Lý Đế nhìn nữ tử trong tranh, Long Mộc vậy mà dám mang người đi dưới mắt hắn.
"Bẩm bệ hạ đã tra được tin tức của vương gia."
Một Cấm Tử Quân đi vào hành lễ bẩm báo với hắn, sau khi phát hiện người bị đưa đi, hắn đã phái người đến Vũ Vương Phủ, vậy mà cư nhiên bọn họ lại không có ở đó. Thiên hạ này là của hắn, cho dù bọn họ có chạy đến chân trời góc bể hắn cũng sẽ tìm ra.
"Ở đâu?"
Giọng hắn lạnh lẽo tựa băng, Lê Phong có chút giật mình, y ở bên bệ hạ 15 năm chưa từng thấy bệ hạ đáng sợ như lúc này.
"Dạ bẩm ở Trường Yên thưa bệ hạ."
Trường Yên, đã bao lâu rồi hắn không nghe đến hai chữ này. Long Mộc đưa nàng về Trường Yên, nó muốn tìm sự che chở từ Thanh Loan.
Nó nghĩ rằng đó là nơi hắn không thể chạm tới hay sao. Thật nực cười hắn là hoàng đế, cả vạn dặm giang sơn Thiên Lý này đều là của hắn, có nơi nào mà hắn không với tới. Đừng nói là Thanh Loan, cho dù Triệu Long Vũ có đội mồ sống dậy cũng không cản được hắn mang nàng về.
"Cứ để xem nó muốn làm gì?"
Lý Long Mộc hắn muốn xem đứa trẻ một tay hắn dưỡng thành, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Lê Phong rời đi lòng ngỗng ngang suy nghĩ, bệ hạ từ khi nhìn thấy nữ nhân kia giống như biến thành một con người khác. Càng đáng lo hơn là người đó và người trong bức tranh kia giống hệt nhau.
Từ khi y trở thành thống lĩnh Cấm Tử Quân ở bên cạnh bệ hạ nhiều năm như thế, y biết nữ tử trong tranh chính là chấp niệm của bệ hạ. Đoan Phi chẳng phải chỉ vì có một đôi mắt hơi giống người kia thôi, mà đã được sủng ái hơn mười năm, dưới một người trên vạn người.
Y chỉ sợ, lần này bệ hạ nhất định sẽ không tha cho hai người kia. Mỹ nhân xưa nay luôn chính là "hồng nhan hoại thủy."
Lý Đế cuộn bức tranh lại, hắn đã treo ở đây 20 năm rồi, nếu bầy giờ người đã trở về, tranh cũng nên cất đi.
"Mộc Cần đừng trách trẫm, lần này trẫm sẽ không nhượng bộ."
Ngày đó hắn buộc phải chọn giữa giang sơn và nàng, nhưng bây giờ thì khác, hắn đã có giang sơn, hắn cũng sẽ có cả nàng.
Lý Đế đặt tranh vào một chiếc hộp gỗ đàn hương, lại lấy ra bên trong nữa miếng ngọc bội. Hắn chưa từng quên ngày đó, ngày nàng nhẫn tâm rời bỏ hắn, đến cuối cùng cũng không nhìn hắn một lần.
**Đêm đó dưới hiên Nghê Tuyết Cung hắn đứng đó trong mưa gió. Nghe tin nàng trở dạ, hắn bất chấp thân phận cùng tôn nghiêm đợi ở bên ngoài. Nhưng đổi lại nàng không muốn gặp hắn, hắn chỉ có thể đợi, cũng chỉ có thể cầu nguyện nàng bình an, hắn đã từng thề sẽ xem đứa trẻ đó như con của mình, chỉ cần nàng nguyện ý bên cạnh hắn mà thôi.
Cho đến khi Thanh Loan bước ra, máu vấy bẩn một thân y phục, hắn thấy nàng ấy bế đứa bé, lại chỉ nhìn hắn không nói gì có cái gì đó khiến hắn hoảng sợ.
"Nàng ấy sao rồi?"
Thanh Loan không trả lời, hắn vội vã chạy thẳng vào bên trong mặc kệ là tôn nghiêm hay quy cũ hắn chẳng màng.
Chỉ có đều khi hắn vào trong, vẫn là nàng, vẫn gương mặt đó, nhưng không còn ánh mắt đầy oán hận nhìn hắn nữa, nàng nằm đó yên tĩnh như đang ngủ, máu thấm đỏ váy lụa, thân thể lạnh như tờ.
"Mộc Cầm mở mắt ra nhìn trẫm, nhìn trẫm đi."
Giọng hắn khàn đặt, bàn tay run run chạm vào gương mặt lạnh lẽo của nàng.
"Nàng đừng như vậy, trẫm biết lỗi rồi, nàng không muốn gặp trẫm, không sao trẫm sẽ không bao giờ tới làm phiền nàng nữa. Nàng muốn rời khỏi tử cấm thành, trẫm không giữ nàng nữa trẫm sẽ để nàng đi. Nàng muốn gì trẫm cũng sẽ làm, trẫm làm hết, Mộc Cầm cầu xin nàng, xin nàng đừng bỏ lại trẫm."
Hắn cứ như thế ôm lấy thân thể lạnh ngắt của nàng cả một đêm, nỉ non hèn mọn cầu xin nàng, chẳng con uy nghiêm của bậc đế vương nữa, một đêm Trường Yên chìm trong bóng tối.
"Bệ Hạ, Mộc Cầm nàng ấy nói nàng ấy không muốn ở hoàng lăng."
Thanh Loan nói lời này với hắn, hắn chỉ có thể cười. Ngay cả khi chết nàng vẫn muốn được ở bên Triệu Long Vũ.
Không muốn ở hoàng lăng, nàng thật sự ghét bỏ hắn đến tận cùng như vậy sao.
Nàng đi rồi cả trước khi chết cũng không muốn nhìn thấy hắn, nàng hận hắn hận đến hết đời, nàng đã từng nói thế. Vết thương nơi ngực trái đã lành, nhưng vết sẹo vẫn còn đó, vẫn hằng đêm rỉ máu trong tim hắn.
Đời này của hắn nợ nàng, hắn toạ nguyện cho nàng, nàng muốn tự do, hắn để nàng đi, nhưng mà nếu nàng muốn được ở cùng một chỗ với Triệu Long Vũ hắn tuyệt đối không chấp nhận, kể cả khi nàng chết, nàng vẫn là của hắn, chỉ mình hắn.
Đứng trên đồi Hà Khuê hắn ôm lấy hủ tro cốt của nàng, từng nắm từng nắm thả vào trong gió. Gió đông thổi ngược, nàng cứ thế theo làn gió bay khắp đất trời Trường Yên.
Trong gió những đoá mận trắng xoá bay ngập trời, nàng rất thích hoa mận, lúc vừa đăng cơ hắn cũng đã trồng cho nàng một vườn mận tại Nghê Tuyết Cung, chỉ là nàng chưa kịp nhìn thấy.