Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 167: Từ Chối





Giải vô địch thế giới sẽ kéo dài trong ba ngày, ngày đầu tiên là so tài ba nội dung trượt băng đôi, đơn nam và khiêu vũ trên băng, tuân thủ khái niệm ‌"Nội dung càng nổi tiếng thì càng đặt sau cùng", cho nên trượt băng tự do của nội dung trượt băng đôi và đơn nam sẽ diễn ra ngày thứ ba.
Thực ra đây cũng là một loại chiến lược, đó chính là để cho những tuyển thủ trượt băng đôi và đơn nam có thực lực mạnh ở Thôn Thỏ có đủ thời gian nghỉ ngơi.
Người học trượt băng nghệ thuật đều có tiền, cộng với việc giải vô địch thế giới tổ chức ở trong nước, lần này Đổng Tiểu Long cùng với vài học sinh đã đến hiện trường thi đấu, một trong số đó đến để làm băng đồng, phụ trách nhặt những bó hoa và thú bông mà khán giả ném trên sân sau khi tranh tài kết thúc.
Sau khi giải thích huyền cơ về việc sắp xếp thời gian cho bọn nhỏ, hắn cảm thán: "Nếu như trước đây, bên phía ban tổ chức có lẽ sẽ không dành sự suy nghĩ như vậy cho nội dung đơn nam, nhưng trước khác nay khác nha, đơn nam của chúng ta cuối cùng đã lên ngôi rồi."
Tuy nói bất kể trượt băng đôi hay là đơn nam, thực ra ở tuyến đầu chỉ có một nhất ca nhất tỷ chống đỡ, nhưng so với trước đây vẫn khác, hơn nữa bọn họ cũng không phải là không người nối nghiệp, chờ Sát Hãn Bất Hoa, Khương Tú Lăng/ Lạc Mật thăng lên tổ, tổ thành niên cũng có thể thở phào rồi.
Những người hắn mang đến đều là trượt băng đơn, cho nên nghe đến mấy câu này, bọn nhỏ liền không tự chủ được lộ ra biểu tình trông ngóng.
Trương Giác, đối tượng sùng bài của tất cả các nhi đồng trượt băng nghệ thuật ở Thôn Thỏ, mọi người không phải là muốn dựa gần cậu, chính là muốn vượt qua cậu, dù sao thì chung quy vẫn lấy cậu là mục tiêu.
Tuy nhiên do có quá nhiều người hâm mộ, cho nên trên thực tế ngoại trừ đồng đội, nhóm huấn luyện viên, các đối thủ của Trương Giác, người có thể tiếp xúc gần với cậu không có bao nhiêu người.
Bởi vì nếu như bị những vệ sĩ của nhất ca tóm gọn giao lên Liên đoàn trượt băng Thôn Thỏ thì sẽ không ổn.
Cho nên phóng viên Komura, Thục Phân à không Thư Phong trở thành một trong số ít phóng viên phỏng vấn Trương Giác thành công trong giải vô địch thế giới lần này, hai đoạn phỏng vấn ngắn gọn xúc tích đã thành công kéo tỷ lệ người xem tivi lên, đồng thời có tỷ lệ like và share trên các diễn đàn mạng xã hội rất cao.
Một trong hai cuộc phỏng vấn là bằng tiếng Trung, cái còn lại là tiếng Anh, một số fan mẹ đã được đưa vào đoạn phỏng vấn tiếng Anh, vui mừng biểu đạt về sự tiến bộ của nhóc con nhà mình trong tiếng Anh.
"Không dễ dàng mà, đứa nhỏ từng dựa vào huấn luyện viên Thẩm làm phiên dịch cuối cùng cũng có thể tự mình đối phó với các phóng viên nước ngoài rồi."
Mà cuộc phỏng vấn thứ ba của Trương Giác đã nằm ngoại dự đoán của tất cả mọi người —— cậu trong trăm công ngàn việc, tiếp nhận một đoạn phỏng vấn riêng của fan.
Đây là kiến nghị của Bạch Tiểu Trân.
