Bàn tay hắn siết chặt thành quyền, ba chữ này suốt hai mươi năm chưa từng có người dám nhắc đến trước mặt hắn. Cái tên mà hắn chấp niệm cả đời không thể buông bỏ.
Cô biết ba chữ này là đại kỵ của Lý Nhật Trung, cô chỉ muốn biết đời này hắn có còn nhớ đến nàng hay không, hay hắn vĩnh viễn đã quên rồi.
"Nói đi ngươi là ai?"
Ánh mắt Lý Đế chợt biến hoá, trong con ngươi đen kia hằn lên tia máu. Đôi mắt tựa như một con chim ưng, xoáy sâu vào đáy mắt kẻ địch khiến người người khiếp sợ. Cô bị bức vào chân tường không còn đường lui. Không thể nào, chẳng phải Lý Nhật Trung yêu nàng ấy sao. Vì cớ gì cô lại cảm thấy, hắn sắp giết cô đến nơi vậy.
Cô lấy hết sự bình tĩnh của mình, nhìn thẳng vào mắt Lý Nhật Trung. Đôi con ngươi đen lánh như muốn nuốt chửng hắn, trong ánh mắt lại không có chút sợ hãi nào.
"Lý Nhật Trung ngươi muốn giết ta?"
Một câu này đánh gãy chút lý trí cuối cùng của hắn. Mọi sự chống đỡ bỗng chốc tan thành mây khói. Là nàng nhất định là nàng, nàng đã trở về. Trên đời này cũng chỉ có nàng dám gọi tên hắn, cũng chỉ có nàng dùng ánh mắt đó nhìn hắn.
"Trẫm sẽ không thương tổn nàng."
Hắn vội vã thu tay, ánh mắt không còn mang theo sát ý nữa mà đổi lại là một cỗ phức tạp.
Cô thở phào trong lòng, cô cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm đó nữa.
"Ta có thể đi rồi chứ, Long Mộc chàng ấy đang chờ ta."
Toàn thân Lý Đế bỗng nhiên bất động, hắn tựa như hoá đá nhìn nàng, một cái nhìn âm u lạnh lẽo.
"Nàng biết Long Mộc?"
Cô còn chưa kịp trả lời, thì bên ngoài một thị vệ vào bẩm báo, Vũ Đức Vương xin cầu kiến đang đợi ở ngự thư phòng. Lúc nãy Lý Chính đến, hắn đã không có tâm trạng nên không gặp, thì ra bọn họ đều vì nàng mà đến.
Cô nghe Lý Long Mộc đến càng thêm lo lắng. Tính hắn nóng nảy, không biết có gây ra chuyện không nữa, rõ ràng đã bảo đợi đến tối rồi cơ mà.
Lý Đế đi đến ngự thư phòng cô đương nhiên không thể đi theo, lòng cô đột nhiên dâng lên một dự cảm bất an.
**Ngự thư phòng.
Lý Long Mộc vốn định làm theo lời nàng nói, nhưng không hiểu sao hắn cứ có cảm giác bất an, cho nên hắn mặc kệ mà chạy đến đây. Lý Đế một thân thường phục đi vào, cũng không liếc nhìn Lý Long Mộc một cái mà yên vị ngồi vào ghế.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."
Lý Long Mộc đưa mắt thăm dò phụ hoàng hắn. Hắn muốn biết vì sao phụ hoàng muốn đưa nàng đi, nhưng hắn cảm giác người trước mặt rất lạ, nộ khí xung thiên nhưng lại đang cố trấn áp.
"Đến có việc gì?"
Giọng Lý Đế lạnh tanh, Lý Long Mộc chưa từng thấy phụ hoàng hắn như thế.
"Vương phủ không cẩn thận lạc mất một người, nhi thần đến đây xin phụ hoàng được đón nàng ấy về."
Ở trong vương phủ, xem ra quan hệ của bọn họ không cạn. Lý Đế hoài nghi, trước đó nhi tử này của hắn còn vì một nam nhân mà lập lời thề, đến cả công chúa Đại Lý cũng khước từ. Từ lúc nào lại giấu nàng trong phủ, bọn họ đã gặp nhau từ bao giờ.
"Trẫm không biết trong phủ con còn có nữ nhân."
Lý Long Mộc vì sao lại cảm thấy, lời phụ hoàng hắn nói lại mang theo vài phần tức giận. Hắn cảm nhận được có gì đó rất bất thường, nhưng bất thường chỗ nào hắn không nói được.
"Nàng ấy chính là thiếu niên đã từng cứu nhi thần."
Hắn chỉ có thể nói sự thật, hôm nay hắn vô cùng bất an, chỉ biết nhất định phải đưa nàng rời khỏi đây.
Lý Đế như rơi vào sương mù, thì ra nàng lại là kẻ mà Long Mộc nguyện ý lập lời thề với hắn. Nhưng nếu hắn đã nhận định đó là nàng, vậy thì nàng cùng Lý Long Mộc tuyệt đối không thể.
"Trở về đi."
Lý Long Mộc chấn động, "trở về" nghĩa là phụ hoàng không muốn thả nàng, chẳng lẽ phụ hoàng muốn giữ nàng trong cung hay sao. Không thể nào, phụ hoàng sẽ không làm vậy đâu, nữ nhân của nhi tử, sẽ không có lý nào?
"Phụ hoàng nhi thần đến để đón Hà Linh, nàng ấy đâu."
Lý Long Mộc trầm giọng, trong lời nói ẩn nhẫn sự lạnh lẽo mà nhìn thẳng vào Lý Đế. Ngược lại Lý Đế thản nhiên đón nhận ánh mắt hắn. Trên gương mặt lạnh tanh, tĩnh lặng như mặt hồ, nhưng cả người lại tỏa ra một cỗ khí thế bức người của bậc đế vương.
"Tên nàng ấy không phải để con gọi, về sau cũng không được tới gần nàng ấy."
Hắn điên rồi sao, hay tai hắn có vấn đề? Phụ hoàng vậy mà lại nói hắn về sau cách xa nàng, đây là biểu thị cho điều gì? Tay hắn siết thành quyền, chân bước nhanh chặn trước mặt Lý Đế đang định rời đi.
"Phụ hoàng nàng ấy đã là nữ nhân của nhi thần."
Hắn gằn từng chữ một, hắn có thể nhẫn nhịn bất cứ điều gì, nhưng để kẻ khác cướp đi nàng, hắn tuyệt đối không thể nhẫn. Cho dù đó có là phụ hoàng hắn đi chăng nữa.
Lý Đế bị một câu đã là nữ nhân của hắn lấp mờ lý trí. Một tia hung ác nhìn nhi tử của mình, tựa như nhìn kẻ thù không đội trời chung. Hắn giống như nhìn thấy viễn cảnh năm đó, nàng và kẻ khác cùng chung một chỗ.