Trường Yên Như Mộng

Chương 7: Đi sứ



Hắn trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có cách đó mà thôi, Ngự Anh Đế thông minh mưu trí, hắn nhất định biết thế nào mới là có lợi nhất cho Đại Lý.

"Bản vương viết một bức thư, ngươi hộ tống sứ giả mang qua bên kia Đại Lý, giao cho trấn thủ thành Liễu Quách."

Hắn rất nhanh viết một bức thư, cũng không biết là viết gì, gấp gọn lại bỏ vào bì thư lấy ấn tín ấn lên phong thư, nhìn về phía cô đang đứng.

"Thạch lại đây."

Cô đến trước mặt hắn, nhìn phong thư trên tay hắn cô đoán được sứ giả mà hắn bảo Trần Chân hộ tống là cô.

"Bản vương muốn ngươi đi, ngươi làm được không?"

Cô vẫn yên lặng không lên tiếng, hắn đưa tay xoa đầu cô, giọng dịu dàng ôn nhu.

"Yên tâm Trần Chân sẽ bảo hộ ngươi, dù hai bên có động binh đao, quy tắc nhà binh không động đến sứ giả. Ngươi có thể giúp bản vương không? Thư này quan trọng, bản vương chỉ tin tưởng ngươi."

Hắn dùng hết tâm tư giảng giải cho cô, còn cô một chút cũng không phản ứng.

"Thạch."

Hắn gọi to lúc đó cô mới hoàn hồn, nãy giờ cô cứ mãi nghĩ tận đẩu tận đâu.

"Thạch sẽ đi, người yên tâm Thạch sẽ hoàn thành nhiệm vụ."



"Được rồi lên đường đi, đi sớm về sớm."

Cô đi ra đến cửa trướng lòng suy nghĩ gì đó, quay đầu nhìn về phía hắn. Hắn nói hắn sẽ lãnh binh đi Vị Xuyên, vậy khi cô trở lại hắn sẽ không còn ở đây nữa. Nơi đó có chiến tranh, cô bỗng sợ, sợ lỡ hắn xảy ra chuyện. Hắn là người duy nhất cho cô chỗ dựa, thật lòng đối xử tốt với cô ở thế giới này.

"Gia… phải thận trọng bình an chờ Thạch về."

Cô mở miệng còn không phát hiện giọng chính mình hơi run. Tim hắn bỗng có một cỗ ấm áp, hắn ôn nhu cười như trấn an.

"Được, bản vương hứa với ngươi."

Cô cùng Trần Chân lên thuyền qua bên kia sông. Đây là sông Kinh Mã, vùng đất này là vùng phía bắc của Thiên Lý Quốc có tên là Biệt Kinh, nghĩa là đất ở xa kinh đô nhất. Bên kia sông chính là lãnh thổ Đại Lý đất Mạn Bắc.

Dù nói là cách một con sông nhưng sông Kinh Mã này rộng vô cùng. Đã đi gần nửa ngày, doanh trại chỉ còn lại những chấm bé li ti phía sau cô và Trần Chân, tựa như mỗi lần ngồi trên máy bay nhìn xuống thành phố, vô cùng bé nhỏ và xa vời.

Thấy cô căng thẳng Trần Chân cũng tìm chuyện để nói cho cô bớt lo.

"Anh Thạch anh yên tâm, vương gia nhà chúng ta xưa nay liệu sự như thần. Vương gia để anh mang thư đi hẳn là biết sẽ không có nguy hiểm gì, chỗ nguy hiểm vương gia sẽ không để anh đi đâu."

"Trần Chân tôi hỏi anh Cao Miền rất lợi hại sao? Còn nguy hiểm hơn cả Đại Lý à?"

Trần chân suy nghĩ trong chốc lác liền nói rất chậm, giống như đang phân tích từng chút cho cô.

"Cao Miền là tướng cũ của tiền triều, năm đó bệ hạ lên ngôi lấy đức độ người, chỉ cần ai nguyện ý theo bệ hạ sẽ được giữ nguyên chức vị. Chỉ có Cao Miền, hắn không những không theo mà còn mang lòng tạo phản. Bệ hạ nghĩ tình hắn trung thành với tiền triều nên tha mạng, cho trấn giữ vùng biên giới phía Đông Bắc nhưng hắn tâm vốn không phục nên thường xuyên làm loạn. Thế lực tiền triều ủng hộ hắn rất đông, suốt bao nhiêu năm qua vẫn không dẹp hết."

Trần Chân ngừng một lát, lại nghĩ đến việc vương gia lần này phải bỏ Biệt Kinh đến đó càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, lại nói tiếp.

"Lần này nếu hắn chiếm được Vị Xuyên cả vùng Đông Bắc sẽ là của hắn, hắn nhất định sẽ xưng vương, như vậy thiên hạ tất loạn, nên vương gia mới phải bỏ Biệt Kinh đến đó. "

"Vậy còn Đại Lý thì sao?"

Trần Chân cười nhẹ, Đại Lý đúng là nguy hiểm không kém nhưng không phải không có cách, lần này vương gia để Thạch giao thư hẳn đã có tính toán trong lòng.

"Đại Lý tuy luôn dòm ngó Thiên Lý Quốc chúng ta, nhưng bọn chúng biết chỉ cần một ngày Vũ Đức Vương còn sống, bọn chúng sẽ không thể đạt được mục đích. Vương gia chúng ta chính là chiến thần của Thiên Lý Quốc, trăm trận trăm thắng, chưa từng thất bại."

