Trưởng Tỷ Như Mẹ

Chương 16



Bàn tay hắn với những vết chai sần, nhẹ nhàng vuốt ve, từ tấm áo mỏng sau lưng, lần xuống vai ta một cách đầy ám muội. Giọng nói mang theo sự dụ dỗ, trầm thấp vang lên: "Nàng không muốn hỏi tại sao sao?"

"Ta không biết."

"Nàng từ nhỏ đã tinh anh, sao lại không biết?"

"Có lẽ do ngươi ngu ngốc."

"Đúng vậy, còn ai ngu ngốc hơn ta?"

Ta mở mắt, chạm vào đôi mắt bình thản của hắn, chỉ nghe tim mình đập mạnh từng nhịp: "Ta không có ý cười nhạo ngươi, chỉ là ngươi làm như vậy, e rằng sẽ bị liên lụy."

"Vậy phải làm sao?"

Hàng mi dài của Diêm La Tích khẽ cụp xuống, thoáng một tia dịu dàng vụt qua.

"Nhưng ta không đành lòng nhìn nàng chịu khổ."

Vài câu ngắn ngủi, như một cơn mưa lớn trút xuống trái tim ta, khiến toàn thân ta ướt đẫm, lạnh buốt tận xương.

"Đừng khóc nữa."

Chàng thanh niên trước mắt cúi đầu, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt ta, như đang che chở cho một chiếc bình sứ quý giá dễ vỡ.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cặp song sinh mang tới cho ta một thùng nước nóng.

Sau khi tự tắm rửa xong, ta để tóc xõa xuống và đứng ngẩn ngơ trước cửa.

Lúc này đã chạng vạng, những tầng mây dày đặc vẫn phủ kín bầu trời. Ánh tà dương tựa như một con cá bơi chậm rãi dưới biển sâu, thi thoảng lấp lánh phản chiếu lớp vảy vàng.

Nơi này dường như cách xa kinh đô, ít người qua lại, từ cửa viện nhìn ra ngoài, chỉ thấy vài khóm hoa, vài cây thông, vài chú hạc và vài tảng đá, tất cả hòa vào khung cảnh mờ ảo của khói sương.



Thấy ta đứng ngoài gió, Diêm La Tích kéo ta trở vào phòng, ngồi trước gương trang điểm, lấy những lọn tóc dài còn ẩm ướt xoắn vào ngón tay, chiếc lược gỗ nhẹ nhàng chải từ đầu xuống đuôi tóc, răng lược lướt qua từng sợi tóc, nhẹ nhàng vuốt cho tóc ngay ngắn, mượt mà.

Trong khoảnh khắc mơ màng ấy, ta bỗng cảm thấy như có một định mệnh nào đó khiến cả hai cùng nắm tay nhau đi đến bạc đầu.

Ngoài cửa sổ, thoáng thấy hai khuôn mặt giống nhau y hệt lướt qua rồi biến mất.

Ta có chút ngượng ngùng, buột miệng nói: "Ta cứ nghĩ họ là thiếp của chàng."

"Họ không phải là thiếp của ta."

Trong gương, hình ảnh hai người sát cánh bên nhau, thân mật và đằm thắm.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải đôi mắt sắc bén và kiêu hãnh của hắn: "Khi còn nhỏ, họ bị kẻ gian khống chế, chịu nhiều khổ cực. Sau này, ta cứu họ về và giấu đi nhiều năm nay."

"Chỉ vì ta vẫn nhớ lời nàng nói... Dù thế nào, mọi việc đều phải để lại một đường lui."

Thì ra là vậy.

Nghe tới đây, ta lại nhớ đến Uyển Phương và tiểu Đường, muốn hỏi hắn tình hình ra sao, nhưng không biết mở lời thế nào.

Ta nhìn lại, người phía sau đã khéo léo búi tóc cho ta, khẽ hỏi: "Ta chưa từng giúp ai vấn tóc, nàng thấy thế nào?"

"Rất... rất đẹp."

"Thế này thì sao?"

Hắn từ đâu lấy ra một chiếc trâm điểm hoa đính ngọc, chậm rãi cài lên búi tóc của ta, môi khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng: "Chiếc trâm này ta đã mua từ lâu, chỉ cảm thấy rất hợp với nàng."

Như để tăng thêm sự hòa hợp, môi hắn khẽ hé, thốt lên vài lời mỹ miều: "Đêm xuân tựa ánh đèn, bỏ mũ miện, hoa trên tóc sẽ rơi..."

Ta bỗng rùng mình, nghi ngờ bản thân nghe nhầm, nhưng ngay lúc đó, eo ta bỗng bị siết chặt, rồi cả người đã nằm gọn trong vòng tay của hắn.

Hắn tựa lưng vào giường, đôi mắt khép hờ, đôi má trắng ngần như ngọc từ từ ửng đỏ: "Nâng chân ngọc, ôm eo thon..."



Khi giọng nói của hắn trầm xuống, một luồng khí ám muội lập tức lan tỏa, ngọt ngào và mê hoặc, khiến tim ta đập loạn nhịp.

Tai ta ù đi, bên trong chỉ còn tiếng tim đập thình thịch. Ta vô thức vung tay ra, làm lệch búi tóc của hắn, mái tóc đen như mực buông xuống, và trong chớp mắt, cả hai đã ngã nhào lên giường.

Ta nhìn lên, thấy hắn chống tay bên cạnh, đôi mắt đỏ như lửa, gương mặt quyến rũ đến mê hồn.

Ta vội nắm chặt lấy mép giường, kéo lên tận cằm.

"Chờ... chờ đã!"

Diêm La Tích ngây ngẩn nhìn ta, đôi má trắng như ngọc lấm tấm mồ hôi, lồng n.g.ự.c phập phồng gấp gáp, trông như sắp không thể kiềm chế được.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng lùi lại một bước, vẻ mặt đượm buồn: "Là ta sai, là ta đã mạo phạm nàng..."

"Không... không phải đâu."

Ta nhìn ra ngoài, trời vẫn chưa tối, vừa lau nước mắt vừa nói khẽ:

"Đợi thêm chút nữa... trời vẫn chưa tối mà."

Không ngờ tới.

Sau một canh giờ mong đợi bóng tối, Diêm La Tích lại rời đi.

Hắn ra ngoài xem xét trời đất, sau đó mặt mày nghiêm trọng cưỡi ngựa rời đi, còn mang theo cả cặp song sinh.

Chỉ để lại cho ta hai lão nô bộc vừa mù vừa điếc.

Nơi này dường như cách xa kinh đô, thưa người qua lại, vô cùng yên tĩnh. Tiểu viện giản dị, chỉ có vài khóm hoa, mấy cây thông, vài con hạc, vài tảng đá và chút sương khói mờ ảo.

May mà hắn cũng để lại cho ta vài cây bút và giấy, ngày ngày ta ngồi bên cửa sổ chép chữ, cuộc sống không hề khó chịu, trái lại còn bình yên, tĩnh lặng, như quay trở lại những tháng ngày thiếu nữ vô tư.