao to màu nâu nhạt. Lông bờm ngựa lông óng ánh, miệng toác rất sâu, chân trước như trụ, chân sau tựa cung, móng vó cũng cao hơn một chút so với ngựa thường - Đó hẳn là một con ngựa hoang.

Tống Cảnh Nghi còn giữ một con khác trong tay. Con ngựa đó đứng sát phía sau, thân hình tương đồng với con Tống Cảnh Nghi đang cưỡi, màu da màu lông có hơi đậm hơn, trên trán có một vết bớt tuyết trắng.

Hai con ngựa giống như không đợi được nữa, thay phiên phì phì hai tiếng mũi, cúi đầu cào móng vó.

"Diệp đại nhân, ngài đang muốn lui hay muốn tiến đây?" Tống Cảnh Nghi giật giật dây cương trong tay, nhìn Diệp Thiệu Khanh, cao giọng hỏi.

Y lại đeo cái ngọc quan đơn giản trong đêm dạ yến hôm trước, toàn thân không phục sức, trâm dài cài xuyên búi tóc, tóc đen thoảng bay bay trong gió. Áo choàng nâu sẫm càng làm bật lên làn da trắng ngần của y, mi mày thanh nhã tú lệ, như vết mực nhạt điểm nhẹ lên giấy Tuyên Thành trắng tinh.

Bị y gọi một tiếng, Diệp Thiệu Khanh mới hồi phục lại tinh thần.

Khóe miệng hắn càng lúc càng nhếch lên cao, chầm chậm hở ra nụ cười vui sướng tột cùng, cuống quít co chân sau lên bước ra ngoài, chạy vọt xuống bậc thang, đến tận lúc ngẩng đầu lên thì cái miệng kia đã chẳng thể khép lại được nữa: "Ngươi lấy đâu ra hai bảo bối cực phẩm này thế!"

Nếu như là trước đây, Diệp Thiệu Khanh đã lăn ngay ra đất lộn nhào rồi.

Bởi vì Diệp Thiệu Khanh yêu ngựa nhất.

Tống Cảnh Nghi nhìn lướt qua dáng vẻ cười toe toét đến tít cả mắt của hắn: "Chúng nó vốn là ngựa trong quân, lúc trở về kinh đã dẫn về theo." Y kéo kéo dây cương để ngựa hất cổ lên cho Diệp Thiệu Khanh ngắm nghía: "Ngựa hoang bắt được trên thảo nguyên, thuần dưỡng cả tháng trời mới rèn dũa tính tình được một chút."

"Tức chết ta rồi, vậy mà đại ca lại giấu giếm không nói cho ta!" Diệp Thiệu Khanh đã nóng lòng không chịu được, hắn vươn tay ra, rất thuần thục dỗ dành để chú ngựa phía sau đó cúi đầu xuống, sau đó để nó ngửi ngửi lòng bàn tay của mình cho làm quen mùi hương, rồi chậm rãi giơ tay vuốt vuốt vết bớt trên trán của nó, lẩm bẩm nói: "Nhóc con ngoan..."

"Đây là Đồng Tước, còn con của ngươi tên là Tuyết Nhạn." Tống Cảnh Nghi ném dây cương tới.

Diệp Thiệu Khanh vươn tay bắt lấy, mới lờ mờ hiểu ra: "Chúng ta... Chúng ta cưỡi ngựa đi?"

Tống Cảnh Nghi lúc này mới cười giễu một tiếng: "Ngươi không chịu?"

"Không không! Chúng ta cưỡi ngựa đi!" Diệp Thiệu Khanh gật đầu liên tục.

Sau khi Diệp Thiệu Khanh mất hết võ công, Diệp Minh Tu cũng rất hiếm khi cho hắn cưỡi ngựa, thế nên tất nhiên sẽ không nói cho hắn biết lần này hồi kinh có dẫn theo ngựa tốt, nếu không, dựa theo tính cách của Diệp Thiệu Khanh, không biết sẽ làm bậy ra chuyện gì nữa.