Nguyên văn của Bạch ca là như vầy: Quên các vận động viên khác đi, nhưng nếu như dưới tình huống có cơ hội thì cậu phải là một làn sóng chiều lòng fan của mình, không phải anh nói cậu đi bán nhan sắc, hoặc là nói lời ngon tiếng ngọt đối với nhóm fan bạn gái khiến cho các cô ấy bay lên trời ảo tưởng không hiện thực, hay hoặc giả là trực tiếp đi ôm ấp hôn môi fan (fan không phải là mẹ hay là con hay là vợ của cậu, tùy tiện làm động tác thân mật gọi là x quấy rồi), điểm ấy cần phải chú ý.
Mà địa điểm tổ chức giải vô địch thế giới là Trung tâm thể thao phương Đông ở Magic City với số chỗ ngồi cố định là 18.000 người‌, bàn luận về quy mô của sân vận động lớn nhỏ trong các năm giải vô địch thế giới vừa qua thì xếp vào top 3 (khiêm tốn), trong khi tỷ lệ tham dự cao tới 95%, còn 5% khác là phiếu nội bộ, được chia cho các tình nguyện viên và lãnh đạo vào sáng sớm.
Với tỷ lệ tham dự cao như vậy, có ít nhất một nửa trong số đó là do người hâm mộ đóng góp, mà vé vào cửa cao nhất tại giải vô địch thế giới lần này có giá là 3000 nhân dân tệ, trừ đi các chi phí thì Liên đoàn trượt băng quốc tế cũng thu được 1200w* tiền vé.

*Tác giả viết vậy, mình cũng không biết là bao nhiêu.
Chính là bởi vì số tiền này, còn có các nhà tài trợ chống đỡ, Liên đoàn trượt băng Thôn Thỏ thông qua hoạt động của mình mới có thể mời một đoàn trọng tài cấp thần đến đây, cho Trương Giác một hoàn cảnh chấm điểm công bằng như thế.
Những thứ này đều là công lao của người hâm mộ đó!
Trương Giác vẫn luôn rất nghe lời Bạch ca, nhưng vẫn là do dự: "Em lén lút đi gặp fan không phải tốt hơn sao?"
Bạch Tiểu Trân: "Không được lén lút, là giám đốc Tôn nói với anh, đây thuộc về một nhiệm vụ tuyên truyền nha."
Trương Giác thở phào nhẹ nhõm, trịnh trọng gật đầu, vốn dĩ ban đầu cậu còn muốn liên lạc với bạn học cũ là Trần Tư Giai cùng đi chơi, kết quả sau đó mới biết trang web chính thức lầm thời đã mở một cuộc thăm dò, cho phép người hâm mộ có vé đến hiện trường bốc thăm, những người rút được thăm có thể đến phỏng vấn nhất ca nhà mình.
Nói là fan phỏng vấn, thực ra địa điểm phỏng vấn đều là do Trương Giác chuẩn bị, cậu không quen thuộc Magic City, thế nhưng không sao, một là Trần Trúc và Thạch Mạc Sinh đều là huấn luyện viên trưởng của đội trượt băng nghệ thuật tại Magic City, hai là những tuyển thủ sinh ra và lớn lên tại đây, Trương Giác tìm bọn họ hỏi thăm, thì biết rằng có một nhà hàng rất tốt gần nhà thi đấu.
Nghe đâu mùi vị món ăn rất ngon, nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ an toàn, quan trọng nhất chính là đoạn đường năm ở khu vực phồn hoa, bốn phương thông suốt, mặc dù có ghế lô riêng che đậy tốt, nhưng bởi vì sự nổi tiếng của nó, các cô gái cũng có thể cảm thấy đủ cảm giác an toàn khi dùng bữa ở đây với những người con trai không quen.
Ừm, chính là có hơi đắt, nhưng Trương Giác cũng không thiếu chút tiền này.
Bạch Tiểu Trân sau khi nghe Trương Giác an bài thì biểu thị hết sức hài lòng, sau đó nhạo báng: "Thằng nhóc như cậu có phần tâm tư này, anh cũng không lo lắng cậu và những người hâm mộ không hòa hợp với nhau được, hắc, anh như thế nào cảm thấy cậu nếu đi cùng anh lăn lộn ở giới giải trí thì có thể thành công hơn so với hiện tại đó?"
