Trường Yên Như Mộng

Chương 26: Dịch tả



Trần Chân hôm nay cùng với Lưu Nhị và Lâm Doãn, ba người bọn họ đến núi phía nam thành làm lễ cúng bái cho đại ca của Lưu Nhị. Khi bọn họ đi từ trên núi xuống, gặp phải hai mẹ con nhà kia đang nằm ngất dưới chân núi.

Họ hỏi ra mới biết gần 10 ngày trước, thôn dân trên núi đột nhiên phát bệnh lạ, chỉ có mấy ngày đã chết hơn chục người. Bây giờ trong thôn vô cùng hoảng sợ, có rất nhiều người bỏ chạy vào thành.

Dịch bệnh, người bệnh lại trà trộn vào trong thành, đây chính là tai hoạ.

Cô rất nhanh liền đi ra cổng, đã thấy hai người hai ngựa đứng đợi mình. Hắn vẫn nhớ cô không biết cưỡi ngựa, lần này rất nhẹ nhàng nhấc cô lên, đợi cô ngồi vừng hắn mới leo lên, cả ba thúc ngựa hướng nam thành mà đi.

Lý Chính vừa nghe Lưu Nhị bẩm báo đã thay quan phục vội vã vào cung. Cho dù thân thể đang vô cùng khó chịu, nhưng hắn biết việc này hệ trọng đến thế nào.

Điện Càn Nguyên.

"Con nói nam thành, có biết là dịch gì không?"

Lý Đế cho dù nghe được tin dữ nhưng dù sao ông cũng là vua một nước, giữ bình tĩnh là đều cần phải có.

"Vẫn chưa thưa phụ hoàng, con đã cho Lưu Nhị dẫn quân đến ngăn chặn thôn dân vào thành. Nhưng mà trước đó vẫn có rất nhiều người đã vào rồi, chỉ sợ..."

Y chỉ sợ đã vài ngày trôi qua, mầm bệnh đã bắt đầu ủ rồi. Lý Chính nhận lệnh dẫn theo mười thái y của thái y viện đến nam thành.

Cô cùng Lý Long Mộc đến nơi đã thấy Lưu Nhị dẫn theo quân canh giữ cổng thôn, cách ly hoàn toàn với bên ngoài. Cô có chút tán thưởng dành cho Lý Chính, cho dù chưa xác định là bệnh gì, khả năng lây nhiễm ra sao, nhưng cách ly khoanh vùng là biện pháp tốt nhất hiện giờ.

Lý Long Mộc đỡ cô xuống, Lưu Nhị cũng đi đến hành lễ với hắn.

"Thuộc hạ tham kiến vương gia."

"Thế nào rồi?"

"Bẩm vương gia đang phong tỏa, chờ người của thái y viện đến."

Hắn định cứ như thế đi vào trong liền bị cô kéo lại, còn chưa biết bệnh gì lỡ như là dịch lây qua đường không khí thì sao.

"Đợi chút hai người đeo cái này lên mặt đi, cẩn thận một chút, cũng đừng có chạm tay vào bất kỳ đồ gì bên trong."

Hắn và Trần Chân nghe theo lời cô nhận lấy khăn vải cô đưa đeo lên che mặt. Hắn biết Thạch tuy bảo y không biết y thuật, nhưng mà y đã hai lần cứu hắn, hắn tin tưởng y.

Còn về phần Trần Chân thì khỏi nói, trong tâm y Thạch chính là thần y.

Cô đi qua chỗ Lưu Nhị không quên dặn bọn họ tìm vải sạch che mặt đi, Lưu Nhị nghe lệnh bảo binh sĩ cắt lấy vải áo che chắn cẩn thận.

Bên trong bầu không khí âm u bao trùm chết chóc, khiến cô cảm thấy rợn người. Hai bên đường thôn dân nằm rải rác, cô mạnh dạn đến gần một người, nhưng cô không dám đứng quá quá gần.

Cô quan sát thật kỹ mắt người này trũng xuống, lờ đờ, da khô khốc môi nứt nẻ, là tình trạng thiếu nước trầm trọng. Đang muốn tiến lại gần hơn thì ông ta bỗng nhiên nôn ói, Lý Long Mộc rất nhanh kéo cô lại phía sau.

"Cẩn thận một chút."

Bọn họ đang đứng đó, bỗng ngửi được một mùi vô cùng khó chịu. Một đứa trẻ cách đó không xa đang ôm lấy bụng chạy ra khỏi nhà hướng về phía họ. Thằng bé vừa chạy, nước cũng theo đũng quần mà chảy xuống đất. Không đúng, không phải thằng bé tiểu tiện mà là đại tiện.

Đại tiện ra nước, mắt trũng sâu, khô môi mất nước, trong đầu cô hiện ra hai chữ "dịch tả."

Cô bất giác kéo Lý Long Mộc cùng Trần Chân chạy ra khỏi đó.

"Thạch đó là bệnh gì?"

Nhìn thái độ vừa rồi của Thạch hắn biết y nhất định nhìn ra rồi, là bệnh gì ngay cả y cũng sợ hãi đến mức lôi hắn chạy đi.

Cô cố gắng bình tĩnh, dịch tả vốn bắt nguồn do nguồn nước nhiễm khuẩn, nó lây nhanh qua đường ăn uống. Tuy nhiên nếu tiếp xúc với phân của người bệnh mà không được xử lý sạch sẽ, sát trùng khử khuẩn thì khả năng lây nhiễm cũng vô cùng cao.

"Lý Long Mộc, bệnh này không có thuốc chữa đâu."

Tất cả bọn họ đều nhìn cô, cô biết tạm thời không thể giải thích rõ ràng với họ, nhưng cô biết bệnh này đích thị không có thuốc chữa. Khi cô học năm hai đại học, đã từng theo ông nội đến dự một hội thảo. Lúc đó cô chỉ đi theo làm trợ lý giúp ông lưu tài liệu, là hội thảo của viện vệ sinh dịch tễ trung ương, về những đại dịch nguy hiểm nhất của nhân loại. Cô vẫn còn nhớ dịch tả đứng thứ tư trong danh sách đó.

"Thật sự không thể chữa?"

Lý Long Mộc nhìn cô, hắn giống như hy vọng câu trả lời khác từ cô, cô gật đầu.

"Bệnh này gọi là dịch tả, có lẽ nguồn nước mà thôn trang này dùng đã bị nhiễm bệnh. Bây giờ việc đầu tiên là phải lấp toàn bộ giếng trong thôn trang này đi. Nếu nguồn nước này không thông với kinh thành, thì có thể ngăn chặn được một phần nào."

Hắn có lẽ đã hiểu ra vấn đề rồi, nếu đã không trị được chỉ còn cách ngăn chặn nó lây lan. Hắn hạ lệnh xuống cho binh lính đi tìm nguồn nước trong thôn. Trần Chân nãy giờ vẫn không dám lên tiếng, cuối cùng không nhịn được mở lời.

"Vương gia, vậy người ở đây thì sao?"

Lý Long Mộc đưa mắt nhìn vào trong, cô cũng không dám lên tiếng. Phải, chính cô cũng không biết những người phía trong kia thì sẽ thế nào? Bọn họ cứ như vậy mà chờ chết sao? Cô không phải bác sĩ, cho dù cô là bác sĩ đi nữa, với trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ còn chưa có, làm sao có thể điều chế ra thuốc.