Lúc này, A Thất ở cách đó mấy bước cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng. Nàng mới gây họa, lúc này cũng không dám tùy ý ngăn cản, chỉ là bất đắc dĩ nói: "Nếu như muốn cưỡi ngựa, công tử, ngài phải đi về với ta mặc thêm y phục mới được..."

Tống Cảnh Nghi nghe vậy, y kéo dây áo thắt ngay cổ một cái, nắm lấy đầu vai áo choàng kéo xuống, rồi ném về phía Diệp Thiệu Khanh: "Thế này là được rồi, lông hạc bên trong lót da sóc, chắc chắn không để công tử nhà ngươi rét cóng được đâu."

Y nhìn xuống từ trên cao, nhàn nhạt liếc nhìn A Thất.

A Thất cắn môi vâng dạ.

Áo choàng trong tay Diệp Thiệu Khanh vẫn còn mang theo hơi ấm trên người Tống Cảnh Nghi.

Tống Cảnh Nghi mặc áo bào ngắn cổ tròn bó ống tay màu xanh xám khói bên trong, dưới chân mang đôi ủng da ôm lấy bắp chân, để lộ bờ vai rộng đôi chân dài, khí phách hiên ngang.

"Còn ngây ngẩn cái gì, chẳng lẽ còn muốn ta mặc cho ngươi hay sao?" Tống Cảnh Nghi nhướng mày, không mặn không nhạt, lại trào phúng một câu, bắt đầu quay đầu ngựa lại.

Diệp Thiệu Khanh cười, buộc xong áo choàng liền nhảy thẳng lên ngựa, trông thật dứt khoát thành thục, chẳng hề lạ lẫm, lừng chừng chút nào.

"Các ngươi đi theo, mang đồ ăn tới Tuần Hương Đình đợi đi." Diệp Thiệu Khanh quay đầu phân phó A Thất.

Hai người một trước một sau phi ngựa lao đi.

Người mình mến mộ, tại đỉnh Dực Lâm Các, cúi người hạ mình, cởi bỏ tôn quý, cố chấp giúp mình cẩn thận thắt lại dây buộc áo choàng; Người mến mộ mình, thì lại ném bộ áo choàng thẳng vào đầu, ập ngay vào mặt mình, rồi tự phóng ngựa đi trước mất.

Nhưng vì sao... Diệp Thiệu Khanh nắm lấy chiếc áo choàng bị lệch rồi kéo lại một chút. Ánh đông xán lạn, tóc đen Tống Cảnh Nghi tung bay phía trước, được mặt trời hôm ấy chiếu rọi càng thêm phần rực rỡ chói mắt. Diệp Thiệu Khanh nheo mắt lại, đón gió lạnh thích chí cười vang.

"Đợi đã, không phải nên đi thẳng sao?" Diệp Thiệu Khanh khó hiểu, lên tiếng gọi Tống Cảnh Nghi đang rẽ hướng ngay đằng trước.

Tống Cảnh Nghi phi chậm mã tốc, đợi hắn sánh vai, quay đầu cười nói: "Chúng ta cưỡi ngựa tốt bậc này, còn phải đi chung đường với bọn họ, há không thiệt thòi?"

Diệp Thiệu Khanh nhận ra vài phần mỉa mai trong mắt y, tựa như lại được nhìn thấy tiểu thiếu gia Tống gia kiêu căng năm ấy, không khỏi lắc đầu cười, khoát tay: "Cứ để bọn họ chờ đi!"

Hai người rong ruổi vòng quanh, con đường này từng dẫn tới một xa trường nuôi ngựa, giờ đây chuồng ngựa đã dời đi, trở thành sườn núi hoang, cây cối thưa thớt, ngược lại còn vô cùng thích hợp để hai người phóng ngựa tung hoành thỏa thích.

"Ngươi có dám đánh cược với ta không?" Chạy được một lúc, hai người thong thả rảo bước nghỉ ngơi. Diệp Thiệu Khanh rét cóng, lạnh đến nỗi nụ cười cũng đông cứng ngắc trên mặt, nhưng trong mắt vẫn là thần sắc chưa đủ khoan khoái hả hê.

"Cược cái gì?" Tống Cảnh Nghi chỉ hơi phiếm hồng chóp mũi, hỏi.