Không nói những cái khác, chỉ riêng ý thức thận trọng cùng khoảng cách, cũng đã là điều mà rất nhiều chàng trai trẻ không có được.
Trương Giác: ...!Ạch, trải qua hai đời so sánh, tui có thể chắc chắn rằng tui vẫn sẽ thành công với tư cách là một vận động viên, hơn nữa sự cẩn thận của tui chính là nhờ ngài dạy đó.
Thực ra trước khi gặp Bạch Tiểu Trân, cậu cũng đã bị mắng là người quá thẳng thắn.
Trương Tuấn Bảo ngồi một bên lỗ tai dựng thẳng lên, hắn vèo một cái quay đầu: " Tiểu Ngọc của chúng tôi là một vận động viên trượt băng nghệ thuật đang trên đà phát triển, nếu như nó từ bỏ công việc vào lúc này rồi đi lăn lộn giới giải trí, cậu có tin giám đốc Tôn lập tức giáp lá cà trước mặt cậu không?"
Bạch Tiểu Trân nhìn cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của ông cậu mà nuốt nước miếng: "Tôi, tôi chỉ đùa một chút...!Bảo ca chớ căng thẳng, Tiểu Ngọc là cháu trai của anh, cho dù tôi có vác cuốc vàng cũng không đào nổi chân tường nhà anh đâu."
Trương Tuấn Bảo nghĩ: Vậy cũng không hẳn, thằng nhỏ ngốc nhà mình ban đầu còn nhắc mãi cái chuyện đi làm idol gì đó, nếu không phải mình suốt ngày dụ dỗ kéo nó lên sàn đấu, sợ là lúc này nó đã đi tham gia cái tuyển tú gì đó rồi.
Thời gian phỏng vấn là 1 giờ chiều, người hâm mộ trúng thưởng có thể đến vào lúc 11 giờ 30 phút, bởi vì mọi người có thể ăn cơm trước khụ khụ.
Vốn dĩ các cô gái dự định lên kế hoạch mang theo những thiết bị máy ảnh chuyên nghiệp mà mình có được bắt taxi đến, kết quả Trương Giác trực tiếp sắp xếp hai chiếc xe chuyên dụng cho họ, đậu chỗ đầu phố nơi các cô sống, cũng không cần phải mang theo thiết bị, Bạch Tiểu Trân sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Một cô gái mặc hán phục vừa thở hổn hển vừa xách túi: "Mặc dù rất cảm kích Giác ca vì đã đặt xe cho chúng ta, nhưng tại sao cậu ấy không cho xe dừng ở lối vào khách sạn nơi chúng ta ở chứ?"
Một chị gái áo trắng cổ cao mang đầu chim dẫn đầu, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, cô khi nghe như thế thì cười rộ lên: "Điều này chứng tỏ em là fan cuồng của thần tượng rồi, nha đầu ngốc, chờ vài năm nữa khi em lớn lên, em sẽ biết việc làm của Trương Giác là có ý nghĩa như thế nào."
Một cô gái cao to với bước chân như bay lắc đầu thở dài: "Ôi trời, thật tiếc là tôi đã có bạn trai mất rồi, cũng không biết sau này ai sẽ chiếm tiện nghi với một chàng trai tốt như vậy nha."
Cuối đội ngũ là một nữ sĩ trông rất phúc hậu, cô không mang gì cả, bụng dưới hơi nhô lên, thoạt nhìn rất là dịu dàng, cô lại một phụ nữ có thai.
Khi xe tới nơi, Bạch Tiểu Trân đứng ở cửa nghênh đón các cô gái vào ghế lô riêng, Trương Giác lập tức tới mang đồ tới.
"Cực khổ rồi cực khổ rồi."
Trong phòng, các thành viên đoàn làm phim chuyên nghiệp đã sắp xếp thiết bị, bố trí hoàn cảnh kỹ càng, các cô gái chỉ cần tán gẫu với cậu là được rồi, hơn nữa các nhân viên công tác sẽ xem xét câu hỏi của họ trước, nói là phúc lợi phỏng vấn, thực ra là hoàn toàn chuyên nghiệp.
