Tĩnh Quang đi vào điện, một hoàng thành xoa hoa tráng lệ, ông biết Lý Nhật Trung có tài, có mệnh, cho đến nay hắn đã dẫn dắt Thiên Lý Quốc rất tốt.
"Bệ hạ khoẻ chứ?"
Lý Đế đi đến trước mặt sư phụ theo lễ mà gật đầu, cho dù hắn là quân vương một nước, nhưng người trước mặt là sư phụ hắn.
"Trẫm vẫn khoẻ, người vì sao đến đây?"
Khi nghe người báo Tĩnh Quang đến tìm lòng hắn đã dâng lên một dự cảm bất an. Hai mươi năm một người chưa từng xuất núi lại lặn lội đến nơi này.
Tĩnh Quang ngồi xuống tay vẫn lần chuỗi phật quang, việc Lý Nhật Trung làm ông điều biết cả, cũng biết tâm ma luôn ẩn trong tim chính là do chấp niệm của hắn mà thành.
"Bệ hạ nhân quả tuần hoàn, việc người đang làm, người có hối hận không?"
Lý Nhật Trung biết sư phụ đang muốn nói đến chuyện hắn lập Hà Linh làm hậu, trên đời có gì có thể qua mắt được sư phụ hắn. Nhưng hỏi hắn hối hận không, hắn không hối hận, đều hắn hối hận duy nhất trong đời là đã từng buông tay nàng khi ấy.
"Trẫm chỉ có một hối hận trong đời, đó là năm đó đã buông tay nàng."
Ngay từ khi gặp nhìn thấy ánh mắt hắn trao cho Lý Mộc Cầm ở Lý gia, ông đã biết đây chính là một mối nghiệt duyên.
"Số phận của mỗi người điều đã định sẵn, nhưng vận mệnh thế nào thì phải dựa vào sự lựa chọn của mỗi người. Nhật Trung con đã chọn con đường vốn không nên chọn."
Ngày đó khi hắn chọn giữ Lý Mộc Cầm cùng đứa bé, ông đã biết về sau sẽ khó có thể tránh khỏi một trận máu tanh.
Lý Nhật Trung cười khổ, cả đời hắn điều chạy theo vận mệnh, chạy đến mức bỏ lại hết thảy phía sau những thứ tốt đẹp nhất, dẫm đạp lên rất nhiều người mà ngồi ở nơi này, đó cũng là do hắn tự mình chọn, chưa từng coa ai ép buộc hắn.
"Người đến chỉ để nói với Trẫm những lời này thôi sao?"
Vượt đường dài đến đây hắn tin Tĩnh Quang không chỉ đến để nói những lời này.
"Ta đến để chuyển lời cho bệ hạ, thời gian của người không còn nhiều nữa, ta cũng vậy, về sau mọi sự hãy tự bảo trọng."
Tĩnh Quang rời đi, cà sa phất phơ trong gió. Người đó bảo ông đến đây, nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành. Bây giờ ông có thể rời khỏi nơi này được rồi. Một Thiên Lý Quốc mà ông đã hết lòng hết sức, Lý Nhật Trung cũng có thể coi như người thân của ông ở nơi này, hơn bốn mươi năm cuộc đời ông điều dành cho hắn.
Nhìn hắn từ một đứa bé đỏ hỏn quấn tả, đưa hắn từ hành cung ra, mỗi ngày bế hắn trên tay xin từng chén sữa, từng bát cháo, sắp xếp để hắn vào Lý gia, nhìn hắn từ từ lấy lại những thứ vốn thuộc về hắn. Đã có lúc ông quên mất rằng mình chỉ là một kẻ qua đường tạm bợ ở nơi này.
Ân oán vương triều tất cả cũng chỉ là một vòng tuần hoàn, rồi cũng phải đến hồi kết.
Lý Nhật Trung nhìn sư phụ rời đi, hắn chưa từng rơi lệ vì bất kỳ ai ngoại trừ năm đó nàng rời bỏ hắn. Lần này hắn biết sư phụ đến để từ biệt, cũng là đến để tặng hắn món quà cuối cùng.