"Bắt đầu từ trên sườn núi, ai tới Mai Cương trước sẽ thắng, ai thua thì phải bị phạt." Diệp Thiệu Khanh đảo tròng mắt nghĩ nghĩ: "Thế thì phạt, người thua phải đổi với cô nương dưới gốc thiên diệp hồng* đầu tiên, một đóa hoa lấy một chén rượu."

[*Thiên Diệp Hồng (千叶红) một giống hoa sơn trà.]



"Hoa thì, phải cài vào giữa tóc mai của nàng; Rượu thì, phải được nàng nâng chén đưa sang."

Tống Cảnh Nghi nghe xong thì cười khẩy: "Đúng hơn là ngươi đang buồn miệng."

"Sao ngươi lại cho rằng ta chắc chắn sẽ thua chứ? Cái khác thì không nói." Diệp Thiệu Khanh ra vẻ tức giận nói: "Ba cái thuật kỵ mã này, chính là thiên phú từ trong bụng mẹ đấy, tuyệt không mất được."

"Nếu như ngươi thua, thì lấy trà thay rượu." Tống Cảnh Nghi dường như chẳng bị hù dọa chút nào, y kéo dây cương, ánh mắt chỉ có niềm kích động nóng lòng so tài.

Diệp Thiệu Khanh thấy rất mới mẻ, nhìn y lâu hơn một chút, cười đáp: "Được!"

Tuấn mã lao vùn vụt, hất tung vụn cỏ bụi đất lên cao chừng đầu người, tiếng ngựa hí vừa vang bên tai tức khắc đã bay rất xa, mơ hồ không còn nghe rõ nữa.

Diệp Thiệu Khanh chẳng hề nói khoác, thuật kỵ mã của hắn quả thực rất cừ, càng huống hồ, Tuyết Nhạn dưới thân vừa mới làm quen với hắn chưa tới nửa ngày, thế nhưng lại phối hợp vô cùng thân mật chặt chẽ với hắn.

Hai người suýt soát ngang bằng khó phân cao thấp. Phía trước dường như có một mảnh rực đỏ dần hiện lên giữa khoảng không, ánh nắng chiếu rọi, lung linh kiều diễm, đó chính là Mai Cương.

Không lâu sau, đã có thể thấy rõ bia đá Mai Cương. Vài cành cây nhánh con vươn ra ngoài, tô điểm bằng những đóa hoa đỏ son bên trên.

Sợ mấy con vật lỗ mãng này va đụng giẫm đạp phải cánh hồng mảnh mai ấy, Tống Cảnh Nghi vô thức ghì chặt dây cương.

Đồng Tước vững vàng dừng bước ngay cạnh bia đá, không lệch một phân*.

[*1 phân=1/3 cm = 0,33mm]

Còn Diệp Thiệu Khanh thì vẫn cứ thế, như tên rời cung, xẻ gió từ một bên bay vụt lên trước.

"Thiệu..." Tống Cảnh Nghi cũng chẳng kịp gọi hắn.

Trước mặt là một gốc thiên tinh hồng*, cành lá sà xuống rất thấp.

[*Thiên Tinh Hồng (天星红) một giống hoa mai thuộc loại Đại hồng (Armeniaca mume f.rubriflora T. Y. Chen), loại mai cành mọc thẳng hoặc xiên. Nguồn: Baike Baidu]

Diệp Thiệu Khanh vẫn phóng thẳng tới, nhanh nhẹn cúi thấp người ôm lấy cổ ngựa, vừa khéo lách mình luồn qua được. Cành cây vướng phải phát quan của hắn, bị kéo cong xuống rồi bật ra, cả tán mai lay động rì rào, cánh hoa nhỏ nhắn đỏ tươi lất phất rơi như bông tuyết.

Diệp Thiệu Khanh đương lúc kéo cương dừng ngựa, Tuyết Nhạn hơi cong người, giơ vó trước lên, hí dài một tiếng, rồi đáp xuống đất.

"Cảnh Nghi đã nhường rồi!"