Cho nên việc này là phúc lợi của người hâm mộ, nhưng thực ra cũng không phải là phúc lợi mà Trương Giác đưa ra, mà là phía chính phủ chống đỡ, nguyên nhân chỉ có một —— Trương Giác là đại sứ của giải vô địch thế giới tại Thượng Hải.
*Nhắc lại Magic City là Thượng Hải.
Nếu như không phải Trương Giác vẫn còn hoạt động, cậu gần như thiếu chút nữa sẽ bị cấp trên kéo sang làm đại sứ Olympic ở Bắc Kinh, nhưng cuối cùng vẫn là hai người đã giải nghệ là Kim Mộng và Diêu Lam đam nhận trọng trách này.
Thật ra thì đây vẫn là một nhiệm vụ tuyên truyền chính thức, chỉ là bên phái tuyên truyền muốn chạy theo mô đen, phục vụ khẩu vị thị hiếu của giới trẻ, cho nên mới làm ra điều này.
Trương Giác đem đồ sắp xếp xong, sau đó hỏi các cô muốn uống nước trái cây gì, các cô gái đều lắc đầu nói không cần không cần, Trương Giác liếc mắt nhìn chị gái có thai kia một cái.
"Các bạn có bị hội chứng không dung nạp lactose không?"
Các cô gái đều nói không có, Trương Giác liền đề nghị cửa hàng phục vụ sữa bò nóng, sau đó khom lưng về phía các cô, cúc đầu khoảng chừng 15 độ.
"Cảm ơn sự chống đỡ của các bạn dành cho tôi."
Các cô gái vội vàng đứng dậy đáp lại: "Nào có nào có, cũng phải cảm ơn cậu đã mang đến cho chúng tôi những màn trình diễn rất đặc sắc."
Cô gái mặc hán phục vừa đáp lễ vừa ngọa tào trong lòng, trước khi xuất phát sao cô lại không nghĩ tới Trương Giác sẽ lễ phép khách khí như thế chứ? Điều này hoàn toàn khác với những chàng trai 17 tuổi trong suy nghĩ của cô nha!
Trời ạ, dáng vẻ này của thần tượng, thật là khiến fan kinh hoảng quá à!

Sau đó cậu đẩy tới một quyển thực đơn, mặt trên không ghi giá cả, cô gái hán phục luôn cảm thấy sẽ rất đắt, chỉ gái áo trắng và chị gái cao to thảo luận về món ăn, Trương Giác đẩy dĩa trái cây đến trước mặt họ: "Mẹ tôi lúc đang mang thai em trai thì ăn nhiều nho và khế, bác sĩ nói nho rất giàu chất dinh dưỡng, quả khế thì có thể làm giảm lipid và cholesterol trong máu, nhưng mà tôi lại không thích ăn nho."
Chị gái có thai hiếu kỳ: "Tại sao ‌nha?"
Trương Giác thở dài: "Bởi vì ăn nho thì phải lột vỏ."
Cho nên trừ phi lão cậu hoặc là Tuyết nhi cho hắn lột vỏ nho, bằng không hắn liền lười ăn.
Chị gái có thai nở nụ cười, nói chung, bầu không khí lúc ăn cơm tốt ngoài mong đợi, Trương Giác rất giỏi tán gẫu, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng sân khấu bị vắng lặng.
Mọi người giới thiệu một chút mình là fan hâm mộ đến từ đâu, chẳng hạn như chị gái áo trắng tự xưng là fan hâm mộ cá giống ở tỉnh E, mà nữ vận động viên thể hình là cá giống số 1 ở tỉnh Hà Nam, mọi người đều đều bắt đầu ủng hộ Trương Giác từ khi cậu còn ở trong tổ thiếu niên.
Trong đó cô gái vận động viên thể hình cười nói: "Thực ra tôi cũng là vận động viên, nhưng mà tôi luyện tán thủ, không cùng một bộ môn như cậu."
