Trường Yên Như Mộng

Chương 97: Hoả thiêu



Cứ như vậy hắn cùng nàng lớn lên, nghĩa phụ cho hắn học chữ, cho hắn luyện kiếm, cho hắn mọi thứ, xem hắn như con ruột mà đối đãi. Nàng ấy mỗi ngày đều chạy theo hắn, có lúc thì bắt sâu bỏ vào y phục hắn, khi lại dấu ớt vào trong bánh bao của hắn, lúc lại thả rắn trên giường hắn.

Mới ngày đầu hắn còn bị doạ đến phát khiếp về sau hắn đã quen rồi, thỉnh thoảng nàng không bày trò hắn còn thấy lạ. Vậy mà ban đầu hắn lại tin nàng sẽ không bắt nạt hắn. Nàng luôn bị nghĩa phụ trách mắng nhưng chưa bao giờ chịu gọi hắn là đại ca, nàng nói nàng chỉ chấp nhận hắn là sư huynh của nàng. Hắn không những không giận, ngược lại hắn còn mừng thầm, vì như vậy ít nhất hắn và nàng về sau sẽ không có trở ngại.

Chỉ là năm hắn mười tám tuổi, sư phụ trở lại Lý gia tìm hắn, từ đây mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Hắn biết được thân thế của mình, cũng biết sư phụ và nghĩa phụ vốn đã có định ước, bọn họ dựng nên một màng kịch nhận nuôi này để che mắt thiên hạ. Sư phụ muốn hắn lên kinh, muốn hắn trở thành người của Nam Phong Vương. Ngày hắn đi Mộc Cầm đã tiễn hắn bên bờ sông.

"Ta nhất định trở về, muội có thể chờ ta không?"



Lần đầu tiên hắn dám thổ lộ lòng mình với nàng bằng một câu như thế, Mộc Cầm không trả lời hắn.

"Đến kinh thành rồi, tự mà lo lấy, đừng có mà làm xấu mặt họ Lý chúng ta."

Nàng cười đưa hành lý cho hắn, cho dù không nhận được đáp án từ nàng, nhưng hắn vẫn luôn tâm niệm, đời này nàng chính là người mà hắn cất giữ trong tim, hắn đưa cho nàng nữa miếng ngọc bội mà sư phụ bảo đó là tín vật của phụ mẫu hắn. Hắn muốn nàng và hắn cũng giống như cha mẹ hắn, sống chết có nhau.

Hắn đến Trường Yên một năm, từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành cánh tay đắt lực của Nam Phong Vương. Hắn đạp lên hết thảy từng bước tiến đến gần kẻ thù nhất.

Trong buổi đi săn của hoàng gia, sư phụ vì hắn mà dày công chuẩn bị một màn thích sát Triệu Đế. Hắn cư nhiên hộ giá thành công. Điều hắn không ngờ nhất là Triệu Hoành vậy mà lại ban hôn cho hắn cùng công chúa duy nhất của hắn ta xem như phần thưởng. Một đạo thánh chỉ hạ xuống, hắn không muốn, hắn đã thề đời này chỉ lấy một mình nàng làm thê tử.

Sư phụ nói với hắn, hắn không có sự lựa chọn, nếu hắn muốn dành lại thứ thuộc về mình, hắn bắt buộc phải nằm gai nếm mật, phải biết cái gì nên giữ, cái gì nên buông. Vậy cho nên lúc đó hắn đã chọn buông nàng. Hắn luôn nghĩ chỉ cần sau này hắn giành lại được thiên hạ, hắn sẽ bù đắp hết thảy mọi thứ cho nàng. Chỉ là hắn không ngờ, một lần buông tay đó, cả đời hắn liền để mất nàng vào tay kẻ khác.



Hôm nay Lý Đế đã kể với cô rất nhiều điều, cô chưa từng biết hắn vậy mà lại là giọt máu của Chu triều. Nếu ngày đó Triệu Hoành không tham quyền mà mưu hại Chu Đế, hẳn sẽ không kéo theo hàng loạt bi kịch cho đến tận bây giờ. Lại không biết Lý Mộc Cầm tên thật là Lý Hà Linh vì để sống sót mới thay tên.

Cô từng cho rằng Lý Nhật Trung là tàn nhẫn, chỉ vì một chữ mệnh đế vương mà không từ thủ đoạn,tổn thương vô số người. Thì ra hai chữ vận mệnh mà Tĩnh Quang luôn nói với hắn chính là thân thế của hắn. Biết được kẻ giết phụ mẫu mình, đoạt giang sơn dòng họ mình, hắn sao có thể bàn quang mà sống như không có chuyện gì.

Cô lại cảm thấy sợ, hắn cùng Lý Long Mộc giống nhau, chỉ có điều Triệu Hoành đuổi cùng giết tận thì hắn lại cho Lý Long Mộc một con đường sống. Nhưng nếu mọ chuyện một ngày nào đó vỡ lỡ thì sao, nhận giặc làm cha đó chính là nỗi thống hận cỡ nào. Cô bỗng sợ, sợ Lý Long Mộc sẽ đi theo vết xe đổ của Lý Nhật Trung. Cô chỉ có thể cầu nguyện, cầu cho rằng hắn cả đời này đừng biết được sự thật.

Ngày 10 tháng 10 năm Thuận Thiên thứ 21, Thiên Lý Quốc. Giữa sân chùa Lục Tổ, thi hài Tĩnh Quang được đặt trên một tấm gỗ đàn hương lớn, xung quanh củi cây chất đầy. Lý Đế đứng bên cạnh, đời hắn đã tiễn đưa hai người quan trọng nhất đối với hắn rồi. Thế gian này còn có gì hắn không thể buông bỏ nữa đâu. Nàng đã đi sư phụ cũng đã không còn, vương vị này hắn cũng nên giao lại rồi.

**Vũ Vương phủ.

Lý Long Mộc đưa tay vuốt ve túi gấm, đây là đất trên đồi Hà Khê. Trong này có tro bụi của mẫu thân hắn.

"Mẫu thân đợi con, chỉ một chút nữa thôi."

Một chút nữa thôi hắn sắp rửa mối thù này. Kể từ khi trở về từ Trường Yên, hắn cho người tập hợp dư đảng tiền triều, bí mật tuyển binh, rèn luyện binh khí. Cho dù không có Cấm Tinh Quân ở đây, hắn cũng có thể nắm chắc phần thắng, trong triều những kẻ ôm mộng với hắn cũng không ít, mà binh phù một nữa do Phạm Thế nâm giữ đã xuất chinh sang Đại Lý, nữa còn lại nằm trong tay hắn.

Chỉ còn đợi binh khí luyện xong, hắn đương nhiên không muốn cùng Lý Chính động binh đao, nếu có thể để Lý Đế tự mình nhường ngôi càng tốt. Nhưng mà một kẻ như ông ta dùng trăm phương ngàn kế leo lên đế vị sao có thể dễ dàng trả lại.

"Lý Nhật Trung."

Hắn gọi cái tên này, bàn tay bất giác siết chặt túi gấm, thù nhà nợ nước, cùng chuyện của nàng, hắn nhất định đòi lại không thiếu một thứ gì.
— QUẢNG CÁO —