Diệp Thiệu Khanh ngồi trên lưng ngựa, phát quan có hơi lệch. Hoa mai vẫn không ngừng tung bay rồi dần hạ xuống, cứ ngỡ trước mặt Diệp Thiệu Khanh có che một tấm rèm đỏ. Gương mặt tuấn mỹ của hắn ẩn sau màn mưa hoa phất phơ, chỉ có nụ cười ngời sáng ấy là chẳng thể ngăn trở được, khi truyền đến còn thấm đượm hương mai thơm ngát, quả thật là hun say lòng người.

Tay nắm dây cương của Tống Cảnh Nghi đã chặt càng thêm chặt, hơi thấm chút mồ hôi.

Diệp Thiệu Khanh tung người xuống ngựa, dắt Tuyết Nhạn chầm chậm đi tới, ngẩng đầu giương cao khóe miệng: "Không tình nguyện tới vậy sao, ngay cả ngựa cũng không muốn xuống nữa?"

Giữa tóc, trên vai Diệp Thiệu Khanh rơi đầy cánh hoa đỏ hồng, hai gò má hắn ửng sắc hồng nhàn nhạt, thở còn chưa đều, nét cười rạng rỡ.

Tống Cảnh Nghi nhìn hắn chăm chú một hồi, lắc đầu khẽ cười, tung người xuống ngựa.

Hai người buộc ngựa lại với nhau, men theo lối nhỏ tiến vào sâu trong Mai Cương.

Người thưởng mai cũng không ít, hai ba người một nhóm, uống rượu hành lệnh*, gảy đàn hòa ca.

[*Hành lệnh hay hành tửu lệnh từng được nhắc đến trong chương 2, 3.]

Dưới gốc thiên diệp hồng đầu tiên, quả nhiên là có cô nương, mà không chỉ có một người, cũng không biết có bao nhiêu tiểu thư của các nhà đang tụ họp ở đây.

Diệp Thiệu Khanh chọn một cô gái khuôn mặt trái xoan, áo ngoài màu vàng hạnh, đẩy Tống Cảnh Nghi tới.

Tống Cảnh Nghi đứng bên đấy, cười ấm áp nói vài câu, các cô nương đều che khăn tay cười, đẩy thiếu nữ kia lên trước.

Nữ tử Giang Nam quả thật xinh xắn dịu dàng, ước chừng tới ngực Tống Cảnh Nghi.

Tống Cảnh Nghi vươn tay hái một đóa mai, cài đoá hoa phấn nhạt ấy vào tóc cô nương.

Gò má cô nương ửng hồng, so với hoa còn đỏ hơn vài phần, nhẹ nhàng hành lễ, hai tay nâng ly rượu cho Tống Cảnh Nghi uống.

Đẹp thay cảnh tượng tài tử giai nhân.

Tống Cảnh Nghi thể hiện ra chút tình ý nhàn nhạt giữa mi mày, nụ cười thanh nhã bên khóe môi, đứng giữa một nhóm gót hồng váy gấm vây quanh, đúng là cao nhã xuất trần, vô cùng khác biệt.

Bạch mai cao khiết át phàm dung*.

[*Trích "Bức hoa mai của Vương Nguyên Chương" (王元章倒枝梅画) do đại tài tử Từ Vị sáng tác.]

Diệp Thiệu Khanh đứng đó, chợt nhớ lại lúc trên sông Tần Hoài, khi ấy Tống Cảnh Nghi ngậm lấy vành chén của mình, hàng mi rậm dày buông rủ.

"Bắt gặp một mối lương duyên." Diệp Thiệu Khanh chống khóe mắt mình.

"Ở đâu?" Tống Cảnh Nghi nhìn thẳng chằm chằm vào hắn, thấy Diệp Thiệu Khanh quanh co không nói thì điềm nhiên cười: "Đến Tuần Hương Đình thôi."

Tuần Hương Đình nằm lưng chừng trên sườn núi cạnh Mai Cương.

Càng đi lên chỗ cao, cây mai càng mọc lung tung tùy ý hơn, tiếng người nói cười cũng nhỏ dần đi.

Hoa mai quanh đây phần lớn là trắng, đôi khi xen lẫn vài nhánh phấn nhạt, hoa rơi tiên cảnh*, cốt cách thanh cao, hương thơm chớm thoảng.