Trương Giác wow một tiếng, lộ ra biểu tình hâm mộ: "Thật tuyệt, khi còn nhỏ tôi cũng muốn luyện tán thủ, nhưng mẹ tôi lại nói rằng tôi là một tên quỷ yêu toàn đi gây chuyện phiền phức, nếu mà đi luyện tán thủ thì ôi thôi rồi, cho nên dù có năn nỉ cỡ nào cũng không ghi danh cho tôi vào lớp chiến đấu."
Cô gái hán phục chớp mắt mấy cái: "Giác ca, khi còn nhỏ cậu rất nghịch ngợm sao?"
Trương Giác bật ngón cái: "Đúng vậy, khi còn nhỏ tôi chính là thằng nhóc quậy phá chính hiệu."
Cô gái hán phục thốt ra câu nói nổi tiếng của người dẫn chương trình: "Có thật không? Tôi không tin!"
Trương Giác: "Thiệt đó, khi còn nhỏ tôi đã từng trộm váy da hổ của mẹ tôi mặc vào, làm bộ mình chính là Tôn Ngộ Không, sau đó còn đem cái giá phơi đồ coi như gậy như ý đánh hư cái tivi luôn, đúng rồi, lúc đó Nhị Béo à không Khương Tú Lăng cũng ở chỗ đó, cậu ấy còn bị tôi ép buộc đóng vai Bát Giới, khi đó em trai tôi vẫn là một bé con, thì bị tôi dùng phấn mắt màu xanh lam của mẹ bôi lên mặt em ấy, đại biểu đó chính là râu mép của Sa Tăng."
Bốn vị nữ sĩ: "..."
Mặc dù Nhị Béo trong cuộc phỏng vấn đã từng nói mình bị hãm hại rất nhiều, nhưng các cô cũng trăm triệu lần không ngờ chuyện này lại có liên quan đến cậu.
Trong vấn đề bị hố, Nhị Béo ở khắp mọi nơi.
Nghe xong lịch sử đen tối của thần tượng, bầu không khí cũng dịu đi, một bữa cơm khách và chủ đều vui vẻ, sau đó những người khác bày thiết bị ra, chị gái có thai ngồi trên ghế làm người chủ trì.
Các câu hỏi của các cô đều là do fan hâm mộ suốt đêm bỏ phiếu cho ra, những cua đồng (?) thì bị các cô loại bỏ, chỉ để lại những câu hỏi mà người hâm mộ muốn biết nhất.
"Giác ca, cậu định sẽ trượt băng bao lâu nữa?"
Trương Giác: "Trượt cho tới khi không trượt được nữa mới thôi."
"Giác ca, năm sau cậu đã 18 tuổi rồi nha, gần đến độ tuổi yêu đương hợp pháp rồi, cậu có thể tiết lộ một chút kiểu người mà mình thích không?"
Trương Giác: "Trước khi gặp được người phù hợp‌, tôi không thể nói chính xác là mình thích kiểu người gì, bởi vì những cô gái tự chủ và độc lập tài chính rất đáng được thưởng thức, nhưng mà cá nhân tôi thích người thích ăn cơm ngon, thích những động vật nhỏ, tốt nhất là không ngại việc tôi trồng rau nuôi gà tại ban công, còn có, trước khi giải nghệ hẳn là sẽ không nói chuyện yêu đương."
Các cô gái: Thoạt nhìn mới vừa nghe thì chúng tôi đều đáp ứng yêu cầu của cậu, nhưng mà việc nuôi gà trên ban công là sao?
"Giác ca, cậu đã cân nhắc đến tiết mục biểu diễn trên băng vào năm sau chưa? Bên Nga có《 Người đẹp ngủ trong rừng 》,《 Kẹp hạt dẻ 》, Nhật Bản có《 Genji Monogatari 》, khi nào thì Thôn Thỏ chúng ta mới có được một tác phẩm?"
Trương Giác: "Đề nghị rất tuyệt, tôi sẽ cân nhắc."
Cuối cùng khi cậu tiễn người đi thì đưa cho họ một bưu thiếp cảm ơn viết tay, sau đó thở dài, quay đầu oán giận với Bạch Tiểu Trân.
"Nói thật, nhìn các cô ấy trịnh trọng chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn như thế, tuy rằng anh nói đây là phúc lợi của fan, nhưng áp lực trong lòng em thật lớn, Bạch ca, trước đó anh nói tổ chức fan meeting gì đó, em cảm thấy chúng ta không cần làm nữa."
