Triệu Mục từ khi nhận được thư lòng đã không ngừng lo lắng. Chu dù y không biết bên trong viết gì, nhưng thứ đến từ Đế Đô đối với vương gia chưa hẳn là thứ tốt.
"Không về ngươi gửi thư về Đế Đô, nói với bọn họ bản vương thân thể không khỏe, bệnh cũ tái phát, không thể về."
Triệu Mục nhận lệnh rời đi, nhắc lại hai từ bệnh cũ, Lý Bồ Long đưa tay sờ lấy chân mình. Một vương gia tàn phế như hắn, sẽ lọt vào mắt công chúa Đại Lý sao? Hắn đến để làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Lý Bồ Long hắn cũng đã một thời vì Thiên Lý mà vào sinh ra tử, chỉ vì để có được một cái gật đầu công nhận của phụ hoàng. Trong mắt phụ hoàng, hoàng huynh hắn luôn là người ưu tú nhất. Mà hắn cũng giống như Long Mộc, chỉ là một công cụ phụ hoàng rèn dũa, để có thể phò trợ Lý Chính. Khi hắn đã không còn tác dụng nữa, liền tống hắn về nơi này.
**
Trong ngự thư phòng Lý Đế suy nghĩ rất lâu, mối hôn sự này không thể kéo dài, ông đưa mắt nhìn nữ tử đang ngồi bên dưới. Trên tay ông vẫn là mật hàm mà công chúa Đại Lý vừa dâng lên. Mã Tư Hành đúng là xem nàng ta như trân bảo, chỉ cần muội muội mình được như ý nguyện, hắn đồng ý giao ra hai tòa thành trì làm sính lễ.
"Bệ hạ, thần nữ chỉ là phận nữ nhi, không hiểu chuyện triều chính. Đây là hai thành trì mà trước khi phụ hoàng quy tiên, đã giao lại cho thần nữ làm của hồi môn."
Nàng ngừng một chút nhấp một ngụm trà, mở rộng lãnh thổ không tốn binh đao, có bậc đế vương nào mà không muốn.
"Bệ hạ cũng biết, Đại Lý ta nữ nhân có quyền hỏi cưới nam nhân mình thích. Nay thần nữ dùng hai thành trì này, để hỏi cưới Vũ Đức Vương, mong bệ hạ tác thành cho thần nữ."
Một mối hôn sự đổi lấy hai thành trì, nhưng Long Mộc không phải là đứa dễ nhân nhượng.
"Trẫm đã biết thành ý của công chúa, về đi."
Lý Đế không hứa trước bất cứ điều gì, nếu là người khác ông sẽ không chút băn khoăn mà đáp ứng. Nhưng mà người mà công chúa Đại Lý muốn lại là Long Mộc, đây lại là một chuyện khác.
Mã Tư Dung hành lễ rời đi, nàng ta không tin Lý Đế không động lòng, một miếng mồi ngon như vậy ai nỡ bỏ qua.
Lý Long Mộc được triệu vào cung, vẫn là dáng đứng đó, hiên ngang thẳng tắp không cúi đầu. Trên gương mặt mang theo vài phần khí lạnh. Hắn tưởng bản thân đã tỏ rõ thái độ rồi, không ngờ hôm nay phụ hoàng triệu hắn vào cung, vẫn là vì chuyện này.
"Lời nhi thần đã nói, chẳng lẽ người không nhớ sao?"
Lý Đế nhìn hắn cả người toát ra hơi thở băng sương, trong đôi con ngươi đen thẫm kia bất giác một hình ảnh hiện ra trong đầu ông. Ngay cả khi nổi giận, đôi mắt của đứa trẻ này cũng giống nàng đến thế, Lý Đế khẽ thở dài.
"Trẫm không nhận lời thề hoang đường đó của con."
Lý Long Mộc dùng ánh mắt kiên định, không chút sợ hãi nhìn Lý Đế. Bảo hắn đồng ý mối hôn sự này, vậy thì chờ kiếp sau đi. Thứ phụ hoàng hắn muốn chẳng phải là mở rộng lãnh thổ thôi sao.