[*Bản gốc dùng từ "Phù ngọc phi quỳnh" (浮玉飞琼). Phù Ngọc hay Phù Ngọc Sơn tương truyền là nơi thần tiên cư ngụ; phi quỳnh là chỉ những vật màu trắng tung bay trên không, như tuyết, hoa mộc lan,...]

"Cũng có vài phần ngạo cốt của Ngọc Điệp và Lục Ngạc." Diệp Thiệu Khanh khen ngợi.

"Chẳng qua chỉ là màu sắc giống nhau." Tống Cảnh Nghi không cho là đúng.

"Cũng bởi mọc chỗ cao. Mấy cây hồng hoa phấn sắc dưới kia được người người yêu thích, ở lâu với người, sẽ thấm nhiễm tục khí." Diệp Thiệu Khanh nói năng hùng hồn lưu loát.

Tống Cảnh Nghi đang muốn đáp một câu "nói xàm nói nhảm", Diệp Thiệu Khanh đột nhiên chuyển bước ra khỏi lối mòn sỏi đá, giẫm lên mặt cỏ bên cạnh.

"Lối đi đàng hoàng ngươi lại không muốn đi?"

Diệp Thiệu Khanh vẫy tay với y: "Sắp đến trưa rồi, dẫn ngươi đi xem cảnh đẹp, mới không uổng chuyến này."

Không tới mấy bước, có một cái dốc thoải, đi băng qua, tầm mắt lập tức phóng rộng ra xa.

Xa xa trước mắt, ngọn núi cao lớn cắt giao với ngọn núi khác. Trắng ngọc, đỏ thẫm, phấn nhạt, vàng hạnh, đủ màu hoa mai đan dệt thành mảng, ánh nắng mãnh liệt, sương mù tiêu tan, những sắc màu ấy càng thêm rực rỡ tươi sáng, tựa chốn đào nguyên quanh năm xuân sắc.

"Lần này mời thưởng mai, vốn dĩ là ta muốn tạ tội." Diệp Thiệu Khanh ngồi xuống, nhìn vào rừng mai phía xa, nửa bất lực nửa vui vẻ: "Nhưng không ngờ, vẫn là ngươi chọc cho ta vui."

Diệp Thiệu Khanh vỗ gối một cái, thở dài: "Cảnh này, so với hai con ngựa của ngươi, vẫn còn kém xa."

Hắn quay qua Tống Cảnh Nghi, mới phát hiện y chẳng hề ngắm cảnh, mà đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.

Mắt đen sâu thẳm.

Diệp Thiệu Khanh bỗng dưng bị y nhìn chằm chằm một cách khó hiểu, toát mồ hôi cả người.

"Ta trả lại áo choàng cho ngươi vậy." Diệp Thiệu Khanh lau lau trán, rồi gỡ dây buộc áo ra. Không biết có phải do hắn có tâm tư khác thường hay không, mà nút thắt kia cứ như một cái nút chết, gỡ mãi không ra. Hắn cúi đầu xuống, có thể ngửi thấy mùi hương thanh lịch trên người Tống Cảnh Nghi còn đọng trong cổ áo.

Một cánh tay vươn tới, ngón tay thon dài ấn giữ một bên nút dây: "Ngươi kéo sợi dây ở dưới này." Tống Cảnh Nghi hạ mắt.

Mùi hương kia liền được phóng đại ngay tức khắc.

Khóe mắt sâu tôn lên đường nét tinh xảo. Mi mắt muốt dày. Hơi thở khi nói chuyện.

Diệp Thiệu Khanh bắt lấy cánh tay ấy, nghiêng đầu qua hôn.

Tống Cảnh Nghi như thể đang chực chờ hắn, y lôi hai bên áo choàng, kéo Diệp Thiệu Khanh tới sát gần hơn.

Diệp Thiệu Khanh ôm trọn khuôn mặt Tống Cảnh Nghi, hôn nhau say đắm đảo điên.