Từ khi hắn bắt đầu có ký ức, sư phụ dẫn theo hắn lang bạt khắp nơi, có cháo có bánh điều sẽ nhường phần hắn, mưa gió lạnh lẽo đều che chở hắn. Với hắn mà nói sư phụ chính là cha là mẹ. Khi hắn lên 8 tuổi, sư phụ nói với hắn người phải rời đi một thời gian, nói hắn đến cổng phía tây thành, sẽ có người nhận hắn về nuôi, hắn hãy đi theo người đó, chăm chỉ học hành, đợi ngày sư phụ đến đón.
Ngày đó hắn nghe lời đã ngồi ở tây thành suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng đói đến mức sắp ngất đi. Trong khoảnh khắc được nghĩa phụ mang đi, hắn đã nhìn thấy bóng lưng sư phụ, thì ra sư phụ vẫn luôn ở đó cùng hắn.
Mười năm đằng đẳng cuối cùng có một ngày sư phụ cũng tìm đến hắn. Người nói với hắn hắn vốn là hoàng tử tiền triều, người nói với hắn năm đó phụ hoàng hắn vì sao mà chết. Người nói sẽ giúp hắn lấy lại thưa vốn thuộc về mình, nhưng hắn phải học cách cúi đầu, học cách ẩn mình nhẫn nhịn.
Cho đến ngày hắn giành lại được giang sơn, người chưa từng cầu hắn bất cứ điều gì, lặng lẽ ẩn tu trên núi Mã Đề.
Nước mắt hắn khẽ rơi, chẳng ai nhìn thấy một bậc đế vương cao cao tại thượng trong đại điện im lìm lại quỳ gối vái lạy người mà cả đời hắn sẽ vĩnh viễn không thể trả hết ân nghĩa. Ngôn Tình Hài
Trong Thiên An điện hắn không tài nào chợp mắt, nếu sư phụ đã nói hắn không còn nhiều thời gian nữa, vậy hắn muốn làm gì trong những ngày cuối đời chứ. Hắn khẽ cười, hắn không sợ cái chết, vương vị này hắn cũng đã ngồi đủ lâu, thứ hắn luyến tiếc nhất là gì đây, là nàng, cũng chỉ có mỗi nàng.
**Điện Trường Xuân.
Đoan phi cuối cùng cũng hết thời gian chịu phạt, lần trước vì chuyện của nhi tử nàng náo loạn một hồi, cứ tưởng bệ hạ sẽ thương xót, nhưng không đổi lại nàng lại bị cấm túc ba tháng, tự kiểm điểm bản thân. Mà trong ba tháng này đột nhiên ở đâu nhảy ra một Lý Hà Linh, không những được bệ hạ đích thân đón vào cung, ban cho Nghê Tuyết Cung. Nàng còn chưa kịp tìm ả ta thì lại nhận được thánh chỉ nàng ta cứ vậy mà bước lên hậu vị chỉ trong mười ngày.
Chu Kim Ngân nàng mất mười lăm năm cũng không thể truất đi hậu vị của Triệu Thanh Loan, vậy mà một ả tiện nhân không biết từ đâu mà đến lại nghiễm nhiên đàng hoàng mà bước vào Càn Nguyên Điện. Nàng hậu, hận không thể xẻo thịt lột da ả ta. Nàng muốn xem rút cuộcar ta là thần thánh phương nào.
Sáng sớm trong ngự hoa viên những giọt sương còn đọng tren cành lá. Hà Linh mang theo tâm trạng nặng nề đến đây. Cô không nghĩ sau ngày ở đại lễ sắc phong ấy lại gặp lại Lý Long Mộc ở điện Thiên An. Cô nghe thấy Lý Đế có vẻ không được khoẻ, mang cho hắn một ít canh gà, vừa vào điện đã thấy Lý Long Mộc cùng Mã Tư Dung ở đó. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mã Tư Dung, đúng không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân, xinh đẹp động lòng người.