"Nếu phụ hoành muốn hai thành trì, vậy được nhi thần lấy về cho người, Vị Long, Lâm Tây thế nào?"
Lý Đế nghe được câu này cũng chấn động, Vị Long, Lâm Tây, đó là vùng đất mà ông mất hai mươi năm vẫn không giành được. Nếu có được hai vùng này, lãnh thổ Thiên Lý Quốc sẽ mở rộng về phía đông, về sau muối sẽ không còn là niềm trăn trở của Thiên Lý Quốc nữa. Ông biết Long Mộc giống người đó, trời sinh có tài lãnh binh.
"Lấy được rồi hãy nói."
"Một lời đã định."
Lý Long Mộc xoay người rời đi, chỉ lưu lại cho Lý Đế một bóng lưng vững chãi như cây tùng. Anh mắt đó, khí thế đó, trong phút chốc Lý Đế đã hoài nghi chính mình.
Lý Long Mộc biết lần này đi có bao nhiêu khó khăn, nhưng vì Thạch hắn không còn đường lùi. Hắn rút hết người của mình rời khỏi Nghiêm Đình.
Mã Tư Dung không hiểu, chẳng phải Lý Đế đã đáp ứng nàng ta rồi sao.
"Vương gia người làm thế này là có ý gì? Chẳng phải bệ hạ đã lệnh ngài phải bảo hộ ta sao?"
Lý Long Mộc chán ghét nhìn nàng ta, lại dám dùng hắn làm thứ trao đổi, Mã Tư Dung này cũng thật có tâm cơ.
"Bản vương không cần biết Đại Lý các người là thật lòng muốn liên hôn, hay có mục đích nào khác. Nhưng bản vương nói cho ngươi biết, muốn kéo bản vương vào màn kịch này, các ngươi còn chưa đủ bản lĩnh."
Hắn không cần biết nàng ta là công chúa hay là bất kỳ ai. Nếu đã dám nghĩ đến chuyện dùng bệ hạ để tính kế hắn, vậy bọn họ phải xem hắn là ai trước đã. Đời này việc Lý Long Mộc hắn không muốn, dù có là ông trời cũng không bức được hắn. Mã Tư Hành rốt cuộc là đang muốn tính toán điều gì, hắn cũng muốn xem thử một chút.
Mã Tư Dung bị lời kia như đánh trúng tâm khẽ run, sắc mặt cũng trắng đi, nàng ta có chút giật mình. Lý Long Mộc thật sự đã nhìn ra được điều gì sao? Không thể nào, bọn họ làm việc cặn kẽ chưa từng để lộ sơ hở.
A Mạn đứng một bên, đưa tay ấn vào lưng nàng ta. Nàng ta biết mình thất thố mới bình tâm lại, nặn ra một vẻ mặt uẩn khúc.
"Vương gia ta thật lòng ngưỡng mộ ngài, cũng nguyện vì ngài mà đến đây. Cho dù ngài không thích ta, nhưng cũng không thể vũ nhục ta như thế. Ta dù sao cũng là công chúa một nước, so với tên thư đồng kia có chỗ nào không bằng."
Nàng ta cố tình nhắc đến tên thư đồng kia, để cho Lý Long Mộc biết rằng, nàng nắm được điểm yếu của hắn.
A Mạn nghe được câu này, có chút nhất thời không cản kịp. Mã Tư Dung đầu nàng ta chứa đất hay sao, nàng ta không nghĩ Vũ Đức Vương là ai. A Mạn thở dài.
Lý Long Mộc nghe được một câu kia, hàn băng trong người cũng tỏa ra tứ phía, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Mã Tư Dung, nữ nhân này lại dám uy hiếp hắn.
"Đời này kẻ dám uy hiếp bản vương, mộ đều đã xanh cỏ. Thêm một người bản vương cũng không ngại."