Dáng vẻ Tống Cảnh Nghi khí khái hiên ngang trên lưng ngựa. Dáng vẻ Tống Cảnh Nghi quay đầu nhướng mày chế nhạo. Dáng vẻ Tống Cảnh Nghi mỉm cười nhàn nhạt với cô nương dưới cây mai.

... Dáng vẻ Tống Cảnh Nghi run rẩy rên rỉ dưới thân mình.

Diệp Thiệu Khanh bị đẩy ngã nằm trên dốc núi, Tống Cảnh Nghi ngồi trên người hắn, cúi người xuống triền miên hôn môi hắn. Vật trướng đau dưới thân Diệp Thiệu Khanh bị Tống Cảnh Nghi nắm trong tay, chậm rãi vuốt ve. Trong mắt Diệp Thiệu Khanh đã nổi lên tơ máu, hắn bóp chặt cằm của Tống Cảnh Nghi, vơ vét đôi môi y.

Không có lời nào chen vào, chỉ có hơi thở dây dưa.

Tay Diệp Thiệu Khanh luồn vào hậu huyệt Tống Cảnh Nghi thăm dò, không ngờ nơi đó đã ướt át mềm mại sẵn rồi.

Ngón tay Tống Cảnh Nghi đang bao lấy cái cây kia run lên nhè nhẹ, tay khác chống trên ngực Diệp Thiệu Khanh, như vậy mới giữ bản thân không vì eo nhũn lưng mềm mà ngã xuống.

Ép vào, động nhẹ. Tống Cảnh Nghi cắn môi, nhắm mắt thở gấp.

Thậm chí Diệp Thiệu Khanh còn có thể thấy được diễm cảnh rừng mai lấp ló sau vai Tống Cảnh Nghi.

Rõ ràng là một người đạm nhạt như thế, giờ phút này lại là dáng vẻ hoàn toàn khác. Giữa thủy mặc bỗng chốc nhỏ xuống một giọt chu sa, loang ra vô cùng yêu mị.

Khi Diệp Thiệu Khanh tiến thẳng vào, Tống Cảnh Nghi siết chặt chiếc áo choàng rơi bên người Diệp Thiệu Khanh.

Diệp Thiệu Khanh nắn bóp tách mở hai cánh mông sang hai bên, càng mặc sức ra vào.

Thắt eo Tống Cảnh Nghi hạ thấp rồi lại hạ thấp, như thể bị rút toàn bộ cột sống ra, y quơ bừa vơ loạn một hồi mới tóm được miếng vải áo, cúi đầu không nhìn rõ biểu cảm.

Diệp Thiệu Khanh ấn ngón cái lên hõm eo y, dùng sức nhấn mạnh vào, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng rên rỉ trầm đục của Tống Cảnh Nghi.

Cánh tay giúp Tống Cảnh Nghi chống vững không khỏi run lên, tóc đen đong đưa theo nhịp Diệp Thiệu Khanh ra vào.

Ngay tại lúc này chợt có tiếng nói cùng tiếng bước chân truyền đến.

"Ta muốn cành này, huynh ngắt cho ta được không?"

Không biết là đôi trai thanh gái lịch nào dạo chơi đến tận đây, lạc vào trong rừng mai.

Tống Cảnh Nghi vốn đã khó chống vững, lúc này bèn dứt khoát trút hết khí lực nhào vào lòng Diệp Thiệu Khanh, muốn nấp đi một lát.

Diệp Thiệu Khanh bị tình dục làm mê muội đầu óc, lần đến đôi môi Tống Cảnh Nghi cắn mút lần nữa, đè bờ lưng y xuống, ra vào càng mãnh liệt hơn.

Đầu lưỡi răng môi Tống Cảnh Nghi đều run cả lên, tựa hồ ngay cả việc nuốt cũng đã quên mất.

Dường như còn chưa đủ tận hứng, Diệp Thiệu Khanh ôm eo Tống Cảnh Nghi, hai người đảo ngược lại, trượt một đoạn ngắn xuống dốc núi, tới gần rừng mai thêm đôi chút.