Bạch Tiểu Trân bất ngờ kêu lên: "Tại sao ‌không làm? Cậu có biết một đôi cổ động viên chuyên nghiệp có thể mang lại bao nhiêu lợi ích không?"
Trương Giác lắc đầu, rất kiên định ‌mà nói: "Em không cần những thứ đó, Bạch ca, em rất cảm kích sự yêu thích của họ giành cho em, thế nhưng nếu nhưng dành quá nhiều thời gian với người hâm mộ, tiếp xúc gần gũi với bọn họ, chắc chắn em sẽ bị vây quanh bởi những lời khen ngợi, nếu mà như vậy thì em sẽ phải luôn giữ thái độ khiêm tốn."
Cậu thoải mái cười rộ lên: "Chỉ có như vậy, em mới có thể tiếp tục đi lên, em không đến cực hạn, em còn có thể đi đến những nơi cao hơn, những người hâm mộ đều rất đáng yêu, thế nhưng, em nghĩ các cô ấy sẽ càng hy vọng em sẽ mang đến cho họ nhiều tiết mục tốt hơn, mang về nhiều tấm huy chương hơn, mà không phải là điều này, điều này...!Thực ra trong cuộc phỏng vấn tụi em không thoải mái lắm, hơn nữa dáng dấp thần tượng mà bọn nhỏ nhìn thấy đều là tưởng tượng trong lòng các cô ấy, em nghĩ với tính cách chân thật của mình, vừa nãy ‌cũng đã khiến các cô ấy ngoài ý muốn rồi đi."
Bạch Tiểu Trân bình tĩnh nhìn cậu, thầm nghĩ, thằng nhóc này hoàn toàn không ý thức được tính cách chân thật của mình mới là điều duy trì trong vòng fan, đặc biệt là cô gái áo trắng và vận động viên thể hình kia, rõ ràng các cô ấy một người là tỏ ra rất thưởng thức tính cách của Trương Giác, một người là đang nhìn Trương Giác như một vận động viên với ánh mắt ngưỡng mộ.
Hai tay hắn đút túi, chậm rãi gật đầu: "Được rồi, vậy anh tôn trọng ý kiến của cậu, Trương Giác, xin lỗi, sớm biết cậu không thích những điều này, anh nên cản tất cả mọi thứ ra bên ngoài, anh không ngờ suy nghĩ của cậu lại có thể đạt đến trình độ này khi ở tuổi 17, cậu rất lợi hại."
Trương Giác: "Trình độ? Em là trình độ gì?"
Là trình độ khiến người ta kính nể.
Là một người trẻ tuổi chưa thành niên, đứa nhỏ này lại không bị che mắt bởi tất cả những điều cậu hiện có, không bị trầm mê bởi sự vây quanh của người hâm mộ, trái lại tỉnh táo cực kỳ, thậm chí còn cho người trưởng thành là Bạch Tiểu Trân một bài học.
Bạch Tiểu Trân nghĩ, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà có thể leo lên vị trí hiện tại là có lý do, tâm tính cậu vô cùng xuất sắc, vượt xa so với tuổi thực.
Thực ra trong lòng người đại diễn vẫn có hơi xoắn xuýt, hắn vẫn cảm thấy hoàn cảnh ăn điểm lần này của Trương Giác tốt như thế, không thể tách rời không giá trị thương mại, cho nên cũng chấp nhận cuộc phỏng vấn do cấp trên an bài, nếu như có thể, hắn cũng muốn thông qua các hoạt đọng tăng thêm khả năng thu hút vàng cho Trương Giác, chẳng hạn như cắt tỏi tây* à không là bồi dưỡng fandom.

*Nguyên văn (割韭菜): ngôn ngữ internet, chỉ đã đạt đến giai đoạn phát triển cao nhất và sẵn sàng để thu hoạch.
