Trường Yên Như Mộng

Chương 105: Thư phế hậu



Nguyễn Lộ là một trong số những người đó, ông vốn là thanh quan ăn ngay nói thẳng, chưa từng nịnh bợ bất kỳ ai. Cho nên hôm nay ông cũng muốn nói lên tiếng nói của mình, dù sao cũng là bệ hạ đã hỏi bọn họ trước.

"Bẩm bệ hạ thần thiết nghĩ, Vũ Đức Vương trí dũng song toàn, bao nhiêu năm qua vẫn một lòng bảo hộ Thiên Lý Quốc, nếu có thể ngài ấy cũng sẽ trở thành một bậc minh quân vang danh sử sách."

"Nguyễn Lộ ông nói điên cái gì đó."

Hữu Nghĩa quát lên với Nguyễn Lộ, cả đám người cũng khác cũng lo ngại đế vương đang thăm dò tâm tư mà không một ai dám lên tiếng.

Lý Nhật Trung nhìn bọn họ một lược, hắn biết Nguyễn Lộ là người thế nào, hắn không trách phạt, ngược lại rất để tâm lời ông nói.

"Được rồi trẫm đã biết, về sau cho dù là ai, trẫm cũng hy vọng các khanh có thể phù trợ nó như đã từng phù trợ trẫm, các khanh trở về cả đi."

Hắn hạ lệnh, tất cả đồng loạt hành lễ rời đi, lòng hắn đã có quyết định của chính mình.



Lý Đế biết mình đã là đèn cạn dầu, lúc còn chút tỉnh táo đã cho nội quan đón Hag Linh vào điện Thiên An.

Trước khi rời Nghê Tuyết Cung cô đã viết một bức thư nhờ người chuyển đến Vũ Vương Phủ. Cô không biết có thể cản được Lý Long Mộc hay không, nhưng ít nhất cô cũng có lời muốn nói với hắn, hy vọng hắn đừng quá tàn nhẫn.

Điện Thiên An bao trùm một màn u tịch, cô đến ngồi bên cạnh Lý Đế, chỉ mới bao lâu mà tóc hắn dường như đã bạc đi nhiều, khoé mắt hằn rõ vết chân chim, không còn là một đế vương uy nghiêm mà cô vẫn thường thấy nữa.

"Đến rồi."

Giọng hắn yếu ớt, khoé miệng cố gắng nở một nụ cười nhạt.

"Bệ hạ."

Cô đỡ hắn ngồi dậy, chậm rãi giúp hắn uống trà. Vốn dĩ mùa xuân vị trà vô cùng thanh mát, nhưng Lý Nhật Trung uống vào lại có chút đắng chát.

"Có biết vì sao trẫm gọi nàng đến đây không?"

Hà Linh cười, trong thời khắc cuối đời hắn lại triệu cô đến, cô đương nhiên biết.

"Người muốn nhìn thấy gương mặt này của ta."

"Phải ta sợ lúc qua cầu Nại Hà sẽ quên mất nàng ấy, muốn nhớ cho thật kỹ."



"Quên được cũng tốt."

Quên được chẳng phải tốt sao, trước kia cô luôn nghĩ con người sau khi chết đi mọi thứ trở về với cát bụi, trên đời làm gì có kiếp trước kiếp sau. Như rồi cô đến nơi này cô mới biết thì ra thế giới này những thứ ta không tin tưởng chưa chắc đã không tồn tại, nếu thật có kiếp sau, vậy bọn họ nên quên đi mọi thứ càng tốt.

Lý Đế nhìn nàng không nói, nếu có thể chọn hắn muốn chọn được lưu lại ký ức về Mộc Cầm, ít nhất như vậy kiếp sau hắn có thể bù đắp lỗi lầm kiếp này đã gây ra cho nàng.

"Hà Linh trẫm có cái này cho nàng."

Kể từ lúc cô bước vào cửa điện Thiên An đã đóng chặt, cô biết chuyện này đồng nghĩa với điều gì.

Lý Đế lấy ra một tấm lụa vàng, cô đưa tay nhận lấy mà mở ra, những con chữ bên trong cô kinh ngạc nhìn hắn,"Thư phế hậu."

Lý Nhật Trung cười khổ hắn định sau khi mình chết đi mới cho người công bố, nhưng mà hắn không muốn làm một kẻ trốn tránh trách nhiệm nữa, hắn nợ nàng một lời xin lỗi.

"Hà Linh là trẫm có lỗi với nàng, ngày đó trẫm đã dùng mạng nàng ép Long Mộc liên hôn."

Cô như hoá đá, đêm đó cô đã hỏi Lý Long Mộc nhưng hắn đã nói thế gian này không ai ép được hắn. Nước mắt cô tự nhiên rơi xuống, cô siết chặt thư lụa trong tay.

Lý Nhật Trung biết giờ nói gì cũng đã muộn, chuyện này hắn đã làm cả hai bọn họ tổn thương, giọng hắn có chút bất lực, cũng có chút ngưỡng mộ.

"Nàng biết không ngày Long Mộc trở về kinh sau trận Giang Tử, nó không xin trẫm ban thưởng chỉ xin trẫm đừng động đến nàng."

Phải hắn chính là ngưỡng mộ đứa trẻ này, cho dù trước đó nó xem nàng là một nam nhân, vẫn nguyện che chở nàng, mặc kệ cả thiên hạ cười chê.

"Long Mộc đã từng thề với trẫm chỉ cần trẫm không động đến nàng, nó nguyện cả đời không lấy vợ sinh con."

Cô đưa tay che đi tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng, Lý Long Mộc hắn đã vì cô mà làm những gì cô chưa từng hay biết. Nhưng cô thì sao, một câu liền cắt tóc đoạn tình. Cô bây giờ chỉ muốn chạy đến bên cạnh hắn, cô muốn ôm lấy hắn.

Bờ vai cô run lên trong tiếng nấc, Lý Đế muốn đưa tay an ủi nàng lại thu tay về, hắn không có tư cách.

"Trẫm xin lỗi nhưng bây giờ trẫm không thể để nàng đi được, nàng chỉ cần đợi đến sáng thôi, đợi trẫm đi rồi, nàng hãy mang thứ này đến Điện Càn Nguyên, trẫm muốn nàng đọc nó trước bá quan văn võ."

Lý Đế đưa cho nàng một chiếc hộp ống màu vàng đã được niêm phong, bên trong chính là di chiếu lập tân đế, hắn muốn nàng chủ trì đại cuộc.

Phải thật lâu cô mới ngừng khóc, cứ thế lẳng lặng ngồi bên giường Lý Đế. Hận hắn không, giờ phút này nhìn kẻ nằm trên giường đang thoi thóp, cô hận thì được gì đâu, tất cả điều là sự sắp đặt ăn bài của các vị thần. Như bà lão kia đã từng nói, bọn họ chỉ là người trần mắt thịt mà thôi sao đấu lại được hai chữ vận mệnh.
— QUẢNG CÁO —