Sống lưng Tống Cảnh Nghi căng cứng, trừng mắt nhìn, tựa như cáu giận, tựa như cầu khẩn. Nhưng viền mắt gò má y đều ửng đỏ màu cánh đào, trong đôi mắt thuôn dài là mây bay sóng cuộn, Diệp Thiệu Khanh vừa nhìn đã càng thêm khó nhịn, khung cảnh trước mắt bao phủ một tầng sương huyết mông lung.

Cũng phải thôi. Tống Cảnh Nghi thế này, khiến người ta... thực tủy tri vị.

Diệp Thiệu Khanh nâng một chân Tống Cảnh Nghi lên rồi ép sát tới, trên chân còn mang ủng da kỵ mã, thấy rõ được đường cong đẹp đẽ. Khố quần nửa treo bên bẹn đùi, lộ ra chút da thịt trắng nõn mềm mại nhất nơi ấy.

Diệp Thiệu Khanh đâm cây kia vào cực sâu, véo thịt mềm ở bắp đùi, cúi người gặm cắn cằn cổ Tống Cảnh Nghi.

Tống Cảnh Nghi bị thúc tới mức cả thân dưới đều phải ưỡn lên, hai tay giơ lên nắm lấy thảm cỏ sau đầu, âm rên đã trở nên lảnh lót bị y nuốt xuống, chỉ còn lồng ngực kịch liệt nhấp nhô vài lần.

Diệp Thiệu Khanh không đợi y thích ứng, lại lần nữa rút ra đút vào.

Tống Cảnh Nghi cố ngưỡng cổ lên, hai tay phí công quờ quạng nắm bắt quanh thân mấy lần, cuối cùng lại vòng lên cổ Diệp Thiệu Khanh.

Đây là lần đầu Diệp Thiệu Khanh nhìn thấy khuôn mặt Tống Cảnh Nghi.

Lông mày hơi nhạt gắt gao khóa chặt, đuôi mắt thon dài còn vương giọt nước mắt vui thích quá độ.

Không chút phòng bị, tham luyến khát khao. Phóng túng, lại tuyệt vọng như tro tàn.

Di Hương Viên ngày ấy, y cũng có biểu cảm như vậy sao?

Diệp Thiệu Khanh nâng gáy y lên, chôn mặt y vào hõm vai, hôn lên thái dương và vành tai y.

Hương mai, vị cỏ, dẫu cảnh vật thanh u, lúc này cũng đều nóng bỏng kiều diễm.

Hai người đều cắn răng nhẫn nhịn sống chết không ra tiếng, không chỉ vì sợ người khác phát hiện, càng nhiều hơn là trong cuộc hoan hảo này, nếu như vô ý gọi tên đối phương, lớp mông lung này sẽ lập tức biến mất, lột bỏ chút vọng tưởng mà hai người đang dối mình lừa người, trần trụi lộ ra, ắt chỉ còn bạch cốt hàn đao, thù hận trở mặt mà thôi.

Tuần Hương Đình rượu thơm trà ấm, A Thất chống cằm ngủ gật, nghe thấy có tiếng động vọng tới thì nhìn thấy hai người Tống Cảnh Nghi và Diệp Thiệu Khanh. Hai người sóng vai rảo bước đi tới từ giữa đồi hoa rám hồng trắng muốt, đều là dung mạo tuấn tú sáng sủa, khí chất cao nhã xuất trần.

Một người đứng như chi lan ngọc thụ, một người cười như lãng nguyệt nhập hoài.*

[*Đứng như chi lan ngọc thụ (立若芝兰玉树): ẩn dụ cho nam tử tài đức vẹn toàn, ưu tú có tiền đồ. Cười như lãng nguyệt nhập hoài (笑若朗月入怀): "lãng nguyệt" là ánh trăng, chiếu rọi vào lòng người, mô tả nam tử có khí chất xuất chúng và nụ cười sáng ngời phong lưu.]

Dễ khiến người khác nảy sinh ý nghĩ hoang đường. Hai người phẩm tướng bậc này, ngoại trừ người kia, e rằng sẽ không còn ai xứng đôi sánh bằng.

"Công tử, Tống tướng quân." A Thất đứng lên, thấy trên người Diệp Thiệu Khanh chỉ có một bộ áo bào xanh lục, còn chiếc áo choàng nọ thì đang vắt trong khuỷu tay Tống Cảnh Nghi, không khỏi hơi hơi cau mày.