Không nói đến sau này mỗi trận thi đấu sẽ có hoàn cảnh chấm điểm như hiện tại, chỉ cần Thế vận hội Mùa đông Pyeongchang và Thế vận hội Mùa đông Kinh Trương có thể duy trì được trình độ này...!Nhưng rõ ràng Trương Giác lựa chọn "Cách làm một vận động viên", đứa nhỏ này đã từ chối con đường này theo bản năng trước khi chính thức bắt đầu hoạt động, có thể thấy rằng sự chính trực này là xuất phát từ trong xương, Bạch Tiểu Trân tôn kính người như thế, cũng rất sẵn sàng phối hợp với ý nguyện của cậu.
Mình nên làm gì để có thể khiến Trương Giác kiếm được nhiều khoản tiền nho nhỏ hơn, đồng thời dụ dỗ ‌các nhà tài trợ của cậu tài trợ cho Liên đoàn trượt băng quốc tế, thu được nhiều quyền lên tiếng hơn? Không nói sẽ luôn có một thiên đoàn trọng tài, ít nhất là không bị áp điểm nha.
Bạch Tiểu Trân rơi vào trầm tư, nếu như Trương Giác có thể thiết lập kỷ lục mười tám lần là tốt rồi, như vậy khi hắn đi lừa đảo nhà giàu, à tầm bậy là kéo đầu tư thì cũng sẽ thoải mái hơn, nhưng nếu vận động viên muốn đạt đến cảnh giới đó thì tổn thất về thể chất đối với thân thể sẽ rất lớn đi? Là một người đại diện, hắn hy vọng thành tích của Trương Giác sẽ càng ngày càng tốt hơn để kiếm tiền, nhưng xuất phát từ quan điểm cá nhân, hắn lại hy vọng Trương Giác sẽ trượt băng trong vài năm nữa, tốt nhất là có thể trượt tới Thế vận hội Mùa đông Kinh Trương, nếu như bọn họ thành công trong kỳ Olympic này...
Thực ra Bạch Tiểu Trân cũng không phải là người tốt chính trực trong suy nghĩ của Trương Giác, hắn tinh thông hình thức cắt tỏi tây, mà không biết có phải trùng hợp hay không, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều tôn trọng bản tính Trương Giác, đồng hành cùng cậu trên con đường khó khăn kia.
Theo một ý nghĩa nào đó, Trương Giác cũng được coi là mặt trời nhỏ, đem tới cho hắn tất cả sự hồn nhiên như một con người.
Hắn nhắc nhở Trương Giác: "Đúng rồi, sau khi kết thúc trận tranh tài này, cậu cũng phải quay một video tuyên truyền với những át chủ bài của bên trượt băng tốc độ."
Trương Giác suy sụp lên án: "Hả? Vẫn chưa xong à?"
Bạch Tiểu Trân: "Cái gì mà chưa xong? Cậu có biết hiện tại cấp trên vì Thế vận hội mà nhọc lòng bao nhiêu không? Lúc này phối hợp công tác là nghĩa vụ của cậu! Là nghĩa vụ! Nhưng mà anh sẽ nhìn chằm chằm các cô gái trong đội tuyên truyền, bảo đảm ít nhất cậu sẽ không bị đưa đến bất kỳ buổi biểu diễn nào trong mùa giải nghỉ ngơi này, yên tâm đi."
Trình tự thi đấu trong ngày thi ba là trượt tự do khiêu vũ trên băng, trượt tự do trượt băng đôi và trượt tự do đơn nam.
Điều này có nghĩa là Trương Giác sẽ không bắt đầu phần thi đấu của mình cho đến 7 giờ tối, trước đó cậu chỉ cần giữ cảm giác chân trong sân phụ khi tập luyện với nhạc.
Khi đang uống nước, Vasily dựa người vào cậu: "Nhá, bây giờ em cũng là đại sứ Olympic à?"
Trương Giác bị sặc một cái, cậu liên tục xua tay: "Không có không có, em chỉ là người phụ trợ thôi, đại sứ là Kim Mộng tỷ và Diêu Lam đại ca."
"Thật không?" Vasily đưa điện thoại di động đến trước mặt cậu: "Nhưng theo những gì anh nhìn thấy trên mạng xã hội, nhóm người hâm mộ trượt băng quan tâm hơn đến việc liệu em có hỗ trợ Thế vận hội không đó."