Cô cố gắng tiếp thu hết những gì Trần Chân nói, tuy cô chưa từng chứng kiến cảnh chiến tranh, nhưng cô cũng biết chiến tranh luôn tàn khốc và ác liệt. Trần Chân nói Cao Miền nguy hiểm như thế, thay vì lo cho mình cô càng lo cho hắn hơn.



"Nếu Cao Miền nguy hiểm như thế sao gia lại không để anh đi cùng, còn phái anh sang Đại Lý?"

Trần Chân nhìn cô cười.

"Chẳng lẽ anh còn không biết sao, vương gia chính là lo lắng cho anh. Trong doanh trại anh chỉ tiếp xúc với mình tôi, mà người vương gia tin tưởng có thể bảo hộ an toàn cho anh cũng chỉ có mình tôi."

Cái tên này thời khắc như thế này hắn còn vì cô mà chia lực lượng, thật không biết cô nên vui hay nên buồn. Thuyền dừng bến, binh lính Đại Lý vây quanh hai người bọn họ, bởi vì trên đầu thuyền có cắm cờ của Thiên Lý Quốc. Một tên lính canh thành hét lớn.

"Các ngươi là ai?"

Trần Chân điềm tĩnh bước lên bờ, cô cũng bước theo.

"Chúng ta là sứ giả của Thiên Lý Quốc, phụng mệnh Vũ Đức Vương đến gặp Liễu đại nhân dâng thư."

Giọng Trần Chân dõng dạc uy nghiêm, tên lính nghe vậy liền mở cổng thành, một đường dẫn bọn họ đi thẳng đến phủ đệ của Liễu Quách. Liễu Quách là một người trung niên độ ngoài bốn mươi, nhìn qua có chút hiền lành, không giống như cô tưởng tượng. Nhưng mà cô cũng biết câu: "Tri nhân tri diện bất tri tâm", kẻ làm quan trấn giữ vùng biên ải có ai là hiền lành đâu, bằng không chẳng phải sớm để kẻ khác xâm lấn rồi hay sao.

Cũng không không biết Lý Long Mộc viết gì trong thư, chỉ thấy Liễu Quách càng đọc mày càng nhíu chặt.

"Bức thư này là thật?"

Trần Chân vẫn nhàn nhạt nói.

"Ấn tín của Vũ Đức Vương còn có thể làm giả hay sao?"

"Nhưng hắn dù gì cũng chỉ là một vương gia, chuyện trong thư hắn thật có thể quyết định được hay sao?"

Cô không biết trong thư hắn viết gì, nhưng nhìn thái độ ngờ vực của Liễu Quách chắc là chuyện vô cùng lớn. Không đợi Trần Chân lên tiếng cô đã lên tiếng trước, dù sao cô cũng đã hứa với hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ này rồi.

"Vương gia nhà ta một lời đã định ra ắt có thể làm được, về phần còn lại, chỉ xem Đại Lý các người có thể nhìn ra hay không, bên nào nặng bên nào nhẹ, bên nào lợi bên nào hại."

Lời lẽ sắc bén đầy tính đe doạ, kiểu như nếu bọn họ không làm theo lời Lý Long Mộc thì đừng hòng yên ổn. Trần Chân đưa mắt nhìn tỏ vẻ tán thưởng, bình thường trông Thạch nhát gan như thế, nhưng đến lúc cần thị uy cũng không làm mất mặt vương gia nhà hắn. Liễu Quách có chút chột dạ.

"Chuyện này bản quan không quyết định được, hai vị sứ giả hãy ở lại đây hai ngày, bản quan sẽ cho người mang thư vào cung bẩm báo chúa thượng."



"Được chúng ta đợi, còn bẩm thế nào Liễu đại nhân hãy cân nhắc thật kỹ. Ngài trấn giữ Mạn Bắc lâu như vậy, hẳn là hiểu rõ tình hình hơn bất kỳ ai."

Trần Chân thêm vài lời làm ông ta cũng càng thận trọng hơn.

"Ta đã biết."

Họ được sắp xếp một gian phòng trong phủ, vì chỉ có một gian phòng nên Trần Chân xung phong nằm dưới đất. Hắn sao dám để người của vương gia nằm đất, có cho hắn mười cái đầu cũng không dám. Bên ngoài có lính canh, nói là đãi bọn họ ở đây làm khách hai ngày, nhưng thực chất chẳng khác nào giam lỏng cả.

"Trần Chân bọn họ muốn giam lỏng chúng ta sao?"

"Đương nhiên rồi anh nghĩ xem, chưa có được hiệp ước thì chúng ta vẫn là phe địch, không phải đồng minh."

"Cũng đúng, vậy anh nói xem gia giờ đang làm gì?"

"Vương gia hẳn đã lên đường đến Vị Xuyên rồi."

"Vậy khi chúng ta về anh dẫn tôi đi cùng được không, đến Vị Xuyên ấy."

Trần Chân nghe vậy liền lắc đầu, chỗ nguy hiểm như thế hắn sẽ không dẫn Thạch theo, tốt nhất vẫn nên để Thạch ở lại Biệt Kinh đợi vương gia thì hơn.

"Không được, vương gia đã dặn xong việc anh cứ ở lại Biệt Kinh đợi tin, chiến trường gươm đao không có mắt."

Cả một đêm cô trằn trọc không ngủ được vì lo cho hắn, cầu mong đúng như lời Trần Chân nói, hắn là chiến thần trăm trận trăm thắng, lần này cũng vậy hy vọng hắn có thể bình an toàn thắng trở về.