Diệp Thiệu Khanh chủ động tới kéo nàng, chạm vào bàn tay ấm áp của hắn, A Thất mới thả lỏng tâm tình.

"Tự dưng ngài đổi hướng đi đường vòng, làm ta chờ mòn mỏi." A Thất nhấn hắn vào chỗ ngồi: "Bị gió cắt vào mặt phải không? Sao lại đỏ rồi..."

Diệp Thiệu Khanh đẩy chiếc khăn của nàng ra, bưng chén trà lên: "Chạy vội quá, sợ muội chờ đó."

A Thất cúi đầu, liền nhìn thấy sau đầu Diệp Thiệu Khanh có chút vụn cỏ, hàng mày nhỏ nhắn của nàng hạ xuống, quay đầu nhìn về Tống Cảnh Nghi.

Tống Cảnh Nghi không ngồi, ngược lại đang đứng cạnh bên, dường như đang ngắm cảnh.

Đôi mắt y thon dài, thường ngày đều là thần sắc thanh tĩnh không chút nhiễu loạn, lúc này gò má như xoa phấn, hiện một lớp ửng hồng nhàn nhạt, ánh vào sóng mắt dịu dàng của y, nét mặt hàm xuân.

A Thất siết chặt khăn tay, thở dài một hơi trong lòng.

"Mới cưỡi ngựa xong, uống rượu dễ xông lên đầu." Diệp Thiệu Khanh nhấc chén trà lên, giơ giơ về phía Tống Cảnh Nghi: "Uống một chén trà mới đầu vụ xuân với ta đi."

Lúc Tống Cảnh Nghi bưng đĩa trà kia lên vẫn cảm giác tay còn đang run, vội vàng dùng tay khác giữ lại.

Hộp cơm trên bàn mở ra, A Thất đang lấy ra một dĩa bánh ngọt.

Bánh ngàn lớp, bánh đậu vo viên, bánh ngũ sắc. Mỗi một loại đều là điểm tâm có tiếng của Liên Hồ gia.

"Nếu không phải sáng nay ta giành trước, thì Thẩm tam công tử đã mua sạch hết chỗ này rồi."

Diệp Thiệu Khanh nửa nói đùa cười giỡn, lại như giấu diếm không nhìn Tống Cảnh Nghi, chỉ vuốt tới vuốt lui một bên vành chén.

Mấy ngón tay trắng muốt tinh tế của Diệp Thiệu Khanh lộ ra ngoài, đến móng tay cũng nhàn nhạt như chẳng có huyết sắc, nhưng Tống Cảnh Nghi biết rõ, nó hữu lực hơn trông thấy nhiều. Vết chai năm ấy khổ cực luyện kiếm kéo cung lưu lại, dần dần nhạt đi theo tuổi tác, nhưng chẳng thể biến mất hoàn toàn, hằn lại dấu vết thô ráp ấy, hệt như tâm trạng không cam lòng lại chẳng còn cách khác của Diệp Thiệu Khanh.

Mà đôi tay đó lúc xoa ấn eo lưng của mình, tựa như rất dễ dàng xé rách toàn bộ khôi giáp mình phủ đắp suốt mấy năm qua. Chính mình cũng không biết, hóa ra trong lòng lại có tình ý và ý niệm ngông cuồng mãnh liệt đến thế.

Tống Cảnh Nghi nhìn chằm chằm vào khối bánh ngũ sắc, trong lòng lại dâng lên nỗi chán nản bế tắc.

Nói gì mà kém xa hai con ngựa tốt Đồng Tước Tuyết Nhạn, một màn của ngươi, sớm đã thắng muôn vàn cảnh đẹp.

Y liếc mắt nhìn Diệp Thiệu Khanh đang cúi đầu uống trà, mi đen che mắt đào, dung mạo đoan trang, tư thái tuyệt mỹ, tươi sáng tựa xuân.

Rõ ràng là người rất đa tình, làm sao làm được việc vô tình.

Vậy bảo ta sao có thể tự kiềm, nào có thể tự xử?