"Nhưng mà không quan tâm em có nắm giữ chức vụ chính thức nào không, đã có độ quan tâm như thế này, khẳng định em sẽ nhận được rất nhiều công việc."
Vasily cười rộ lên, trên gương mặt tinh xảo như đóa hồng hiện lên vẻ dịu dàng: "Cố lên đi, trước đi anh cũng đã từng có trải nghiệm tương tự, lúc đầu sẽ cảm thấy phiền phức và cản trở việc tập luyện, hơn nữa thao tác của một số người sẽ khiến em phiền muộn không thôi, em phải học cách từ chối...!Nói chung, cuối cùng nhìn thấy quốc gia của mình đủ điều kiện tham gia Thế vận hội Mùa đông, cũng là một điều rất tuyệt vời đó."
Hắn vỗ vỗ Trương Giác vai, Trương Giác nhún vai, từ trong túi tiền lấy ra một cái thanh sô cô la.
"Ăn không?"
"Ăn."
Cách đó không xa, Sergei hừ một tiếng, nói với Ilya: "Nhìn Vasily đi, từ xưa đến nay anh ta chưa bao giờ dịu dàng với chúng ta như vậy!"
Vasily đối với đám đàn em chỉ có nghiêm khắc và kỷ luật, hiện tại lên cấp thành huấn luyện viên, Sergei cũng không phải kẻ chua ngoa, chính là cảm thấy Vasily nếu có thể thân thiết như thế , tại sao ‌lại đối với bọn họ keo kiệt không thèm lộ ra nụ cười chứ? Đồ hai mặt!
Ilya: "Sereza, Hayato Terakami có nói, đàn ông mà có sắc mặt ghen tị là rất đáng ghê tởm nha."
-
Tác giả có lời muốn nói: Chỗ này nói rõ một chút, trên thực tế để những vận động viên nổi tiếng làm đại sứ tham dự Olympic là môt hoạt động phổ biến, ví dụ như Đại Diêu năm đó là đại sứ đăng cai tổ chức Thế vận hội Olympic Bắc Kinh, mà khi Hàn Quốc đăng ký tổ chức Thế vận hội mùa đông Pyeongchang Thế vận hội Mùa đông, Kim Yuna cũng đã trở thành đại sứ đăng cai tổ chức Olympic, Trương Giác có độ nổi tiếng quốc tế cao, hình anh tốt, cho nên là có thể sẽ được cấp trên cân nhắc, đây cũng là lý do vì sao cấp trên chống đỡ Trương Giác trong hiệu quả biểu diễn thương mại (cũng là vì sự nổi tiếng), bản thân cậu không đóng vai trò là đại sứ tuyên truyền, nhưng vẫn có người muốn mượn sức mạnh từ những góc khuất của cậu.
.
Hôm nay là ngày mùng 8 tháng 3, cũng chính là ngày Quốc tế phụ nữ (International Womens Day), ngày Quốc tế phụ nữ là ngày tôn vinh những đóng góp to lớn của phụ nữ trong các lĩnh vực xã hội, kinh tế, văn hóa và các lĩnh vực khá, có ý nghĩa rất tuyệt nha.
Kỳ thực Nấm vẫn luôn coi "Ngày con gái", "Ngày của nữ hoàng", "Ngày của nữ thần" là ngày tiêu tiền, mà nghèo như tôi thì chỉ tiêu tiền vào ngày này, nhất định là do các thương hiệu giảm giá, chẳng liên quan gì tới ngày lễ đâu khụ khục...!Dù sao thì sự công nhận của quốc tế về sự tồn tại của ngày phụ nữ, cũng không phải là các em gái dùng tiền mua tới nha.
.
Con gái 14 tuổi trở lên có thể được gọi là "Phụ nữ", đây không phải là nghĩa xấu, mà là một thuật ngữ mang tính trung lập, cho nên ở đây Nấm xin kính chúc các tiểu khả ái một ngày Quốc tế phụ nữ vui vẻ, hi vọng các bạn sẽ luôn khỏe mạnh, vui sướng tích cực sống mỗi ngày, mỗi người đều có thể sống đẹp nhất chính mình, bắn tim ~.